Tiên Hồng Lộ

Chương 486: Q.6 - Chương 486: Toàn diện giao phong. (Hạ)




- Giết sạch toàn bộ.

Cuồn cuộn ma vân mạnh mẽ kinh thiên, theo uy áp của Thạch Thiên Hàn, cùng nhau buông xuống.

Một trận hét lớn tràn ngập sát khí lạnh như băng, nỗ vang như sấm sét trời quang.

Ma uy lẫm lẫm, giống như bóng ma tràn ra, che phạm vi mười mấy dặm.

đám tu sĩ nơi này chỉ cảm thấy tâm thần đại chấn, hô hấp khó khăn.

Toàn bộ đám tu sĩ Tam Ma Môn chịu luồng áp lực này, trận hình lập tức đại loạn, không ít tu sĩ đang công kích cũng tạm dừng.

Vẻn vẹn với thanh thế một người, liền kinh động mấy trăm tu sĩ Tam Ma Môn, kinh sợ toàn trường.

- Là ngươi

Người đàn ông oai hùng mặc giáp đen của Tam Ma Môn, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt đại biến.

Khi ở Quỷ Thi Sơn, hắn bị Dương Phàm đánh lui, lòng sớm có kiêng kị, lưu lại bóng ma.

Mà hiện giờ, Thạch Thiên Hàn với một thân phận khác của Dương Phàm tự nhiên buông xuống, hét lớn một tiếng, khiến lòng hắn không hiểu máy động.

Đám tu sĩ bên phía Kim Hồng Môn, đầu tiên là sửng sốt, chợt mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, sĩ khí tăng nhiều, công kích càng thêm mạnh mẽ.

Sau khi Thạch Thiên Hàn hét lớn một tiếng, đôi mắt tối đen như vực sâu, ẩn chứa tinh thần ma lực vô tận, nhìn chằm chằm Hàn Băng.

Hàn Băng chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, sởn tóc gáy, vô hình trung dường như có một đôi mắt nhìn thấu hết thảy mọi thứ của hắn.

Đôi mắt hóa thành vực sâu của Thạch Thiên Hàn, trong tầm nhìn của hắn, từng chút bành trướng, vô cùng vô tận, thậm chí có xu thế tràn ra thôn phệ hắn.

Tinh thần áp lực đến từ đối phương càng lúc càng lớn, cuối cùng trong hô hấp của hắn, đều có vẻ dồn dập, chiến ý trong mắt từng chút biến mất.

- Không tốt! Thâm Uyên Ma Đồng Thuật.

Bỗng nhiên, Hàn băng tỉnh ngộ lại, tràn ra một thân mồ hôi lạnh, trên người cũng phát tán ra một luồng ma uy vô tận, khí thế uy áp của Nguyên Anh trung kỳ, như thái sơn sừng sững không ngã, khiến phong vân chung quanh biến sắc.

Thạch Thiên Hàn thầm thở dài một hơi: Chung quy cũng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, tuy rằng bị mình nắm được sơ hở, lại khó thể khiến người này rơi vào vực sâu.

- Thạch Thiên Hàn! Không nghĩ tới ngươi đã sớm mai phục ở nơi này.

Con ngươi Hàn Băng hơi co lại, trong mắt bắn ra một chùm ánh sao kinh sợ lòng người, lợi kiếm màu đen trong tay chậm rãi nâng lên, cũng tăng tới dài hai trượng.

Thạch Thiên Hàn vung tay lên không chút quan tâm, hơn trăm luồng hàn quang u lam xuất ra.

Tập trung nhìn vào, hơn trăm luồng hàn quang u lam, không ngờ từng con độc hạt với thân hình to lớn.

Bá Vèo Vèo Vèo

Đại quân độc hạt, dung nhập trong trời đêm, đánh giết tới tu sĩ Tam Ma Môn bên ngoài trận pháp.

Trên thực tế, đại quân độc hạt này căn bản không cần Thạch Thiên Hàn đi chỉ huy.

Độc Hạt Vương thực lực tới gần Hóa Hình Kỳ, sau khi dùng Khai Linh Thạch bậc cao, linh trí không thể kém hơn nhân loại.

Thạch Thiên Hàn chỉ cần truyền nhiệm vụ xuống, Độc Hạt Vương dẫn đàn độc hạt có tổ chức kỳ luật giết địch, giống như quân đội chân chính.

Dưới Độc Hạt Vương còn có tám con độc hạt bậc cao cùng nhau thống lĩnh đàn hạt, lập tức xâm nhập trận doanh tu sĩ Tam Ma Môn.

Lập tức, tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền đến. Những tu sĩ này vẻn vẹn chỉ bị độc hạt xé rách vòng phòng ngự, dùng càng sắc bén cắt vỡ chỗ hiểm.

Bùm bùm bùm

Độc của độc hạt càng đáng sợ hơn, hơn trăm con độc hạt, dưới sự phân công hợp lực, độc lực bao phủ một khu vực.

Độc Hạt Vương kia lại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong đôi mắt lóe ra diện mang u lam, có thể cách không giết Kim Đan cùng cấp bằng độc lực.

Mặc dù cách xa nhau mấy mươi trượng, nó cũng có thể cho độc lực xâm nhập linh hồn, cho dù là Kim Đan đại tu sĩ, ở trước mặt nó, cũng duy trì không được một lát.

Còn lại tám con độc hạt bậc cao, mỗi một con đều có thực lực chống lại Kim Đan đại tu sĩ.

So ra, những thương tổn của pháp khí linh khí bình thường, đánh lên trên ngoài xác của áo giáp độc hạt, phát ra tiếng động leng keng, đốm lửa bắn khắp nơi, rất khó vỡ.

Phải biết rằng những độc hạt này, cũng đều đo Dương Phàm dùng từng chút độc dược ngâm tẩm mà ra, hơn nữa thời gian dài trong Tiên Hồng Không Gian, được sinh mệnh khí tẩy rửa, sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ.

Mắt thấy tu sĩ Tam Ma Môn bị độc hạt giết tới bại lui, Hàn Băng kinh sợ nhẩy dựng, trường kiếm màu đen trong tay bắn ra một luồng hào quang màu đen, mang theo từng đóa ma diễm màu đen, chém về phía Độc Hạt Vương.

