Một ngày này, ở Vụ Liễu trấn, dưới tầm mắt của mấy chục người, hai bóng người lơ lửng giữa không trung.
Hồ Phi đứng bên cạnh Dương Phàm, nhe răng trợn mắt, lao xuống nhóm người quen phất tay nói lời từ biệt.
Dương Phàm che dấu tình cảm dậy sóng trong lòng, ánh mắt ổn định, nhìn lướt qua những gương mặt quen thuộc.
Độc Vương La Tùng Hoành, Bồ Thiên quân Vương, Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn, Thương Vân
Đệ đệ Dương Lỗi, muội muội Điệp Liên, Vân Vũ Tịch
Trong những người này, có sư trưởng, có bằng hữu, có đệ tử, có thân nhân, có người yêu.
Cũng có mảnh đất Vụ Liễu Trấn nhỏ đầy nhớ thương này.
Tại đây còn có một số người khác, như Viên lão đại, Hoàng Vũ,
Dương Mạn, phụ tử La Nham, La Tường, Sở Thu Nhiên, Ẩn Tam ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó
Tất cả dường như đã chủ định, Ngư Dương quốc là quê hương Dương Phàm không thể dứt bỏ.
Độc Vương La Tùng Hoành, Bồ Thiên Quân Vương trong mắt đều gởi gắm
biếtao mối quan ái, chờ mong, giống như bậc cha chú ôn hòa quan
tâm con cháu.
Lâm Chung trên mặt lộ vẻ chúc phúc và vui mừng, còn có lòng cảm kích thật sâu sắc.
Trịnh Tiểu Mạn, Thương Vân quỳ trên mặt đất, thành khản cung kính, trong mắt chứa đầy vẻ tôn kính và cảm kích.
Đệ đệ Dương Lỗi, muội muội Điệp Liên, hai người ánh mắt ướt át, tràn đầy thân tình nồng đậm.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Vân Vũ Tịch lóng lánh giọt lệ trong vắt, yên lặng nhìn theo, gởi gắm biết bao tình yêu tha thiết, còn
có chờ đợi.
Dương Phàm nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên hắn rõ ràng cảm nhận được phản ứng tình cảm của từng người.
Xúc động trước những dao động tình cảm này, hắn hít sâu một hơi,
tâm tình tại trong khoảnh khắc đó bắt đầu ào ạt tuôn trào ra.
Giờ khắc này, tín niệm ý chí trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, giống như ngày đó ở Thánh điện Khổng tước, trước hội tụ ý
nguyện tinh thần của mười vạn tu sĩ, khiến ý chí tinh thần
của hắn sinh, ra một loại hướng tới cao hơn.
Ánh mắt nhìn chăm chú một lát, Dương Phàm dứt khoát thốt ra hai chữ mang theo ý chí vô cùng kiên định:
- Xuất phát!
Xuất phát
Hai chữ này, dường như xúc động tâm tư tình cảm trong lòng mọi
người, có thể cảm nhận được quyết tâm không thể lay động của
Dương Phàm.
Tiếng nói vừa dứt, hai người hóa thành hai
luồng sáng một xanh một tím, trong nháy mắt bay khỏi Vụ Liễu
trấn, dung nhập vào bầu trời xa xa.
Quyết định ra đi không chùn bước, Dương Phàm không hề quay đầu lại. Hồ Phi cũng thế.
Sự quyết tâm với ý chí kiên định này, không có bất cứ lực lượng nào có thể ngăn cản.
Sau thời gian ước chừng cạn chén trà nhỏ, hai người Dương Phàm đi
tới một dòng sông nước chảy cuồn cuộn quen thuộc.
Thanh Giang Hà.
Khi hai người hiện ra trên không trung Thanh Giang Hà, đột nhiên cảm nhận được nước sông dâng lên sóng gió dữ dội.
Hoa sóng quay cuồng đó, giờ phút này dường như hòa hợp cũng tâm tình bọn họ.
- Các ngươi đến đây rồi
Một thanh âm già nua ôn hòa, từ trong Thanh Giang Hà truyền đến.
Hà Lạc không ngờ cảm ứng được bọn họ.
Dương Phàm tại trong khoảnh khắc này, cũng mơ hồ bắt giữ được cảm quan trong dòng chảy Thanh Giang Hà.
Loại cảm quan này, cùng cảm quan Hồn Căn của hắn cực kỳ giống nhau.
