Thức thứ hai Huyễn Thần Hư Thiên Kiểm không ngờ cường đại như
vậy. lấy lực của vạn kiếm dung nhập hư không dung hợp cùng ý
chí kiếm đạo vô thượng, bóng kiếm thật lớn từ trong lốc xoáy
trên cao nghìn trượng chém ra.
Tấm chắn kim văn màu đồng
trên cánh tay Tần Hoàng, chính là linh bảo kế thừa của hoàng
tộc Tiên Tân, không ngờ bị xé mớ một vết nứt.
Lực lượng cự kiếm như khai thiên tích địa kia cuồn cuộn tuôn vào, oanh
kích đến màn hào quang Cửu Long thủ hộ của Chi Bảo Long Khí
Cửu Long Tỷ phát động.
Màn hào quang này chi kiên trì được trong một cái chóp mắt. liền vỡ tan.
Uy lực của kiếm này không ngờ cường đại như vậy. liên tục phá
vỡ hai vòng bảo hộ cực kỳ rắn chắc của Tần Hoàng.
Mắt thấy Huyễn Thần Hư Thiên Kiếm ảm đạm hơn phần nửa kia, đã sắp chém vào người Tần Hoàng.
“Keng!”
Một chiếc long trảo phủ kín kim văn nổi lên sóng khí màu trắng
mãnh liệt, chụp bắt lấy Huyễn Thần Hư Thiên Kiếm.
Chi nghe “bùng” một tiếng, Tần Hoàng dùng huyết mạch Tiên Tần và bí
thuật thúc động long trảo chụp cự kiếm bắn tung tóe một đám
đốm lửa chói mắt. Cự kiếm bị đây văng ra, ở giữa không trung
hóa thành mảnh nhỏ.
Mà trên long trảo của Tần Hoàng kia. xuất hiện một lỗ hổng, nhưng không thấy máu.
Sau khi miễn cưỡng tiếp được một kích kinh khiếp thiên địa quy
thần này, thản hình Tần Hoàng loạng choạng một cái, kêu lẻn
một tiếng đau đớn. cố nén nuốt vào một búng máu.
Trong
đôi mắt Vô Song lộ ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Hoàng
thực lực cứng rắn như vậy, tiẻp được một kích không ai có thể
chống lại này.
Bới vậy có thể thấy được, Tần Hoàngpháp lực phi phàm, cao hơn Vô Song một bậc.
Nhưng, công kích kiếm đạo của Vô Song, vượt cấp cực hạn. Sự cường
đại của lực công kích của hắn, đủ để khiến mọi người toàn
trường đều cám thấy lực bất tòng tâm. Ngay cả nhị hoàng đêu
chi có thể nhìn bóng lung của hắn.
- Không tệ! Không ngờ có thể tiếp được kiếm thứ hai. Một chiêu này là ta dựa theo Thái Hư Huyễn Thần của Dương Phàm, nhưng thần thông cũng Không bằng
hắn!
Vô Song lộ vẻ mặt tán thưởng thực lực của Tần Hoàng. Thật ra khiến hắn ngạc nhiên và vui mừng.
Thái Hư Huyễn Thần?
Mấy người Nhị hoàng đều chấn động tâm thần, Dương Phàm còn có tuyệt kỷ cường đại như vậy?
Chỉ có Lục Vân Hầu, trong mắt lộ vẻ hoàng sợ, nhớ lại năm đó ở
Võ Hầu cổ bào. Ngày ấy khi Dương Phàm vượt cấp thi triển bí
thuật, tế ra pho Thiên Thần kia, quả thực là chổng đỡ thiên địa, chi trong nháy mắt bắt giữ hai người minh.
Nhớ lại hỗi
đó, Dương Phàm chỉ có thực lực Hoán Nha sơ kỳ, phái mượn lực
của Vô Song đoạn kiêm và Hoàng Long Quan mới miễn cưỡng sử dụng thuật này.
Mà nay hắn đã tấn chức Hoán Nha hậu kỳ.
hoàn toàn có đủ năng lực thi triển thuật này, nhưng từ đẩu
đến giờ không thấy hắn sử dụng.
Thức thứ hai vừa rồi
của Vô Song, đích xác dựa vào Thái Hư Huyễn Thần, hình thành
công kích kiếm đạo càng cường đại hơn. Nhưng nếu luận về uy
lực của thần thông, đích xác Không bằng Thái Hu Huyễn Thần của
Dương Phàm.
Giờ phút này, trên hai pho thần tượng nhân vật
thần thoại thượng cổ to lớn. Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đều mớ mắt. trong mắt đều lộ ra ý tươi cười lĩnh hội.
-
Không nghĩ tới trong hai pho tượng đá này, còn ẩn chứa huyền cơ như thế, khién tinh thân hai chúng ta trong lúc đang giao phong,
lại chạm đến cảnh giới càng huyên diệu hơn.
Trong ánh mắt luônbình thán của Thiên Thu Vô Ngân, lộ ra vài phần vui mừng.
- Nếu chúng ta chiến đấu chi vì theo đuổi thắng bại, chi sợ khó có thể kích phát thức thứ tư Số Mệnh Quyết Đấu này!
Dương Phàm tươi cười ấm áp như gió. thân ảnh của hắn dung nhập vào
thiên nhiên, dường như cùng với Bách Tộc Man Vương ở dưới chán
trở thành một chinh thể.
Trong khoảnh khắc đó, hai người giống nhưbằng hữu, mà Không phải quan hệ đối thủ đối địch.
- Luận bàn và chiến đấu không vì thắng bại. lại kích phát
thức thứ tư tiềm ẩn. thậm chí xúc động ý chí tinh thần của
nhân vật thần thoại thượng cổ, giúp cho họ bước vào độ cao
hoàn toàn mói?
Hàn Kỳ mặt đầy vẻ khiếp sợ, thì ra,
lực chú ý của hắn là dồn hết vào trận luận bàn giữa hai
đại tông sư lão sư và Dương Phàm.
Giờ phút này xem ra,
Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân nói là chiến đấu. còn không
bằng nói là cùng chung sức tháo luận nghiên cứu đại đạo.
- Không bằng chúng ta trước ngưng một lát!
Dương Phàm mỉm cười đề nghị, ánh mắt nhìn lên Tần Hoàng cùng Vô
Song phía trên tầng mây. Một là áp trận cho Vô Song; hai là không muốn bỏ qua trận quyết đấu tuyệt vòi này.
Thiên Thu Vô Ngân gật đẩu nói:
- Đang có ý này. ta cũng lo cho an nguy của đệ tử!
- Thức thứba: Phá Hư Đoạn Kiếm!
Vô Song chậm rãi cất tiếng, trong đôi mắt tối đen thảm thúy, hiện lên một thanh đoạn kiếm, lưu quang đầy màu sắc. như hư nhưthật,
dường như cách muôn đời thời không và luân hỗi.
