Tiên Hồng Lộ

Chương 749: Q.6 - Chương 749: Thiên Tinh vẫn Lạc!




Đại điện tường màu vàng huy hoàng, theo trong tầm nhìn dẩn dẩn biến mất. trước mắt một màng tối đen.

Sau một hỗi chấn động long trời lỡ đất. Dương Phàm phát hiện mình đang đứng ở trên đinh tượngđá Bách TộcMan Vương cao nghìn trượng.

Bãi chiến trường xa xua thê lương, đất đai lồi lõm. một dòng sông nước chày cuồn cuộn, như Sớ hà Hán giới *, phán chia toàn bộ Bác Dịch Thai thượng cô thành hai nửa.

* Một con sông định ra biên giới giữa nước Sờ và nước Hán. cũng là con sông giữa bàn cờ có tên là: Sỡ hà Hán giới.

Theo lịch sử Trung Hoa cổ thì khi khới nghiệp nhà Hán, Lưu Bang có cuộc chiến liên miên với Sớ vương là Hạng Vù. Cuộc chiến giữa hai bên làm trăm họ lẩm than. Hạng Vũ bèn nói với Hán vương: “Mấy năm nay thiên hạ khốn khô chi vì hai chúng ta. Bây giờ quyết một trận sống mái để khỏi làm khổ thiên hạ nữa”.

Hán vương trả lời: “Ta chi đấu trí chứ không thèm đấu sức”.

Hai bên giáp mặt nhau ở khe Quáng Vũ. Hán vương bèn kể 10 tội lớn của Hạng vương, Hạng vương tức giận dùng nò bắn trúng Hán vương. Hán vương đeo tên chạy vào Thành Cao. Hai bên giữ vững đất của mình.

Mãi đến khi thấy không còn đủ lực lượng đê triệt hạ lẫn nhau, hai bên mới chịu giao ước chia đôi thiên hạ: từHồngCâuyề Tây thuộc Hán. từHồngCâu về Đông thuộc Sớ.

Cho tới nay. thường thấy trên các bàn cờ tướng, ở khoảng “hà” năm chính giữa, chia đôi bàn cờ, người ta thường ghi “Sớ hà Hán giới” là vì như vậy.

http: vn. 360plus. vahoo. cominvescolayerartide? mid=4487

Thần tượng thật lớn của Tiên Tẩn Thủy Hoàng cùng Bách Tộc Man Vương, chia ra đứng ở hai bờ con sông, cũng như chủ soái hai bên trong bàn cờ.

ở trăm vạn năm trước, Thủy Hoàng cùng Man Vương ở nơi này suy diễn đánh ván cờ thượng cổ thần thoại đỉnh cao.

Mà nay, Tần Hoàng cùng Yêu Long Hoàng, phản biệt ngồi trên hai tượng đá nhân vật thản thoại, xa xa đổi lập nhau, giống như phải tiếp tục đánh cho xong ván cờ trăm vạn năm trước.

Có lẽ sẽ giống nhưbao nhiêu năm trước, sau này cũng sẽ ghi vào sử sách, trở thành sử thi thần thoại, lưu danh thiên cồ.

Nhưng hai người đều biết rõ, được làm vua thua làm giặc, lịch sử sẽ do người thắng viết.

Đồng thời ở sau lưng nhị hoàng, đều có một nam nhân khoanh tay đứng lặng lẽ. hai mắt nhắm chặt, bọn họ dường như đứng ở ngoài ván cờ, đứng ở một độ cao khác, Đông dạng đang suy diễn một trận quyết đấu số mệnh.

“Vù!”

Ngọn gió thê lương dường như từ Tiên Tần thời thượng cổ, thổi đến thỏi đại hôm nay.

Trên chiến trường bàn cờ hang hố loang lổ, lưu lại khí tức trận đại chiến thỏi thượng cổ, chiến ý cùng nhiệt huyết bất diệt vẫn như trước chưa từng tiêu tan.

- Yêu Long Hoàng bệ hạ! Lẩn này sờ dĩ ta nhập vào ngài, là Bởi vì trong người mang nhiệm vụ ám sát Tần Hoàng.