Hắn cũng nhìn ra manh mối Độc Hạt Vương thống lĩnh đàn độc hạt, chỉ cần xử lý con thủ lĩnh này, ít nhất có thể khiến đại quân độc hạt tán loạn, mất đi hơn phân nửa chiến lực.

- Ngươi cho rằng điều này có thể sao?

Tiếng cười lạnh truyền đến, chỉ thấy một thanh ma kiếm trong tay Thạch Thiên Hàn bắn ra khí bá đạo sắc bén. Một tiếng keng, đẩy ra trường kiếm màu đen của hắn.

Một luồng kiếm khí kiên cố vô địch, thậm chí còn dư uy không tan, đánh lui Hàn Băng mấy trượng, tầng phòng ngự trước người rung động,

- Lợi bảo công kích.

Trong mắt Hàn Băng thoáng hiện lên vẻ kinh dị, gắt gao nhìn chằm chằm Ma Hoàng Kiếm phát ra vô thượng khí kiên cố, nhưng lại sinh ra một loại ảo giác vô lực chống lại.

- Cách nửa năm, sau cuộc chiến Quỷ Thi Sơn, chúng ta lại gặp mặt.

Thạch Thiên Hàn khoát tay. Ma Hoàng Kiếm trở về trong tay, chợt trên người tràn ra một luồng chiến ý và sát khí

- Ngươi dám đánh với ta một trận không?

Thạch Thiên Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, cầm trong tay Ma Hoàng Kiếm, giống như bóng dáng ma thần, từ trên đỉnh đầu Hàn Băng bay qua, bắn về phía bầu trời đêm.

Cảm nhận được khiêu khích của đối phương, trong lòng Hàn Băng cũng nổi lên một luồng chiến ý, hóa thành một vòng sáng màu đen, truy kích tới.

Leng keng ầm ầm ầm

Trên trời cao Kim Hồng Môn, hai đại cường giả Nguyên Anh ma đạo, triển khai chiến đấu kinh tâm động phách.

Mặc dù cách xa nhau vài trăm trượng hư không, đám tu sĩ phía dưới cũng có thể nghe được tiếng nổ vang vọng.

Dưới sự bao phủ của bóng đêm, phía trên trời cao trăm trượng, hai bóng ma ảnh màu đen, như ảo ảnh lần lượt thay đổi, mắt thường khó thể nắm bắt.

Chiến đấu ở phía dưới, cũng tiến hành đến hồi gay cấn.

Bên phía Tam Ma Môn chung quy chiếm nhân số cực lớn, cường giả Kim Đan đều có bảy tám gã, vừa mới bắt đầu bị đại quân độc hạt giết một cái trở tay không kịp, liên tiếp bại lui, Nhưng dưới sự duy trì của Kim Đan đại tu sĩ, rất nhanh liền ổn định xuống, tránh cho bị uy hủy diệt.

Trong hộ sơn đại trận.

- Chưởng môn! Chúng ta có muốn đi hỗ trợ không?

Ánh mắt Kim Đan nữ tu hướng ra ngoài trận pháp.

- Không! Chúng ta chỉ có thể đứng trong trận pháp.

Kim Hông chưởng môn lắc đầu:

- Những độc hạt này vị tất có thể nhận địch hay ta, nếu chúng ta tùy tiện hướng ra ngoài, chỉ sợ sẽ nhiễu loạn.

Còn lại mấy tên trưởng lão cảm thấy được có lý, liên tục gật đầu.

Trên thực tế, Thạch Thiên Hàn khi chiến đấu, còn thần thức truyền âm xuống:

- Đứng trong trận pháp, đừng nhúc nhích.

Toàn bộ trên dưới Kim Hồng Môn, đều đứng trong trận pháp, nhìn người hạt đại chiến kinh tâm động phách bên ngoài.

Ngoài ra, hai đại Nguyên Anh bậc cao va chạm trên trời cao, lờ mờ ma uy truyền tới, khiến cho người ta kinh hãi run sợ.

Cao tầng Kim Hồng Môn đều hiểu rõ, kết quả chiến đấu của hai đại Nguyên Anh bậc cao, mới ảnh hưởng quan trọng tới toàn bộ chiến thắng.

Mấy tên trưởng lão Kim Đan, bao gồm chưởng môn Kim Hồng Môn, ngẩng đầu nhìn tình hình chiến đấu phía trời cao.

Keng keng keng keng keng.

Tiếng kim loại vang lên, trên trời cao không ngừng vang bên tai, đốm lửa bay khắp nơi, ma khí kích động, sóng dư tấn công cường đại, quét ngang phạm vi mấy dặm, gây ra tiếng gào của cuồng phong, mây đen đầy trời.

Hàn Băng kia thân là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, vũ khí trong tay, không phải là vật thường, nhưng lại cũng là một kiện Pháp Bảo công kích.

Tuy nhiên trong khi liên tục giao chiến, trong lòng hắn hoảng sợ không hiểu, hoàn toàn bị Ma Hoàng Kiếm của Thạch Thiên Hàn áp chế.

Hơn nữa, theo chiến đấu liên tục, Thạch Thiên Hàn càng đánh càng mạnh mẽ, kiến phóng ra trên Ma Hoàng Kiếm, tiếng gào thét trường hà màu đen tràn ra, bức hắn cực kỳ nguy hiểm.

Cứ như vậy tu vi của Thạch Thiên Hàn thấp hơn hắn một bậc, hắn càng không thể bại lui dễ dàng.

Thạch Thiên Hàn cũng phát hiện, Hàn Băng này có thiên phú chiến đấu và trực giác mẫn tuệ không bình thường, lại thêm tu vi Nguyên Anh trung kỳ, đích thật không thể coi thường.

Lần giao thủ lần trước ở Quỷ Thi Sơn, bản tôn Dương Phàm thiết kế giết người này, lại thất bại trong phút cuối.

Muốn thắng người này, rất dễ dàng, nhưng muốn giết chết hắn, lại có chút khó khăn.

A

Đúng lúc này, Tam Ma Môn phía dưới truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, lại một ã Kim Đan bậc cao, bị độc hạt bậc cao phá vỡ thân thể, lập tức độc phát mà bỏ mình.

Mỗi một khắc, trong đôi mắt của Phệ Hồn Độc Hạt Vương, ánh sáng u lam run lên, hóa thành một cái hư ảnh độc hạt trong suốt màu lam, Một tiếng Vù vù, đánh trúng một gã Kim Đan đại tu sĩ.