Hồn Căn dung nhập nối thông với đại địa, khắp đại địa đều nằm trong phạm vi cảm quan của hắn.
Mà phương pháp của Hà Lạc cũng thập phần tương tự, cảm quan của
lão, không ngờ là hòa hợp cùng một chỗ với cả dòng sông Thanh Giang Hà.
Thần thông như thế, kinh người đến mức nào?
Dương Phàm thầm kinh hãi.
Cả dòng sông Thanh Giang Hà ít nhất dài đến mấy ngàn dặm, hơn
nữa có vô số nhánh rẽ, thậm chí có thể kéo dài đến phạm vi
còn xa hơn.
Giới hạn chân chính cảm quan của Hà Lạc ở mức nào, chỉ sợ không có người nào đo lường được.
Nhưng Dương Phàm bước đầu phỏng chừng, cảm quan của Hà Lạc, ít
nhất cũng hòa hợp với mấy ngàn dặm Thanh Giang Hà. Phạm vi
rộng lớn thế này, đối với cường giả Nguyên Anh kỳ, thậm chí
Hóa Thần kỳ mà nói, cũng là khó tin.
Quen đường quen lối, thân hình hai người nhoáng lên một cái, nhảy vào trong dòng sông Thanh Giang Hà.
Không bao lâu, Dương Phàm cũng Hồ Phi đi tới Hà uyên Đình.
Trong phủ đệ bị bao phủ giữa vầng sáng màu lam mơ hồ.
Hà Lạc, lão yêu, Dương Phàm, Hồ Phi, lại gặp nhau.
Cũng giống như, Hà Lạc cũng Dương Phàm nói chuyện với nhau thực tâm đầu ý hợp, Dương Phàm nhân cơ hội lại thỉnh giáo Hà Lạc rất
nhiều vấn đề.
- Ngươi muốn đi Cực Bắc tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy?
Hà Lạc tươi cười ấm áp.
- Đúng vậy! Trước đi Cực Bắc xem thử, thuận tiện gặp lại một vị bằng hữu.
Trong đầu Dương Phàm đột nhiên hiện lên hình ảnh một nữ nhân thánh
khiết bao phủ trong vầng hào quang tĩnh lặng mở mịt, hắn không
khỏi thì thào lẩm bẩm:
- Tinh Thần chiêm Bặc Đạo, có lẽ nàng có thể chỉ điểm cho ta một phần.
Lúc trước thời điểm Dương Phàm mới vừa bước vào Trúc Cơ kỳ, Vũ
Văn Hâm cầm trong tay TinhNguyệt Đô, đã bói toán ra một tương lai
kỳ lạ:
"Hai năm sau, xin Dương Đại ca cần phải rời đi Ngư Dương quốc."
Sau lại quả nhiên, hai năm sau vào lúc vấn Thiên đại hội, Tam U lão ma lấy phương thức hiện thân quỷ thần khó lường, suýt nữa
khiến Dương Phàm chết ở Ngư Dương quốc.
- TinhThần chiêm Bặc Đạo? Ha ha
Hà Lạc mỉm cười:
- Lưu phái bói toán thần bí kế thừa từ thời thượng cổ, nghe
nói có thể nối thông với lực lượng vĩ mô của các vì tinh tú
trong thiên địa, đồng thời thôi diễn ra quy tích vận mệnh thật
tinh tế. Đạo thuật này, thường thường rất ít người có thể
tinh thông, Nhưng mỗi một thời đại, thường xuất hiện một người
kỳ tài, có thể dẫn dắt hướng đi cho vận mệnh của đại lục.
Loại thần thông huyền ảo này, khó có thể đo lường được.
Dương Phàm nghe vậy, cảm thấy rất hứng thú, vội vàng thỉnh giáo
Hà Lạc bí ẩn có liên quan tới Tinh Thần chiêm Bặc Đạo.
Hà Lạc học thức uyên bác, dĩ nhiên giảng giải tỏ tường chuyện lịch sử lâu dài, rất nhiều người không biết.
Tuy nhiên, khi Dương Phàm đề cập tới thể chất Cửu Túc Huyền Mạch, ngay cả Hà Lạc đều tỏ vẻ chưa hề nghe nói qua.
- Vãn
bối đang muốn đi một chuyến Cực Bắc, Hà Lạc tiền bối có thể
cung cấp một ít tình hình của Cực Bắc được không?
Dương Phàm rốt cục đi vào chính đề.
Cực Bắc, chính là hành trình đầu tiên hắn đi tìm Thiên Nhất Hồn Thủy.
