Trong thiên địa sinh mệnh mênh mông kia chạy rần rần, cùng sinh mệnh chảy trong cơ thể hắn giao lưu hô ứng cùng nhau. Lấy Dương Phàm làm trung tâm trong phạm vi trăm dặm, linh khí thiên địa rung chuyển bất an.
Thậm chí, trên bầu trời kinh đô còn hiện ra cầu vồng bảy màu thần bí. Cảnh tượng tráng lệ như thế khiến cho ngàn vạn phàm nhân ngạc nhiên và kinh sợ. Giờ này khắc này, đám sương sinh mệnh kia không ngừng sinh sôi cộng minh tương ứng cùng sinh mệnh ngoại giới tạo nên một cầu nối, trong mơ màng Dương Phàm cũng thông qua nó chạm đến một cái cảnh giới tối cao mơ hồ không rõ. Cái loại cảm giác này, dường như có được toàn trí toàn năng, có được thần thông thông thiên triệt địa. Hô hấp hít thở linh khí thiên địa như cá gặp nước, cảm quan nắm trong tay hết thảy vạn vật.
Dương Phàm hiểu rằng kế tiếp lần trước ở 'Thiên Hành Chu", lần này mình lại một lần nữa chạm đến ý cảnh thiên nhân vô thượng.
Tuy nhiên, dao động cuồn cuộn dị thường của linh khí mênh mông trong thiên địa, cũng dẫn tới không ít người tu tiên ở kinh đô chú ý tới. Dương Phàm thấy được việc này, vội vàng thu liễm đám sương sinh mệnh. Cầu vồng bảy màu trên bầu trời kinh đô bỗng dưng lập tức biến mất làm cho số người tu tiên nào đó có lòng muốn truy tra mất đi manh mối.
Nhưng theo huvền ý của hắn thu liễm, cảnh giới thiên nhân mờ mịt thần bí kia càng trở nên xa xôi mơ hồ hơn. Dương Phàm khẽ thở dài một hơi hiểu được hôm nay đã vô lực vãn hồi ánh mắt dừng lại trên bảng hiệu trong đầu hiện ra mấy chữ "Tiên Hồng Quyết".
Pháp quvết của Tiên Hồng Quyết như chân lý tồn tại mãi mãi từ thời hồng hoang không ngừng xoay quanh. Bỗng nhiên đôi mắt Dương Phàm sáng ngời thần sắc nở rộ ra một tia sáng thần diệu áo bào không gió mà lay động, mái tóc nhẹ phất phơ. Hắn nhẹ nhàng dùng chân đá hắt một cái, bảng hiệu bên cạnh "Kịch" một tiếng, bay lên giữa không trung, vừa vặn ngang tầm mắt của hắn.
"Hô xoài xoài!"
Dương Phàm ra tay nhanh như tia chớp. Giờ khắc này, thời gian dường như ngừng lại bảng hiệu rơi xuống với tốc độ trở nên rất chậm, động tác của hắn cũng không nhanh không chậm, nét bút đi như long như xà, phiêu dật xuất trần vô cùng vô tận tiên ý.
"Tiên Hồng Y Quán".
Thời gian ngắn ngủn nửa công phu hô hấp, bốn chữ cổ triện phiêu dật như tiên hiện rõ trên bảng hiệu. Vừa nhìn vào thể chữ đó dường như sống động bình thường. Đặc biệt là hai chữ "Tiên Hồng" dường như được phó thác vào đó đạo lý đại đạo vô cùng vô tận.
Dương Phàm đặt bảng hiệu ở xa xa, lẳng lặng chăm chú nhìn xuyên thấu qua vài chữ cổ triện hàm chứa tiên ý đơn giản kia, trong ánh mắt hắn nhiều thêm vài tia hiểu ra. Đối với Tiên Hồng Quyết lại hiểu biết nhiều thêm vài phần.