Dưới sự tập kích như tia chớp, Kim Đan đại tu sĩ kia căn bản không thể tránh né, thân thể run lên, mặt lộ ra vẻ thống khổ, sau đó thất khiếu chảy máu, thân thể cứng ngắt như thiết, từ trên cao rơi xuống.

Gần như cùng lúc, tám con độc hạt bậc cao khác, cùng lúc phát động thần thông độc thuật tổn thương linh hồn, trực tiếp công kích hồn phách.

Độc hạt cấp ba khác, nhân cơ hội này, điên cuồng công kích, nơi đi qua, vùng giáp không lưu lại, lưu lại từng khối thi thể hung ác lạnh như băng.

- Độc hạt này trước đây không ngờ ẩn tàng thực lực.

Kim Hồng chưởng môn hoảng sợ.

Đặc biệt là Phệ Hồn Độc Hạt Vương, gần như có được thực lực giết chết Kim Đan bậc cao, độc thuật linh hồn lại càng không thể phòng.

Ngay lúc tu sĩ Tam Ma Môn phía dưới bị giết không hề có sự phản kháng, chiến đấu phía trên, cũng xảy ra biến hóa.

Keng.

Hai thanh ma kiếm va chạm một chỗ với nhau, chấn vang bầu trời, một luồng khí sắc bén vô cùng bắn thẳng lên bầu trời.

Đốm lửa văng khắp nơi, cự kiếm màu đen trong tay Hàn Băng, một tiếng rằng rắc, nhưng lại xuất hiện một lỗ hổng, thân thể đột nhiên run lên, bị đẩy lui mấy trượng.

Sắc mặt hắn hơi hơi trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, theo bản năng lui về phía sau.

Thạch Thiên Hàn thừa thắng truy kích, Ma Hoàng Kiếm mang theo một luồng khí phách ma đạo từ trên cao nhìn xuống, chém ra một luồng hào quang màu đen kinh thế hãi tục, kiếm khí tràn ngập vẻ kiên cố lăng lệ, hình thành bao quanh và đả kích to lớn.

Hàn Băng giơ kiếm miễn cưỡng đón đánh, hai kiếm va chạm với nhau cùng một chỗ, phát ra tiếng xèo xèo. Thạch Thiên Hàn lấy lực lượng với tính áp đảo, chém rơi xuống mặt đất.

Phốc.

Miệng Hàn Băng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, trên Pháp Bảo trong tay, lại xuất hiện một lỗ hổng, linh tính tổn hao lớn.

- Lui lại! Toàn bộ lui lại.

Hàn Băng vội kinh hô; hắn lại phát hiện, tu sĩ Tam Ma Môn phía dưới, chết hơn nửa. Đặc biệt Kim Đan bậc cao, gần như chết hết, chỉ còn lại một gã Kim Đan đại tu sĩ bị thương nặng, miễn cưỡng chạy thoát.

Nhưng mà, Kim Đan đại tu sĩ bị thương nặng kia mới chạy mấy dặm, dưới tầng đất phía trước, bỗng bắn ra một con tiểu xà băng tinh, phun ra một ngụm băng diễm, đóng băng hắn.

Thấy tình huống đó, Hàn Băng lại phun một búng máu, sắc mặt càng khó coi hơn.

Hắn phản ứng cũng rất nhanh, biết thế cục khó thể nghịch chuyền, hóa thành một luồng kinh hồng màu đen, bắn về phía trời cao.

- Muốn chạy?

Mặt Thạch Thiên Hàn lộ ra vẻ châm chọc, sau đó đuổi theo, tốc độ thắng dễ đối phương một bậc.

Hàn Băng cắn rằng, ma khí trong cơ thể chấn động bộc phát, cả người giống như một tia chớp thoáng hiện, lập tức bay ra bốn năm mươi dặm.

Sau khi thi triển ra bí kỹ này, sắc mặt Hàn Băng càng thêm trắng bệch, nguyên khí đại giảm, hiển nhiên thuật này trả giá quá lớn.

Nhưng mà, không đợi hắn phản ứng lại, một luồng ánh sáng màu bạc hình cung, như sao chổi, sau đó quét qua bầu trời đêm, chấn động phong vân trong thiên địa.

- Không tốt!

Sắc mặt Hàn Băng cứng đờ.

Cách vài dặm, Thạch Thiên Hàn dựa trên ngọn núi, cầm Ma Hoàng Kiếm trong tay, đang nhìn hắn như cười như không.

Sắc mặt Hàn Băng trắng bệch, thân thể cứng đờ, nhìn chằm chằm thanh niên ma đạo quét qua phía chân trời như sao chổi.

Thạch Thiên Hàn tựa vào ngọn núi, nhìn qua không chút quan tâm, lại nhìn hắn tựa như cười tựa như không.

- Chạy!

Hàn Băng không chút nghĩ ngợi, ở trước mặt người đàn ông cường đại như ma thần, hắn tất nhiên không nắm chắc thủ thắng.

Thạch Thiên Hàn hai chân như ảo ảnh, bay nhanh nhẹ đạp vào hư không và vách núi, như âm hồn không tan, gắt gao bám hắn, cự ly gần từng chút.

Hàn Băng tuy rằng tu vi áp chế Thạch Thiên Hàn một bậc, nhưng về công pháp, Pháp Bảo kém khá xa đối phương.

Hai người trong bóng đêm, vừa đánh vừa lui, Hàn Băng toàn lực vận chuyển Pháp Bảo phòng ngự, bị đánh chật vật.

Mỗi một khắc, hắn đột nhiên xoay người, cự kiếm trong tay như chém ra tia sét, chặn Ma Hoàng Kiếm, thân hình liên tục lui về sau.

- Dương Phàm! Ngươi còn dám đuổi theo ta, chẳng lẽ ngươi lại không quan tâm Tiên Hồng Y Quán, an nguy của Dương gia bảo sao?

Hàn Băng cắn rằng, trong mắt lộ ra âm lệ và trào phúng.

- Tiên Hồng Y Quán và Dương gia bảo?

Sắc mặt Thạch Thiên hàn hơi biến đổi, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm không tốt.

- Ha ha haHàn mỗ thật sự không phải đối thủ của ngươi, nhưng nếu ngươi giết chết không ngừng thì chờ Tiên Hồng Y Quán và Dương gia bảo bị hủy diệt đi.

