Trên tế đàn thần bí ở sâu trong Đầm lầy nguyền rủa.
Đầu
lâu xương trắng kia trên cao nhìn xuống, trong hốc mắt bắn ra hai
vệt u quang khiến thản ma kinh sợ. lạnh lùng nhìn nam tử nhân
loại bị đè ở phía dưới.
Dương Phàm bị hai bản tay xương
trắng khổng lồ ép xuống tế đàn, nhưng lại cảm nhận được một
cỗ tinh thần uy năng thuộc loại Thông Thiên tam giai.
Thần hồn lực cường đại như thấ cho dù một ý niệm trong đầu có thể giết chết ngàn vạn bậc cao.
- ổ? Lực nguyền rùa đột nhiên suy yếu bốn năm phần... Chẳng lẽ
lực nguyền rùa toàn bộ Dịch Quy Lâm này. nguyên lai phát ra từ
đây? Nếu thật sự là như thế. đẩu lâu xương trắng này cũng quá
khủng bô. nó rốt cục có lai lịch gì?
Dương Phàm tuy bị
bắt giữ. trong lòng vẫn duy trì bình tĩnh, không đến thòi điểm
cuối cùng, kiên quyá sẽ không nản chí.
Đẩu lâu xương trắng kia thấy Dương Phàm không có bất kỳ phản kháng, hứng thú dạt dào nói:
- Tiểu tử nhân loại, dường như ngươi có thể chống cự nguyền rủa cùng độc ôn trong Đẩm lầy nguyền rùa này.
- Bởi vì Dương mỗ là một Dược sư. luyện ra thân thể miễn dịch
vạn đọc. có thể miễn cưỡng ngăn cản vài phần. Nhưng không biết các hạ là nhân vật phương nào. bắt ta tới đây làm chi?
Dương Phàm thản nhiên trá lời. cũng hỏi ngược lại.
- Ta là ai?
Trong mắt đẩu lâu xương trắng kia xuất hiện một tia mẻ mang, chợt cao ngạo nói:
- Ta là Quỷ Hoàng của vực sâu nguyền rủa này. thậm chí là toàn bộ Dịch Quy Lâm.
- Quy Hoàng?
Dương Phàm chấn động tâm thần. Thực lực quỷ vật khác cho dù mạnh
tới đâu đi nữa, đạt tới cành giới Hóa Thần, thậm chí là Thần
Hư cũng chi tương đương Quy Vương nơi này.
- Trong năm tháng
dĩ vãng, phàm là người tiến vào đảm lầy này đều không thể
kháng cự độc ôn cùng nguyền rủa, chỉ có một mình ngươi là
ngoại lệ. Cho nên bôn hoàng mói mang ngươi về. mệnh lệnh ngươi đi làm một chuyện.
u quang trong mắt Bạch cổt Quy Vương bắn ra một làn tinh quang.
- Mệnh lệnh?
Dương Phàm hơi lộ vẻ khinh thường:
- Ngươi không xứng!
- Cái gì?
Trong thanh âm Bạch cốt Quy Vương lộ ra vẻ khó tin, tràn ra lửa giận
rạt rào, tinh thần uy năng khủng bố trong hư không đột nhiên hạ
xuống.
- Đừng nói là ngươi, cho dù là đương kim Yêu Long
Hoàng cũng đừng mơ mệnh lệnh cho Dương mỗ. càng không nói đến
ngươi chẳng qua là một cái đẩu lâu xương Ngay cả thân thể đầy
đủ cùng trí nhớ cũng không có.
Dương Phàm vui mừng không
sợ, hai cây Hoán Thiên Nha chợt lóe sáng, ngưng tụ ra một cồ
thân lực Hoán Thiên mạnh mẽ chống đỡ phạm vi năm ngàn dặm,
dường như xua tan bóng đêm khu vực này vài phẩn.
ở trong Dịch Quỷ Lâm này một đường chém giết mà đến. thực lực Dương Phàm đã tăng lên vài phần.
Phốc... ̀m
Cùng lúc đó, trên người Dương Phàm bốc lên một ngọn lửa ánh vàng
như hư vô, hai bản tay xương trắng khổng lồ đột nhiên run lên. bị
cồ viêm lực chí cương chí viêm hội tụ Thái cổ tinh thản bức
lui. trên bàn tay màu trắng ớn bị cháy đen một mảng lớn.
