Tiên Hồng Lộ

Chương 46: Q.1 - Chương 46: Toàn Tri Mô Thức!




Đám người Viên lão làm sao hiểu được, Dương Phàm cố ý trị liệu là vì nguyên nhân đặc biệt. là để tấn chức tới Luyện Khí trung kỳ.

Cơ hội như thế. Dương Phàm làm sao có thề bỏ qua được!?

Tuy chỉ là thăng cấp một tiểu giai nhưng Dương Phàm tiến vào Luyện Khí sơ kỳ cũng chỉ mới nửa tháng trước.

Không tới thời gian một tháng mà từ một phế nhân tiến vào Luyện Khí trung kỳ. vượt qua hai tiểu giai. Đây là điều đáng kinh ngạc ra sao?!

Hơn nữa. từ sơ kỳ tới trung kỳ. pháp lực cần phải thâm hậu và tinh luyện hơn rất nhiều, sẽ khiến thực lực Dương Phàm gia tăng lên. sau này có thể làm gia tăng thời gian chữa thương, sự bền bì cũng sẽ tăng lên nhiều.

Bốn cảnh giới của Luyện Khí Kỳ. từ sơ kỳ tới đại viên mãn. từng tiểu giai trong đó đều có sự chênh lệch không thể xem thường được.

Một gã tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn muốn giết một tên tu sĩ sơ kỳ. trung kỳ thì nhìn chung không gặp chút khó khăn nào cả.

Đây là sự chênh lệch giữa các cấp bậc.

- Dương Dược sư, chữa trị tiếp cũng được. nhưng nếu ngươi không kiên trì được thì cũng không thể miễn cưỡng!

Viên lão chân thành khuyên giải. Đám người Lý Nguyệt Sương bên cạnh cũng phụ họa vào. trong lòng cực kỳ cảm động!

Hoàng Vũ thậm chí vẫn quỳ gối phía sau Dương Phàm. trong lòng cực kỳ áy náy!

Dương Phàm chậm rãi vươn tay ra. đặt sát trán Viên lão. cũng giống như lần trước lại thi triển Hoàn Hồn Thuật.

Tuy nhiên, lúc này đây Dương Phàm chú ý thu liễm khí tức. vận chuyển Khô Mộc Công tới cực hạn để tránh bại lộ khi tới lúc thăng cấp.

Với cảnh giới linh hồn Ngưng Thần hậu kỳ. Dương Phàm có thể nắm chắc che dấu việc thăng cấp một tiểu giai đối với mọi người nơi này.

Bởi vì Viên lão có cảnh giới cao nhất trên Thiên Hành Chu cũng chỉ mới là Ngưng Thần sơ kỳ mà thôi!

Hô!

Thời gian một cái hô hấp qua đi, Dương Phàm thu tay lại. sắc mặt hơi tái nhợt. trong mắt cũng hiện lên một tia vui mừng.

Kỳ thực trong lòng hắn đang mừng như điên!

Quá Trình thăng cấp so với tưởng tượng của hắn còn thuận lợi hơn. nhẹ nhàng vô thanh vô tức.

Đám mây sinh mệnh trong cơ thể Dương Phàm đã lớn mạnh. ngưng thật. bắt đầu làm dịu các bộ phận cơ thể hắn. như mưa xuân thấm đất. Thể chất lại đang diễn ra sự lột xác.

- Viên lão! Ngài cảm thấy thế nào?

Dương Phàm mĩm cười hỏi.

Viên lão sửng sốt một lúc. ánh mắt chớp chớp. Tất cả mọi người đều nhìn về mặt lão.

- Tốt lắm! Đã khỏi hẳn rồi!

Viên lão khó tin nói vẻ mặt rất kích động. đối với Dương Phàm đã sinh ra sự tôn trọng và cảm kích.

Dương Phàm cũng hiện lên vẻ tươi cười. Nhìn bề ngoài hắn cũng chỉ là Luyện Khí sơ kỳ nhưng kỳ thật đã vô thanh vô tức tấn nhập cảnh giới trung kỳ rồi!

Loại khoái cảm này chỉ có mình Dương Phàm mới có thể cảm nhận được. Lời khen tặng và sự cảm kích của người khác ngược lại không phải là chính yếu.