Cự kiếm màu đen trong tay Hàn Băng, bị Thạch Thiên Hàn áp chế một chút, lại cười to với vẻ điên cuồng.

- Chẳng lẽ bị tập kích, không chỉ có Ngũ Bàn Sơn?

Thạch Thiên Hàn biến sắc.

Bá Vèo

Tường Vân Ngoa dưới chân run lên, Thạch Thiên Hàn rời khỏi mười mấy trượng, cùng lúc như thế một luồng xà ảnh màu đen, như tia chớp quấn đến trước người Hàn Băng, tốc độ nhanh đến khó tin.

Hàn Băng theo bản năng tránh né, nhưng xà ảnh màu đen này dường như có linh tính, cuống lấy hắn như trước.

Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên sau khi thăng cấp, có linh tính và trí tuệ càng mạnh, khó thể né tránh quấn quanh trong phạm vi hẹp.

Hàn Băng bị Hấp Huyết Xà Tiên quán quanh, thân thể tê rần, theo bản năng liền vận chuyển Pháp Bảo phòng ngự, ma quang phóng lên cao,

Phốc.

Nhưng vào lúc này, một con băng xà nhỏ, xuất hiện bên cạnh hắn, một luồng băng diễm trong suốt, đóng băng hắn.

rằng rắc.

Ma khí cuồng bạo xé rách tầng băng từng chút rồi tan chảy.

Nhưng giờ phút này, một tiếng xuy xuy truyền đến từ bên cạnh, một con độc hạt to lớn được bao trùm áo giáp màu bạc, xuất hiện bên người hắn.

Hồ quang màu u lam xuất hiện trong đôi mắt, hóa thành thần thông độc thuật vô hình, xông vào trong linh hồn của hắn.

Hàn Băng mặc dù không sợ độc thuật mức độ này nhưng vẫn phải bị ảnh hưởng, linh hồn chấn động nhẹ, phân thân hóa giải độc thuật quỷ dị thương tổn linh hồn.

Mà trong nháy mắt này, kết quả thân thể bị khống chế.

Tê tê

Khí đông lạnh màu trắng từ trong miệng của Lưu Ly Hàn Tinh Xà bắn ra, tiến thêm một bước đóng băng hắn.

Mà Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên, mạnh mẽ cuốn lấy thân thể người này, tứ chi truyền đến cảm giác tê liệt.

Đây vẫn là lần đầu Lưu Ly Hàn Tinh Xà và Phệ Hồn Độc Hạt Vương liên thủ, hiệu quả vượt quá tưởng tượng.

- Ha ha haĐi chết đi.

Ma Hoàng Kiếm trong tay Thạch Thiên Hàn tạo nên trường hà ma khí cuồn cuộn, kinh thiên địa khiếp quy thân, chính diện đánh lên trên băng tầng.

rằng rắc.

Không thể ngăn ma khí bá đạo và kiên cố tuyệt luân, lập tức đánh toàn bộ băng tầng thành mạnh nhỏ.

Hàn Băng trong nháy mắt khôi phục lại, cũng kém một chút, nâng cự kiếm màu đen, chặn đứng kiếm khí như rồng dài màu đen với khí thế mạnh mẽ kiên cố.

rằng rắc.

Áo giáp đen trên người hắn lập tức bị chém ra vết rách, kiếm khí cường đại có mọi chỗ, lập tức xâm nhập vào trong cơ thể.

Phốc.

Thân thể Hàn Băng chấn động mạnh, phun ra một búng máu, mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Ở trong chớp mắt này, độc lực của Phệ hôn thiên Độc Hạt nhân cơ hội này độc thương linh hồn.

Vèo bá.

Một cái Nguyên Anh nhỏ như tia chớp xẹt qua hư không, chạy về phía phương xa, tốc độ gấp mười lần Nguyên Anh bình thường.

Thạch Thiên Hàn lộ ra vẻ trào phúng, liền chuẩn bị tiến thêm bước đuổi giết.

Nhưng ngay lúc này, hắn biến sắc:

- Không tốt! Bên kia đã xảy ra chuyện.

Xoát xoát xoát.

Thạch Thiên Hàn, Lưu Ly Hàn Tinh Xà, Phệ hôn thiên Độc Hạt, gần như cùng lúc biến mất.

Cùng lúc như thế, ở không trung Dương gia bảo.

Một điểm đen nhỏ, rớt xuống từ trên trời cao, biến lớn trong tầm nhìn.

Chỉ một thoáng, một luồng khí tức áp bách đến khó thể thở, tràn ngập toàn bộ Dương gia bảo.

Tất cả người tu tiên ở Dương gia bảo, đều không rét mà run, không khỏi nhìn hư không phía xa.

Trong tầm nhìn, một lão già áo bào đen như bóng ma, một tay để sau lưng, lơ lững trên không trung, chậm rãi rớt xuống.

Ma khí trên người ngưng tụ đến mức tận cùng, cả người lóe ra ánh sáng u ám.

Mấy trăm năm nay, lão kinh sợ Ngư Dương quốc, trở thành ma đạo đệ nhất.

Cũng như ba mươi năm trước, luồng áp lực khó thể hình dung kia, giống như bóng ma tử vong, buông xuống toàn bộ Dương gia bảo.

Không trung Dương gia bảo, ma khí như thủy triều bắt đầu khởi động, khiến phong vân biến sắc, là lúc trăng sáng tinh thuần.

Dưới ma uy, ai tranh phong được chứ?

Chỉ một người.

Chỉ có như vậy, mới có thể thành công tránh né tin tức của Ám Huyết Vương Triều.

Đạt tới trình độ Nguyên Anh, thủ đoạn bình thường, hành tung của bọn họ khó thể lường được.

- Tam U lão ma.

Trong Dương gia bảo, truyền tới một trận âm thanh già nua kinh sợ.

Độc Vương La Tùng Hoành là người thứ nhất phản ứng, trong lòng có chút nóng nảy:

- Ta trước cản hắn, hy vọng Phàm nhi có thể nhanh trở về.

- Là ngươi.

Tam U lão ma nhìn Độc Vương, trong mắt hiện lên một tia dị sắc:

- Không nghĩ tới ngươi lại trốn ở nơi này, tuy nhiên cũng tốt, lúc này lão sẽ bị hủy diệt cùng với Dương gia bảo khỏi thế gian này.

Ầm

Thân hình hắn chợt lóe, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, một luồng cảm giác nguy cơ áp bách, khiến Độc Vương La Tùng Hoành như rơi vào hầm băng.