- Ạ...
Đẩu lâu xương trắng kia theo đó kêu thám một tiếng.
- Quả nhiên, chúng nó là một thể!
Tâm thần Dương Phàm khẽ động, gạt vết máu nơi khóe miệng. Vừa rồi chỉ là bị một bộ phận tinh thần uy năng của đối phương đánh
trúng, lập tức tâm thần bị thương tổn.
Trong lòng hắn thẩm nghĩ, chỉ có tể ra Hoàng Long Quan mới có cơ hội chạy trốn.
- Yêu Long Hoàng? Trí nhớ?
Lúc này, công kích của Bạch cốt Quy Vương kia đột nhiên ngừng lại,
lộ ra vẻ mê mang, dường như có nơi nghĩ không thông.
Đột
nhiên, đẩu lâu xương trắng này rít gào một tiếng khiến cho Đầm
lầy nguyền rùa này càng thêm tối đen. vô số quỷ vật sợ hãi
nin rẩy.
Hô...Phổc
Đẩu lâu xương trắng há mòm, mây
đen đẩy trời bao phủ, phía trên còn lóe ra từng tia điện màu
tím, quanh quần trên mây đen.
Dương Phàm đột nhiên có loại áp lực không thớ nổi. hòi:
- Khôngbiết Quy Hoàng các hạ muốn ta làm gì?
- Đương nhiên là giúp bồn hoàng hóa giải nguyền rủa nơi đây!
Đẩu lâu xương trắng rất nhanh từ điên cuồng khôi phục lại, hung dữ quát lạnh:
- Nếu ngươi không nghe theo, bồn hoàng liền giết chết ngươi!
- Nhưng không biết Quy Hoàng tiền bối vì sao muốn hóa giải
nguyền rùa nơi này? Nơi này không phải Thánh địa vạn quỷ sao?
Bộ dạng Dương Phàm như thật mê mang.
- Thánh địa vạn quỷ chó má! Bởi vì có nguyền rùa nơi đây. vạn quỷ không thể ròi đi.
Nếu bổn hoàng rời khòi Đầm lầy nguyền rùa này liền khó có thể
sinh tồn. Một khi rời Dịch Quy Lâm, sẽ chết đi trong nháy mắt.
Đẩu lâu xương trắng nói xong lời cuổi cùng, oán hận tràn ngập trong mắt. dường như đang nghiến răng nghiến lợi.
- Ha ha, nguyên lai là như vậy.
Khóe miệng Dương Phàm lộ ra ý cười nghiên ngẫm. Trí tuệ đâu lâu
xương trắng này có hạn, quá dễ dàng bị hắn lừa nói ra.
Nhưng đáy lòng hắn cũng thẳm tắc lưỡi, lực nguyền rủa này cũng
thật là đáng sợ, ngay cả Quy Hoàng cường đại như vậy cũng
không dám rời đi.
- Ngươi cười cái gì?
Đẩu lâu xương trắng phẫn nộ quát.
- Nhưng là, nếu ngươi giết ta cũng không có người t hay ngươi giài trừ nguyền rùa nơi đây.
Dương Phàm bật cười, có vài phẩn đắc ý.
Dứt lời, hắn hóa thành hư ảnh màu xanh sáng trong suốt, nháy mắt ròi khói tế đài.
- Đứng lại!
Mây đen trong hư không đánh xuống từng luồng tử điện u ám, mỗi
luồng uy năng không nhỏ nháy mắt có thể diệt sát Hóa Thần bình
thường.
Bá...vút
Thanh Điểu Phi Phong sau lưng Dương
Phàm run lên. tốc độ chợt nhanh hơn vài lẩn, trong một tiếng
phượng hót một con Thanh Loan nửa trong suốt từ sau áo choàng
bay ra, nuốt hết mảnh tử điện u ám kia.
̀m... ̉m
Trên toàn đám mây đen. tia điện màu tím cấp tốc chóp lóe, hóa
thành một tám lưới điện cuôn cuộn mành liệt trực tiẻp nuốt
trọn Thanh Loan tản ra khí thế Thán thú kinh sợ vô hạn.
Thấy tình hình này, Dương Phàm nàng mình một cái. thẩm nghĩ: “Xem ra Quy Hoàng này đã hạ thủ lưu tình với ta..
