Tiên Khúc Tiêu Dao

Chương 11: Chương 11: Giá Y Huyết Nhuộm (thượng)




Liễu Hồng lâu, đệ nhất thanh lâu Liêu Thành.

Hoàng Tử Thần ngả ngớn gác chân lên bàn thấp, bên cạnh hắn bốn năm kỹ nữ dâng rượu hầu trà, Hoàng Tử Thần tuy môi mỏng không ngớt cười, tay ôm người ngọc trong ngực, nhưng ánh mắt ngược lại vô cùng sắc bén, chăm chú quan sát đám hoàn khố thế gia vừa bước vào, nổi bật một kẻ áo gấm hoàng kim sặc sỡ, ngạo mạn thái độ.

- Hắn ta là ai?

Kỹ nữ trong tay đưa quả nho lên miệng Hoàng Tử Thần, nụ cười rạng rỡ:

- Chàng từ xa đến có thể không nghe qua, nhưng danh tiếng Vệ gia Nhị Công tử này ở Liêu Thành nói thứ nhì liền không ai dám nhận thứ nhất a!

Hoàng Tử Thần cắn luôn ngón tay mỹ nhân, khẽ vuốt ve lưng áo nàng mỏng mảnh:

- Nàng mời được Vệ công tử sang đây, ta liền thưởng lớn!

Trên đời không có gì dễ dàng hơn kết bạn với một đám giá áo túi cơm xuất thân cao môn đại hộ, chẳng mấy chốc, Hoàng Tử Thần cùng Vệ Nhị thiếu đã xưng huynh gọi đệ, vò rượu rỗng lăn lóc trên sàn. Hoàng Tử Thần nhìn ba bốn tên gục đầu say đến quên trời quên đất, tâm trạng cũng không tốt lên mấy phần, nhanh tay lấy hết ngân lượng trong người bọn chúng, rồi lớn giọng:

- Thưởng lớn cho các nàng...

Hắn làm sao có thể keo kiệt với nữ nhân chân yếu tay mềm, vô cùng hào phóng đi khắp Liễu Hồng lâu, tung ngân phiếu từ trên tầng xuống dưới sảnh. Ngay cả tú bà từ lâu đã quen mùi kim ngân xa xỉ của các loại quan khách cũng nhịn không được mà hết lưỡi nịnh nọt vị Hoàng thiếu xích y hoa lệ đại danh đỉnh đỉnh này.

Hoàng Tử Thần sau một trận sảng khoái, vô tình nhìn sang phía đối diện, trước gian phòng cuối cùng, có thể thấy rõ bóng bạch y của Nam Cung Hận, Hoàng Tử Thần kinh ngạc mất một lúc lâu, không thể tin được Chiêu Minh Quân thanh danh lưu thủy đứng đầu Cổ Thần Viên vừa hạ phàm liền tìm đến thanh lâu.

Hoàng Tử Thần càng thêm vui vẻ, tâm trạng phấn chấn như sắp được bắt gian, một mạch đi đến:

- Nam Cung công tử, mở cửa, mở cửa!

Nam Cung Hận thật sự để kỹ nữ bước ra mời Hoàng Tử Thần vào. Hoàng Tử Thần khấp khởi ngồi xuống, tự nhiên rót rượu:

- Chuyện này ta có nói ra sợ cũng chẳng ai tin nổi!

Nam Cung Hận hừ nhẹ, hoàng mâu không chút vẩn đục, trong suốt thanh thúy:

- Ngươi đến đây để giúp Triệu cô nương sao?

Hoàng Tử Thần gật đầu thừa nhận, phất ống tay thêu hồ điệp tinh tế sống động:

- Ta đã hứa giúp nàng lần này, huống hồ nàng không có lỗi, cư nhiên mất mạng bởi một đám dân đen ngu muội...

Nam Cung Hận thản nhiên nuốt một ngụm rượu đắng, hời hợt:

- Mỗi ngày đều có hàng trăm hàng nghìn sinh mệnh như vậy mất đi, nàng cũng không phải ngoại lệ gì!

Hoàng Tử Thần không cho là phải, nói tránh đi:

- Dẫu sao nàng cũng mang trong mình dòng máu Triệu gia, cũng là người trong Tiên kỳ...