Thật lâu sau, hắn thu hồi ánh mắt vẫn còn có chút khó có thể tin: "Đây thật sự là ta có thể viết ra hay sao?"
Lần trước ở Vụ Liễu trấn thời điểm mở y quán, hắn cũng từng viết chữ Tiên, thuận theo ý cảnh của Tiên Hồng Quyết nước chảy thành sông, đồng dạng vượt qua trình độ cực hạn hiện có của hắn. Mà lúc này đây, hắn lại ở bên bờ của Thiên Nhân Mô Thức mờ ảo thần bí viết xong bốn chữ, rót vào áo nghĩa vô cùng vô tận của Tiên Hồng Quyết vào đó.
Ồ?
Dương Phàm đột nhiên cảm giác có chút không thích hợp, phát hiện cường độ thần thức của mình đột nhiên gia tăng gấp đôi rồi, thoải mái quét qua phạm vi hai dặm.
Cường độ thần thức gia tăng!
Dương Phàm ngạc nhiên và vô cùng vui mừng nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ. Lần trước thời điểm xúc động cảnh giới thiên nhân, cảnh giới linh hồn của hắn trực tiếp tăng vọt từ Luyện Khí Kỳ lên tới Ngưng Thần đại viên mãn.
Mà lúc này đây liền trực tiếp đột phá đến trình độ Trúc Cơ Kỳ. Nói cách khác giờ phút này cường độ thần thức của Dương Phàm có thể sánh vai cùng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
"Ồ! Không đúng!"
Dương Phàm kiểm tra thân thể của mình lại phát hiện một ít triệu chứng lạ. Ngay sau đó, hắn lại lộ vẻ mặt cực kỳ mừng rỡ. Hóa ra không chỉ có cường độ thần thức của hắn gia tăng mà ngay cả tu vi pháp lực cũng tăng lên, cảnh giới Tiên Hồng Quyết đã từ Ngưng Thần trung kỳ tăng lên tới Ngưng Thần hậu kỳ.
Ngưng Thần hậu kỳ!
Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ tới chính mình nhưng lại mới chỉ trong thời gian ngắn ngủn không đến một năm từ một phế nhân tăng lên tới cảnh giới Ngưng Thần hậu kỳ. Với hắn giờ phút này tu vi Ngưng Thần hậu kỳ cùng cảnh giới thần thức Trúc Cơ sơ kỳ, hơn nữa còn có nhiều con bài chưa lật và sát thủ ẩn dấu, tuyệt đối có thể tung hoành vô địch cùng hạng Ngưng Thần Kỳ, ngay cả có đụng độ tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cũng có lực chiến một trận.
Dương Phàm ngạc nhiên và vui mừng trước nay chưa từng có, hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đột nhiên hắn nghĩ tới câu nói của sư tôn Liễu Vô Ngân trước khi rời đi: "Trước khi ngươi còn không có tiến vào Trúc Cơ Kỳ. Vi sư chỉ có thể nói cho ngươi bao nhiêu đó thôi. Khi ngươi có thực lực đủ cường đại là lúc hết thảy đều có thể dễ dàng giải quyết"
Trúc Cơ Kỳ!
Trong đôi mắt Dương Phàm phát ra từng tia sáng, dường như chứa đựng hy vọng vô hạn.
Ý của Liễu Vô Ngân là: chỉ có tiến vào Trúc Cơ Kỳ. Dương Phàm mới có thể ở điều kiện tiên quyết tự bảo vệ mình để tiếp tục truy tra chuyện có liên quan tới phụ thân Dương Thiên. Tuy nhiên, Trúc Cơ Kỳ ở trong mắt tu sĩ bậc thấp tuyệt đối thuộc vào hàng ngũ cao nhân nắm trong tay thần thông không thể coi thường. Mà cũng là một tấm chắn để đi tiếp vào tu sĩ bậc cao phía trên.
