Tiền Không Thơm Sao?

Chương 4: Chương 4




Quý Vân Niên đi rồi còn quay lại làm gì? Yến Thời Thu ôm lấy nghi vấn, đẩy giá đỡ bình truyền nước vào phòng bệnh.

"Sao anh lại quay lại rồi?" Đi tới trước mặt Quý Vân Niên, Yến Thời Thu hỏi.

Quý Vân Niên ngẩng đầu nhìn cậu, nói: "Xem ra có vẻ như là cậu đã khỏi rồi."

Cái giọng điệu này, chắc chắn còn có hàm ý gì đó.

Yến Thời Thu đứng bên cạnh hắn, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: "Ổn hơn một chút rồi, không còn nóng như lúc nãy nữa, dù sao cũng đã truyền được hơn nửa chai không đỡ mới là lạ."

Quý Vân Niên 'Ha' một cái, cũng không tiếp tục đi xâu vào vấn đề này.

"Cho cậu." Hắn đưa một hộp đựng thức ăn cho Yến Thời Thu.

Yến Thời Thu ngây người, liền nhận lấy, cúi đầu nhìn hộp thức ăn, lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt như không thể tin nổi: "Anh đây là đặc biệt quay lại để đưa cơm cho tôi?"

"Nếu để cậu chết đói, thì tôi cũng không biết nên giải thích với Văn Sâm và Bạch Khê như nào."

Nhưng nếu bạn không ăn một bữa, ngược lại bạn cũng sẽ không bị chết đói.

Lúc cậu đọc truyện tại sao lại có thể không phát hiện ra sớm hơn chứ, Quý Vân Niên thực sự rất ngạo kiều?

Yến Thời Thu cười rộ lên: "Cảm ơn anh, vừa vặn đúng lúc tôi đang đói."

"Ừ." Quý Vân Niên đáp lại một tiếng nhàn nhạt.

"Đúng rồi, video trong camera giám sát." Yến Thời Thu lôi điện thoại ra, quản chế video." Yến lúc thu cầm lấy điện thoại ra, muốn đem đonạ video ngắn cậu lấy được trong phòng giám sát camera gửi cho Quý Vân Niên, nhưng khi cậu xem lại vòng bạn bè trên wechat, cậu chợt phát hiện cậu không có wechat của Quý Vân Niên.

Cậu quay ngoắt đầu lại, ánh mặt rơi xuống mặt Quý Vân Niên, cậu giơ điện thoại hướng về phía hắn nở một nụ cười rất chi là chân thành: "Thêm wechat?"

Quý Vân Niên híp mắt lại, quan sát cậu.

"..." À, thiếu chút nữa là cậu quên mất, 'Cậu' có tiền án, muốn thêm wechat của người ta cũng không ổn.

Vì vậy Yến Thời Thu nói: "Anh nhận được video rồi block tôi cũng không muộn."

Quý Vân Niên trầm mặc mấy giây, mới lấy điện thoại ra, thêm wechat với Yến Thời Thu.

Yến Thời Thu: "..."

"Thật ra thì anh đặc biệt không cần đến đoạn video giám sát này đâu đúng không?" Cậu đem đoạn video ngắn gửi cho Quý Vân Niên, Yến Thời Thu mở miệng, mặc dù là hỏi dò nhưng lại mang theo chất giọng chắc chắn.

Quý Vân Niên một chữ quý như vàng: "Ừ."

"Cũng đúng." Yến Thời Thu gật đầu một cái: "Tin tức ngày vốn cũng chỉ là vô căn cứ, nhìn ảnh lên bài, không có bằng chứng xác thực có thể dễ dàng làm rõ mọi chuyện, huống chi địa điểm lại còn là ở bệnh viện."

Dù thế nào đi chăng nữa, chắc chắn cậu vẫn sẽ bị chửi cho mà xem, còn hút được một số fan của Quý Vân Niên biến họ thành anti fan của cậu nha.

