Editor: Mứt Chanh
“Nàng lại... Chán ghét ta đến vậy sao?” Bùi Dực chậm rãi mở miệng, trong lòng hơi hụt hẫng.
Hắn đợi 50 năm, cuối cùng cũng đạt được cơ hội trọng sinh, vốn định bắt đầu một lần nữa với nàng nhưng bây giờ mọi thứ dường như bị hắn làm hư rồi.
Có phải hắn không nên bắt nàng đi hay không? Nàng dường như càng chán ghét hắn hơn.
Hắn chỉ là quá nhớ nàng, muốn sớm nhìn thấy nàng một chút, cho nên không thể kiềm chế bản thân.
“Chẳng lẽ, ta còn phải thích ngài sao? Cho dù người đàn ông đó không màng đến mạng sống của ta, ta yêu nổi à?” Thẩm Diên thẳng thắn hỏi lại Bùi Dực, chán ghét trong mắt không thèm che giấu.
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực trầm xuống, sắc mặt xám xịt, trong lòng hơi chua xót.
Hắn cảm nhận được sự chán ghét của nàng vào lúc này.
Lúc trước, có lẽ hắn đã bị sự nhiệt tình làm lóa mắt, hắn lại tự cho rằng là đúng, bằng gia thế và tướng mạo của bản thân, không bao lâu nữa là có thể dỗ nàng về.
Hắn biết nàng hận hắn, nhưng không nghĩ tới sẽ hận đến như vậy.
Hắn cho rằng nàng trút giận xong là được.
Hắn lại dỗ dành, nàng sẽ về nhà với hắn.
Nhưng không nghĩ tới, nàng tình nguyện tuyệt thực, đói chết mình cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Bùi Dực đè xuống chua xót trong lòng, hắn ôm Thẩm Diên đến trước bàn trà, cầm lấy cái muỗng, múc một miếng canh gà rồi đút nàng: “Nàng ăn cơm thật ngon, ăn xong, ta đưa nàng trở về.”
Thẩm Diên không tin, nàng nghi ngờ nhìn Bùi Dực, mím chặt môi, không há mồm ra.
Bùi Dực hôn lên trán Thẩm Diên, nhẹ giọng dỗ nàng: “Nghe lời, há miệng ra, ăn xong lại đưa nàng trở về.”
Thẩm Diên nhìn chằm chằm Bùi Dực, cảm thấy hắn không giống như đang nói dối vì thế mới chậm rãi mở miệng.
Canh gà ấm nóng được đưa vào khoang miệng, Thẩm Diên cũng không từ chối, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Bùi Dực từng muỗng từng muỗng đút nàng, đút nàng uống lên một chén canh gà, lại đút nàng ăn cơm.
Hắn sai người chuẩn bị đều là món Thẩm Diên thích ăn, Thẩm Diên đói bụng một ngày, cũng không làm ra vẻ nữa mà ngoan ngoãn ăn hết một chén cơm.
Cơm nước xong xuôi, Bùi Dực thật sự tuân thủ hứa hẹn đưa Thẩm Diên về nhà họ Tô.
Khi trở lại con hẻm bên ngoài nhà họ Tô, Bùi Dực đột nhiên gọi Thẩm Diên lại: “Diên Diên, chờ đã.”
Thẩm Diên ngừng bước, nàng quay đầu lại nhìn Bùi Dực.
Cánh tay dài của Bùi Dực dang ra, ôm nàng vào lòng thật chặt.
Thẩm Diên nhíu mày, giãy giụa muốn đẩy hắn ra.
Bùi Dực nằm ở bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Để ta ôm nàng một cái, có lẽ về sau không còn cơ hội nữa.”
Giọng hắn rất nhẹ, lộ ra vẻ không muốn và đau thương, Thẩm Diên cảm thấy mềm lòng trong giây lát nên nàng yên tĩnh, dừng giãy giụa lại để hắn ôm.