Từ trên người Yêu Long Hoàng truyền ra một giọng nói khàn khàn.

- Hiện tại thời cơ cũng chưa đúng lúc. tất cà quyền chủ động trên Bác Dịch Thai thượng cổ. đều thuộc về phe Tần Hoàng. Hơn nữa chúng ta hiểu biết về Bác Dịch Thai này có hạn, đã phải chịu một lần thua thiệt.

Yêu Long Hoàng hạ thấp giọng nói.

- Đó là...

Cảm quan cùa Dương Phàm tập trung trên người Yêu Hoàng, ở sau lưng Yêu Hoàng, hắn mơ hổ bắt giữ được một cái bóng dáng tối đen.

Có cảm giác như đã từng quen biết, giúp Dương Phàm nhận ra thán phận của bóng dáng

kia.

Nguời này đúng là Thiên Ảnh, lúc trước ở Võ Hẩu Bảo ám sát Vô Song.

Thiên Ảnh, chính là sát thủ bài danh thứ nhất của Thiên Sát Các.

Lúc trước nếu Dương Phàm không đến kịp. có lẽ Vô Song đã chết trong tay hắn.

Không biết Thiên Ảnh này nắm giữ loại bí thuật gì, mà lại trực tiếp dung hợp cùng một chỗ với Yêu Long Hoàng, nếu vừa rồi hắn không lên tiếng nói chuyện, Dương Phàm ở bên cạnh cùng không phát hiện được.

Chính vào lúc này. thanh âm khí phách rung trời của Yêu Long Hoàng, truyển khắp toàn bộ Bác Dịch Thai thượng cổ:

- Tần Hoàng! Thì ra đây là cái ngài gọi là Thịnh hội Cửu Long, hoàn toàn không hê có thành ý. Chẳng lẽ ngài thật muốn ở nơi này quyết chiến một trận thắng bại cùng bồn hoàng sao? Nếu có ý này, bôn hoàng hãy cùng ngài đơn đả độc đấu phần thắng bại!

- Yêu Hoàng các hạ là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khắn sao?

Không đợi Tần Hoàng lên tiếng, Hàn Kỳ rước nói, giọng nói đây trào phúng:

- Bệ hạ vừa rồi thi triển đại thần thông, pháp lực tiêu hao rất lớn. Chẳng lẽ đây là tâm tư của Yêu Hoàng các hạ?

- Cái này...

Lúc này mọi người mới phát hiện. Tần Hoàng đích xác đang ngồi xếp bằng điểu tức, chưa khôi phục nguyên khí.

- Đây chính là cơ hội tốt!

Mấy người Trấn Đông Hâu liên tục truyền âm nói.

Tần Hoàng đang điểu tức, giờ phút này có lẽ chỉ còn bảy tám phẩn thực lực, nhiều nhất cùng không đến chín phản. Nếu Yêu Long Hoàng thừa dịp này ra tay. đích thật là cơ hội tốt.

Nhưng đúng lúc này, cây quạt lông trong tay Hàn Kỳ “phạch” một tiếng, hắn lặng yên nhắm mắt lại, trong miệng thì thẩm:

- Bàn cờ thức thứ hai: Thiên Tinh vẫn Lạc!

“̀m!”

Toàn bộ Bác Dịch Thai thượng cổ rơi vào vùng Tinh, không tối đen, hoàn toàn ngăn cách cùng ngoại giới.

- Đây là chuyện gì xày ra?

Mọi người tại trường rơi vào cánh hỗn loạn.

Toàn bộ Bác Dịch Thai trống trái vắng lặng, chiến trường thượng cổ bỗng dung rơi vào bầu trời đầy sao.

Từ trên cao nhìn xuống, Bác Dịch Thai như một khối đá lớn trôi nổi phập phềnbL lơ lửng trong vũ trụ tinh không hắc ám băng lạnh.

ở ngoài bàn cờ cảnh vật tối đen, trừ ở cực xa chỉ thấy lấp lánh ánh sao.

- Rốt cuộc đùa cái gì, muốn đánh thì đánh đi!