- Ngươi còn phân biệt?

Nam Cung Hận đột ngột nổi giận, gương mặt thường ngày lãnh đạm hiện tại như phủ một lớp phấn hồng, mắt nâu ngân lên tia máu đỏ:

- Thần tiên hay người phàm có gì khác biệt, chỉ vì là thần tiên liền cho rằng bản thân quý giá hơn?

Hoàng Tử Thần cau hàng mày đen tựa mực, không rõ hắn đã nói sai gì để Chiêu Minh Quân nổi tiếng ôn nhu nhất Cổ Thần Viên trở nên thiếu kiềm chế như vậy, hắn hơi im lặng, qua loa sang chuyện khác xoa dịu bầu không khí bức bối:

- Ừm...Hàn Hoa vì sao đến đây?

Nam Cung Hận hời hợt nhìn rượu đục trong ly ngọc:

- Đấm chân!

Hoàng Tử Thần hiện tại có muốn tiếp chuyện cũng không biết phải đáp lời thế nào. Nam Cung Hận coi như không làm khó hắn, y cho toàn bộ kỹ nữ lui ra. Hoàng Tử Thần vân vê quạt giấy, thở dài:

- Ngươi luôn miệng bảo không có bạc để ép bức ta, chớp mắt một cái liền vung tiền vào thanh lâu...

Nam Cung Hận cuối cùng cũng nở nụ cười:

- Kinh phí là do Tọa Linh Thông Trấn cấp, ngươi không đồng ý thì cứ lên Thượng Thiên Đế mà kháng nghị!

Cửa phòng lần nữa mở ra, người đi vào là một nam tử trẻ tuổi thân khoác tử y thẫm màu, mắt huyền tóc đen môi phơn phớt hồng, ngũ quan hài hòa sắc nét. Hoàng Tử Thần một lượt sơ sài đánh giá, nam tử kia cúi đầu chào, sau nghiêm túc nâng chân Nam Cung Hận lên đôn tròn, chậm rãi dùng chùy ngọc đấm lòng bàn chân, thanh âm chùy ngọc vang vang đều đặn.

Hoàng Tử Thần không còn gì để nói, trên đời cũng chỉ có Chiêu Minh Quân bỏ tiền vào thanh lâu để được đấm chân. Loại nam nhân dung mạo như kẻ đấm chân này thế gian không thiếu, thường trong thanh lâu hành nghề dẫn khách, Hoàng Tử Thần không chút thiện cảm nhìn vào, sống trên thân xác kỹ nữ là loại ti tiện nhất trong ngàn loại ti tiện.

Hoàng Tử Thần chán chường nhắm mắt, tiếng chùy ngọc như gõ vào tai y, khó chịu đến cực điểm. Hắn xoa xoa lòng bàn tay vào nhau:

- Hàn Hoa!

Nam Cung Hận nhắm hờ mắt, nhàn nhạt biểu tình:

- Đang muốn mượn gì?

Hoàng Tử Thần trong tâm chân thật bội phục, hắn đúng là muốn hỏi mượn đồ từ Chiêu Minh các, không nghĩ lời chưa nói ra người đã hiểu rõ. Vỗn dĩ hắn tính đem chuyện Nam Cung Hận vào thanh lâu để uy hiếp, nhưng xem ra hiện tại kế hoạch đã phá sản, đành phải ngọt nhạt:

- Nghe nói Hàn Hoa từ lâu không cần dùng đến Minh Tâm trường cung?

Nam Cung Hận hừ lạnh, mắt cũng không mở, biểu tình mười phần bất lực:

- Hy Phong!

Minh Tâm trường cung là bảo vật Nam Cung gia, mấy trăm năm trước Hoàng Tử Thần cũng đã một lần mượn y, hắn sau khi lắp được tiễn vào liền bắn loạn cả Tiên Kinh. Hậu quả là Đại Linh Chung - chuông thần treo trước Chánh Ngọc Điện trúng tên rơi vỡ tan hoang, vô cách khắc phục.