- Không xong!
Thiên Thu Vô Ngân dường như nhìn ra điểu gì, sắc mặt đại biến, hai tay bấm tay niệm thản chú. một chia làm ba.
Nhưng, chung quỵ hắn vẫn chậm một bước.
“Phổc" một tiếng, thanh đoạn kiếm bất chấp khoảng cách không gian, đám vào Tần Hoàng.
Thân hình Tần Hoàng loạng choạng một cái, bị đoạn kiếm đâm xuyên qua ngực, thần tình hoảng sợ. khó có thể tin.
Đối thủ rõ ràng đứng ở vị trí rất xa, một tay nắm chặt một thanh đoạn kiếm liền đâm xuyẽn qua người hắn.
Thanh đoạn kiếm kia cũng như hư như thật xuyên thắu qua cổn Long Bào. xỏ xuyên qua ngực Tần Hoàng.
Giờ khắc này, thời không dường như ngừng lại.
Tất cả người đang xem cuộc chiến đều như dại ra.
Ai cũng không ngờ tới, thức thứ ba lại lợi hại như thấ trực tiếp đảm thúng người Tần Hoàng.
Chẳng lẽ. Tản Hoàng đương kim vũ lực đệ nhất, cứ như thế ngă xuống?
“Vù vù!”
Đột nhiên, trên đinh pho tượng Tiên Tần Thủy Hoàng, ba đại Hóa Thần
Thiên Thu Vô Ngân nổi lên hào quang chói mắt. đốm lửa văng khắp
nơi.
Ba đại Hóa Thần đồng loạt kêu rên, thản hình loạng choạng mấy cái, mới miễn cưỡng ổn định lại.
Đồng thời, Tần Hoàng cũng kêu lên một tiếng đau đón, mình rồng lắc
lư. phun ra một búng máu, nhìn qua cũng khôngbị thương tổn nặng
lắm.
Mà đoạn kiếm trong hư không kia cũng hóa thành hư vô.
- Thất bại... ta nhưng lại thất bại!
Vô Song lẩm bẩm. vẻ mặt thất thần, sắc mặt tái nhợt.
Thức thứ ba vừa rồi khiến hắn nguyên khí tổn thương nặng, vậy mà không có giết chết Tần Hoàng.
- Đa tạ lão sư!
Tần Hoàng hít sâu một hơi. hướng về phía Thiên Thu Vô Ngân trên đinh
pho tượng Tiên Tần Thủy Hoàng, hành lễ thật sâu.
Đến giờ phút này cả trong lòng lẫn trên mặt hắn vẫn còn vẻ sợ hãi.
- Thiên Thu tông sư! Không nghĩ tới dưới tình huống như vậy. ngài còn có thể chuyển dời sinh tử!
Dương Phàm cười khẽ, nhìn Thiên Thu Vô Ngân ở đổi diện.
Vừa rồi hắn bị chiêu thức huyền diệu của Vô Song hấp dẫn. tuy
rẳng cảm thấy động tác của Thiên Thu Vô Ngân, nhưng cũng không
kịp can thiệp.
- Cái gì?
- Là Thiên Thu Vô Ngân cứu Tần Hoàng?
- Nhưng vừa rồi, hai người cách nhau xa nhưvậỵ. hắn làm nhưthế nào cứu được.
Mọi người chi nhìn thấy lúc Vô Song ra chiêu, Thiên Thu Vô Ngân chia ra làm ba, khi đoạn kiếm gãy của Vô Song đảm thúng ngực Tần
Hoàng, ba thân thể bất diệt, đông thời nhoáng lên hào quang, kêu
lên một tiếng đau đớn, thản hình loạng choạng, dường như chịu
đựng đà kích gì đó.
- Thiên Thu tông sư thật đúng là có
năng lực kinh khiếp thiên địa, không ngờ sáu thành thương tổn
của Tần Hoàngbị ta công kích, lại bị hắn chuyển dời đến chính trên thân mình
Trong đôi mắt Vô Song lóe ra thần quang, dừng ở trên mặt Thiên Thu Vô Ngân.
- Chuyển đời thương tồn?
Mọi người tại trường đều chấn động, không ngờ trên thế gian còn
có kỳ thuật như thế, gánh vác thương tổn t hay cho người khác.
Vốn một kiếm vừa rồi của Vô Song, ít nhất có bảy tám phần nắm chắc giết chết Tần Hoàng.
Nhưng là trong đó sáu thành thương tổn. bị Thiên Thu Vô Ngân gánh
vác. Ba thân thể bất diệt cùng nhau gánh vác. mỗi hóa thản chi gánh vác hai thành lực đạo.
Là thân thể bất diệt cùng với độ cao của tông sư, đương nhiên có thể thừa sức chịu đựng.
Mà Tần Hoàng là đương thỏi vũ lực đệ nhất, còn thùa bổn thành
thương tổn. vẫn là có thể chịu đựng, thế nhưng hắn cũng bị
thương không nhẹ.
- Các hạ mới chân chính là kỳ tài có
một không hai! Kiếm đạo huyển ào đẳng cấp này, Không phải Kiếm
tu nhân giới có khả năng với tới!
Thiên Thu Vô Ngân nói với vẻ mặt bình thản.
Mặc dù đang tán thưởng Vô Song, nhưng trên mặt hắn vẫn bình thản không có biểu cám
gì-
- Ta thấy ngươi so với Tần Hoàng còn cường đại hơn, ngươi đã giúp hắn gánh chịu thương tòn. vậy để cho ta tới khiêu chiến ngươi!
Vô Song nhìn chằm chằm vào Thiên Thu Vô Ngân, trong mắt đẩy vẻ hưng phấn, tật xấu võ si của hắn lại tái phát.
Mọi người tại đây đều kinh ngạc.
Vô Song này trên trình độ nhất định, có thể nói là đã chiến
thắng Tần Hoàng. Hiện giờ lại muốn khiêu chiến với Thiên Thu Vô Ngân, lão sư của Tán Hoàng, càng thêm sâu không
lường được.
- Vô Song! Chớ có càn rỡ!
Tần Hoàng phẫn nộ quát:
- Một kiếm huyền ào của ngươi kia. quả nhân đã hiểu ra vài
phẩn, nếu ngươi sử dụng lại lẩn nữa, bổnhoàngnhất định có
thể tiếp được!
Luận thực lực chân chính Tần Hoàng cao hơn một bậc. lại bại bới Vô Song, trong lòng hắn không cam chịu.
Tuy nhiên lúc đó Vô Song không có nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.
Đối thủ cường đại như vậy, sao có thể không kích thích chiến ý của hắn.
- Có lẽ ngươi có thể bức ta sử dụng thức thứ tu cũng khòng chừng!
Thân hình Vô Song nhẹ bước vê phía Thiên Thu Vô Ngân.
- Không được! Hiện tại ta không thể đấu với ngươi!