Lúc này, ông chân chính cảm nhận được thực lực của Nguyên Anh đại tu sĩ.



Đột nhiên, một thân ảnh cao ngất với ma khí lành lạnh, tự nhiên xuất hiện không trung Dương gia bảo.

Ầm ầm.

Ma ảnh màu đen kia liên tục đánh ra hai chưởng, hóa giải công kích của Tam U lão ma, bản thân mình thì bị đẩy lui mấy trượng, thân thể hơi hơi nhoáng lên.

- Thạch Thiên Hàn.

Tam U lão ma rơi vào rung động.

Lão hoàn toàn không thể đoán được, Thạch Thiên Hàn sẽ bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện như vậy.

Trên thực tế, những khu vực như Vụ Liễu trấn, Dương gia bảo, Ngũ Bàn Sơn, Dương Phàm trước đó từng thả một hai kiện Pháp Bảo đã luyện hóa, giấu ở trong một góc kín.

Kể từ đó, những vật phẩm này có ấn ký thần thức Dương Phàm luyện hóa, đều dưới sự chiếu rọi của Tiên Hồng Không Gian.

Thạch Thiên Hàn, có thể từ Tiên Hồng Không Gian, trong nháy mắt đến bất kỳ nơi nào.

Đây cũng là một trong ưu thế mà Dương Phàm có thể bình thản ung dung, ỷ vào chống lại Tam U lão ma.

- Tam U lão maMột trận chiến Quỷ Linh Bảo, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy, lại gặp mặt.

Thạch Thiên Hàn chậm rãi nâng Ma Hoàng Kiếm, cũng rất nhanh ăn vào một giọt chất lỏng tuyệt đẹp màu lam.

Thứ phẩm Nghịch Linh Huyết, đây đã là mấy giọt cuối cùng.

Nhưng khi đối mặt với tập kích của Tam U lão ma, Thạch Thiên Hàn quyết đoán ăn vào một giọt.

Lập tức, cơ thể toàn thân hắn bành trướng, bên ngoài thân hiện lên một tầng quang mang màu lam, phát ra khí tức cuồng bạo dã tính, trong mắt bắn ra hai luồng tinh quang màu lam, khiến người ta kinh hãi.

Độc Vương La Tùng Hoành, bất động thanh sắc, cũng thả ra độc thuật, một luồng dao động quỷ dị, truyền ra.

Sắc mặt Tam U lão ma hơi đổi, thân thể cứng đờ, ma quang mạnh hơn, bức độc lực ra ngoài cơ thể, nhưng thân thể vẫn có chút không khỏe,

Dùng độc thuật tới loại cảnh giới vô sắc vô vị, vô thanh vô tức, toàn bộ Ngư Dương quốc, chỉ sợ chỉ có Độc Vương.

- Trước giết chết lão.

Thân hình Tam U lão ma thoáng lần một chút, trong chớp mắt biến mất, Bá Hoàng Mâu trong tay, mang theo hồ quang màu lam kinh khủng không ngừng, chém về phía Độc Vương.

- Đừng mơ.

Thạch Thiên Hàn gần như na di đến đây, Ma Hoàng Kiếm trong tay, hung hăng chém lên Bá Hoàng Mâu.

Keng.

Tiếng kim loại va chạm, chấn động bầu trời, trong phạm vi trăm dặm, tất cả sinh linh khí huyết nhộn nhạo.

Hai thanh lợi bảo công kích nhau, va chạm cùng một chỗ, thân hình Tam U lão ma thoáng lên, Thạch Thiên hàn bị đẩy lùi một trượng, hô khẩu run lên.

Vèo.

Đột nhiên, La Tùng Hoành vung tay lên, một vùng quang vụ màu tím, bao phủ Thạch Thiên Hàn.

Trong quang vụ màu tím kia, lờ mờ có thể thấy được xà đằng đan xen nhau khu vực mấy mươi trượng.

Xà đằng kia chỉ nhỏ như dây thừng bình thường, quanh thân bao phủ gai độc sắc bén màu tím đen, bàn thân lại quỷ mị như độc xà, linh hoạt dị thường.

Bá bá bá.

Trong phút chốc, Huyền tàm Độc Đằng Tiên trói Tam U lão ma, độc lực cường đại cũng theo đó ăn mòn.

Tam U lão ma vung hai tay lên, ma khí chấn động, mắt thấy muốn đánh văng Huyền tàm Độc Xà Tiên.

Nhưng đúng lúc này, một xà tiên màu đen vô thanh vô tức, một tiếng phù, cuốn lấy Tam U lão ma.

Tam U lão ma biến sắc, chỉ cảm thấy thân thể tê rần.

Không chỉ trong Huyền Tàm Độc Đằng Tiên ẩn chứa kịch độc vô cùng, vậy trong Huyễn Linh Hấp Huyết Xà Tiên càng ẩn chứa kịch độc và thuộc tính tê liệt, thậm chí có xu hướng rút máu.

- Mở cho ta.

Tam U lão ma thân là tu sĩ hậu kỳ, thực lực cường hoành, pháp lực tăng vọt.

Nhưng sau khi Thạch Thiên Hàn dùng qua Nghịch Linh Huyết thứ phẩm, cũng không phải tay mơ, hai tay đột nhiên quán chú pháp lực.

Xì xì Vèo.

Cùng lúc như thế, Lưu Ly Hàn Tinh Xà và Phệ Hồn Độc Hạt Vương xuất hiện bên cạnh, phát động Thần thông đóng băng và độc thuật.

Có lẽ chúng nó vẫn không tổn thương đến Tam U lão ma, lại có tác dụng có thể đến khống chế và quấy nhiễu.

Băng tầng ngưng kết trên thân Tam U lão ma, linh hồn hơi đau đớn, thân thể bị hai đại xà tiên quấn quanh.

Dưới phối hợp bốn phương, không ngờ bị vây trong trạng thái hạ phong.

Cứ như thế hai đại Nguyên Anh, hai đại linh thú, cùng nhau đối kháng Tam U lão ma, đối diện giằng co nhau.

Ước chừng thời gian mấy hô hấp, Tam U lão ma rốt cục rít gào một tiếng, trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra một luồng ma diễm rào rạt, lập tức tràn ra hai đại xà tiên, đồng thời một vòng sáng ma khí, lấy đâu thắng đó, thanh thế không gì có thể cản nổi, bức lui hai con thú này.