Nên biết răng Thông linh hóa thân triệu tập ra từ trong Thanh Điêu Phi Phong này, trong khoảng thời gian ngắn có thể địch nổi cường
giả cấp Phủ chủ.
- Cho dù không giết ngươi, bổn hoàng cũng có thể bắt giữ ngươi lần nữa.
Mây đen to lớn kia hội tụ thành sòng ngòi, hóa thành vô số dòng c hay nhỏ vọt tới phía trước.
Vút... Vút...
Hai cánh tay xương trắng bay về phía trước, uy lực ẩn chứa trong
mây đen kia lập tức gia tăng lên đôi cánh tay, mặt ngoài thoáng
hiện lên văn đen.
Dương Phàm chi cảm thấy kinh phong đánh
tới sau lưng, thán hình nhoáng lẻn một cái, tại chỗ để lại
một hư ảnh, bản tôn xẹt qua hon trăm dặm.
̉m
Một
bàn tay xương trắng vằn đen khổng lồ kia đập xuống tàn ánh,
một kích vồ hụt khiến đẩm lầy tối đen phia duới một trận rung động, tử khí nhộn nhạo.
Hô... Vù
Dương Phàm vừa mới dừng thân, một bàn tay xương trắng khổng lổ khác từ phía trên đập xuống.
Làm sao có thề!
Sống lưng Dương Phàm phát lạnh, tại chỗ lại để lại một hư ảnh có
bám khí tức bản thản, hiểm nguy tránh thoát một kích này.
Nhưng hắn vẫn không nghĩ thông suốt, một bàn tay xương trắng khổng
lồ khác là như thế nào mai phục trên đinh đâu mình.
Bá Bá Bá
Hư ảnh sáng xanh bóng liên tục lay động trong không trung, sau đó
liền xuất hiện bảy tám “Dương PhàmTbay về các phương hướng
khác nhau.
Nếu là ảo ảnh phản thân bình thường, Dương Phàm tự nhiên sẽ không thi triển cho mất mặt.
- Tám phần thân, khí tức giống nhau như đúc.
Phía trên Đầm lầy nguyền rủa trống rỗng hiện lên một cái đẩu lâu xương trắng, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Tuy nhiên, nó lại không có tiếp tục động thủ. thì thào lẩm bẩm:
- Hơn một vạn năm, hắn là hv vọng duy nhất ta rời khỏi nơi đây...
Dương Phàm dùng ảo ảnh phản thản thuật rất nhanh thoát khỏi hai bàn tay xương trắng khổng lồ.
Nhưng hắn còn không rời đi bao lâu. chi nghe đầm lẩy phía dưới “Thình thịch” một tiếng, một cái chân xương trắng dài đến ba mươi
trượng đá ngang đến. tốc độ nhanh như tia chóp.
- Thật nhanh!
Dương Phàm miễn cưỡng một chưởng ngăn cản. lại bị đánh bay đi. khóe miệng tràn ra một vệt máu. nghiến răng nghiến lợi:
- Ta đã trúng nguyên rùa thật sâu. càng ngày càng bó tay bó chân.
Lực nguyền rủa trong đẩm lầy tử vong này, Dương Phàm có thể hóa giải nhưng kiên quyết không thể miễn dịch.
Thân thể hắn còn không ổn định, phía dưới lại một cái chán xương trắng đá trúng lưng, vòng phòng ngự vỡ nát.
Thình thịch-
Lẩn này thương thế của Dương Phàm khá nặng, ngay cả nội tạng đều bị chấn thương, không thể rất nhanh khôi phục.
Vút Vút—
Đúng lúc này, hai bàn tay xương trắng khổng lồ phía sau kia đuổi tới.
Dương Phàm thẳm nghĩ không ổn, hắn lại thi triển ào ánh phản thân,
lại thấy phía trên không đinh đâu đọt nhiên hiện ra một cái đầu
lâu. chính là Quy Hoàng kia.
- Làm sao có thể? Đây là thuấn di?
Dương Phàm rung động tới cực điểm.
- Thuấn di?
Quy Hoàng kia khặc khặc cười:
- Cho dù đối với Thòng Thiên tam giai mà nói, thuan di cũng là
thần thông rất khó được. Mà khắp đẩm lầy này đều là lĩnh vực
của bổn hoàng. Cho dù là thuấn di cũng có thể làm được.