Thiên Thu Vô Ngân lắc đầu.
Hàn Kỳ ở xa xa lên tiếng trách mắng:
- Vô Song! Đừng vội quấy rầy sư phụ của ta. Muốn khiêu chiến lão nhân gia. ngươi còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm!
- ở
thật lâu trước kia, ta đều là nghĩ cách bức bách đối thủ xuất
chiến, đồng thỏi phát huy ra tiềm lực siêu mạnh.
Vô Song mỉm cười nói tiếp:
- Huống chi ta lập tức sẽ rời khỏi Đại Tần, đi Ngoại Hải Vực. Hiện giờ không đấu, về sau không có cơ hội!
Lời vừa nói ra, mấy người Tần Hoàng, Hàn Kỳ đều hai mắt bốc hòa.
cho tới bây giờ chưa thấy qua người si mê võ như vậy.
Càng đáng sợ chính là với thân bị thụ thương, đám người Tần Hoàng chi sợ không có sức để ngăn cản Vô Song.
- Vô Song!
Truyền đến một tiếng gọi từ trên pho tượng Bách Tộc Man Vương.
Người lên tiếng chính là Dương Phàm.
- Một trận chiến cuối cùng, thuộc về ta và Thiên Thu tông sư!
Dương Phàm đứng đó tay áo bay phất phơ trong làn gió nhẹ. tồn tại của hắn đễ dàng làm cho người ta quên lãng.
Vô Song nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, thân hình nhoáng lẻn một cái. từ trên tầng mây biến mất. hạ xuống Bác Dịch Thai.
Sau đó đứng ở bên cạnh Hỗ PhL không nói thếm một lời. ngược lại
ngẩng đẩu nhìn về phía Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đang
đối diện nhau.
Tình hình như thế khiến mọi người đều chấn động, không khỏi dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Dương Phàm.
Những người khác tại đây làm thế nào cũng không ngăn cản được Vô
Song, mà Dương Phàm chi nói một câu. liền khiến hắn lập tức
buông bỏ ý định, mà còn không nói thếm một lời nào.
“̀m!”
Cùng lúc đó. trên Bác Dịch Thai thượng cổ, hai pho tượng đá cao
nghìn trượng của Tiên Tân Thùy Hoàng cùng Bách Tộc Man Vương,
chậm rãi tới gần nhau.
Khoảng cách hai nguời càng lúc càng gần.
Ba trăm dặm... hai trăm dặm... một trăm dặm... năm mươi dặm...
Đột nhiên, toàn bộ cảnh vật Bác Dịch Thai lại biến hóa.
Biển mây ở bổn phía biến mất. thiên địa roi vào cảnh tối đen.
Bốn phía Bác Dịch Thai, vũ trụ tinh không tối đen.
Mà hai pho thần tượng thượng cổ nặng hàng ti cân. ở trong tinh không thần bí, từng chút một nhích tới gẩn nhau, phát ra tiếng “ẩm ầm” chấn động hư không.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trên Bác Dịch Thai đều ngẩng đẩu tập trung ánh mắt nhìn.
“̀m!”
Rốt cục. thỏi điểm hai pho thần tượng thượng cổ, còn cách xa chừng mười dặm, chợt dừng lại.
Hai pho tượng đá chấn động mãnh liệt, hai người đứng sừng sững
phía trên, vẫn không nhúc nhích chút nào. tay áo nhè nhẹ phất
phơ. Dưới bóng đêm thán hình vĩ ngạn của hai diễn viên chủ đạo cuối cùng, trở thành đen như mực.
Bàn cờ thức thứ tư: số Mệnh Quyết Đấu.
Hai đại tông sư tiếp tục trận chiến đấu sổ mệnh của hai nhân vật
thần thoại thượng cổ trăm vạn năm trước chưa kết thúc.
Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đều chắp hai tay sau lưng, mắt nhắm
lại. tinh khí thần hòa hợp một thể cùng tượng đá thượng cổ
dưới chân.
“̀m!...”
Ý chí tinh thần mãnh liệt từ
trên hai pho thần tượng phát ra. dẫn tới sấm chóp hủy diệt cuôn
cuộn mành liệt trên không trung xẹt qua hai người và chung quanh.
Giờ khắc này, trên Bác Dịch Thai Đại Tần có mấy cường già đứng
đẩu. bao gồm nhị hoàng, đám người Vô Song, đều cảm nhận sâu
sắc một lực lượng hủy thiên diệt địa, không thể ngăn càn.
Tinh không mãi mãi tối đen.
Hai pho tượng đá thượng cổ
đầu đội trời chân đạp đất. nồi bật trên không gian tối đen, xa
xa đổi diện nhau, khí thế bàng bạc mênh mông, uy thế chấn nhiềp kim cồ.
Giờ phút này, trên đinh hai pho tượng đá. mỗi
tượng một nam nhân khoanh tay đứng ngạo nghễ, thân ảnh của họ
cao ngất vĩ ngạn, taỵ áo không gió mà tự lay động, tiếp tục
trận chiến số mệnh kéo dài trăm vạn năm nay chưa kết thúc.
ở thức thứ tư “Số Mệnh Quyết Đấu" trong bàn cờ, Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đã kích phát lực lượng và ý thức của hai
nhân vật thần thoại thượng cổ: Tiên Tẩn Thủy Hoàngvà Bách Tộc
Man Vương lưu lại.
“̀m!”
Lôi quang kinh thế hủy diệt,
xẹt qua trên không trung và chung quanh hai người, tản phát ra khí tức hủy thiên diệt địa.
Toàn bộ bầu trời chỗ bàn cờ.
truyền đến tiếng nổ “ầm ầm”, hào quang óng ánh xoay quanh hai
pho tượng đá, làm nổi bật như cự thần thời thượng cổ.
Các cường giả trên Bác Dịch Thai tức thì cảm nhận được một cổ áp lực, cả một đám như ngừng thớ.
Đồng thời, ở dưới cảnh quan hoành tráng của hai đại tông sư tiếp
tục trận chiến số mệnh, tận đáy lòng lại nảy sinh một loại
chờ mong và nôn nóng khẩn trương.
ở dưới hoàn cảnh hai
người dung hợp ý chí tinh thần tượng đá, kinh động hoàn toàn
bầu không khí vô hình của thiên địa tại trường, sinh ra tranh
phong và va chạm kinh tâm động phách.
Từng đạo lôi quang
hủy diệt đủ để diệt sát Vương hẩu Phủ chủ kia. chính là tạo
thành ở dưới bầu không khí trận giao phong.
Ngay cả đẳng
cấp như nhị hoàng, cũng không có nắm chắc ở dưới lôi quang hủy
diệt đáng sợ bực này, còn có thể may mắn tồn tại.
Mà
hết thảy phát sinh này. chẳng qua là giao phong tinh thần giữa
Thiên Thu Vô Ngân và Dương Phàm sau khi dung hợp cùng thần tượng
thượng cổ mà ra.