Trong phút chốc, ma khí cường đại, quét phạm vi mấy dặm, trong Dương gia bảo, chết vô số.

Sau khi phát ra một kích kinh thế hãi tục, Tam U lão ma lạnh lùng nhìn hai người, hóa thành một luồng u quang màu đen, bắn về phía chân trời, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Lão không ngờ chọn lui lại?

Thạch Thiên Hàn và Độc Vương đối mặt nhìn nhau, lòng còn có vẻ sợ hãi.

Lần này có thể bức lui Tam U lão ma, thật sự có phần may mắn, nếu chân chính hợp lại, hai người này bị thua.

- Không tốt! Tiên HồngY Quán cũng bị công kích.

Sắc mặt Thạch Thiên Hàn đột nhiên biến sắc.

- Rốt cuộc sao lại thế này?

Độc Vương kinh hãi nói.

- Tam U lão ma này không ngờ cùng lúc phát động ba mặt công kích, nhằm vào công kích của Kim Hồng Môn, là chính diện hấp dẫn thực lực chúng ta phân hóa. Mà mục đích chân chính của Tam U lão ma, chỉ sợ là Dương gia bảo, Ngũ Bàn Sơn, còn có Tiên Hồng Y Quán.

- Tiên Hồng Y Quán? Điều này không xong! Khu vực kinh đô dường như không có cường giả tọa trấn.

Độc Vương mang vẻ lo lắng,

- Ai nói không có?

Miệng Thạch Thiên Hàn đột nhiên lộ ra vẻ mỉm cười.

- Ngươi nói là Hồ Phi?

- Đúng vậy!

Thạch Thiên Hàn gật đầu, thì thào nói nhỏ:

- Tuy nhiên, đối thủ của hắn, là tông chủ Cực Phách lão ma cũa Tam Ma Môn, người này là một trong mười đại Nguyên Anh của Bắc Tần, là cường giả nổi danh như Tam U lão ma.

Độc Vương biến sắc nói:

- Hồ Phi mới vào Nguyên Anh, chỉ sợ

- Ha ha ha

Thạch Thiên Hàn ngước đầu cười nói:

- Bên kia tuyệt đối không thành vấn đề.

- Vì sao?

Độc Vương hơi thở một hơi, lại có chút khó thể tin.

- Lão sư có nhớ rõ con đề cập với ngài về mười hai cường giả đỉnh của Thiên Cầm Nội Hải, người nổi bật trong bọn họ còn được xưng là có thể khiêu chiến Hóa Thần Kỳ.

Thạch Thiên Hàn hít sâu một hơi, nói với một loại giọng điệu trang trọng mà kỳ lạ.

Ban đêm nơi kinh đô, yên tĩnh mà mê người.

Lúc đêm khuya, đèn đuốc vạn nhà dần tắt.

Ở vùng đồng nội ngoài kinh đô mười dặm, dưới một thác nước non xanh nước biếc, thình lình sừng sững một tòa lầu các trên nước.

Tòa lầu các trên nước này, cao tới bốn tầng, cổ kính, trang nhã không tầm thường.

Dưới thác nước đổ xuống cùng phong cảnh cẩm tú gần đó phụ trợ, thoáng như nơi tiên cảnh.

Bảng hiệu trên lầu các, có khắc bốn chữ tiên uẩn cổ triện sâu sắc: Tiên Hồng Y Quán.

Bảng hiệu cùng thể chữ, đều tản ra khí tức xa xưa lắng đọng năm tháng, hiển nhiên đã rất có niên đại.

Tiên Hồng Y Quán, từ nửa tháng trước đã trùng kiến thành công, tất cả khôi phục bình thường.

Tiên Hồng Y Quán trước kia ở trong phồn hoa đô thị, còn hôm naylại di chuyển đến một vùng hẻo lánh ở ngoại ô kinh đô.

Tất cả đều dựa theo ý muốn của Dương Phàm cùng Lâm Chung từ mấy chục năm trước.

Tiên Hồng Y Quán, cuối cùng trở thành thế lực siêu nhiên thế tục, chân chính dung nhập vào tu tiên giới.

Làm y quán truyền kỳ nổi danh nhất Ngư Dương Quốc, người tu tiên muốn trở thành được sư tọa trấn y quán, gần như tranh nhau vỡ đầu.

Từ khi y quán trùng kiến đến chiêu mộ học đồ dược sư, chỉ dùng thời gian không tới một tháng,

Y quán trù kiến phục hưng, dưới Thương Vân giảm sát, hoàn thành gọn gàng ngăn nắp.

Mấy ngày nay, tu sĩ tới y quán chữa thương chữa bệnh dần dần tăng nhanh.

Đương nhiên, Tiên Hồng Y Quán ở thế giới phàm nhân cũng có truyền thuyết liên quan.

Trong thế tục, có chút quý nhân quan lớn có bệnh không trị được, đều sẽ cung kính tới đây cầu y.

Đối với người phàm không quản xa ngàn dặm tới cầu y, dược sư trong y quán cũng không cự tuyệt.

Đêm nay, bóng đêm thật sâu, xa xa không nhìn thấy mấy ngôi sao nhỏ.

Trong y quán còn lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, còn rải rác mấy người bị thương.

Thương Vân đứng trước cửa sổ y quán, tiếng thác đổ ầm ầm bên tai, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Mơ hồ, có một cỗ hàn khí làm cho trong lòng hắn phát lạnh.

"Chỉ mong sẽ không có chuyện gì,"

Thương Vân ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm.

Ngay vào lúc này, hắn cảm ứng được từ phương xa bay tới một đám mây đen ma khí u ám cùng khí tức lạnh băng.

Một cỗ cảm giác áp bách không cách nào hình dung, dần dần phát ra mãnh liệt ở trong lòng hắn.

Một số người tu tiên trong y quán, cũng cảm nhận được một cỗ áp lực, cảm giác làm cho người ta khó có thể thở nổi.

"Lẽ nào có lão quái Nguyên Anh đích thân tới"

Thương Vân hít sâu một hơi, mở ra thần thức, bắt được một điểm đen đang bức tới gần từ phương xa.

Thân là Kim Đan bậc cao, đối phương cách xa như vậy đã mang tới cho hắn áp lực lớn như thế, có thể thấy được thực lực của người kia.

