Editor: Mứt Chanh
Thẩm Diên vẫn luôn cảm thấy đêm nay Bùi Dực cổ quái không nói nên lời, đột nhiên tính cách thay đổi lớn, thậm chí nói ra chuyện không sinh con không thể tưởng tượng được này.
Mục đích hắn cưới nàng còn không phải là vì sinh con, kéo dài hương khói sao?
Nếu không sinh con thì nàng với hắn còn có ích lợi gì?
Hắn mang nàng về nhà họ Bùi làm gì?
Chờ mấy tháng sau, người trong lòng của hắn trở về, để nàng chính mắt nhìn thấy sự thật tàn khốc kia sao?
Trong lòng Thẩm Diên chửi thầm, cảm thấy Bùi Dực thật sự là cái người máu lạnh vô tình.
Bất luận kết quả như thế nào, hắn chính là cố ý không để nàng sống tốt.
Thẩm Diên rất ngạc nhiên với chuyện Bùi Dực không muốn có con, nàng không hiểu rõ vì sao chỉ ngắn ngủn một tháng, Bùi Dực lại đột nhiên thay đổi quyết định.
Trước khi hắn đi tuần với Hoàng Thượng, vì để nàng sớm mang thai một chút, hắn đã đè nàng làm rất nhiều lần, thậm chí đút gậy th*t ở huyệt cả một đêm chỉ vì chặn tinh dịch ở bên trong.
Sao đột nhiên lại không muốn sinh con chứ?
Thẩm Diên cảm thấy kỳ quái, nàng thử hỏi: “Tướng gia là cảm thấy thân phận ta hèn mọn, không xứng sinh con nối dõi cho nhà họ Bùi phải không? Thế cũng không cần dẫn ta trở về, thả cho ta tự do đi. Nghe nói trong lòng tướng gia có người thương, không bằng đi tìm nàng trở về, sớm chút cưới vợ sinh con.”
Bùi Dực không nỡ để Thẩm Diên hạ thấp bản thân, càng không muốn để nàng nghĩ lầm hắn coi khinh nàng, hắn vội vàng giải thích: “Ta không có ghét bỏ nàng, ta chỉ hy vọng nàng bình an sống sót.”
Bình an sống sót?
Sao hắn biết nàng sinh con sẽ không bình an?
Trong lòng Thẩm Diên hiện lên một ý nghĩ quỷ dị, chẳng lẽ Bùi Dực cũng giống nàng, đều là từ kiếp trước trở về sao?
Nàng nhìn thẳng vào Bùi Dực, quan sát từng biểu cảm trên gương mặt hắn, thật cẩn thận hỏi: “Vì sao ta sẽ không bình an sống sót, tướng gia biết gì à?”
Bùi Dực hơi ảo não, vừa rồi nói chuyện quá nóng nảy nên lập tức đã nói lỡ miệng.
Hắn ngập ngừng, nói với vẻ che giấu: “Ta... Ta chỉ là cảm thấy tuổi nàng còn nhỏ, tạm thời không thích hợp sinh con, sau này chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa.”
Thật ra hắn cũng không muốn để Thẩm Diên biết bản thân là Bùi Dực kiếp trước, bởi vì kiếp trước hắn quá mức hỏng bét, Thẩm Diên nhất định rất chán ghét hắn, thậm chí thống hận hắn.
Hắn đời này, ít nhất cũng không gọi là tệ lắm với Thẩm Diên, khiến nàng hồi tâm chuyển ý cũng dễ dàng hơn một chút.
Thẩm Diên phát hiện Bùi Dực trước mắt thật sự không thích hợp. Khi hắn nói chuyện ánh mắt hơi lóe lên, lúc trước, hắn còn nói là không sinh con.
Vừa rồi trả lời nàng lại nói là sau này sinh, râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Có một số điều dường như có ý nghĩa ngay từ lần nghĩ đầu tiên, nàng đều có thể sống lại một đời, Bùi Dực cũng có khả năng.
Thẩm Diên vuốt cái bụng hơi hơi phồng lên của mình, trầm tư một lát rồi ngước khuôn mặt nhỏ lên nói: “Tướng gia, thật ra ta rất thích trẻ con. Nếu sau này chúng ta có con, ngài cảm thấy đặt tên gì cho con chúng ta mới tốt đây?”
Ước chừng là kiếp trước quen gọi nhiều năm, Bùi Dực không nghĩ nhiều mà thuận miệng nói: “Gọi Bùi Nhiên đi, trai gái gì cũng dùng được.”
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên trầm xuống, nàng cắn môi dưới, đè nén nỗi đau trong lòng, im lặng không nói.
Kiếp trước, Bùi Dực không thích nàng, việc đặt tên cho con cũng mặc kệ.
Bùi Nhiên là nàng đặt cho con, cũng là vì con trai con gái đều dễ dùng, cho nên lấy một chữ Nhiên.
Kiếp này sao Bùi Dực biết được cái tên nàng đặt cho con đây?
Trên đời có muôn vàn chữ nghĩa, cũng sẽ không vừa khéo như vậy, hắn nghĩ giống nàng y như đúc.
Tám chín phần Bùi Dực này cũng là trọng sinh.
Nhớ tới kiếp trước, Bùi Dực lạnh nhạt vô tình với nàng như thế. Lúc nàng sinh, nhẫn tâm như thế, không màng nàng chết sống, đem nàng trở thành công cụ sinh đẻ.
Thẩm Diên cảm thấy tim mình đau như muốn nghẹt thở, nàng nhặt quần áo vương vãi ở mép giường lên, chậm rãi mặc vào. Sau đó lạnh nhạt nói với Bùi Dực: “Ta muốn về nhà anh họ, làm phiền tướng gia đưa ta trở về, sau này đừng làm chuyện lén lút đáng xấu hổ nữa”