Ngay sau đó. lôi quang lan tràn trên vũ trụ tinh không kia biến mất. xuất hiện phút an bình ngắn ngủi.
Mọi nguời lúc này mới thớ dốc một lát.
Nhưng an bình cũng không kéo dài bao lâu. hai người đứng sừng sững trên đinh tượng đá. tay áo bay phất phới.
“Vù vù!”
Một cơn gió lốc ào tới nuốt chửng thiên địa, trong lúc hai pho
thần tượng nổ vang, thần tượng thượng cổ nặng hàng ti cân cũng theo đó lay động, hiện ra trạng thái không ổn định.
Dưới tình huống như vậy. Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân, gần như
là cùng một lúc mở to mắt, người trước ôn hòa thân thiết,
người sau bình thản hờ hững, trong mắt đều lóe ra một tia sáng như tia chóp.
“̀m!”
Dương Phàm giậm một chán xuống, tượng đá Man Vương kinh thiên khổng lồ dưới chân, trong nháy mắt ổn định lại.
Cám giác đó trông giống như Dương Phàm cùng tượng đá Man Vương đã trở thành một chinh thể.
Thiên Thu Vô Ngân giơ lên một bàn tay. vạch nhẹ trong hư không một cái. giữa bàn tay nhưng lại hiện lèn vầng hào quang âm dương đan xen
vào nhau, khiến tượng đá Thủy Hoàng đang lay động, chợt ôn
định.
Mọi người từ xa xa trên bàn cờ, trông thấy tình trạng này đều kinh hãi khiếp sợ.
Ai cũng không thể đánh giá được, sau khi dung hợp tượng đá thượng cổ hai người đã đạt tới đẳng cấp nào.
“Tinh khí thần của họ dung hợp cùng ý chí cường đại trong tượng
đá lưu lại, trên trình độ nhất định nào đó, đã có thể nắm
trong tay lực lượng ẩn chứa trong tượng đá nặng hàng ti cân
này. Hiện tại cho dù là cường giả Hợp Thẻ Kỳ bình thường, ở
trước mặt bọn họ cũng không có sức phản kháng.” Yêu Hoàng chăm chú nhìn hai người trên không trung tối đen, sắc mặt ngưng trọng
trước nay chưa có.
- Bọnhọnhưthế nào còn chưa đảnh vậy! Ta cũng quá nôn nóng rồi đây!
Hồ Phi thần tình hung phấn, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong và nôn nóng.
Còn chua có bắt đầu đánh, mà đã có khí thế lớn như vậy, nếu
thực sự đánh nhau, cảnh tượng sẽ kinh thiên động địa đến mức
nào?
- Không! Xem như họ đã giao phong rồi!
Vô Song lắc đâu nói. trong đôi mắt cũng lóe ra vài phán hưng phấn.
Đã giao phong rồi?
Đám người Hồ Phi ngẩn ra. nhìn không ra.
- Hai người họ cùng thần tượng thượng cổ dưới chân mỗi người,
đã là một cái chinh thể. Lúc ban đầu sinh ra lôi quang, là trận giao phong của khí tràng tinh thần. Sau đó bùng nổ cơn gió lốc, cũng là trận đọ sức sau khi dung hợp huyền ào pháp lực. Vừa
rồi hai pho thần tượng lay động, là dư ba sau giao phong. Nếu ai
không khống chế được tượng đá dưới chân mình, sẽ mất đi lực
lượng ý chí tinh thản chống đỡ trong đó. chăng khác nào bị
thua.
Thiên Ma Môn chủ, chậm rãi lên tiếng, nói ra giải thích của bản thân.
Những người khác trên Bác Dịch Thai nghe vậy. không khỏi bừng tinh hiểu ra.
Mặc dù với lịch duyệt cùng độ cao của họ. cũng khó có thể tưởng tượng, trận giao phong
giữa hai người có thể đạt đến mức độ cao huyển bí như thế.
Đúng lúc này. trên vũ trụ tinh không tối đen truyền tới hai tiếng nổ vang.
“̀m! Ẳm!”
Trong khoảnh khắc lúc đó. Dương Phàm tung ra một chướng một quyền
công kích tới. hư không dưới chấn động sinh ra sóng gợn dao động không gian khủng bố.
Trong bóng đêm. chỉ thấy một vùng
lửa sáng màu đó phạm vi trăm trượng cùng một mảng lôi long màu tím kèm theo sấm sét nổ vang, đan xen vào cùng một chỗ, mành
liệt công kích đến phia Thiên Thu Vô Ngân.
Thiên Thu Vô Ngân
thần sắc chợt ngưng trọng, tay áo bào vung lên xoay tròn, xuất
hiện một cái lốc xoáy màu xanh thần bí, bên trong lắp lóe một cái động khẩu tối đen như mực. truyển đến một lực hút mành
liệt, đồng thỏi trong nháy mắt mớ rộng gấp trăm gấp ngàn lẩn, thôn thiên phệ địa. cắn nuốt hết lực lượng cực nóng cuồngbạo kia.
Trong trường hợp đó, dưới dung hợp của hai loại lực lượng cuồng bạo của Dương Phàm, sinh ra uy lực sao có thể đơn
giàn nhưthế?
“̀m!”
Lốc xoáy màu xanh chấn động, lay động dữ đội. tượng đá dưới chân Thiên Thu Vô Ngân loạng choạng một cái,.
Thiên Thu Vô Ngân vung một tay lên. lại làm cho tượng đá ổn định,
đồng thời hắn há mồm phun ra một chuỗi trường hà màu xanh.
Trường hà màu xanh kia tràn ngập kiếm khí sắc bén cuồng bạo. sinh ra một mảng sóng gợn không gian đầy kiếm khí, với khí thế cường đại “vô kiên bất tồi”, đánh tới trước mặt Dương Phàm.
“Không ngờ hắn còn tinh thông kiếm đạo?” Ánh mắt của Vô Song sáng
lên. với độ cao của hắn, dĩ nhiên có thể nhìn ra trình độ
kiếm đạo của Thiên Thu Vô Ngân, ít nhất đạt tới cấp đại sư.
Đổi mặt với công kích mành liệt như thế. Dương Phàm hơi biến sắc.
Hồn Căn trong cơ thể chợt phát ra một vầng hào quang màu vàng
lấp lánh, dung hợp cùng toàn bộ tượng đá Man Vương.
- Hắn không né tránh sao?
Mọi người đều cả kinh kêu lên.
Mắt thấy kiếm khí cuồn cuộn tấn công mà đến. toàn bộ tượng đá
thượng cổ nổi lên một vầng hào quang vàng ánh, phía bên ngoài
ngưng kết thành một tầng tinh thể màu đất. vừa dày vừa kiên
cố, thậm chí lóe sáng óng ánh như kim loại.