Vù vù

Lầu bốn y quán, nhảy ra một tàn ảnh mạnh mẽ như linh thú.

Thoáng chớp mắt, giữa không trung xuất hiện một thiếu niên ngoại mạo xấu xí, ánh mắt nhỏ nhìn chằm chằm phương xa, chà chà tay:

- Chậc chậc, tới kinh đô lâu như vậy, mới lần đầu tiên gặp phải cường giả cấp bậc này.

Cỗ uy áp tới từ phương xa, bỗng nhiên dừng lại trên người hắn, làm cho Hồ Phi cảm nhận được một cỗ nguy cơ.

- Đã lâu không có cảm giác này rồi

Hồ Phi thân thể khẽ run lên, không biết là hưng phấn hay sợ hãi.

Rốt cuộc, ở trong tầm mắt, xuất hiện một gã nam tử tóc bạc thân người cao gầy, mặc áo choàng màu tím, hai mắt như băng, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lại hiện rõ băng hàn, lạnh tận xương tủy.

Hồ Phi rùng mình một cái, nam tử tóc bạc trước mắt này, toàn thân tỏa ra khí lạnh, trong ánh mắt không có một tia cảm tình, lạnh nhạt cực điểm.

Loại khí tức cùng trạng thái này, hắn chỉ từng cảm nhận được trên người Thạch Thiên Hàn, Vô Song.

Người này tuyệt đối đáng sợ.



Không đợi người kia tới gần Tiên Hồng Y Quán, Hồ Phi liền chủ động đi lên trước, hai tay ôm ngang ngực, vênh váo hống hách nói:

- Tiểu tử, tới từ đâu?

Hắn làm ra vẻ lên mặt cụ non, bộ dạng thiếu bị đánh.

Nam tử tóc bạc kia thần sắc đạm mạc như ban đầu, chỉ là trong mắt xẹt qua một tia sát ý cực lạnh.

Hồ Phi bỗng cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh thẳng vào cốt tủy, cùng lúc cảm nhận sâu sắc đối phương cường đại, ngược lại khởi dậy chiến ý cường đại trong lòng hắn.

"Hồ tiền bối, theo tình báo phân tích, người này là lão đại Tam Ma Môn, Cực Phách Lão Ma, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh. Thực lực cực kỳ cường hãn, chính là một trong mười đại cường giả Nguyên Anh Bắc Tần."

Thương Vân ở trong Tiên Hồng Y Quán, vẻ mặt lo lắng, vội vã truyền âm cho Hồ Phi,

Đồng thời, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ: "Y quán này mới xây dựng lại không bao lâu, liền đưa tới một ma đâu đáng sợ như thế."

- Bản tôn đến từ Tam Ma Môn, mục đích tới đây hôm nay chính là tự tay lấy mạng chó của ngươi, chặt đi cánh tay đắc lực của Dương Phàm.

Cực Phách Lão Ma nhìn chăm chăm Hồ Phi, trên người liền hiện ra ma khí màu đen tỏa ra hàn quang tràn lan xung quanh.

Trong ma khí, ẩn chứa khí quang đông lạnh lấp lánh như tuyết, trong bá đạo cường hãn, lại thêm vài phần lạnh băng vô tình.

- Cái gì? Ngươi đã sớm biết ta ở chỗ này, muốn tới giết ta?

Hồ Phi trong lòng nhảy dựng, hai mắt phẫn nộ trừng lớn.

Dù là hắn có ngốc, cũng rõ ràng ý đồ của đối phương. Bản thân Hồ Phi bề ngoài như là thần kinh thô thiển, kỳ thật can đảm thận trọng, chỉ là bình thường không thích tự hỏi.

- Nghe nói ngươi thăng cấp Nguyên Anh không lâu, thật đáng tiếc, hôm nay gặp phải bản tôn, đỉnh cao sinh mệnh huy hoàng của ngươi cũng đi tới tận cùng rồi.

Cực Phách Lão Ma giọng nói lạnh băng bá đạo, giống như đã kết luận hôm nay Hồ Phi nhất định sẽ chết ở trong tay hắn.

- Thối lắm, xem lão tử đánh chết ngươi.

Hồ Phi phẫn nộ quát một tiếng, thân hình như khỉ, nháy mắt tới gần, bàn tay phủ đầy lôi quang màu tím, liên tục đánh ra mấy quyền.

Một cỗ khí tức cuồng bạo hung mãnh ập về phía Cực Phách Lão Ma, lôi quang xẹt xẹt xua tan màn đêm trên bầu trời.

Cực Phách Lão Ma chỉ vươn một tay, đứng tại chỗ, ống tay áo khẽ vung lên,

Cách cách!

Một cỗ hàn quang băng phách ma khí, thoáng cái quét trúng Hồ Phi.

Ầm

Hồ Phi thoáng cái bị đánh bay ra ngoài mấy chục trượng, ngao ngao kêu to.

Ti ti ti

Hắn cảm giác toàn thân đau nhức, tiếp đó một cỗ băng hàn đánh vào trong cơ thể, bên ngoài người còn đọng một tầng băng sương.

Chỉ vừa đối mặt, cao thấp liền phân rõ.

Cực Phách Lão Ma này, không hổ là cường giả nổi danh cùng Tam U Lão Ma.

Thanh danh liệt vào hàng mười đại Nguyên Anh Bắc Tần, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đỉnh, lại tiến một bước là có thể đi vào Nguyên Anh đại tu sĩ.

- Ồ?

Cực Phách Lão Ma cũng khẽ ồ một tiếng, hắn phát hiện Hồ Phi thừa nhận một kích của mình, chỉ là bị một chút thương nhẹ không đau không ngứa, cũng không có tổn thương thực chất.

Đồng thời, đối phương nắm giữ thần thông lôi điện mơ hồ khắc chế công pháp ma đạo, điểm này có chút phiền phức.

Ngao ngao -

Trong mắt Hồ Phi tràn ngập điên cuồng, cánh tay lóe ra tia lửa huyền ảo cùng lôi điện màu tím, hòa quyện vào nhau hình thanh một loại lực lượng tràn ngập khí tức hủy diệt.

- Lôi Hỏa!

Cực Phách Lão Ma khẽ giật mình.

Trước khi lập kế hoạch, hắn cũng tìm hiểu về Hồ Phi một phen, tục truyền người này có thần thông lôi điện, thậm chí còn nắm giữ lực Lôi Hỏa trong truyền thuyết.