- Tất lắm. thương thế đã khỏi hẳn. Hoàng đạo hữu cũng đứng lên đi!

Dương Phàm lúc này mới xoay người nâng Hoàng Vũ dậy.

- Dương Dược sư. trong lòng tại hạ hổ thẹn vô cùng! Lúc trước lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, châm chọc sĩ nhục ngài. Mong ngài có thể thứ lỗi!

Hoàng Vũ đứng dậy, cực kỳ thành khẩn nói.

Vẻ mặt Dương Phàm bình thường nói:

- Sao lại nói thế! Việc này ta còn muốn cảm tạ Hoàng đạo hữu, cho ta có cơ hội chữa thương cho tu sĩ Ngưng Thần Kỳ. Loại cơ hội này đối với Dương mỗ mà nói thì chỉ có thể ngộ. không thể cầu. Hoàng Vũ vừa nghe nói thế. nghĩ rằng Dương Phàm đang cố ý nói dối thì không khỏi trở nên nóng nảy:

- Dương Dược sư nói vậy chính là không chịu tha thứ cho ta. Nếu như thể thì ta sẽ quỳ ở đây không đứng dậy nữa!

Hắn nói xong lại chuẩn bị quỳ xuống. Dương Phàm vội vàng nâng hắn lên. cười khổ nói:

- Lời của Dương mỗ chính là thật. thật tình phải cảm ơn ngươi cho ta cơ hội chữa bệnh cứu người! Nếu có nữa lời hư ngôn. thiên lôi sẽ đánh chết ta!

Hoàng Vũ trợn mắt há mồm. mọi người nơi nàv đều sững sờ!

Dương Phàm bị người ta châm chọc và gây khó dễ như thế cuối cùng lại còn muốn cảm ơn đối phương!

Đây là chuyện khiến người ta khó có thể tin được!

Nhưng mà không ai có thề biết được đạo lý huvền diệu trong đó!

Thử nghĩ nếu Hoàng Vũ không có ý gây khó dễ cho Dương Phàm thì hắn làm sao có thể vượt cấp tu luyện Hoàn Hồn Thuật, lại chữa thương cho Viên lão. cuối cùng còn tấn chức tới Luyện Khí trung kỳ?!

Cho nên. trong lòng hắn lúc này cực kỳ vui mừng. thật có chút muốn cảm ơn Hoàng Vũ!

Thậm chí hắn còn chợt nảy ra ý muốn càng có nhiều lần gặp phải người như Hoàng Vũ. Như thế thì thế giới nàv sẽ đẹp hơn nhiều, tu vi lại có thể gia tăng!

Hàn huyên với mấy người Thiên Hành Chu một lúc, Dương Phàm về phòng mình với tâm tình thư sướng!

Khoanh chân ngồi xuống, hắn cảm thụ được tu vi của mình đã rõ ràng gia tăng. Đám mây sinh mệnh trong cơ thể nháy mắt đã lan tới toàn thân. rồi phát tán ra. dung họp với môi trường xung quanh!

Thoáng chốc. trong phạm vi hai trăm thước, tất cả mọi vật đều rõ ràng trong óc Dương Phàm. Hết thảy gió thổi cò lay đều không tránh khỏi được cảm quan của hắn.

Loại trạng thái này tuy không bằng Thiên Nhân Mô Thức lúc trước nhưng cũng biết hết hiểu hết. nắm trong tay hết thảy cảm giác.

Giờ phút này, nhất cử nhất động của mọi người trên Thiên Hành Chu đều nằm trong phạm vi theo dõi của hắn. Cảm giác này giống như đứng trên trời cao quan sát hết thảy phía dưới. Càng đáng nói chính là dù ở các căn phòng này có cấm chế. Dương Phàm vẫn có thể ung dung nắm giữ hết thảy tình cảnh bên trong. Những cấm chế này đối với Dương Phàm mà nói thì cũng giống như thùng rỗng kêu to mà thôi!

Trong lòng Dương Phàm đột nhiên sinh ra một cảm giác cao cao tại thượng kỳ dị. Toàn bộ mọi người trên Thiên Hành Chu. dù làm gì cũng không tránh khỏi cảm quan của hắn được.