Dù gì cậu cũng chỉ là một tiểu trong suốt, mà Quý Vân Niên lại quá nổi tiếng, có mối liên hệ giữa quan hệ của hai người, bất kể sự thật có tròn méo như thế nào, thì ở trong mắt fan của Quý Vân Niên cũng chính là cậu đang mượn đến sự nổi tiếng của Quý Vân Niên để cọ nhiệt độ, hưởng phúc lợi.

Yến Thời Thu thở dài thườn thượt, xem ra cậu phải quay lại nghề nghiệp của đời cũ rồi, nhưng những gì cậu sắp phải đối mặt phải trải qua không khác gì level khó dưới địa ngục.

Nhưng khó khăn như vậy, lại còn có ý nghĩ khiêu chiến như vậy.

Cậu thích! Đặc biệt thích!

Yến Thời Thu liếc mắt nhìn vào điện thoại, thấy đoạn video đã được gửi thành công, cậu liền xóa wechat của Quý Vân Niên.

Quý Vân Niên để ý thấy một loạt thao tác nhanh gọn, nhìn cậu chăm chú.

Khóe môi Yến Thời Thu khẽ nhếch lên: "Mặc dù lúc nãy tôi mới nói sẽ để cho anh block tôi, nhưng tôi nghĩ lại rồi, tôi không thích nằm ở thế bị động, nhưng tôi lại thích chủ động hơn."

Quý Vân Niên nhướn mi.

Lúc này, bụng của Yến Thời Thu thô lỗ kêu ọc ọc một tiếng, trong căn phòng chỉ có hai người lúc này âm thanh phát ra đặc biệt rõ ràng.

Yến Thời Thu: "..."

Quý Vân Niên liếc cậu: "Nếu cậu đói thì nhanh ăn đi."

Trên mặt Yến Thời Thu không có chút lúng túng nào, trả lời lại một tiếng liền mở hộp thức ăn ra.

Món mà Quý Vân Niên mang đến cho cậu là ở một nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố B, hắn mua cho cậu hai món, một là cháo hai là vài món thanh đạm đạm nhưng đủ dinh dưỡng, thích hợp dành cho người bệnh.

Trong phòng truyền nước không có bàn, tay cậu vẫn còn đang dán kim, cũng không tiện dùng sức để bê, cậu suy nghĩ một chút liền ngồi xổm xuống, dùng ghế ngồi làm bàn.

Tướng ngồi ăn như vậy rất khó nhìn, bất quá đời trước lúc Yến Thời Thu mới bắt đầu làm trò, hoàn cảnh chật vật cậu cũng đã từng thử qua, cậu không chút bận tâm, nồng nhiệt ăn uống.

Mặc dù tư thế này có chút không thoải mái, nhưng lúc cậu ăn cơm vẫn ăn chậm nhai kỹ, thức ăn được nhai trong miệng không có chút nước canh nào bị sánh ra ngoài, lễ nghi khi ăn uống đặc biệt tốt, làm cho người nhìn cảm thấy rất thoải mái, cảm thấy cậu rất đẹp mắt có giáo dưỡng. (Ở trên thì tác giả nói anh Niên mua cháo dưới này lại tả tiểu Thu ăn cơm:> maybe tác giả có chút nhầm lẫn)

Yến Thời Thu ăn xong, đem thu dọn mấy hộp thức ăn lại, để xuống bên cạnh, lấy khăn giấy lau miệng, mới nói: "Hết bao nhiêu vậy, để tôi chuyển lại cho anh."

Quý Vân Niên khoanh tay: "Không cần, cứ coi như là quà cảm ơn về cái đoạn video đó là được."

Yến Thời Thu nghe vậy, cũng không khách khí thêm nữa: "Được thôi."

Không lâu sau, Yến Thời Thu tuyền xong một chai nước, y tá liền đổi cho cậu một chai khác, rồi lại ra ngoài làm việc khác.

Lúc rời đi, cô còn nhìn Quý Vân Niên nhiều hơn mấy lần, vẻ mặt có chút kích động.

"Cô ấy nhận ra anh." Yến Thời Thu nói.

Quý Vân Niên 'Ừ' một tiếng.