Sở dĩ đi Cực Bắc trước, một l bởi vì ở đó là điểm mút của
phương bắc đại lục, hắn sẽ tìm kiếm theo phương thức trải thảm từ bắc xuống nam.
Thứ hai là, theo thư tín lưu lại ở
chỗ Yến Vương nơi đó, Vũ Văn Hâm là ở Cực Bắc, hơn nữa hiện
tại hết thảy đều mạnh khỏe.
Cho nên, địa phương thứ nhất hắn lựa chọn đi là Cực Bắc.
- Có liên quan với tình hình Cực Bắc, ta biết cũng không nhiều.
Dù sao Cực Bắc quá mức hẻo lánh, cách Bắc Tần cũng quá xa
xôi.
Trong ánh mắt Hà Lạc phát ra khí tức lịch sử tang
thương, chậm rãi mở miệng nói, giảng giải tình huống có liên
quan tới Cực Bắc cho Dương Phàm nghe.
Thật lâu sau, Hà Lạc rốt cục nói xong, cũng bổ sung nói:
- Rất nhiều tình huống theo như lời ta nói, đều là ghi lại trong sách cổ từ rất xa xưa. Hiện tại Cực Bắc là hình dáng gì
nữa, ai cũng khó có thể biết được.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Cảm tạ tiền bối chỉ điểm.
Lưu lại ở Hà Uyên Đình vài ngày, Dương Phàm rốt cục đưa ra lời cáo từ.
Hồ Phi hưng phấn không thôi, kiềm chế không được trong lòng, muốn theo Dương Phàm đi mạo hiểm.
Dương Phàm lại nhíu mày:
- Chuyến đi này lộ trình xa xôi, hơn phân nửa phải trải qua nhiều gian nan nguy hiểm. Nơi Cực Bắc đó lại vùng đất xa lạTa đi một mình có thể thuận tiện hơn một ít
Hồ Phi lập tức có chút không vui:
- Dương lão đại! Ngươi làm như vậy thật không có nghĩa khí. Chỗ
vui chơi tốt như vậy, sao có thể không mang ta đi chứ?
Dương Phàm hiểu rằng hắn thật có ý tốt, nói là vui chơi tốt, kì thực là cùng nhau chia sẻ nguy hiểm.
- Hồ Phi! Ta thật hy vọng ngươi có thể lưu lại.
Đột nhiên, lão yêu đưa ra ý giữ Hồ Phi lại, trong giọng nói có vài phần trịnh trọng.
- Lão yêu! Ngươi có gì cứ nói thẳng được không?
Hồ Phi hỏi, hắn tuyệt đối tin tưởng Dương Phàm, muốn theo Dương Phàm hơn.
Lão yêu nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt lộ ra vài phần chờ mong cũng thân thiết:
- Lực lượng huyết mạch của ngươi đã thức tỉnh, nhưng tự mình
không có cách nào vận dụng. Ta muốn ngươi lưu lại Thanh Giang Hà mười mấy năm, để trợ giúp ngươi nắm giữ lực lượng huyết mạch của mình. Đến lúc đó, thực lực của ngươi có thể tăng lên
thật lớn, cam đoan ngươi lấy tu vi trung kỳ đánh khắp Nguyên Anh
kỳ vô địch thủ.
- ThậtThật không?
Trong mắt Hồ Phi bừng sáng.
Lấy tu vi trung kỳ đánh khắp Nguyên Anh kỳ vô địch thủ, ngay cả đại tu sĩ cũng không là đối thủ, điều này thực sự có thể sao?
- Đúng! Ta cam đoan!
Lão yêu hít sâu một hơi:
- Chỉ cần có thể hoàn toàn kích phát, đồng thời nắm giữ lực
lượng huyết mạch, tối thiểu ở Bắc Tần này, trừ Dương Phàm ra, còn lại không có người nào có thể là đối thủ của ngươi.
Hồ Phi sau khi nghe xong, tâm động không thôi, xoa xoa tay, hai mắt phát sáng:
- Vậy thật tốt quá, chờ thực lực mạnh, lão đại trở về, sau
đó chúng ta cùng nhau đi Nội Hải đánh giết một phen.
- Ha ha! Chủ ý không tồi, đợi ta từ Cực Bắc trở về, mục tiêu kế
tiếp chính là Nội Hải. Môi trường nơi đó ta tương đối quen
thuộc, mang ngươi đi càng thêm thuận tiện.