Nàng nghĩ, cứ ôm một lần cuối cùng đi, lúc trước thân mật hơn đều đã làm rồi, cũng không ít đi một cái ôm.
Bùi Dực ôm Thẩm Diên một hồi lâu mới buông nàng ra.
Hắn thâm tình nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ xinh đẹp động lòng người này, đột nhiên cúi người mổ lên đôi môi đỏ mềm mại của nàng.
“Ngài...” Thẩm Diên tức giận đến mức đánh hắn một cú, tên khốn này, trước khi đi còn muốn ăn đậu hủ của nàng.
Bùi Dực nhìn gương mặt nhỏ tức giận của nàng thì khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên cười cười: “Nàng nhất định không biết, kiếp trước, ta đã từng trộm hôn nàng một lần.”
Nhưng, cũng chỉ là một lần như vậy, hôn xong, hắn lại chạy trối chết, nửa tháng cũng không dám tới gần thiên viện, dường như là có tật giật mình.
Bàn tay nhỏ đang đánh của Thẩm Diên từ từ trượt xuống, nàng kinh ngạc nhìn Bùi Dực, cho rằng bản thân ảo giác.
Bùi Dực không tiếp tục đề tài kia nữa, hắn lấy ra một phong thư màu vàng cam từ trong tay áo đặt vào tay Thẩm Diên, nói với vẻ tiếc nuối: “Kiếp trước không thể cho nàng, kiếp này đều muốn cho nàng. Nhưng, có rất nhiều thứ, nàng đều không hiếm lạ. Cái này nàng cầm đi, có lẽ về sau có thể dùng được.”
Ví dụ như, vị trí vợ cả của hắn, nàng không cần.
Còn có, hắn đã tích cóp tiền riêng rất nhiều năm, hắn cũng có thể giao toàn bộ chìa khóa ngân khố cho nàng.
Nhưng nàng không muốn về Kinh Châu với hắn.
Thẩm Diên siết chặt phong thư trong tay, im lặng nhìn Bùi Dực mà không nói gì.
Bùi Dực nhẹ nhàng vỗ về mái tóc trên trán bị gió thổi bay của nàng, bất đắc dĩ nói: “Nếu anh họ đối với nàng không tốt, nhất định phải trở về tìm ta, vĩnh viễn chờ nàng, cả đời không cưới.”
Thẩm Diên không lên tiếng, nàng cảm thấy Bùi Dực chỉ thuận miệng nói nói mà thôi, làm sao sẽ cả đời không cưới?
Bởi vì, kiếp trước, nàng chính tai nghe thấy Bùi Dực nói chờ nàng sinh con xong sẽ thành hôn với công chúa Chiêu Dư.
Kiếp này, không có nàng làm trở ngại, ước chừng sẽ thành hôn nhanh hơn.
“Trở về đi.” Bùi Dực buông bàn tay, nhẹ giọng nói với Thẩm Diên.
Thẩm Diên nắm chặt phong thư, không do dự, không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi ngõ nhỏ, đi đến cửa nhà Tô.
Buổi chiều nàng ăn cơm rồi mới trở về nên sắc trời hơi tối tăm, nàng không chú ý tới ở bên ngoài ngõ nhỏ có một người đàn ông cao ráo dựa trên vách tường, mắt lạnh nhìn nàng đến gần.
“Tìm muội cả một ngày, cho rằng muội xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới muội và người yêu lén gặp nhau, em họ, cuộc sống rất sung sướng nhỉ?” Người đàn ông đi ra từ bóng tốim, nói một cách kỳ lạ.
Thẩm Diên hoảng sợ, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện là Tô Cảnh Hành thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên, hơi xấu hổ, ấp úng nói: “Nhị biểu ca, vừa rồi muội là...”
“Trở về đi, không muốn nghe chuyện hẹn họ giữa muội và người yêu đã trải qua.” Tô Cảnh Hành liếc Thẩm Diên một cái, dẫn đầu đi ở phía trước nàng, trở về nhà họ Tô.