“Keng! Keng! Keng!...”
Kiểm khí cuồn cuộn mang theo sóng gợn không gian hung hăng công kích
tới trước người Dương Phàm, bắn tung tóe ngàn vạn đốm lửa.
đồng thỏi truyền đến tiếng sắt thép va chạm nhau, khiến cho
người ta đinh tai nhức óc.
Bên ngoài thán tượng đá Man
Vương và Dương Phàm, dưới kiếm khí cuồn cuộn rít gào tấn công
liên tục. dẩn dẩn xuất hiện một số vết rạn nứt.
Chờ thế công sắc bén này qua đi, tượng đá Man Vương nhoáng lên một cái. rất nhanh ổn định lại.
Ngay sau đó, tinh thể màu đất bên ngoài thân hai người, bùng nổ vỡ
ra. hóa thành hàng ti tia sáng màu đất. cuôn cuộn mãnh liệt,
khí thế dỡ núi lắp sòng cuốn tới bao phủ cả Thiên Thu Vô Ngân
và tượng đá trong đó.
Thiên Thu Vô Ngân phất động hai tay
áo. một luồng khí tối đen như mực xen lẫn vô số đao gió, ở bên
ngoài hình thành một bức tường phòng thủ kiên cố.
“̀m! Ẳm! ̀m! Ẳm!.
Hàng ti tia sáng màu đất công kích đến va chạm vào màn khí tối đen kết hợp cùng đao gió ngưng kết thành bức tường phòng hộ. vang lên tiếng nổ “ầm ầm”.
Khoành khắc bùng nổ đó. một
tràng tiếng nổ vang, sóng khí cường đại hình thành dòng nước
lũ lan ra bốn phía Tinh Hà vô hạn.
Hai pho tượng đá nặng
hàng ti cân lay động mãnh liệt, ở dưới khống chế của hai người, kiên trì cầm cự trong nước lũ, mới không trôi đi.
Kỳ
quái chính là hai người trong khi giao chiến, vẫn không sử dụng
pháp bào, thậm chí không có tính toán trước sau.
- Dương lão đại như thế nào không sử dụng Chí bảo Long Khí? Bằng không có cơ hội chiếm giữ ưu thế!
Thanh Vũ khó hiểu, thấp giọng nhỏ nhẹ nói.
Đa số mọi người đều khó hiểu như vậy.
Trước mắt chỉ thấy hai người đứng sừng sững trên tượng đá thượng
cổ, tiếp tục trận chiến số mệnh, đánh cho long trời lỡ đất.
nhật nguyệt thất sắc.
Cùng so sánh, các trận chiến giữa các Vương hầu lúc trước hoàn toàn bé nhỏ không đáng
kể.
Ngay cả trận đại chiến giữa nhị hoàng đó, so sánh với giờ phút
này lực lượng đại địa núi sông trong khoành khắc có thể mai
một, cũng đúng là đệ tử so với sư phụ.
- Nếu Dương Phàm sử dụng Chí Bảo Long Khí. sẽ làm cho trận luận bàn lẩn này
mất đi ý nghĩa. Bởi vì bọn họ theo đuôi không phải là thắng
bại.
Vô Song nhìn chằm chằm vào trận đại chiến giữa hai
người xưa nay chưa từng có. trong mắt dường như lộ ra vài phán
hướng tới.
“Theo đuổi không phải thắng bại?” Tâm thần Yêu
Hoàng chấn động, chăm chú nhìn cà khu vực bị sóng gợn không
gian kia dòn dập ặp tới, quả thực khó có thẻ hiêu nôi.
ở dưới tình huống thêm vào lực lượng ý chí tinh thần của hai pho tượng đá thượng cổ,
trận chiến đấu giữa hai người, đã vượt xa cấp độ của bọn họ.
“̀m!”
Ngay lúc đó, tinh không chấn động, chỉ thấy trong tay Dương Phàm hiện ra một đoàn mặt trời đỏ rời tay mà đi.
Trong phút chốc, mặt trời đó kia bùng nổ phát ra khí tức cấm kỵ,
bạo phát, hình thành một vòng ngọn lửa lốm đốm vàng, rồi
hình thành vầng mặt trời thái cổ!
Một luồng gió lốc
Hủy diệt màu đó thẫm, lấy vầng mặt trời thái cổ làm trung
tâm, hóa thành màng lửa rít gào. tấn công tới hướng Thiên Thu
Vô Ngân.
Giờ phút này. Dương Phàm khổng chế Hồng Nhật
Phẩn Thiên, đã đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới. có thể khống
chế được phương hướng bùng phát của nó.
Thiên Thu Vô Ngân sắc mặt chợt ngưng trọng, hiện lẻn một tia kinh dị và khẩn trương.
“Phù!”
Chỉ thấy trong tay Thiên Thu Vô Ngân xuất hiện một cái quang cẩu băng màu lam sáng lớng lánh. Dưới tốc độ nhanh xoay tròn, “vù” một
tiếng, hình thành một cái lốc xoáy băng giá thôi quét thiên
địa.
Hai con lốc xoáy húy diệt va chạm cùng một chỗ.
sinh ra luồng khí lưu Hủy diệt màu đen đáng sợ quét ngang tinh
không.
Luồng khí lưu Hủy diệt màu đen đó. mang theo nguy cơ tử vong cũng nhẳm về phía cà hai người.
“Không xong!”
Dương Phàm thẩm la lên. lực lượng ẩn chứa bên trong luồng khí lưu
húy diệt màu đen kia, thật có thể làm cho hai người rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục.
Cùng một lúc. tầng ngoài
tượng đá dưới chán hai người xuất hiện hiện tượng bong tróc.
Dưới luồng khí lưu Hủy diệt khủng bố do lốc xoáy va chạm sinh
ra, dập dòn ở xa xa, mắt thấy sẽ quét tới vũ trụ tinh không.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng một lúc giậm mạnh tượng đá thượng cổ dưới chân.
“̀m” một tiếng, hai pho tượng đá to lớn chấn động một cái, rồi cùng một lúc xông tới va chạm vào đối phương.
- Sao lại thế này?
Mọi người phía dưới đều khiếp sợ vạn phần, mắt thấy hai pho
tượng đá va chạm vào nhau, sinh ra một luông lốc xoáy uy lực
hoàn toàn trái ngược cùng khí lưu húy diệt màu đen kia, khiến
cho tinh không nổ vang chắn động.
Không bao lâu. chi nghe
“ẩm” một tiếng, hai pho tượng đá thượng cổ dường như có lực
hấp dẫn lẫn nhau, dung hòa cùng một chỗ.
Mà phía trước
luồng khí lưu màu đen huy diệt thiên địa kia. cũng theo đó biến
mất. Hai người đồng thời vượt qua nguy cơ, sống sót bình yên từ trong tử vong tuyệt cảnh.