Hoàng Tử Thần cư nhiên còn nhớ chuyện cũ, phượng mâu trầm xuống, chỉ tay thề thốt:

- Hàn Hoa, trước giờ huynh là người tốt với ta nhất, ta hứa sẽ không gây họa nữa! Chỉ dùng Minh Tâm trường cung vào việc tốt, việc giúp người...

Nam Cung Hận xoa xoa mi tâm, hồi lâu sau cảm thấy Hoàng Tử Thần thực sự có chút chân thành, mới miễn cưỡng đáp ứng:

- Được rồi!

Hoàng Tử Thần coi như đã đạt được mục đích, phất vạt áo rộng về nhã gian Vệ nhị thiếu, còn cẩn thận đóng cửa. Nam Cung Hận đổi chân còn lại lên đôn gỗ, lại vỗ vỗ bàn tay nam tử bên dưới:

- Có nhận ra hắn không?

Người kia chỉ cười, răng nanh sắc nhọn kê ngang môi hồng:

- Tiên Quân không nói trước thì ta không nghĩ tên hoàn khố ấy lại là Phạn Cổ Tu Lang!

Nam Cung Hận muốn xỏ chân vào giày, y cúi đầu, tóc đen xõa chạm gương mặt đối phương:

- Hy Phong thế mà cũng không nhận ra ngươi?

Người kia thu lại chùy ngọc, chậm rãi giúp Nam Cung Hận mang tất trắng:

- Thời điểm Cổ Nhai Sơn thịnh thế, tiểu yêu như ta không dưới vài vạn, Phạn Cổ Tu Lang không nhớ ra cũng là thường tình!

Nam Cung Hận lắc đầu, trông ra cửa sổ xanh xao ánh nguyệt:

- Uy Di không cần hạ thấp bản thân, hiện tại ngươi chính là Cổ Nhai Sơn Uy Di Thánh chủ, người người thờ cúng, so với Phạn Cổ Tu Lang hiện tại vô tước vô vị, ngươi cái gì cũng đều tốt hơn!

Uy Di không cười, đôi mắt ánh lên khinh miệt:

- Tiên Quân khiến Uy Di áy náy, cái gì mà Thánh chủ, Tiên Kinh kia còn cho rằng Uy Di chỉ là loại dị quỷ tà yêu, năm lần bảy lượt muốn phá vỡ Cổ Nhai Cung!

Nam Cung Hận nhếch môi, một đám thần tiên cao cao tại thượng không những tranh giành tín đồ công đức của nhau, mà ngay cả một quỷ hồn có chút tiếng tăm cũng liền sợ hãi, y rút từ ngực áo mảnh ngọc bội lành lạnh linh khí:

- Giúp ta giữ kỹ vật này!

Vạn năm gần đây cả Tiên Kinh cũng chỉ mình y có thể tu đạo thăng thiên, cũng là tiên nhân duy nhất. Nam Cung Hận lưu chuyển đồng tử, thật tiếc khi Thượng Thiên Đế tại vị chưa lâu, y cũng chưa đủ thực lực đối chiến trực tiếp. Cơ bản, họ Triệu vốn không xứng.

Nam Cung Hận phủi phủi tay áo, thuận giọng:

- Tiện tay thì bán chút nhân tình đến Vệ gia, kéo thêm chút hận thù cùng Triệu gia!

Uy Di nghiêng đầu cười, quỷ họa phá lệ chói mắt kinh diễm thế tục, Nam Cung Hận hừ lạnh xoay người rời đi.

Liễu Thành mùa thu rải rác mưa bụi, hoàng diệp rơi rớt khắp đường đá. Nửa đêm, Vệ ma ma cùng hạ nhân Vệ gia thắp đèn lồng đi tìm Vệ nhị thiếu, vốn dĩ chuyện Vệ nhị thiếu ngày ngày cùng đám hoàn khố thế gia hư hỏng đàn đúm không phải hiếm lạ, nhưng mấy hôm nay Vệ lão phu nhân nhiễm phong hàn nặng nề, Vệ lão gia đang trên đường hồi phủ, mà Vệ nhị thiếu mặt mũi còn chưa thấy đâu, bà là nhũ mẫu liền có chút đau lòng, sợ hắn bị phụ thân phạt nặng.

