- Không không. LÝ cô nương, chỗ này của cô cũng có vết thương.
Khoảnh khắc khi quần áo trước ngực Lý Nguyệt Sương bị xé ra. Dương Phàm liền nhận thấy được một vết thương trên ngực của nữ nhân này.
Do đó. ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía mục tiêu.
-Ah?
Lý Nguvệt Sương vừa nghe lời ấy không khỏi ngần ra. Quả thực trên ngực nàng có một vết thương rất nhỏ. bị Dương Phàm xé vạt áo ra khiến cọ xát vào khiến đau xót
Hai nhũ hoa rất nhò khè run lên rồi đột nhiên lại lộ ra. Đỏ ửng như máu. nhanh chóng vùng lên.
- Lý cô nương yên tâm! Tại hạ không phải thuộc loại người tiểu nhân. lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Thân là một thầy thuốc. Dương mỗ không hỏi thiện ác. không phân biệt nam nữ. Chỉ cẩn là người bị thương thì ta sẽ toàn lực cứu giúp.
Dương Phàm oai phong lẫm liệt nhìn không chớp mắt vào Lý Nguyệt Sương, hai mắt yên lặng như nước. không có chút tạp niệm nào.
Trên người hắn còn lờ mờ tản mát ra một loại khí tức sinh mệnh tự nhiên trong sáng làm cho cả căn phòng dường như cùng trở nên tự nhiên bình thường.
Giờ khắc này, mỗi cử động của hắn đều cực kỳ tao nhã. có lực hấp dẫn rất lớn.
Tâm tình của Lý Nguyệt Sương bình tĩnh lại đôi chút. nhận thấy đối phương vẫn yên lặng như nước như trước.
Ánh mắt lặng yên như nước kia giống như không phải đang nhìn vào thân thể của nữ nhân mà đang nhìn bat cứ một loại cây cỏ nào trên thế giới nàv. không chút dao động.
- Chẳng lẽ ta không hấp dẫn sao?!
Lòng tự trọng của Lý Nguvệt Sương bị đả kích nghiêm trọng, trong lòng có chút buồn bực!
Mặc dù lúc này xuân quang của nàng lộ ra, ánh mắt đối phương nhìn mình cũng như nhìn gạch ngói. cặp mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nào cả.
Điều này khiến tâm tình của nàng cực kỳ khó chịu. thậm chí bắt đầu hoài nghi mị lực của mình mà con mắt thẩm mỹ của Dương Phàm.
Nữ nhân đúng là một dạng động vật kỳ lạ như thế! Có rất nhiều hành vi rất khó có thể lý giải nổi. Khi xuân quang tiết ra ngoài, ngoại nhân không kiêng nể gì nhìn ngắm thì họ sẽ mắng là lưu manh. nếu có người khinh thường thì họ lại thấy lòng tự trọng bị sĩ nhục!
Lý Nguyệt Sương hiện tại bị lâm vào một loại trạng thái cực kỳ mâu thuẫn, kỳ lạ.
- Lý cô nương, vết thương này cũng không dài lắm.
Dương Phàm nói nhanh, đây chính là cơ hội để gia tăng tu vi của mình. làm sao hắn bỏ qua được.
Trong cảm nhận của hắn. chữa trị cho một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ thì hiệu quả gia tăng tu vi cao hơn gấp chục gấp trăm lần so với trị liệu cho phàm nhân.
- Nhưng...
Vẻ mặt Lý Nguyệt Sương có chút do dự. hai tay vẫn che kín trước ngực.
- Lý cô nương lo lắng quá nhiều rồi, Dương mỗ cũng không phải là loại người tiểu nhân lợi dụng khi người ta gặp khó khăn mà trục lợi. Hơn nữa trong mắt người thầy thuốc thì kết cấu của cơ thể vốn đà rõ như lòng bàn tay, vết thương ở chỗ nào cùng không thể làm khó được ta!
Dương Phàm cười nhẹ.
