Editor: Mứt Chanh
Nam Dương?
Bùi Dực càng thêm hoang mang, đây chính là biên cảnh cách Kinh Châu mấy ngàn dặm, vì sao bọn họ lại ở chỗ này?
“Thẩm Diên, nàng tới Nam Dương làm gì?” Bùi Dực khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Thẩm Diên hơi lóe lên, nàng ngập ngừng nói: “Ta… Ta tới thăm bà con.”
“Bà con?” Bùi Dực kinh ngạc, nếu Thẩm Diên tới thăm bà con, vậy hắn thì sao?
Chắc sẽ không, hắn cũng là cùng nàng ngàn dặm xa xôi tới thăm bà con á hả, quan hệ giữa nàng và hắn khi nào quen thuộc như vậy?
Bùi Dực hỏi Thẩm Diên: “Ta cũng đi cùng nàng lại đây thăm bà con sao?”
Sắc mặt Thẩm Diên lúng túng, cũng không thể nói là ngài lại đây bắt ta trở về.
Nàng ấp úng nói: “Hình như là vậy.”
Cái gì gọi là hình như?
Bùi Dực liếc Thẩm Diên một cái, thầm cảm thấy kỳ quái.
Thẩm Diên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của hắn, nàng nhìn ra ngoài phòng, lúc này trời cũng đã hửng sáng nên tìm cái lấy cớ rời khỏi.
“Tướng gia, ngài mới vừa tỉnh, đói bụng chứ, thiếp thân đi làm chút đồ ăn sáng lại đây cho ngài lót bụng.”
Bùi Dực từ hôm qua cứu Thẩm Diên xong thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, cũng không ăn qua thứ gì, đói bụng một ngày, nghe nàng mới nói như vậy thì đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Hắn gật đầu: “Đi thôi, gia chờ nàng.”
Thẩm Diên nhận được lệnh, lập tức xoay người rời đi. Kể từ ngày ấy Bùi Dực nói thả nàng đi, những tùy tùng kia không còn cản nàng nữa.
Nàng một đường đi thẳng, rời khỏi khách điếm, trực tiếp trở về nhà họ Tô, cũng không quản Bùi Dực có đói bụng hay không.
Hắn bây giờ đã tỉnh, hẳn là sẽ không có việc gì nữa, đói bụng, bản thân có tay có chân, tất nhiên sẽ đi làm đồ ăn.
Bùi Dực thấy lần đầu tiên nàng chủ động hầu hạ hắn thì thật đúng là hiếm thấy, còn không cần tiêu tiền.
Hắn chờ há mồm hưởng thụ thôi, thuận tiện lại nhân cơ hội sai bảo nàng, càng không muốn bản thân cử động.
Hắn yên tĩnh chờ Thẩm Diên hầu hạ, đợi một canh giờ, đói đến mức bụng kêu vang mà nàng còn chưa xuất hiện.
Bùi Dực vốn định chờ một lát nữa để biểu hiện khí thế đàn ông chịu đựng kéo dài của mình, như vậy khi Thẩm Diên nhìn thấy cũng sẽ khâm phục ngưỡng mộ hắn.
Nhưng thân thể hắn còn bệnh, sức chống cự không bằng trước, sức chịu đựng cũng giảm xuống, không ăn một bữa đã cảm thấy đói đến hoảng sợ, huống chi là đã đói bụng cả một ngày.
Hắn thật sự chịu đựng không nổi, suy yếu hô: “Người đâu, mau tiến vào.”
Thị vệ ngoài cửa nghe thấy thì tiến vào, cung kính nói: “Có thuộc hạ, tướng gia có gì căn dặn?”
Bùi Dực hỏi: “Di nương đâu? Sao làm cơm lại lâu như vậy?”
“Di nương xuống lầu ra khách điếm, không trở về nữa, thuộc hạ cũng không biết ngài ấy đi nơi nào.”
Bùi Dực nhíu mày, người phụ nữ này quả nhiên có vấn đề, ý định bỏ đói hắn đây mà.
Chờ hắn ăn no, lại đi cho nàng biết tay.
Hắn căn dặn: “Mau đi làm chút cháo lót dạ cho gia.”
“Dạ.” Thị vệ đáp.
Sau khi thị về lui ra, chỉ lát sau đã bưng tô cháo nóng hôi hổi lên. Bùi Dực dùng đồ ăn sáng xong thì thân thể mới khôi phục chút sức lực.
Hắn nâng chung trà lên uống miếng nước cho nhuận họng, hỏi người hầu: “Di nương tới Nam Dương làm gì? Vì sao ta cũng ở Nam Dương?”
Tùy tùng suy tư một lát mới nói: “Hình như là di nương bỏ nhà ra đi, tướng gia ngài đuổi theo lại đây.”
“Bỏ, nhà, ra,đi?” Bùi Dực dùng sức ở ngón tay bóp chặt chung trà, hắn từng câu từng chữ phun ra bốn chữ, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Người phụ nữ này, lá gan to ra, lại dám rời nhà trốn đi.
Hắn buông chung trà, cả giận nói: “Di nương hiện tại ở nơi nào? Mang nàng lại đây gặp ta.”
“Di nương, hẳn là ở nhà anh họ ngài ấy, tướng gia, chúng ta phải đi đoạt người sao?” Người tùy tùng hỏi.
Bùi Dực liếc người tùy tùng kia một cái, hỏi ngược lại: “Như thế nào? Không thể đoạt sao?”
“Lúc trước ngài đoạt về một lần, di nương cáu kỉnh tuyệt thực, ngài lại thả ngài ấy đi, còn đáp ứng ngài ấy là về sau tuyệt đối không làm chuyện trộm người.”
Tuyệt thực!
Bùi Dực nhíu mày lại, người phụ nữ này có khá nhiều thủ đoạn, lại học được làm bộ làm tịch, còn dám tuyệt thực!
Hắn không dạy dỗ nàng cho tốt, phu cương của hắn ở đâu.
Bùi Dực đứng dậy cầm lấy áo ngoài mặc vào, hắn lạnh lùng nói: “Tính tình thật là càng lúc càng lớn, ta tự mình mang nàng ‘ đón ‘ về, xem nàng dám không trở lại hay không?”