Tiên Hồng Lộ

Chương 985: Q.6 - Chương 985: Tiềm lực vượt qua Thần khí




Khi nào thì Đại Đế trở về?

Đây không chỉ là vấn đề Vũ Tịch lo lắng.

Có thể đoán được, khi Đại Đế chúa tể tam giới trở về Vân Tiêu cung, nhất định sẽ dấv lên một hồi gió lốc.

Thử hói Thiên giới này. có người nào có thể gánh chịu được cơn thịnh nộ của Đại Đế?

Vân Vũ Tịch lắc đẩu:

- Thời gian mồi lần phụ thân đại chiến với Man Hoàng đều không thể xác định. Ngắn thì mấv ngàn năm, dài thì mấy vạn năm, thậm chí lâu hơn...

Một trận đại chiến là mấv ngàn, hơn vạn năm.

Chắc là tới trinh tự này. vô luận sinh mệnh hay là lực lượng đều đạt tới mức độ vĩnh hẳng vô địch.

Dương Phàm nháy mày. Đại Đế có thể trở về bất cứ lúc nào. giống như một quả bom không hẹn giờ.

Nhưng là hắn có thể tránh né lùi bước sao?

Không thể. Tuyệt đối không thể!

Sau khi mới vào Diễn Sinh Kỳ, trong lòng Dương Phàm tự tin vô cùng, chi đợi thỏi cơ thành thục sẽ dùng tu thái mạnh mẽ. tung hoành bễ nghễ hoàn thành di nguyện của Vô Song.

- Vũ Tịch. Nếu Đại Đế trở về, ta sẽ quang minh chinh đại nói rõ tình huống với ông ấy.

Vẻ mặt Dương Phàm trịnh trọng chăm chú nhìn Vũ Tịch, nói lòi son sắt.

Hắn hiểu được nếu lùi bước trước chuyện này. minh sẽ bại hoàn toàn, ngày sau sẽ không có bất kỳ sức phản kháng trước mặt Đại Đê.

Chỉ có ngưng tụ tín niệm và ý chí trong lòng mới có khá năng chiến thắng.

- Dương đại ca... Tuyệt đối không nên!

Ván Vũ Tịch mặt hoa biến sắc. bật thốt.

Ông!

Một vung hư không luân hình hiện ra tại chỗ rồi biến mất.

Thản hinh Dương Phàm biến mất hoàn toàn.

- Không tốt. Nếu như Dương đại ca đối mặt phụ thân, có thể sẽ có nguy hiểm về sinh mệnh.

Trong lòng Cửu Công chúa rối như tơ vò.

Nhưng mà nàng cũng thật sự xem nhẹ thực lực của Dương Phàm.

Có lẽ tạm thỏi hắn không thể vô địch thất giới, nhưng trong vũ nội này gần như không có nguời nào có thể hoàn toàn dồn hắn vào chỗ chết.

Đại Đế... Hắn có thể làm được sao?

Có lẽ chỉ có thử một chút mói có thể biết được.

Biểu tình cùa Dương Phàm như giếng cồ không gọn sóng, đi vào thế giới Mệnh Hạch.

Chi vẻn vẹn ngàn năm, thế giới Mệnh Hạch đã xảy ra biến hóa rất lớn. Dõi mắt nhìn qua, đây là một vùng Tiên Cảnh chim hót hương hoa, Sinh Linh Chi Khí nồng đậm và thiên địa linh khí coi nhưkhôngtồi.

Nữ Thần - Nữ nhân hoàn mỹ do Dương Phàm sáng tạo đẩu tiên khoác một tầng lụa trắng nửa trong suốt, tiên quang mờ mịt quanh quẩn, đi tới trước mặt hắn.

- Phụ thần.

Nữ Thần cung kính thi lễ.

- Không tồi. Bởi vì sự tồn tại của ngươi khiến thế giới này trờ nên càng mỹ lệ.

Dương Phàm nhìn qua thế giới Mệnh Hạch, rừng rậm um tùm xanh ngắt, sông dài sóng lớn chạv chôm, núi xanh như trong tranh, vẽ.

Nữ Thần đứng lơ lửng giữa không trung, một vùng sinh mệnh bạch quang dịu dàng thánh khiết khiến nàng như đắm chìm trong sương mù.