Trên thực tế, trong số những nữ nhân mà Dương Phàm từng gặp thì nhan sắc của Lý Nguvệt Sương cũng chỉ ở mức trung bình mà thôi!
Khi còn ở Dương Gia Bảo. những nữ tử xinh đẹp cũng không ít. nhiều người còn rất cảm tình với hắn.
Bất kể là Dương Mạn hay muội muội Dương Tuệ Tâm. dung mạo đều hơn hẳn Lý Nguyệt Sương một bậc. Càng không nói tới Vân tiên tử mà hắn gặp mấy ngày trước.
Lý Nguvệt Sương vừa nghe lời ấy cũng có một loại cảm giác hoàn toàn bị xem thường, trong lòng không khỏi nghẹn ngào!
Có lẽ trong mắt của một thầy thuốc như người trước mặt. thân thể mình chỉ như một khung xương tạo thành mà thôi!
Dưới nụ cười ấm áp của Dương Phàm. Lý Nguyệt Sương nhắm hai mắt lại. chậm rãi buông lỏng hai tay. Chiếc váy màu trắng vén xuống, lộ ra một đôi ngọc nhũ mềm mại.
Một cỗ phong tình mê người áp thẳng vào mặt Dương Phàm.
Dương Phàm ngồi xỗm xuống, cưỡng chế tạp niệm trong lòng. vươn bàn tay ra chậm rãi đẩy về phía cặp vú đầy đặn này.
Bởi vì bộ phận này có chút mẫn cảm hơn. Dương Phàm không khỏi khiến những động tác của mình chậm lại để tránh cho người đẹp cảm thấy đường đột.
Lúc này đây. thời gian đối với Lý Nguyệt Sương mà nói thì rất thong thả. dường như vạn năm đang trôi qua.
Nàng đã chuẩn bị tư tưởng rất tốt nhưng bàn tay Dương Phàm cũng rất thong thả. mãi mà chưa đụng chạm vào thân thể nàng.
Loại chờ đợi này khiến trong trong lòng Lý Nguyệt Sương như đeo một tảng đá nặng. Nàng thậm chí còn có một ý niệm cổ quái trong đầu. hận không được Dương Phàm ôm chầm lấy cho đỡ phải có cảm giác dày vò không yên này.
Khoảng cách giữa hai người ngắn như thế. động tác của Dương Phàm tuy rất chậm nhưng cuối cùng vẫn chạm vào đôi gò bồng đảo trắng mịn mê người kia.
Lập tức một cỗ cảm giác mất hồn như điện giật truyền khắp toàn thân Lý Nguyệt Sương. Thân thể mềm mại của nàng chợt cứng đờ lên. hơi chút run rẩy. phát ra những âm thanh rên rĩ rất khẽ.
Dương Phàm cảm nhận được sự co dãn kỳ dị từ trên tay truyền tới. không tự chủ được cũng nắm lấy cặp vú kia trong tay.
- Nguy rồi... Ta sao lại có thể thất thố như thế được?!
Dương Phàm nắm lấy nhũ phong mềm mại co giãn kia thì trong lòng không khỏi trở nên bộp chộp.
Dương Phàm có thể thề với trời. vừa rồi khi tay hắn sắp chạm vào thân thể nữ nhân thì đã trừ bỏ hết tạp niệm, động tác đó chẳng qua chỉ là theo bản năng. hoặc có thể nói là một loại bản năng mà thôi.
Bởi vì miệng vết thương kia ở trên nhũ phong có một loại phù hợp khó tả đối với lòng bàn tay của nam nhân!
Loại phù hợp này chỉ có thể nói là tự nhiên vốn có. rất khó có thể diễn tả được.
Do đó, Dương Phàm theo bản năng nắm lấy nhũ phong đầy đặn kia. Loại cảm giác từ trước tới nay chưa từng có này thậm chí khiến hắn quên mất việc thi triển Vũ lộ thuật.
Cho đến khi Lý Nguyệt Sương thở nhẹ hai cái. thấp giọng nói:
- Dược sư chữa trị chưa?