"Ừ! Để ta xem nhưng tu sĩ nàv đang làm gì?!"

Dương Phàm có chút tò mò, bắt đầu quan sát từng người một!

Đại bộ phận tu sĩ đều đang nhắm mắt dưỡng thần hoặc là tu luyện. Có một số người đang nói chuvện phiếm, đang xem ngọc giản hoặc nghỉ ngơi. Đương nhiên cũng có một số tu sĩ là ngoại lệ. Khi tâm thần Dương Phàm tập trung vào một căn phòng xa hoa thì không khỏi ngẩn ra. Chỉ thấy một gã nữ tu dáng người duyên dáng đang cởi bỏ quần áo. tắm rửa trong bồn. Da thịt trắng nõn. bộ ngực cao ngất- cặp đùi trắng dài... Những bộ vị mẫn cảm này đều nhất nhất hiện lên trong cảm quan của Dương Phàm.

"Cái này cũng quá..."

Tinh thần Dương Phàm rung động, lập tức rời khỏi trạng thái kỳ diệu này. Hắn thật không ngờ. trên Thiên Hành Chu này còn có nữ tu đang tắm rửa. TUY nhiên ở trong căn phòng sang trọng kia đúng là có loại hưởng thụ này.

"Ừm, loại trạng thái này dễ dàng hơn Thiên Nhân Mô Thức nhiều lắm." Dương Phàm hơi trầm ngâm. tâm thần khẽ động lại tiến nhập vào trạng thái này. Lúc này đây. hắn cũng không rình coi nữ ru kia tắm rửa nữa mà đưa tinh thần đặt ở nơi khác. Cứ như thế. hắn cứ rời khỏi cảnh giới này rồi lại tiến nhập vào...

Thật lâu sau hắn rốt cục xác định chính mình đã nắm giữ được trạng thái này, tùy thời có thể sử dụng trong chiến đấu.

"Để ta nghĩ ra đặt cho loại trạng thái này một cái tên..."

Dương Phàm suy nghĩ một lát. trong đầu nhanh chóng hiện lên bốn chữ!

Toàn Tri Mô Thức!

Gọi là trạng thái biết hết chính là vì khi Dương Phàm tiến nhập vào trạng thái này, hết thảy mọi chuvện trong môi trường xung quanh hắn đều nắm rõ như trong lòng bàn tay. Phạm vi của Toàn Tri Mô Thức cũng không rộng lắm. trước mắt chi bao phủ phạm vi hai trăm trượng. Tuy chỉ là hai trăm trượng nhưng so với phạm vi bao phủ thần thức của cảnh giới tinh thần Ngưng Thần hậu kỳ của hắn là một dặm thì phải lớn hơn.

Phạm vi của Toàn Tri Mô Thức phụ thuộc vào pháp lực của Dương Phàm. có thể thấy rằng, khi tu vi Dương Phàm đạt tới Ngưng Thần hậu kỳ thì phạm vi sẽ còn lớn hơn nữa!

So với trạng thái Thiên Nhân Mô Thức khi dung hợp với thiên địa tự nhiên thì Toàn Tri Mô Thức chỉ ví như đệ tử gặp sư phụ. Tuy thế nhưng cũng đã mang đến cho Dương Phàm rất nhiều chỗ tốt Có thể biết người biết ta thì đã chiếm tiên cơ rồi!

MỘT ngày nào đó. ta sẽ tìm được trạng thái thần bí mờ mịt Thiên Nhân Mô Thức kia.

Ánh mắt Dương Phàm kiên định. trong lòng cũng hiểu được rằng nếu có thể chân chính nắm giữ được trạng thái kia thì mới có thể tấn chức tới cảnh giới đồng cấp với nhân vật thần bí Yêu Vương trong Thanh Giang Hà kia...

Thiên Hành Chu di chuyển trong mạch nước ngầm mãnh liệt của Thanh Giang Hà. Vô thanh vô tức. bóng đêm đã dần biến mất. đã tới tảng sáng rồi!

Một đêm này, Dương Phàm tu luyện, cũng có lúc nghiên cứu y đạo và pháp thuật mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.