- Ngươi quán lý thế giới này cho tốt. khiến cho sụ tồn tại của sinh mệnh càng có ý nghĩa.

Sau khi Dương Phàm phán phó xong xuôi, liền hiện thán trên đại thụ Diễn Sinh.

Trên đại thụ Diễn Sinh đã nhú đẩy nụ hoa, thậm chí có thể nhìn thấv một ít. một làn hương thom kỳ dị nhàn nhạt khó thể phát hiện lan tỏa trong không khí

- Nhân vật cấp Tiên Đế đa phần là có Thứ Thần khí. Luân Hồi Bàn của ta vẫn còn dừng ở cấp bậc Tiên bảo cửu phẩm.

Bởi vì cám giác được sự áp bách của Đại Đế sắp trở về, Dương Phàm quyết định bằng hết mọi giá phái tăng Pháp bảo bản mạng Luân Hồi Bàn lên cấp bậc Thứ Thần khí.

Mặc dù Luân Hồi Bàn chỉ là một kiện Tiên bảo cửu phẩm nhưng tài liệu thần thông của nó đều vượt xa Tiên bào cùng cấp.

Dương Phàm vung một tay, một cái đĩa tròn tràn đầy tinh quang mông lung màu xám bạc giống như trân bảo hiếm có thế gian ngân lên rồi xoay quanh thân thể hắn sau đó lơ lửng trên đinh đâu.

Đây là một kiện Pháp bảo bản mạng đẩy đủ linh tính, không cần Dương Phàm chi huy nó có thể tự động hộ chủ.

Lúc trước Thích Võ Quang Kim Tiên bát trọng bị Luân Hồi Bàn tự động hộ chủ đánh bại, kỳ thật hắn bại cũng không oan.

Bởi vì kiện Pháp bảo bán mạng này không cẩn chi huy. có thể giúp chủ nhân ngăn cản công kích của một vị Tiên Đế bình thường.

̀m... òng-

Một cỗ ý chí chúa tể thiên địa nhưuỵ năng của thiên địa bắt đầu khới động trong Tiểu thế giới Mệnh Hạch.

Toàn bộ không gian Mệnh Hạch mây đen cuồn cuộn, lôi điện nhảy múa điên cuồng, gió bào tàn phá khắp nơi.

Nữ Thần sợ tới mức phát run, tránh, ở một góc.

- Ngươi không cần phải sợ.

Dương Phàm thấp giọng an ủi.

Biến hóa của thiên địa vừa rồi chi trong một ý niệm của hắn.

Ý chí của hắn chính là chúa tể trong Tiểu thế giới rộng lớn này. cũng đại biểu cho thiên đạo hư vô mờ mịt.

Dương Phàm có thể đặt ra quy tắc cho nơi này.

Tuy nhiên giờ phút này hắn chi muốn mượn lực lượng của thế giới Mệnh Hạch ngưng luyện Luân Hỏi Bàn thêm một bước nữa.

ÔỎÔ!

Luân Hồi Bàn nớ rộ tia sáng kỳ dị và tinh quang mòng lung, trong vùng thiên địa này có một cỗ lực lượng vô hình không thể nắm lấy hóa thành ngàn vạn dòng chảy nhó rót vào trong đó.

Những lực lượng huyền bí này bao gồm Luân hồỊ nhân quả, số mệnh thần bí không thể nắm lấy.

Cứ như vậy. Luân Hồi Bàn xoay quanh trên đỉnh đầu không ngừng ngân lên, giằng co chừng ba ngày ba đêm.

Ba ngày ba đêm sau, hình thái cùng lực lượng của Luân bàn xám bạc mông lung kia nhìn qua không có biến hóa gì.

Dường như... Không được nâng cao năng lực.

Khóe miệng Dương Phàm mỉm cười, chăm chú nhìn Luân Hồi Bàn thoạt nhìn càng huyênbí mờ mịt này, có vài phân cám giác thành tựu.

Mặc dù về mặt uy năng lực lượng dường như không được nâng cao gì cả nhưng Dương Phàm hiểu được Luân Hồi Bàn đã tăng lẻn nửa cấp bậc.

Loại biến hóa này giống như sự khác biệt giữa Chí Bảo Long Khí cùng Truyền thừa Linh bảo khác ở Phàm giới.

Nếu chất liệu ngang nhau. Chí Báo Long Khí quý báu hơn Truyền thừa Linh bào gấp mười, gấp trăm lẩn.