Tuy nhiên, ở mặt đất chỗ hai pho tượng thượng cổ va chạm nhau, mơ hồ hiện ra một khe nứt màu đen.
Đó dĩ nhiên là “khe nứt không gian” có thể nuốt chửng, chôn vùi vạn vật.
Cái gọi là khe nứt không gian, chính là khi lực lượng cường đại
đến mức xé rách không gian, sau đó sẽ sinh ra khe nứt khủng bố.
Cồ lực lượng này do hai lần va chạm sinh ra, không ngờ đạt tới mức độnhưthế.
Nghe nói. ngay cả cường giả Hợp Thể Kỳ, Độ Kiềp Kỳ, lực công
kích của họ cũng không thể cường đại đến mức độ sinh ra khe
nứt không gian.
Sách cổ ghi lại, chỉ có Bán tiên Đại Thừa
Kỳ không tồn tại ở giới này, hoặc là Tán tiên Ngoại Hải Vực
trong truyền thuyết. mới có được thực lực này.
- Đây còn là chiến đấu sao?
Hàn Kỳ chấn động đến thất thần.
Tinh khí thần của hai đại tông sư dung hợp cùng tượng đá nhân vật
thần thoại thượng cổ, đã nắm giữ lực lượng và huyền ào cao
thâm đến mức trong giao đấu. tùy thời có thể làm cho chính họ
rơi vào tình huông “vạn kiếp bất phục’.
Vừa rồi, Dương
Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân ở dưới tình hình đó đã ăn V cực kỳ
vi diệu, hóa giài được nguy cơ tử vong.
Khi nguy cơ qua đi, hai pho tượng đá giống như có lực hấp dẫn lẫn nhau, giao hòa cùng một chỗ. tuy hai mà một.
Mà giờ phút này, Dương Phàm và Thiên Thu Vô Ngân nhìn nhau cười, trong mắt lẫn nhau đều mang theo hiểu ý thật sâu.
- Lão sư! Nếu đánh tiếp, các ngài tùy thời có nguy hiểm tới
tính mệnh, Không bằng chúng ta giải hòa, cùng chungbàn bạc bảo
tàng Tiên Tần.
Tần Hoàng rốt cục không kìm nôi xen vào nói.
- Không!
Thiên Thu Vô Ngân lắc đầu:
- Chúng ta luận bàn. không quan hệ với bảo tàng Tiên Tân. thậm chí ngay cả thắng hay bại đều không trọng yếu!
- Nói không sai! Vừa rồi mới chỉ là làm nóng thân thể và thích
ứng mà thôi! Trận so đấu chân chính vừa mới khới đầu...
Dương Phàm cười thần bí.
Lời vừa nói ra, mọi người đều thẩm giật mình.
Không vì thắng bại, không vì bảo tàng, vậy bọn họ... vì truy đuổi cái gì?
Trận so đấu chân chính chỉ là vừa mới khới đẩu thôi sao?
Tinh không vô hạn, hai pho tượng đá nhân vật thần thoại thượng cổ thật lớn rốt cục sinh ra va chạm phát ra tiếng nô kinh thiên,
như có lực hút dính vào một chỗ.
Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngán sừng sững trên đinh tượng đá, tay áo tung bay.
Bời vì hai pho tượng đá dính vào cùng một chỗ. giờ phút này hai
người ở trên một khối đất bằng, nhiều nhất ở vị trí tiép giáp
hai pho tượng có một khe hớ rộng chừng hai trượng.
Dưới tinh không, mọi người trên Bác Dịch Thai đều ngừng hô hấp.
Giao phong chân chính mới chính thức bắt đầu sao?
Đám người Tần Hoàng, Hàn Kỳ lo lắng cho Thiên Thu Vô Ngân, giờ phút này đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ ngông cuồng độc chiếm bào
tàng Tiên Tần.
Mà đám người Hồ Phi, Yêu Hoàng cũng lo lắng an nguy của DuơngPhàm.
Gió lốc hủy diệt vừa rồi do giao phong sinh ra đủ để hai người chìm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
- Bọn họ rốt cục theo đuổi cái gì, không cầu thắng bại, không vì bảo tàng.
Trong cặp mắt sáng trong suốt của Thanh Vũ lộ ra kính sợ cùng tò mò sâu sắc.
- Thứ càng khó được so với thắng bại và bào tàng.
Vô Song trong khi hung phấn, trong mắt lại lộ vè hướng tới cùng tiếc nuối.
Hắn càng thêm hy vọng một người đứng trên tượng đá thượng cổ là chính mình.
- Trận chiến hôm nay là kỵ ngộ lớn lao của hai tạ vừa rồi
chúng ta mượn quá nhiều lực lượng trong tượng đá thượng cô,
Không phải luận bàn chân chính thuộc về chúng ta. Kế tiếp,
chúng ta buông tay đánh một trận, có thể thể ngộ bao nhiêu thì
xem tạo hóa của bán thân.
Trên khuôn mặt đạm mạc của Thiên Thu Vô Ngân hiện lên vè tươi cười.
- Buông tay đánh một trận, Thiên Thu tông sư cũng không nên giữ lại bất kỳ thủ đoạn nào. Chỉ có như vậy, mới có thể càng thêm kích phát tinh, thân ý cảnh trong tượng đá thượng cổ.
Dương Phàm tươi cười ấm áp.
Trái qua một phen chiến đấu vừa rồi, hắn mơ hồ chạm đến trình tự
càng cao. Ngay cả cơ sờ còn chưa ổn định, về cảnh giới cũng
dẩn dẩn tiến tới viên mãn.
Điều này đại biểu Dương Phàm cách đại viên mãn cùng vẫn Hoa Kỳ lại càng gần một bước.
Nghe được hai người đối thoại, mọi người phía dưới đua mặt nhìn nhau.
Ngay sau đó. trên người hai người phóng ra khí thế của riêng mỗi
người, trên không hai tòa tượng đá tiếng sấm rền liên miên không
ngớt, tinh thần ý chí kéo dài từ thượng cổ hội tụ trên đinh
đầu hai người.
Thán hình Dương Phàm xanh bóng như mộng ào đứng sừng sững ở tượng đá bên phải, quanh thần vờn quanh từng
tia lỏi quang huyễn lệ. trên đầu là một vùng dải sáng đỏ thẫm, dưới chân lại nhộn hạo một mảnh hào quang màu đất lớng lánh.
- Không hổ là tông sư có thể sánh ngang với lão sư, không ngờ
đồng thời nắm giữ tinh túy bôn loại lực lượng Phong, Lôi. Hòa,
Thó.
Quạt lông trong tay Hàn Kỳ mớ ra, nhìn chằm chằm vào
nam nhân phát ra mị lực độc đáo. phàng phất như dung nhập thiên
địa tự nhiên.
Tần Hoàng cũng than thớ:
- Lúc trước chúng ta đều xem nhẹ hắn, chi mỗi lão sư có thể chân chính đánh giá lực lượng của hắn.