Nhưng nếu muốn Trúc Cơ thành công cũng là khó khăn vạn phần, xác suất so với từ Luyện Khí Kỳ đột phá đến Ngưng Thần Kỳ độ khó khăn không chỉ gấp mười lần. Nhìn chung Tu Tiên giới có biết bao nhiêu tu sĩ ngưng lại ở Ngưng Thần Kỳ, không thể đặt chân vào hàng ngũ cao nhân Trúc Cơ Kỳ.
"Đáng tiếc Thiên Nhân Mô Thức không thề cưỡng cầu..."
Dương Phàm nhẹ thở dài một hơi. Đợi cho nước mực đặc thù trên bảng hiệu thật khô, hắn lại dùng hỏa diễm hong thêm một hồi mới cầm lấy, rời đi không gian tư nhân của riêng mình trong Tiên Hồng Y Quán.
- Vài người các ngươi, treo bảng hiệu này lên đi.
Dương Phàm phân phó.
- Dạ! Dược Sư đại nhân!
Những người này đều là người của vương phủ.
Không lâu sau, bảng hiệu Tiên Hồng Y Quán rốt cục được treo lên. Dương Phàm đứng ở dưới ngẩng mặt nhìn liên tục gật đầu.
- Dương dược sư! Chữ trên bảng hiệu này là người phương nào đề vậy? Ta nhìn qua cảm thấy là lạ có một loại cảm giác không hiểu không nói rõ được.
Lão Dược Sư Lục Hồng vẻ mặt mơ màng chỉ tấm bảng hiệu nói.
- Ha ha! Đây là kỳ nhân có một không hai truyền thụ y thuật cho ta đề tặng.
Dương Phàm mĩm cười.
Đúng lúc này, Hồ Phi cũng đi tới hắn kinh ngạc nhìn mấy chữ trên bảng hiệu, sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu ánh mắt không rời.
- Ngươi làm sao vậy?
Dương Phàm đưa tay quơ quơ ở trước mặt hắn hỏi.
- Ta... ta cũng không biết.
Hồ Phi thu hồi ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn về phía bảng hiệu kia. Dương Phàm lấy ánh mắt cổ quái nhìn hắn chỉ cảm thấy khí tức trên mình người này đã xảy ra một ít biến hóa mịt mờ khó hiểu.
- Ta muốn đi... tu luyện một lát.
Rốt cục Hồ Phi có phản ứng hướng Dương Phàm nói.
- Được rồi! Ngươi đi lên tầng năm đi!
Dương Phàm lắc lắc đầu.
Đợi Hồ Phi đi rồi Dương Phàm bắt đầu ở lại y quán đi dạo một vòng, nhìn xem có chi tiết nào cần sửa đổi. Đến buổi chiều, hắn triệu tập tất cả Dược Sư và học đồ, dặn dò bọn họ một ít chi tiết quy tắc cùng một số hạng mục công việc cần chú ý.
- Ngươi sao cũng đến đây?
Sắc mặt Dương Phàm chợt nghiêm lại, ánh mắt nhìn về hướng một cô gái xinh đẹp đến mức rung động lòng người, chính là Điệp Liên quấn lấy hắn ngày hôm qua bị ném đi.
- Ta không phải là tới làm lao công sao?
Điệp Liên nói vẻ đáng thương.
- Ta chỉ triệu tập Dược Sư cùng học đồ lại đây, ngươi thì không dùng được vào việc gì.
Dương Phàm lạnh nhạt vô tình nói.
- Hơ hơ!
Đôi mắt sáng của Điệp Liên dần đỏ lên. Dường như bị vô cùng ủy khuất, làm cho học đồ và Dược Sư ở đây đều cảm thấy đồng tình không đành lòng.
- Ngươi... ngươi chính là xem thường ta!
Điệp Liên mắt ướt lệ chạy ra ngoài vẻ mặt đầy ủy khuất. Dương Phàm thoáng hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng một cái như thế nào cảm giác kỹ xảo của nàng này có điều tăng lên, cảm xúc quả thật có chút không ổn định, chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?