"Biết thế thì vì sao anh còn chưa đi?"

"Văn Sâm sẽ qua đây, tôi chờ anh ấy tới."

"À."

Sau đó, không còn gì để nói.

Thân nhiệt cậu giảm xuống, không còn cảm giác khó chịu trong người nữa, vẻ mệt mỏi ban đầu của cậu biến mất, cậu đổi một tư thế ngồi khác, lôi điện thoại ra lướt weibo.

Khóa tìm kiếm hot của cậu với Quý Vân Niên đã được lắng xuống, thay vào đó lại được thay thế bằng một tin tức khác nóng hổi hơn.

Lại một lần nữa nhấp vào tiêu đề, vốn cũng chỉ là một đoạn video đã bị bác bỏ, lại đổi thành Quý Vân Niên thanh minh, lướt xuống dưới nữa lại chính là đoạn video ngắn của camera giám sát mà cậu đã gửi cho Quý Vân Niên.

Cư dân mạng bình luận với tốc độ ánh sáng, nhất là những fan hâm mộ, gần như đã chiếm chọn trang đầu.

[Mặc dù thanh minh có chậm một chút, nhưng túm cái quần lại là bên quản lý đã động vào rồi, chứng cớ phản bác rất rõ ràng, còn có cả video chứng minh hoàn toàn là anti fan đăng]

[Tôi nói chứ thầy Quý nhà tôi chắc chắn không phải là tiểu tammmmm]

[Cười chết đi được, cái tên anti kia vừa mới thấy thầy Quý muốn kiện cáo, hắn xóa video nhanh vãi còn lên tiếng xin lỗi kìa, cái tư thế quỳ trơn tuột đó, chắc nhà chúng tôi cần]

[Anh nhà tôi chỉ giúp đỡ bạn của ảnh đưa em trai của bạn ảnh vào viện thôi cũng bị nói là tiểu tam, góc nhìn của lũ anti thật là thần kỳ]

[Cũng có người chỉ vì muốn cọ nhiệt độ mà không tiếc một thủ đoạn nào, dù gì đen đỏ cũng vẫn là đỏ, chẳng lẽ không phải chỉ cần thêm một tiếng nữa, tất cả mọi người đều sẽ biết đến tên cậu ta hay sao]

[Xùy xùy xùy, chắc mọi người không dám nói, chứ tôi là tôi nói thẳng luôn, tôi chúc Yến Thời Thu bị đá xuyên qua tâm của trái đất luôn đi]

Này này này, sao lại nói ra lời thù hận như vậy.

Yến Thời Thu trưng ra vẻ mặt đau khổ.

[Tôi cũng tới, tôi một fan gơ nguyện ý không ăn quà vặt trong một năm, đổi lại làm Yến Thời Thu tăng hai mươi cân!!!!!]

Cái này...

Yến Thời Thu nặn nặn cổ tay mình vài cái, lại cúi đầu xuống đánh giá vóc dáng cảu bản thân, haha, nếu tăng lên hai mươi cân nữa cũng không phải là không thể, chuyển từ mỡ sang thành cơ bắp là được.

[Còn tôi nữa!!! Chúc Yến Thời Thu nhận được gói quà chia tay siêu to khổng lồ nha]

Ha, người tốt!

Chúc đằng ấy có một gia đinh hạnh phúc mỹ mãn nha!

Yến Thời Thu một bên nhìn bình luận, một bên lại cảm thấy như có một làn đạn đang bay lên ào ào trong lòng cậu, vẻ mặt cậu đầy thích thú, hoàn toàn không đem Quý Vân Niên ngồi bên cạnh đặt vào mắt.

Quý Vân Niên trao đổi với người đại diện xong, nghiêng đầu liền thấy Yến Thời Thu cười tít mắt, dáng vẻ vô cùng vui thích.

"Đang xem gì vậy?" Hiên thấy hắn chủ động mở miệng nói.

Ban đầu Yến Thời Thu có chút không phản ứng kịp, còn tưởng bản thân nghe nhầm, một lúc lâu sau cậu mới mờ mịt quay đầu lại: "Anh đang nói chuyện với tôi?"