Hồ Phi nhe răng nhếch miệng, mờ mịt nhìn cảnh vật tinh không tối đen ở bổn phía, không thể hiểu vì sao toàn bộ Bác Dịch Thai lại xuất hiện không gian kỳ bí này.

“Bân cờ thức thứ hai: Thiên Tinh vẫn Lạc?” Dương Phàm giật mình cà kinh, thẩm nhắc lại câu nói của Hàn Kỳ.

“Thức thứ hai?” Vậy chẳng phải là nói. đã trải qua thức thứ nhất rồi.

Nhớ lại tình hình phát sinh trong Kim Loan Điện trước đó. Dương Phàm chợt bừng tinh hiểu ra.

Nhưng mà, mặc kệ môi trường biến đổi như thế nào. dòng sòng dài ở giữa bàn cờ vẫn còn tồn tại, giới hạn phản chia ranh giới giữa hai bên trận doanh, thủy chung không thay đổi.

Đột nhiên phát sinh dị biến.

“̀m!”

Toàn bộ tinh không Bắt đầu lay động rất nhỏ. Bác Dịch Thai thượng cổ cũng nang nang nhè nhẹ.

Một cổ khí tức hủy diệt từ trên trời giáng xuống.

- Những thứ kia là cái gì...

Mọi người kinh hãi thất sắc, nhìn lên bâu trời phía trên đinh đâu.

Chỉ thấy trên bầu trời sao tối đen kia, đột nhiên vạch tới một màn mưa sao băng, nỡ rộ ra hào quang rực rỡ tráng lệ.

- Sao băng?

Dương Phàm đột nhiên nhớ tới. cảnh tượng mưa sao băng lúc trước xuất hiện ở trên không trung Dương gia bảo.

Cũng chinh đém đó. sao băng đã mang đến cho hắn kỳ ngộ.

Tuy nhiên lúc ấy, hắn nhận được Không phải là sao băng, mà là Tiên Hồng Giới!

Cho đến hôm nay. Dương Phàm vẫn không thể đánh giá được cấp bậc của Tiên Hồng Giới. Lúc nãy khi Tần Hoàng thi triển Đoạn Thần Quyết, ngay cả thần thức liên hệ với Chí bảo Long Khí đêu bị chặt đứt, thế mà Tiên Hòng Giới này không có chịu ảnh hường chút nào.

Như thế xem ra, Tiên Hồng Giới ít nhất là tồn tại cao hơn Chí Bảo Long Khí. đạt tới tiên khí trớ lên.

- Không xong!

Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ồn, Dương Phàm cả kinh kêu lên một tiếng.

Mưa sao băng kia đang xẹt tới hướng bên này.

Tuy rẳng nhìn qua vẫn xinh đẹp như trước, nhưng Dương Phàm lại cảm ứng được một cổ khí tức hủy thiên diệt địa.

Loại khí tức Hủy diệt này thậm chí có thể sánh ngang với bùng nổ của Địa Mạch Chi TíchớThiên Câm Nội Hải.

Sao băng đẹp đẽ rực rỡ như vậy. lại mang đến nguy cơ tử vong.

“Vù vù vù!”

Khi sao băng vô cùng vô tận tiếp cận Bác Dịch Thai thượng cổ, rốt cục hiện ra bộ mặt thật dữ tợn đáng sợ của nó.

Đó chinh là từng khối từng khối vẫn Thạch ít nhất nặng tới trăm vạn cân, mang theo ánh lửa nóng hôi đáng sợ.

Khí tức Hủy diệt cực nóng từ trên không trung rớt xuống, đập xuống toàn bộ Bác Dịch Thai.

“̀m!”

Trong đó một khối vẫn Thạch mấy trăm vạn cân rơi xuống chỗ trống trên chiến trường thượng cổ, tạo thành một cái hố thật lớn. đồng thời trong nháy mắt nổ tung, sinh ra vóng sóng khí đáng sợ.

Đây vẻn vẹn chỉ là một khối.

Kế tiếp, đến từ mưa sao băng tuyệt đẹp kia, hàng trăm... khối vẫn Thạch từ trên trời giáng xuống.

- Tần Hoàng! Chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn sống sao?