Luân Hồi Bàn lúc này cũng như thế. Tác dụng tiềm ẩn của nó nhìn không thấy sờ không được, lại mơ hô sinh ra tác dụng.

Bước đẩu tiên: uần khi - hoàn thành!

Dương Phàm hít sâu một hơi. đột nhiên lại giang rộng hai tay.

Ằm ầm ầm!

Tinh thần ý chí của chúa tể thiên địa lại tràn ngập toàn bộ không gian Mệnh Hạch và dẫn động lực lượng thế giới mênh mông vô hạn.

Đột nhiên, Cửu Thiên Thần Lỏi lóe lên hào quang chín màu sinh ra trong thế giới.

Chi chi

Lôi quang chín màu từ khắp noi vọt tới. từng tia lôi điện nhó bé từ trên trời giáng xuống, đánh lên Luân Hồi Bàn.

Lúc đầu trên Luân Hồi Bàn nớ rộ tinh quang rực rỡ, lẩn lượt thông qua Luân hồi hao mòn những lực lượng này.

Nhưng lực lượng của thế giới há chi đon giản như thế?

Sau đó. Luân Hồi Bàn trải qua vô số lực lượng như lôi quang chín màu. diễm quang năm màu. cực băng hàn khí nguyẻn từ thản quang... rèn luyện.

Sau vài canh giờ. Luân Hồi Bàn bị đánh thủng lỗ chỗ. chỉ còn một hơi.

Ngay cả khí linh trong Luân Hồi Bàn cũng như chi mành treo chuông.

Hây!

Dương Phàm thét dài một tiếng như sám rền, tất cả lực lượng mãnh liệt trong thiên địa tan thành mây khói.

Bước thứ hai: Tinh luyện - hoàn thành!

Thay vào đó là một cỗ khí tức sinh mệnh vô cùng vô tận lấy đại thụ Diễn Sinh làm trung tâm hóa thành nước sông chày cuồn cuộn rót vào trong Luân Hồi Bàn.

Không đến nửa ngày. Luân Hồi Bàn hồi phục nguyên khỊ tinh quang sáng ngời lấp lánh, giông như trân bảo hiếm có thế gian, khí linh cũng dư thừa thán lực.

Dương Phàm gật gật đẩu.

Bước thứ ba: Viên quang- hoàn thành!

Tiếp theo, phải trải qua bước thứtư mà Dương Phàm cũng không nắm chắc: Luân hồi.

“ô” một tiếng. Luân Hồi Bàn lóe lên một tia tinh quang rực rỡ. nớ rộ lục lượng khổng lồ kinh khiếp quỷ thần trong Tiểu thế giới.

Khoảnh khắc tỏa sáng đó khiến toàn bộ Tiểu thế giới ảm đạm thất sắc.

Ngay sau đó. Luân Hồi Bàn xẹt qua một đường cong tròn, ngang nhiên oanh kích lên đại thụ Diễn Sinh.

Đại thụ Diễn Sinh khẽ nan lên. lốc xoáy Đại Luân Hồi vô hình bao phủ Luân Hồi Bàn.

Ba!

Trong mắt Dương Phàm xẹt tinh quang, đánh ra một chường. Lòng bàn tay hắn hiện lên một Luân Hôi Môn nhó. Luân Hồi Bàn mẻ ly lớn băng bàn tay gào thét gay ra. mòng lung trong suốt như tiểu Tinh linh, xoay tròn quanh thản hắn.

- Ha ha ha. Ảo nghĩa của Luân hồi đổng dạng có thể dùng lên khí vật không phải sinh linh.

Dương Phàm cười dài một tiếng, trong lòng khẽ thớ ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Cuối cùng Dương Phàm đặt Luân Hồi Bàn mê ly bang bàn tay lên trên một chạc cây Diễn Sinh.

Mỗi thỏi mỗi khắc đại thụ Diễn Sinh đều sinh trướng, Luân Hồi Bàn được hướng thành quá. dưới vận lực dẫn dắt cũng trướng thành nhanh hơn.

Dương Phàm ngồi xếp bang trăm năm thậm chí thúc giục lực lượng cấm ky của thời gian khiên cho sự trướng thành tự nhiên của Luân Hồi Bàn được tăng nhanh mấy vạn lần.