Trên mặt Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười.
Thực lực của Hồ Phi có thể có tiến thêm một bước tăng lên, hắn cũng rất cao hứng phát ra từ nội tâm.
Ngay ngày hôm đó, ba người Hà Lạc, lão yêu, Hồ Phi, đưa tiễn Dương Phàm lên trên dòng Thanh Giang Hà.
Dương Phàm xa xa ôm quyền chào từ biệt.
Nhưng trước khi rời đi, Dương Phàm lại nghĩ đến một vấn đề.
- Hà Lạc tiền bối! Tu Tiên giới Bắc Tần vì cái gì không thể
xuất hiện lực lượng trình độ Hóa Thần kỳ trở lên?
Dương Phàm tập trung ánh mắt Hà Lạc, hy vọng lão có thể cho biết một lời giải đáp.
- Đây cũng là nghi vấn từ thượng cổ tới nay. Nghe đồn là một
cường giả Nghịch Thiên nào đó ở thượng giới, tại nhân giới
này bày ra một ván cờ kinh thiên.
Sắc mặt Hà Lạc đột nhiên ngưng trọng hẳn lên:
- Nếu một ngày nào đó ngươi tấn chức Hóa Thần kỳ, mà lại
không thể hoàn toàn che giấu lực lượng khí tức, thì không nên
về Bắc Tần.
- Vãn bối hiểu rồi.
Dương Phàm thầm hiểu ý tốt trong lời nói của Hà Lạc.
Ngày đó ở Thánh điện Khổng tước, phân thân của Khổng Tước Tiên trên thượng giới kia, bị độc thủ Kình Thiên bắt đi, gần như không
có bất cứ sức phản kháng gì.
Cường giả thượng giới còn như thế huống chi là Hóa Thần kỳ hạ giới.
- Ở Đông Thắng Đại Lục, có hai khu vực hoàn toàn không chịu hạn chế này. Một là Thiên Cầm Nội Hải, còn một nữa là Thánh
địa tu tiên Đại Tần Vương Triều.
Hà Lạc nhếch khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Dương Phàm cảm tạ vạn phần.
Đồng thời, hắn cũng bởi vậy mà kinh hãi: Đại Tần Vương Triều
chính là Thánh địa tu tiên, là một nước trong vạn nước, đại
năng vô số kể, hoàn toàn không chịu hạn chế này cũng là bình
thường.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Thiên Cầm Nội Hải nơi đó cũng không chịu hạn chế này.
Bởi vậy có thể thấy được, Thiên Cầm Nội Hải quả thực không đơn giản.
Sau khi hiểu được về hạn chế của Hóa Thần kỳ, Dương Phàm nhẹ nhàng bay đi.
Rời Thanh Giang Hà, hắn bay theo hướng phương Bắc, thẳng một đường đi Cực Bắc.
Dựa theo tốc độ của tu sĩ bình thường, từ Bắc Tần đến Cực Bắc ít nhất cần mấy ngàn năm.
Phi hành mấy ngàn năm, đây là khái niệm gì?
Tốc độ của Dương Phàm đương nhiên không thể lấy tu sĩ bình thường để đo lường.
Tạm không nói về chênh lệch cực lớn trên phương diện tốc độ, chỉ
nói riêng về tốc độ khôi phục và lực kéo dài của Dương Phàm
đã vượt hơn xa gấp mười lần Nguyên Anh cùng cấp.
Tường
Vân Ngoa dưới chân khẽ lóe lên vệt sáng màu bạc, Dương Phàm hóa thành một tia sáng, một đường bay đi hướng bắc.
Trong thời gian phi hành lâu dài, ước chừng phi hành hơn nửa năm, Dương Phàm mới rời khỏi khu vực Bắc Tần.
Trên thực tế, phạm vi Bắc Tần cũng không nhỏ, nó bao gồm mười ba
nước Bắc Tần, chín tộc man di, cũng với một số nước tu chân
rải rác và các địa phương hoang dã.
Hơn chín phần khu vực, đều là vùng hoang dã.
Nơi này yêu thú hoành hành, nguy cơ trùng trùng.
Khi Dương Phàm rời khỏi khu vực Bắc Tần, lại rơi vào một vùng hoang dã vô cùng vô tận.
Rốt cục, khi hắn phi hành hai ba năm sau, chợt hiện lên trong tầm
nhìn của Dương Phàm một vùng băng nguyên sáng lấp lánh, phát ra khí tức băng lạnh đến thấu xương.