Trấn Đông Hẩu giận dữ hét lên.

Bời vì vẫn Thạch là rơi ập xuống toàn bộ Bác Dịch Thai, tuyệt đối công bình công chính.

“Vù!”

Một khối vẫn Thạch lớn trăm vạn cân, trực tiếp rơi ập xuống hướng vị trí chỗ Tần Hoàng.

Thiên Thu Vô Ngán chợt mở to mắt. hai tay chắp sau lưng, vươn ra một tay vung lên một cái. ở trên hư không một cô pháp lực cực lớn ứng với vận mệnh mà sinh ra, mơ hồ có thể thấy được một cái Àm Dương Đồ vặn vẹo đến cực hạn.

vẫn Thạch trăm vạn cân kia trong tốc độ cao rớt xuống, liền hơi lệch phương hướng.

Vẻn vẹn chỉ là một độ lệch rất nhỏ. cự Thạch trăm vạn cân kia rơi xẹt qua hai người, gẩn như là sát bên người, muôn phẩn mạo hiểm.

Những người khác vô cùng ngạc nhiên thán phục. Thiên Thu Vô Ngân vận dụng lực lượng đạt tới cành giới nhưvậy.

- Nhiều quá! Ta kiên trì không được bao lâu!

Ánh mắt Thiên Thu Vô Ngân hờ hững nhìn lên tinh không vô cùng vô tận, ngàn vạn sao băng đang rơi xuống hướng bên này.

- Vận hành Chu Thiên Nhật Nguyệt Đại Trận!

Hàn Kỳ vung lên cây quạt lông trong tay hô to.

- Tuân lệnh.!

Bên phe Tần Hoàng sớm có chuẩn bị. lập tức tế xuất trận bàn, trận Kỳ, do một sổ Vương hầu cùng đại tu sĩ Hóa Thần chủ tri

“Phù! Phù!”

Tổng cộng mười hai trận kỳ, cùng với một cái trận bàn cổ quái rất nặng, được khám trên mặt đất.

“Vù vù!”

Một đồ án Tinh Nguyệt chói mắt, vận chuyển ở phia trên đại trận, hình thành một cái vòng bảo hộ tinh quang hoa vãn phủ kín ước chừng phạm vi một trăm trượng, thủ hộ mọi người bên phe Tần Hoàng ở trong đó.

- Cái gì?

Bên phía Yêu Hoàng cùng lúc đều biến sắc.

“̀m! ̉m!...”

Theo sau mấy trăm khối vẫn Thạch oanh kích đến Bác Dịch Thai, toàn bộ chiến trường cổ chấn động không thỏi, tia lửa đá vụn bay tán loạn.

Bên phía Tần Hoàng sớm có đại trận thủ hộ, cho dù có vẫn Thạch rớt xuống, nện trên vòng bảo hộ tinh quang đều bị bật văng ra.

Trái lại bên phe Yêu Hoàng đều luống cuống tay chân một trận.

“̀m! ̉m!...”

vẫn Thạch số lượng càng ngày càng nhiểu.

Đổi mặt với cự Thạch trăm vạn cân, đại tu sĩ Hóa Thần có thể đánh bay đi. nhưng rơi xuống với độ cao với tốc độ như thế. uy lực tăng lên gấp trăm gấp ngàn lần. cho dù là cường giá Thần Hư đối mặt với nó cũng quá sức chịu đựng.

Huống chi. sổ lượng cùng thể tích của vẫn Thạch càng ngày càng đáng sợ. vẫn Thạch trong màn mưa sao băng kia càng Ngày càng nhiều.

Dưới tình huống như vậy, cả đám hơn hai mươi vị cường giả đứng đẩu Hồ Phi. Tẩn Vong. Thiên Ma Môn chú. đêu ứng phó mệt mòi.

- Ha ha ha... Yêu Hoàng! Hôm nay trên Bác Dịch Thai thượng cổ này, chính là nơi táng thản của các ngươi!

Truyền đến tiếng cười điên cuồng của Tần Hoàng.

- Thiên Lâm Hầu! Trận kỳ ngươi chuẩn bị trước đâu rồi. có dùng được không?