- Ngay đây!
Dương Phàm vội vàng lướt qua nơi bị thương trên ngực. Vũ lộ thuật cũng thuận thế được thi triển ra.
Sau đó hắn mới lưu luyến buông lỏng tay mình ra.
Lần đầu tiên hắn phát hiện rõ ràng thân thể nữ nhân không ngờ lại tuyệt vời đến thế!
Dương Phàm than nhẹ một tiếng. Chính mình ở Dương Gia Bảo trước đây, khổ tu mất mười tám năm. ngay cả thân thể nữ nhân cũng chưa từng chạm qua. Lúc này nghĩ lại thật có chút hối hận.
Sau khi Dương Phàm thu hồi bàn tay lại. Lý Nguyệt Sương mới mở hai mắt ra. lòng bàn tay cũng đã thấm đầy mồ hôi.
- Dược sư. ngài là một người tốt!
Lý Nguyệt Sương nhìn chằm chằm vào Dương Phàm. trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Dương Phàm ho nhẹ một tiếng, không nghĩ tới rằng mình chiếm tiện nghi của người khác mà còn được gọi là người tốt!
- ừm. Lý cô nương, ta chữa trị nốt vết thương cuối cùng cho cô.
Con ngươi của Dương Phàm khôi phục lại trạng thái thanh minh như trước, lại duỗi tay đặt lên chiếc đùi trắng nõn mảnh khảnh của Lý Nguyệt Sương.
Lúc này đây hắn hoàn toàn thu liễm tâm thần. trong lòng không có một chút tạp niệm nào. Quá trình trị thương cũng cực kỳ thuận lợi.
Làm xong hết thảy điều này, Dương Phàm thở nhẹ một hơi nói:
- Lý cô nương, ta đã chữa trị hết tất cả các vết thương cho cô, không còn chút dấu vết nào nữa.
- Cảm ơn!
Lý Nguyệt Sương vội đưa áo quần lên che lấp lại hết rồi hướng về Dương Phàm mĩm cười. không còn thấy sự khó xử và ngại ngùng như trước.
- Vậy tại hạ cáo từ trước! Dương Phàm chuẩn bị thi lễ rời đi.
- Chờ chút. Dương Dược sư. Lý Nguyệt Sương đột nhiên gọi Dương Phàm lại.
- Cô nương còn có chuyện gì chăng? Dương Phàm hơi chút kinh ngạc hỏi.
- Hừm! Ngươi chiếm tiện nghi rồi đã muốn chuồn đi sao? : Lý Nguyệt Sương nhìn Dương Phàm xa xôi!
Dương Phàm bị ánh mắt của nàng nhìn khiển không thấy tự nhiên, vội vàng thu liễm tâm thần. lấy ánh mắt bình thản nhìn Lý Nguyệt Sương nói:
- Cô nương quá lời rồi. tại hạ thân là thầy thuốc, chữa bệnh cứu người, bác ái thiên hạ!
-Xì xì!
Lý Nguyệt Sương nở một nụ cười hiếm hoi:
- Ngươi bác ái thiên hạ? Muốn làm cho nhiêu cô gái cũng phải tuyệt vọng sao?!
Dương Phàm nao nao. không nghĩ tới thầy thuốc bác ái thiên hạ. còn có thể lý giải thành như thế!
- Dương Dược sư. ngươi ở lại chút. ta có lời muốn nói.
Lý Nguyệt Sương ngoắc ngoắc tay để Dương Phàm trở lại.
- Cô nương muốn nói gì? Dương Phàm nghe thế thì quay lại.
- Gần thêm một chút! Lý Nguyệt Sương nói.
Dương Phàm lại gần thêm chút.
- Gần thêm chút nữa!
Lý Nguyệt Sương dứt khoát tới cạnh Dương Phàm. hai người gần nhau như da thịt, mùi thơm quanh quẩn khắp người.
Lý Nguyệt Sương ghé đôi môi anh đào nhỏ nhắn tới sát người Dương Phàm nói nhỏ mấy