(Bản dịch chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)

Quý Vân Niên: ''..."

"Cậu nói sao." Ánh mắt hắn lành lạnh.

"Xin lỗi, vừa nãy tôi không nghe rõ." Cậu hỏi lại: "Anh vừa nói gì?"

Quý Vân Niên điệu bộ không hề muốn lặp lại: "Không có gì."

Yến Thời Thu khó hiểu quay đầu lại: "Ồ."

Khóe miệng Quý Vân Niên giật giật mấy cái.

"Fan của anh rất đáng yêu đó." Yến Thời Thu bỗng quay mặt qua, mở miệng nói.

"Cái gì?" Quý Vân Niên sửng sốt một chút.

"Thì là fan của anh đó, vừa mới chúc tôi nhận được món quà chia tay siêu to khủng lồ sớm một chút." Ánh mắt của Yến Thời Thu rất đẹp, dưới ánh đèn trắng của bệnh viện lại càng trở nên rực rỡ lấp lánh: "Nếu lời chúc của cô nhóc ấy thành sự thật, tôi nhất định sẽ phát cho cô nhóc ấy một bao lì xì."

Nghe Yến Thời Thu nói xong Quý Vân Niên liền biết lúc nãy cậu vừa xem cái gì, hắn không chớp mắt nhìn Yến thời Thu chằm chằm ba giây, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đang chửi cậu, không không cảm thấy tức giận?"

"Tức giận thì có gì tốt chứ, tôi lại không biết mấy người đó là ai." Yến Thời Thu nhún vai một cái.

"Cậu hôm nay rất kỳ lạ, giống như đột nhiên lại biến thành một con người hoàn toàn khác."

"Ha." Yến Thời Thu nghiêng đầu: "Anh nghĩ như vậy cũng được, tôi bắt đầu kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ làm lại cuộc đời một lần nữa, mục tiêu chính là trở thành một người tốt lễ phép hiểu chuyện."

Quý Vân Niên bật cười một tiếng, đặt một dấu chấm hỏi vào sau những gì cậu nói.

Yến Thời Thu liếc nhìn Quý Vân Niên, không nói thêm gì nữa.

Dù nói ngoài miệng bao nhiêu lần đi chăng nữa, cũng không bằng biến lời nó đó thành một việc cụ thể nào đó thực tế hơn, vậy thì cậu cũng sẽ không cần phải giải thích nhiều lời, sau này cứ dùng hành động để chứng minh là được.

Lúc Văn Sâm đến thì Yến Thời Thu đã truyền gần xong chai nước muối thứ hai, trong tay còn cầm theo hộp cơm tối.

Thấy bên cạnh Yến Thời Thu để hộp cơm có in logo của 'Tiệm cơn thành phố B', anh nhìn về phía Quý Vân Niên nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo."

Giọng nói của Quý Vân Niên, nếu đem ra sso sánh với hồi nãy, có vẻ như đã nhu hòa hơn rất nhiều.

Ánh mắt Văn Sâm quay lại đặt trên người Yến Thời Thu: "Em có còn thấy khó chịu không?"

Yến Thời Thu nhẹ nhàng gật đầu: "Không có, cơn sốt cũng đã giảm rồi."

"Vậy là tốt rồi."

Văn Sâm đem áo khoác gió vắt trên tay khoác lên trên người cậu: "Coi chừng lại cảm lạnh nữa bây giờ."

Yến Thời Thu có chút giật mình, ngẩng mặt lên, đối mặt với Văn Sâm.

"Sao Vậy?" Văn Sâm hỏi.

Yến Thời Thu lắc đầu một cái, cậu đã không còn chút cảm nhận nào về việc được người thân quan tâm từ rất lâu rồi, trong lòng cậu không tự chủ mà trở nên mềm mại, cậu nhỏ giọng nói: "Anh họ, cảm ơn anh."

Văn Sâm lần đầu tiên nghe Yến Thời Thu gọi mình như vậy, anh thoáng giật mình, nở nụ cười ôn hòa nói: "Chúng ta là người một nhà, em không cần khách sáo với anh như vậy."