Vệ ma ma vừa đi vừa than thở:

- Đứa nhỏ này đúng là số khổ, mẫu thân qua đời quá sớm, kế mẫu lại không quan tâm, mới sinh ra bướng bỉnh!

Hạ nhân phía trước soi đèn phía sau bảo vệ một câu cũng không dám nói, Vệ nhị thiếu là tâm can Vệ ma ma, có thể nói Vệ nhị thiếu coi Vệ ma ma không khác gì sinh mẫu, nhất nhất đều nghe theo, mà Vệ ma ma ngoại trừ có một nữ nhi trước sau vì chăm sóc Vệ nhị thiếu mà không chịu hạ sinh thêm hài tử, đến mức bị trượng phu ruồng bỏ.

Đoàn người ngang qua đoạn rẽ, không rõ vì sao vun vút gió lạnh một trận kéo đến, dạ đăng tắt vụt, sâu trong mấy con ngõ rộng hẹp khác nhau, Vệ ma ma cứ thế bị lạc khỏi đám hạ nhân. Bà thấp tha thấp thỏm vừa đi vừa gọi lớn, lại thấy mưa mỗi lúc như thêm nặng hạt.

Giữa bàng hoàng cùng lo sợ, đầu con đường, Vệ ma ma như trông thấy ánh sáng lấp lóa, cuối cùng hiện ra một nữ tử thanh y nhạt màu, tóc vấn đơn giản, nàng vội vàng chạy đến:

- Phu nhân! Phu nhân không sao chứ!

Trúc Huyên nhanh nhẹn cởi áo tơi choàng lên người Vệ ma ma, giọng nói nàng run run giữa mưa lạnh:

- Gần đây có một gian miếu nhỏ, để ta đưa phu nhân vào đó!

Dưới ánh đèn mờ mờ, Vệ ma ma nhận ra nàng có chút quen mắt nhưng mãi không thể nhớ ra nổi, thêm trăm bước chân liền đến miếu thờ Trinh Đức Thần nữ, Vệ ma ma sau khi thắp hương mới ngồi xuống dãy ghế gỗ thường ngày dành cho người đi cầu khấn, phát hiện chân trong lúc đi nhanh đã bị trật khớp.

Trúc Huyên cẩn thận treo áo tơi ngoài cửa, hiện tại không những Triệu gia thôn đang truy lùng nàng, mà ngay cả ở Chu Thành, Triệu gia Tiên kỳ có thư hồi báo thì sợ rằng vẫn không tốt đẹp gì. Nàng trước hết vẫn phải tìm kiếm một chỗ dựa an toàn. Cư nhiên không phải làm thiếp kẻ khác. Cũng may Hoàng Tử Thần giữ chân được Vệ nhị thiếu lại thanh lâu, cũng như tranh thủ mưa gió khiến đám hạ nhân bị lạc lẫn nhau.

Trúc Huyên hít một hơi sâu, lấy ánh mắt trong sáng thiên chân nhất vào bên trong:

- A! Chân phu nhân không tốt?

Trúc Huyên mím môi ngồi xuống, bàn chân Vệ ma ma trong hài kim liên bé xíu như của nữ hài năm tuổi, vừa rồi đường trơn có lẽ rất đau đớn, nàng nhìn quanh quẩn một hồi:

- Phu nhân đợi ta một chút!

Vệ ma ma cau mày nhìn nữ tử vén váy chạy đi trong làn mưa lạnh, cuối cùng bà mới nhớ ra được đây là nữ nhi Triệu gia thôn, vốn muốn hỏi về Vệ gia làm thiếp, sau vì một số chuyện trong thôn mà vẫn kéo dài.

Trúc Huyên sau một hồi cũng quay lại, nàng đem theo ấm đất và chậu đồng, bàn tay mảnh mai thoăn thoắt châm lửa đun nước, bên trong còn có chút hương liệu thơm nhẹ. Chỉ hai khắc sau, nàng đã khệ nệ bê chậu đồng đến:

- Phu nhân ngâm chân sẽ đỡ đau hơn!

Vệ ma ma hài lòng gật đầu, lần này mặc kệ chuyện gì bà cũng phải đem được nữ tử này vào phủ:

- Ta không phải là phu nhân, ta chỉ là nhũ mẫu Vệ phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.