Yêu Hoàng kêu lên.

-Có!

Thiên Lâm Hẩu giật mình, vội vàng lấy ra bốn trận kỳ cùng một cái trận bàn. đưa cho mấy vị cường giả Thán Hư cấp Phủ chủ chủ tri

- Tứ Phương Thiên Hợp Trận!

Thiên Lâm Hầu quát to một tiếng, hắn phụ trách trận tâm.

Rất nhanh, xuất hiện một màn hào quang giống như kim thiết bao phủ phạm vi trăm trượng, thủ hộ các cường giả bên phe Yêu Hoàng trong đó.

Thì ra trước khi tiến vào hoàng cung, bén Yêu Hoàng cũng thương nghị qua rất nhiều đối sách, cho dù Tần Hoàng dùng chiến thuật biên người, cũng có thể ung dung ứng phó.

“̀m! ̉m! ̀m!...”

Mưa sao băng trên bầu trời càng ngày càng nhiều, “ầm ầm” rơi xuống đất. hào quang của Tứ Phương Thiên Hợp Trận lẩn lượt hết àm đạm. rồi lại sáng ngời.

Vừa mói bắt đầu. là cự Thạch trăm vạn cân. theo sau là cự Thạch mấy trăm vạn cân, đến sau thinh thoáng lại có thể thấy được cự Thạch ngàn vạn cân, cho dù là cường già Hợp Thể Kỳ cứng rắn chống đỡ. cũng sẽ bị đập thành thịt vụn.

Giờ khắc này. lực lượng cá nhân cường đại như hạng người nhị hoàng, cường đại như Thiên Thu Vô Ngân đều có vẻ nhỏ bé.

- Để xem các ngươi có thể kiên trì bao lâu...

Hàn Kỳ mỉm cười, nhè nhẹ phe phây cây quạt lông trong tay.

Đại trận của họ là tiên trận thỏi thượng cổ, trong trận bàn có chín khối linh Thạch cực phẩm, cùng với một trăm lé tám khối linh Thạch thượng phảm, bao gồm cách bổ trí trận pháp chu toàn hơn. Hơn nữa Chu Thiên Nhật Nguyệt Đại Trận, đối với loại tấn công của Tinh vẫn Thạch này có lực phòng ngự rất mạnh.

Sau thời gian ước chừng cạn nửa chén trà nhỏ. Thiên Lâm Hầu kinh hoảng thất sắc:

- Không tốt! Trận pháp của chúng ta không chu toàn băng bọn họ! Bọn họ là mười hai cái trận cơ, chúng ta chỉ có bổn trận cơ!

- Sắp chống đỡ không được nữa rồi...

Thiên Lâm Hầu lộ thần sắc hoàng sợ, trên trán tuôn mồ hôi lạnh.

Bên phe Yêu Hoàng lập tức rơi vào bước đường cùng tử vong.

“Phù! Phù!...”

Trên bầu trời, mưa sao băng dày đặc như dòng sông dài. oanh kích xuống bén này.

Ngay cà Yêu Long Hoàng, trong mắt cũng lộ ra vài tia hoảng sợ.

Đột nhiên, Dương Phàm đứng bén cạnh hắn, hai mắt vẫn nhắm nghiền, lên tiếng:

- Nếu ta giết chết một tu sĩ chủ trì trận cơ. có làm tan vỡ đại trận của họ hay không?

- Giết chết tu sĩ chủ trì trận cơ. chỉ có thể làm suy yếu uy lực. nếu giết chết cường giả chủ trì trận tâm...

Thiên Lâm Hầu vội vàng trả lời. chợt lắc đẩu:

- Không có khả năng! Bọn họ ở giữa trận pháp cường đại như thế, ngay cả Tinh vẫn Thạch đều không thể lay động, chúng ta không thể chạm tới người bên trong trận pháp.

- Giao cho ta!

Dương Phàm chợt mớ mắt. bước tới phía trước từng bước.

- Hắn lại sắp ra tay rồi...

Đám người Hàn Kỳ bên phía Tần Hoàng đều cả kinh thất sắc kêu lên. Ai nấy đều chú ý tới phản ứng của Dương Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.