Yến Thời Thu siết chặt lấy áo của anh, thật ấm áp.



Yến Thời Thu ở lại bệnh viện truyền xong nốt chút nước, sau lại về nhà nằm liền hai ngày, cuối cùng bệnh tình cũng đã khỏi hẳn.

Thân thể cậu khá lên một chút, cậu liền lấy theo điện thoại ròi ra ngoài, đón taxi chạy thẳng tới công ty quản lý.

Cũng không phải là cậu không thể làm diễn viên, đời trước cậu còn nằm trong top tốt nghiệp loại chuyên nghiệp, cho dù vào vòng giải trí này, cậu cũng không thể quên được những kỹ năng đã học, muốn đổi nghề cũng không phải là không được.

Nhưng mà vấn đề lại nằm ở chỗ, nhân vật 'Cậu' trong sách không hề có bằng đại học nha.

Không có bằng đại học, thì dù cho cậu có được kỹ năng chuyên nghiệp vững vàng, nếu như không qua nổi ngưỡng phỏng vấn cũng vẫn sẽ bị loại.

Cậu cũng không thể uống gió tây bắc được.

Huống chi, cậu lại rất thích diễn xuất.

Có thể trải qua một cuộc sống khác ở trong một tiểu thuyết, lại có bất đồng với bạn đối diễn, cũng rất thú vị đó chứ.

Hơn nữa, bây giờ cậu lại xuyên đến một thế giới hoàn toàn mới lạ, không còn ngôi nhà cùng bức tranh mẹ vẽ mà cậu cần mua lại, không cần phải ép buộc bản thân điên cuồng kiếm tiền, cho cậu một công việc gì cũng được, miễn là để cho cậu có thể hưởng thụ chân thực cuộc sống diễn xuất.

Giải trí Hằng tinh ở thành phố B nằm trong khu trung tâm CBD, trong tòa cao ốc đó có liền mấy công ty giải trí, diễn viên ra ra vào vào nườm nượp, cho nên nhân viên của công ty cũng đã miễn nhiễm từ lâu.

Yến Thời Thu đi vào thang máy, nhấn tầng 6, cửa thang máy chậm rãi khép lại, bỗng nhiên cậu nghe được một tiếng gọi "Chờ một chút", cậu liền nhanh chóng nhấn nút mở cửa thang máy.

Cửa thang máy lần nữa được mở ra, bước vào là một người đàn ông cao gầy, lúc nãy hắn vừa mới chạy vội đến, cho nên lúc này một mặt đầy mồ hôi.

"Có cần không?" Yến Thời Thu lôi một bịch khăn giấy trong túi sách ra đưa tới.

Người đàn ông kia hơi sửng sốt một chút, dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía cậu.

Đỉnh đầu Yến Thời Thu bay đầy dấu chấm hỏi: "?"

"Không cần?"

Cậu đang muốn rụt tay lại, đối phương liền nhận: "Cảm ơn."

"Cậu tới đây làm gì vậy?" Người đàn ông đột nhiên nói.

Xem ra quả thật có quen biết với nguyên chủ, nhưng chỉ là cậu không hề biết đối phương là ai, có quan hệ như thế nào với nguyên chủ.

Cậu mơ hồ nói: "Có việc."

"Đến tìm tôi sao?" Thái độ hắn trở lại bình thường, nói tiếp: "Nếu như cậu đến đây là vì chuyện hủy hợp đồng, thì đơn hủy hợp đồng tôi đã gửi đến hòm thư của cậu rồi, giờ cậu chỉ cần ký tên rồi gửi lại là được."

Yến Thời Thu nghe xong, liền đoán được thân phận của đối phương.

Cậu xoay người lại, đối mặt với người đàn ông kia, trên mặt măng theo một nụ cười tiêu chuẩn nhưng cũng rất rực rỡ: "Hôm nay tôi đến đây, là muốn nói đến chuyện ký hợp đồng với anh một lần nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.