Trăm năm sau.

Luân Hồi Bàn khôi phục dáng vẻ vốn có. có thểm một cỗ sinh mệnh linh tính. Mặt ngoài phát ra tinh quang mòng lung huyễn lệ, giống như trân bảo quy hiếm nhất thế gian.

Dương Phàm cảm giác cấp bậc của Luân Hồi Bàn ít nhất lại tăng lên một nửa cấp. đồng thời có tiềm lực vô hạn.

Có thành công này, Dương Phàm lặp tức rời khỏi không gian Mệnh Hạch, thông qua Tiên Hông chiếu rọi hiện thản ở Luân Hỏi Tinh Bảo.

Đúng lúc Đặng Thi Dao cùng Thiên tượng đại sư đều có mặt.

- Đại sư. xin mời xem qua kiện Pháp bảo này của ta.

Ý niệm Dương Phàm khẽ động, Luân Hồi Bàn như tiểu Tinh linh hoạt bát xoay một vòng quanh hắn, rơi vào trong tay Thiên tượng đại sư, còn hoạt bát nhảy lên trong lòng bàn tay lão vài lần.

Thiên tượng đại sư thất thần trong khoảnh khắc, nhìn chằm chằm Luân Hồi Bàn này, đưa tay khẽ chạm vào.

Hô!

Thật lâu sau. lão hít một hơi dài ánh mắt không thể dời đi:

- Đây là Pháp bào có linh tính nhất mà ta từng chừng kiến. Cho dù là Thần khí ta từng gặp cũng không băng. Mặc dù mới miễn cưỡng đạt tới cấp bậc Thứ Thân khí nhưng tiêm lực của nó vượt qua Thần khí.

- Tiềm lực vượt qua Thần khí!

Lời nói vừa ra. Đặng Thi Dao kinh hô thất sắc!

Mặc đù không ngoài dự đoán của Dương Phàm, nhưng hắn cũng có vài phần ngạc nhiên vui mừng, mỉm cười gật đẩu:

- Nếu đạt tới Thứ Thán khi, vậy mục đích của ta cũng đã đạt tói.

- Cái gì! Ngươi nói kiện Thứ Thần khí này là do ngươi luyện chế thành?

Thiên tượng đại sư khiếp sợ vô cùng.

Là Tỏng sư luyện khí nổi tiếng thất giới, cho dù lão muốn luyện chế ra một kiện Thứ Thần khí thì độ khó cũng rất lớn. Huống chỉ là kiện Thứ Thần khí có linh tính và tiềm lực vô hạn bậc này.

Dương Phàm Không phải Luyện khí sư nhưng lại làm được điểm ấy.

Khuôn mặt Thiên tượng đại sư không khỏi co giật một chút.

Lão kéo tay Dương Phàm, giọng dồn dập nói:

- Theo ta thấv. đây là một kiện Thứ Thản khí được thiên địa chiêu cố, tiềm lực không thể đo lường. Không phải đại năng kinh thiên vĩ địa căn bản không thể ban cho nó loại vận lực này.

- Ha ha. Ta không am hiểu luyện khí. Bởi vì đứng ở trinh tự bất đồng, nên ta mới có thể ban cho nó thứ này.

Dương Phàm mỉm cười, một cái hư quang luân hình xuất hiện bao tnìm lên hắn.

Nhìn hư quang luân hình biến mất. Thiên tượng đại sư muổn nói lại thôi.

Có một số việc không phải dựa vào ngôn ngữ có thể nói rõ.

Trong nháy mắt Dương Phàm trớ lại Bích Dao cung.

Trăm năm nay đại triển thần uy trong Tiểu thế giới Mệnh Hạch, hắn cảm thấv dường như mình không gì không làm được.

Đại Đế, các ngươi cũng là không gì không làm được sao?

Dương Phàm sinh ra vài tia hứng thú. đột nhiên cảm thấy được minh vị tất không thể khiêu chiến Đại Đế.

- Đại Để còn chưa trở về sao?

Dương Phàm mỉm cười hỏi Vân Vũ Tịch, lại phát hiện thần sắc Vân Vũ Tịch có chút khôngbình thường.

- Xảy ra chuyện gì?

Dương Phàm vội vàng hỏi. Hắn thảm nghĩ: “Chẳng lẽ, Đại Đế thật sự đã trớ lại rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.