Editor: Mứt Chanh
Lúc bùa chú được đập lên, Bùi Dực đầu tiên không phản ứng gì, hắn nghi hoặc nhìn Thẩm Diên một cái.
Thẩm Diên thấy một lần không được, cho rằng lực đánh không đủ lớn nên nàng rút tay lại, sau đó, càng dùng sức vỗ mạnh vào trán Bùi Dực.
Bùi Dực nhớ tới trước đó vài ngày bản thân đã đưa cho Thẩm Diên một lá bùa, hiện nay, e là Thẩm Diên đã phát hiện thân phận của hắn cho nên lấy bùa chú đối phó hắn.
Hắn nhắm hai mắt lại, thuận thế ngã ra sau.
Một lát sau, Bùi Dực từ từ mở to mắt, bò dậy từ trên mặt đất, một tay ôm Thẩm Diên vào lòng. Hắn giả vờ ra dáng vẻ vui mừng: “Diên Diên, đã lâu không gặp nàng, ta rất nhớ nàng.”
Thẩm Diên nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn thì nàng ngửa đầu đánh giá gương mặt hắn, thấy vẻ mặt hắn ôn hòa, không khác với Bùi Dực kiếp trước lắm.
Nàng cho rằng đó là Bùi Dực kiếp trước thì bổ nhào vào lòng hắn, nức nở nói: “Phu quân, ta cũng rất nhớ chàng.”
Bùi Dực cúi đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng ướt đẫm hoe đỏ, dáng vẻ tủi thân không chịu được, hắn nhẹ nhàng lau khóe mắt đỏ hoe của nàng, lo lắng hỏi: “Diên Diên làm sao vậy, ai bắt nạt nàng?”
Thẩm Diên nép vào vòng tay của hắn rồi nói với giọng buồn bực: “Công chúa Chiêu Dư trở lại.”
Bùi Dực phản ứng bình thản, hắn ôm Thẩm Diên, thuận miệng đáp: “Ừ.”
Thẩm Diên thấy hắn không có phản ứng gì thì nàng ngẩng đầu nhìn hắn: “Phu quân, không muốn gặp nàng ta sao?”
“Không muốn.” Bùi Dực nói không chút do dự.
Từ biểu hiện vừa rồi của Thẩm Diên, trong lòng nàng để ý Chiêu Dư, hắn cũng không dám biểu hiện thân thiện nữa.
Nàng rõ ràng là bình giấm chua, còn không thừa nhận, để hắn tắm rửa tẩy đến tróc da.
Hắn ta làm sao dám làm cho nàng tức giận nữa, một người phụ nữ khó dỗ như vậy, lại không thể đánh chửi nàng, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Thẩm Diên không hỏi thêm câu nào nữa, Bùi Dực kiếp trước vì cứu nàng mà chết còn không sợ, nàng cảm thấy hắn hẳn sẽ không lừa nàng.
Bùi Dực ôn tồn dỗ Thẩm Diên về nhà, nói rằng nếu một Bùi Dực khác trở ra thì để nàng lại lấy bùa chú ra vỗ vào trán hắn.
Thẩm Diên cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn trờ về nhà họ Bùi với Bùi Dực.
Bùi Dực sợ Thẩm Diên nhìn ra manh mối nên luôn chú ý lời nói và việc làm của mình, bắt chước Bùi Dực kiếp trước cực giống, trong khoảng thời gian ngắn cũng không khiến Thẩm Diên hoài nghi.
Sau khi về nhà họ Bùi, cuộc sống vẫn tiếp tục theo quỹ đạo của kiếp trước.
Thẩm Diên bụng lớn, sắp sửa sinh. Lúc tắm gội, việc trèo lên bồn tắm rất bất tiện, đã nhiều ngày đều là Bùi Dực ôm nàng vào thau tắm, chờ nàng tắm gội xong lại ôm nàng trở ra.
Đêm hôm nay, Bùi Dực mới vừa ôm Thẩm Diên trắng nõn ra khỏi thau thì ngoài cửa đã có gã sai vặt tới thông báo: “Tướng gia, công chúa Chiêu Dư cầu kiến, hình như là bị thương, trên cánh tay quấn lấy vài vòng băng gạc, vẫn luôn khóc lóc nói muốn gặp ngài, nói ngài trước kia sẽ thổi thổi cho ngài ấy.”
Bùi Dực ngừng lau mình cho Thẩm Diên, Thẩm Diên ngước mắt liếc hắn một cái, nhìn ra chần chờ trong mắt hắn.
Nàng âm dương quái khí nói: “Công chúa là thiên kim cành vàng lá ngọc, cũng không thể chậm trễ, làm thần tử tất nhiên phải dỗ dành mới được, nếu chàng đau lòng thì đi đi.”
Nàng nói xong thì kéo chăn đắp lên người, ngay sau đó nằm trên giường, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Bùi Dực nghe ra lời nói ghen tuông của nàng, hắn có thể không biết nàng đang nói lẫy hay sao?
Hắn nào dám đi, nếu đi, lần này có thể không phải tắm năm lần đơn giản như vậy mà đại khái là lột da hắn.
Hai ngày trước, lúc Chiêu Dư say rượu nhào vào lòng hắn, nỗi lòng hắn hỗn độn, hơi không biết phải làm sao, dù sao đây là người phụ nữ hắn đã từng yêu mười mấy năm.
Hắn vì nàng ta mười năm không cưới vợ, hắn cho rằng trong lòng bản thân vẫn có tình cảm với nàng ta.
Nhưng khi Chiêu Dư ngửa đầu muốn hôn hắn thì trong đầu hắn lập tức hiện lên khuôn mặt nhỏ tức giận của Thẩm Diên. Hắn như có tật giật mình, phản xạ có điều kiện, lập tức đẩy Chiêu Dư ra.
Bùi Dực phát hiện bản thân càng thích mùi sữa ngọt ngào mềm mại của Thẩm Diên, trước kia cảm thấy mùi hoa dịu nhẹ trên người Chiêu Dư dễ ngửi. Nhưng vừa rồi khi Chiêu Dư nhào lại đây, hắn lại không có xúc động muốn ôm nàng.
Nếu là Thẩm Diên nhào vào lòng hắn, hắn sẽ muốn ôm nàng, không ngừng vuốt ve cơ thể mềm mại của nàng.
Trong lòng hắn đại khái là càng thích Thẩm Diên hơn, mà Chiêu Dư đã trở thành quá khứ.
Nếu không có khả năng với Chiêu Dư thì nhân lúc còn sớm chặt đứt đi.
Bùi Dực chuyển nàng qua đây, hôn lên khóe môi nhếch cao của nàng rồi dịu giọng dỗ dành: “Không đi, không đau lòng, ta chỉ thương mình Diên Diên thôi.”
Dứt lời, hắn quay đầu lại cao giọng nói với gã sai vặt, ngoài cửa: “Nói với công chúa ta nghỉ ngơi, bảo nàng ấy sớm chút hồi cung, sinh bệnh thì đi xem thái y, không cần ngàn dặm xa xôi tới Bùi phủ.”