Thật sự là thuán di? Vừa rồi không phải trông nhầm!
Dương Phàm thất thần một hỗi.
Giờ khắc này, trừ phía dưới ra thì đỉnh đầu và bốn phia Dương Phàm đã bị vây quanh.
Hai bàn tay khổng lồ. hai cái chân, một cái đẩu.
Xem ra những thứ này tổ hợp lại mới là thân thể đẩy đủ của Quy Hoàng.
- Tiểu tử nhân loại, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói...
- ổ? Không đúng! Còn thiếu một cái thân thể!
Thần thức Dương Phàm không khỏi tìm kiếm khắp nơi.
- Ngươi đang tại thân thể của bổn hoàng!
Quy Hoàng dường như nhìn ra ý niệm trong đầu hắn, đột nhiên há
miệng, một làn gió đen đảo qua trên người Dương Phàm.
Hô... Roẹt!
Dương Phàm chi cảm thấy thân thể cứng đờ. sinh cơ toàn thản bị ngăn chặn, toàn thản lạnh lẽo.
Còn không chờ hắn hóa giải, trong gió đen kia truyền đến một áp
lực thật lớn. Quy Hoàng há mỗm, nuốt hắn vào trong.
Sau
khi Dương Phàm khôi phục sinh cơ. phát hiện mình thán ở một nơi
tử khí nồng đậm tới tận cùng, bổn phía toàn bộ là chất lớng đen như mực. cực kỳ ghê tớm.
- Đây là nơi nào?
Dương Phàm hô to.
- Nơi này là nơi sâu nhất Đầm lầy nguyền rùa, cũng là thân thể của bổn hoàng... Ha ha
ha!
Trong không gian trồng trải vang lên tiếng cười âm trầm tự đắc của Quy Hoàng.
- Chẳng lẽ... toàn bộ đẩmlầy nàydĩ nhiên là thân thể Quy Hoàngbiến thành!
Trong lòng Dương Phàm phát lạnh.
- Đúng vậy. Bổn hoàng lệnh cho ngươi, trước tiên giài trừ nguyền rùa trong thân thể ta. nơi này cũng là nguôn gốc độc ôn của
toàn bộ Dịch Quy Lâm. trung tám của lực nguyền rủa.
- Nếu ta không cứu thì sao?
Dương Phàm thử hòi.
- Nếu ngươi không hóa giải nguyền rùa nơi đây. không quá bao lâu
chính ngươi cũng sẽ chết đi. Đừng cho rằng bồn hoàng không nhìn ra trạng thái của ngươi.
Quy Hoàng nói xong câu cuối cùng, thanh âm biến mất không thấy.
- Trước hóa giài nguyền rùa trên thân ta rồi tinh tiếp.
Dương Phàm thì thào lẩm bẩm, khoanh chân ngồi xuống, quanh thản tinh
quang màu lục nhạt hóa thành dòng nước màu lục tự trong ra
ngoài, lưu Chuyên sinh sôi không ngừng.
Sau một lát. Dương Phàm thớ ra một hơi dài. rốt cục khôi phục lại.
- Nơi này là Đầm lầy nguyền rủa, cũng là thân thể Quy Hoàng
biến thành, ta hiện tại tương đương ở trong thân thể hắn...
Dương Phàm thật sự cũng không muốn thoát đi, mà đang suy tư làm như thế nào hóa giải nguyền rùa nơi này.
- Nơi nguyền rủa phát ra từ vùng tử địa tuyệt đối này. trừ khi khiến “Đất chết” này biến thành “Đất sống”.
Thật lâu sau. Hoán Thiên Nha của Dương Phàm liên rục nhảy lên, trong mắt lệ quang chợt lóe.
Biến “Đất chết” thành “Đất sống”, nói cách khác, phái cho cà Dịch Quy Lâm khôi phục sinh cơ lục ý.
- Ha ha. Coi toàn bộ Đẩm lầy nguyền rùa hoặc Dịch Quỷ Lâm coi
nhu một đổi tượng trị liệu... Nếu loại ý tướng này có thể
thành công, không cho khắp Dịch Quỷ Lâm này khôi phục sinh cơ lục ý, cho dù Quy Hoàng kia đuổi đi ta cũng nhất định không đi!
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên nụ cười, triển khai cảm quan bị hạn chế tới mức tận cùng, bắt đẩu suy diễn tính toán...