- Lực lượng Dương Phàm này nắm giữ cùng với thiên địa tự nhiên
thậm chí là Thái cổ tinh không cùng một nhịp thớ. hơn nữa
cũng không chỉ bốn loại này.
Quy Vương Tông chủ Thu Yến Đông trầm mặc đã lâu chậm rãi mớ miệng.
- Không chỉ bồn loại này?
Tần Hoàng cùng Hàn Kỳ ngần ra.
Bọn họ hiển nhiên không phát hiện ra Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ
thể Dương Phàm chính là cội nguôn của lực lượng thiên nhiên.
- Hơn nữa, những lực lượng này tuân theo sinh mệnh tự nhiên, không phải Kim Mộc Thủy Hóa Thổ cùng Phong Lôi bình thường. Tỷ như
hòa diễm hắn nắm giữ chính là Viêm lực Thái cổ tinh thần. Lực lượng thổ hệ hắn nắm giữ nguyên khắp đại địa. lúc trước có
thể ngưng kết ra giáp trụ giống như tinh thể chính là lực
lượng tinh túy đại địa rộng lớn...
Thu Yến Đông dường như càng hiểu biết về Dương Phàm so với bọn họ.
Nhớ ngày đó, những năm tháng Dương Phàm ở Dịch Quy Lâm tinh lọc khai thông tử địa. ý thức của Thu Yến Đông chua hoàn toàn thức
tinh, thời khắc giám thị Dương Phàm.
Cho nên. hắn càng hiểu biết về lực lượng Dương Phàm nắm giữ.
Đột nhiên, hai người đang giằng co bỗng động.
Bá... Xoẹt!
Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân đồng thời biến mất tại chỗ. bay lên phía trên cái khe nơi tiếp giáp hai pho tượng đá.
Giờ
khắc này. thời không nơi hai người dường như bị chậm lại, khiến
tất cà mọi người có thể thấy rõ động tác của bọn họ.
Ba!!!
Lòng bàn tay của Dương Phàm bắn ra một vùng lôi văn màu tím, bên
trong ẩn chứa màu đò tươi, cũng không lập tức bùng nổ.
Tay áo bào của Thiên Thu Vô Ngân khẽ cuốn, một cỗ ma quang tối đen
như mực kinh sợ quỷ thán tại chỗ hình thành một bức màn vặn
vẹo không ngừng.
Khi lực lượng của Dương Phàm đánh lên
bức màn tối như mực vặn vẹo không ngừng này, đột nhiên như đá
chìm đáy biển.
Phanh... ̀m
Một vùng ánh lửa màu đỏ cùng với lôi quang cuồng bạo từ trong bức màn kia bùng nổ.
Thiên Thu Vô Ngân khẽ quát một tiếng, một bàn tay giản dị tự nhiên
dùng phương thức quy thần khó lượng đột nhiên xuất hiện tại sau lưng Dương Phàm. Một cỗ khí tức trầm trọng như núi ép tới.
Dương Phàm chấn động, thân hình ở tại chỗ xuất hiện quang ánh trùng điệp.
Ẳm
Một chướng của Thiên Thu Vô Ngân đánh lên hư không gây ra một vòng
không gian sóng gợn rất nhỏ. tàn ảnh của Dương Phàm tan biến.
Một bàn tay không ngờ có thể bùng nổ uy lực như vậy. hơn nữa
huyển ảo ẩn chứa trong công kích đem ánh hướng của khoáng cách không gian hạ tới thấp nhất.
ở trong mắt người thường, một chưởng kia dường như trống rỗng xuất hiện ở sau lưng Dương Phàm.
Một chưởng phá không, Dương Phàm biến mất khỏi tẩm mắt mọi người.
Một nắm tay lửa đó trong suốt không ngờ xuất hiện dưới chân Thiên Thu Vô Ngân.
Mọi người chấn động, không nghĩ tới thế gian còn có Độn Thuật huyền diệu như thế.
Dương Phàm phàng phất như trống rồng dung nhập đại địa, một quyền kia lại không hể có dấu hiệu.
Nếu đổi là bất kỳ người nào ở dưới, chi sợ đều có khả năng trúng chiêu.
Nhưng mà Thiên Thu Vô Ngân trong khoảnh khắc chóp lóe làm ra phán
ứng, duới chân đột nhiên ngưng tụ ra một tâng băng màu lam như
nước, một cồ hàn khí hít thớ không thòng tản ra.
Crắc!
Một chướng của Dương Phàm đánh tan tầng băng kia, cùng một chân của Thiên Thu Vô Ngân đảnh vào một chỗ.
Thình thịch!
Thán hình Thiên Thu Vô Ngân như đạn pháo bắn ra vùng tinh không đến
vài trăm dặm, hắn sử dụng tâng băng màu lam nước phòng thủ đê
tranh thủ thời gian cũng mượn lực rời đi hóa giải nguy cơ lẩn
này.
Dương Phàm thùa thắng xông lên. một đạo tân quang xanh bóng bắn về phía tinh không tối đen.
Thiên Thu Vô Ngán đột nhiên khoanh chân trong tinh không, trên người nớ
rộ kim quang Phật Môn ngàn trượng, toàn thán như kim cương, hiện
đây vô sô kim văn.
̉m
Một cỗ kim quang to lớn như biển hội tụ trong tinh không vô hạn, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy
ngọn núi ức vạn cân từ trên hạ xuống, tốc độ giảm thật lớn.
Đối mặt phật quang chính đại vô tận kia, Dương Phàm có một loại
cảm giác con kiến nhỏ bé nhìn lên hào quang Phật tô.
Trong mắt hắn rung động, hét lớn một tiếng:
- Xuống dưới!
Lập tức hu không nơi Thiên Thu Vô Ngân chấn động thật mạnh, một cỗ
trọng lực cực mạnh buông xuống khiến hắn trực tiếp rơi xuống.
Thiên Thu Vô Ngân dứt khoát mượn lực rơi xuống, thân hình đảo ngược,
một cánh tay như kim cương mang theo kim quang đầy trời nhăm phía
Dương Phàm.
Dương Phàm bién sắc song chướng mớ ra, toàn
thán ngưng tụ ra tinh thể màu đất, song chưởng cùng đòn Thái
Sơn áp đinh kia giao kích cùng một chỗ.
̀m... ̉m
Hư không chấn động, thân hình Dương Phàm đột nhiên hạ xuống, hai chân đạp mạnh trên tượng đá thượng cô.
Lặp tức. tượng đá thượng cổ nặng ức vạn cân mơ hồ hạ xuống, dẫn tới tinh không nổ vang chấn động.
Thiên Thu Vô Ngán treo ngược tại hư không, song chướng cùng Dương Phàm
đứng sững trên đại địa ấn vào cùng một chỗ.