Binh binh bang bang

Hồ Phi xông lên như tia chớp, quyền cước hạ xuống như mưa, Hồng Huyễn Lôi Hỏa điên cuồng bay xung quanh, bao phủ địch nhân cường đại trước mắt.

Cực Phách Lão Ma sắc mặt ngưng trọng, thu hồi ý nghĩ khinh địch, hai tay nhẹ nhàng vung lên, trước người hình thành ma quang băng phách hình tròn xoay chuyên, trì hoãn hóa giải thế công của đối phương.

Nhưng Hồ Phi công kích như mưa rền gió dữ, thần thông Lôi Hỏa vừa đúng lúc khắc chế gắt gao băng phách ma quang của hắn.

Trong thời gian ngắn, Cực Phách Lão Ma cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Trong mắt hắn lóe ra quang mang âm lệ, sát ý càng đậm:

"Công pháp Thần thông người này hoàn toàn khắc chế ta, nếu như ta để cho hắn cường đại, ngày sau Ngư Dương Quốc nào còn chỗ cho ta sống yên ổn?"

Nghĩ tới đây, băng phách ma quang quanh người hắn bùng lên, hai tay ngưng kết ra ma quang cùng băng tinh thực chất.

Bùm bùm ầm

Chỉ trong khoảng khắc, Hồ Phi đánh nát vòng xoay băng phách ma quang trước người hắn.

Vào lúc này, ma quang cùng băng tinh như thực chất trong tay Cực Phách Lão Ma, hóa thành mũi nhọn xoay vòng, hung hãng đánh lên nắm tay Hồ Phi ẩn chứa Lôi Hỏa dày đặc.

ẦmRắc rẳc

Trong khoảng khắc, băng phách ma quang tung tóe, Lôi Hỏa bay khắp nơi, lan ra phạm vi đến hai dặm.

Hồ Phi hừ nặng một tiếng, cánh tay gần như đông cứng, mất đi cảm giác, còn có lực đạo càng thêm bá đạo đánh trúng thân thể hắn.

Cực Phách Lão Ma thừa cơ truy kích, trong tay xuất hiện một đoàn nước địch màu đen hàn quang âm trầm, vù một tiếng hóa thành vô số bông tuyết màu đen, như cát đen đẩy trời ầm ầm đánh xuống Hồ Phi.

Ngao ngao ngao -

Bên ngoài người Hồ Phi tử quang phụ thể, nhưng vẫn bị đánh tới mặt mũi bầm dập, không có sức phản kháng.

Phốc phốc phốc vù vù vù

Mưa cát đen khắp bầu trời, không những công kích sắc bén, hơn nữa khi cuốn tới gần, hàn khí bao phủ, khiến động tác người ta trở nên trì độn.

Hồ Phi triệt để rơi xuống hạ phong, tràn ngập nguy cơ, động tác ngày càng chậm, thương thế không ngừng tăng lên.

Cực Phách Lão Ma lộ ra dị sắc, không ngờ tới thể chất đối phương cường hãn như vậy, dưới đả kích như thế còn không bị trọng thương.

- Hừ! Xem ngươi còn có thể kiên trì bao lâu.

Khóe miệng Cực Phách Lão Ma khẽ nhếch lên, hai tay bấm quyết, băng sa hắc tinh khắp bầu trời càng thêm điên cuồng bạo ngược, hàn khí tăng vọt,

Hồ Phi đã sớm vận khởi Pháp Bảo phòng ngự, thế nhưng dưới vô số hắc tinh băng sa liên tục đả kích, đã sớm bị đánh đổ nát.

Hắn cố sức vung lang nha bổng, hóa thành cuồng phong màu tím, va chạm với hắc tinh băng sa, phát ra tiếng leng keng không ngừng.

Cho dù như thế, hắn vẫn không cách nào phòng ngự được hắc tinh băng sa công kích toàn phương vị.

Leng keng đỉnh ầm ầm

Bóng hai người lóe lên trên bầu trời, diện vang chớp giật, lại rơi xuống mắt đất.

Phịch

Hồ Phi rốt cuộc không chịu được, bị đánh rơi xuống mặt đất, ôm đầu chạy trốn.

Nhưng mà hắc tinh băng sa này như có linh tính, gắt gao bao vây hắn.

- A

Hồ Phi rốt cuộc không nhịn được nữa, hai mắt bùng nổ huyết quang bạo ngược, quanh người lôi quang diện chấn bắn ra hóa thành vô số lôi xà,

Đồng thời, hắn há miệng, phun ra một viên châu trong suốt màu tím đậm.

Đó chính là Lôi Linh Châu.

Dương Phàm vẫn căn dặn hắn, không đến thời khắc vạn bất đắc dĩ, không được dễ dàng sử dụng vật này.

Thoáng cái, Lôi Linh Châu phóng ra một mảnh lôi quang màu xanh, trong hư không ngưng kết lôi điện cuồn cuộn.

Gió mây bắt đầu chuyển động, lôi điện hội tụ trên đầu Hồ Phi, truyền ra uy áp đáng sợ cùng khí tức khủng bố.

Khu vực gần đó, giống như ngưng trệ, không cảm nhận được không khí dao động.

- Cái gì!

Cực Phách Lão Ma có một dự cảm không tốt.

Xuy vù

Lôi Linh Châu run lên, trên người Hồ Phi bùng phát lôi xà đầy trời, đánh tan nát vô số hắc tinh băng sa xung quanh.

Từng đợt hơi nước bột phấn màu đen tràn ngập không khí.

Pháp Bảo bị hủy quả nửa. Cực Phách Lão Ma sắc mặt tái nhợt, phốc một tiếng phun ra một ngụm máu, lung lay muốn ngã.

Đồng thời, một cỗ lôi quang màu xanh mạnh mẽ vô cùng đánh tới, lập tức đánh bay, toàn thân cháy đen.

"Đó rốt cuộc là Pháp Bảo gì?"

Cực Phách Lão Ma thân bị trọng thương, kinh hãi không hiểu, bỏ chạy trối chết.

Hắn thậm chí còn chưa phản ứng lại, thế cục đã nghịch chuyển một trời một vực.

- Ha ha hachạy đi đâu?

Hồ Phi đắc ý vênh vang, nuốt Lôi Linh Châu vào trong người, nhấc lang nha bổng, chạy như điên đuổi theo sau truy giết không tha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.