Dương Phàm chịu lực ép cường đại. thân thể tiệp tục chìm xuống.
Hắn hít sâu một hơi. Hồn Căn dung hợp đại địa, một cỗ lực lượng
như nước lũ bùng nổ từ dưới chân vọt tới. đánh vãng Thiên Thu
Vô Ngân.
Hai người ngươi tới ta đi. từng động tác nhìn như vô cùng đơn giản nhưng lại ẩn chứa vô hạn huyền ảo.
Hon nữa ở trong mắt mọi người, động tác của Dương Phàm cùng Thiên
Thu Vô Ngân nhìn thong thà cùng giản dị vô cùng.
Trên Bác Dịch Thai, đại bộ phận Hóa Thần đại tu sĩ không thể lĩnh ngộ huyển ảo trong
đó.
Trong đó một người nói thẳm:
- Thoạt nhìn đơn giàn như thấ lực lượng ẩn chứa cũng không mạnh hơn chúng ta bao nhiêu.
Một vị Vương hầu bên cạnh nghe vậy, cười lạnh nói:
- Không đạt tới cành giới Thần Hư, làm sao có thể lĩnh ngộ huyền ào trong đó?
Tần Vong gật đầu thở dài:
- Mỗi một chướng một quyên đối với chúng ta mà nói đêu là đoạt
thiên địa tạo hóa. Nếu chúng ta đối mặt với bất kỳ một chiêu
nào, đều có thể lâm vào cánh vạn kiếp bất phục.
- Bọn họ rốt cục chiếm được cơ duyên gì ở trong tượng đá thượng cổ?
Ánh mắt Trấn Đông Hầu lóe lên không ngừng.
Tuy nhiên, cho dù cho hắn một vạn lá gan trong đầu cũng không dám
có bất Kỳ V niệm nhỏm ngó gì đối với hai vị Tông sư.
Ngay cả nhị hoàng quan sát trận chiến này sắc mặt đều có chút
tái nhợt, không biết có phải nguyên nhân vì bị thương hay không.
Nhân vật tu vi trình tự càng cao, càng cảm nhận được chỗ huyền diệu trong công kích của hai người.
- Nếu để ta đối mặt với một người trong đó, cho dù dùng hết
tất cà Pháp báo. Cửu Long Tỷ cũng sẽ bị một đòi bàn tay
trần của bọn họ dễ dàng áp chế mà rơi vào hạ phong.
Trong mắt Tần Hoàng lộ vẻ kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng hâm mộ hai nguời này.
Vào thỏi điểm Thiên Thu Vô Ngân tấn chức Thần Hư đại viên mãn, Tần
Hoàng đã giao thủ cùng hắn. Dưới tình huống hai bên không vận
dụng bất kỳ Pháp bào gì, còn có thể không phán thắng bại. Nếu như ba hóa thản của Thiên Thu Vô Ngân liên thủ, Tần Hoàng sẽ lập tức rơi vào hạ phong.
Nhưng mà giờ phút này. không biết
Dương Phàm cùng Thiên Thu Vô Ngân có Kỳ ngộ gì, bước vào một
độ cao huyển ảo khó lượng.
- Xem ra dưới tình huống không phát động thức thứ tư, ta căn bản không phải đối thủ của bọn
họ. Ngay cả thức thứba “Phá Hư Đoạn Kiếm” cũng có khá năng bị bọn họ đón được.
Vô Song nhìn chằm chằm hai người chiến
đấu, vô hình trung hắn cũng chìm vào một loại cảnh giới vi
diệu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc bắt đầu, chiến đấu
giữa hai vị Tông sư nhìn như thong thả vô cùng, ngay cả cường
giả Hóa Thần bình thường đều có thể nhìn rõ động tác.
Mà sau đó. động tác hai người càng ngày càng nhanh, trong hư không đẩy hư ảnh.
Ằm ̉m ̉m Ằm —
Trên hai pho tượng đá thượng cổ thi thoáng truyền đến tiếng nổ động trời.
Thời không nơi hai người lại phảng phất nhu nhanh thêm gắp trăm, ngàn
lần. ngay cả cường giả Thân Hư đêu không thấy rõ bóng dáng bọn
họ.
Với cảnh giới của nhị hoàng mới miễn cưỡng thấy mơ hồ động tác của hai người.
BáBá Bá
Đen một lúc. Thiên Thu VôNgân đột nhiên chia làmba.
Ba Thiên Thu Vô Ngân giống nhau như đúc vây quanh Dương Phàm ở trong.
Ánh mắt Tần Hoàng sáng lên. Hắn hiểu được một khi ba Hóa Thần của lão sư đều xuất hiện, lực lượng sinh ra sẽ tăng lên gấp bao
nhiêu lân.
- Tam Linh Hóa Nhất?
Dương Phàm tức thì cảm thấy một cỗ áp lực chưa từng có, cười nhẹ nói:
- Thiên Thu Vô Ngân, ngươi muốn vận dụng một chiêu kia sao?
Mọi người tại tràng nghe được, không khỏi nhiệt huyết sôi trào. Hai
vị Tông sư rốt cục dùng bản lĩnh chân chính, sử dụng bí kỹ
áp đáy hòm sao?
Cùng lúc đó, tại không gian rộng lớn
khôngbiết xa xôi bao nhiêu, Tiên Linh khí đã tuyệt tích nhân giới
lại tràn ngập mọi ngóc ngách nơi này.
Trên hai ngọn núi lớn cao đến ức vạn trượng, đều có hai bóng người cao lớn sừng sững.
Một người trung niên nam tử đầu đội vương miện, thân mặc kim bào,
áo choàng màu lục giống như hư ào đứng sừng sững trên ngọn
núi bên trái.
Một ngtri khác là nam tử cường tráng như
trâu, hai đẩu bổn mắt sáu tay. trên đầu có hai sừng giống như cự thần sừng sững thiên địa.
- Vân Tiêu Tiên Đế, lần này
chúng ta đại chiến ba vạn năm vẫn không phản được thắng bại.
Ngược lại tinh thần ý chí của chúng ta từng lưu lại nhân giới
bị xúc động, lại không biết là hai người may mắn nào?
Yẻu tộc hai đẩu bổn mắt sáu tay kia lạnh nhạt nói.
- Tinh thần ý chí của chúng ta lưu lại không gian cấp thấp đó. nhìn xem chẳng phải sẽ biết?
Trung niên mặc áo choàng lục vung một tay. trong hư không hiện ra một mặt kính.
Trên mặt kính, hai nam nhân của nhân giới đang triển khai một trận
đại chiến có một không hai, nhưng tướng mạo hình dáng hai người nhìn không rõ ràng.
Lúc mới Bắt đầu, trung niên kim bào
cùng yêu tộc sáu tay kia khóe miệng còn mang vẻ hờ hững, nhưng
theo sau sắc mặt hai người dân trở nên ngưng trọng.