Bánh ngọt mà hắn mang trên tay là Bùi Dực kiếp trước thường xuyên mua cho Thẩm Diên ăn mấy ngày trước, làm từ Thấu Ngọc trai, mùi vị đều là Thẩm Diên yêu nhất.
Bùi Dực kiếp này căn bản không biết khẩu vị Thẩm Diên thích, cũng sẽ không làm loại chuyện săn sóc nàng.
Thẩm Diên chưa từng có nhiều nghi ngờ, nàng cho rằng Bùi Dực trước mắt này là Bùi Dực kiếp trước dịu dàng kia.
Xác thật bánh ngọt này đều là Bùi Dực kiếp trước mua.
Vừa rồi, Bùi Dực kiếp trước đến thăm Thẩm Diên. Khi đi ra ngoài sân, con đường hai bên tràn ngập mùi hoa ngọc lan bay vào xoang mũi khiến hắn hơi khó chịu.
Đầu hắn đau nhói, linh hồn không ổn định khiến Bùi Dực kiếp này chui vào chỗ trống.
Bùi Dực mở mắt ra, mờ mịt đánh giá chung quanh ngõ nhỏ.
Đây là nơi nào?
Vì sao hắn lại ở chỗ này?
Bùi Dực nghi ngờ đi về trước hai bước, nhìn thấy phía trước trên bảng hiệu cửa chính có khắc hai chữ ” Thẩm viên” to đùng, thủ vệ vẫn là tuỳ tùng mà hắn quen.
Hai tùy tùng khom lưng hành lễ với hắn.
Bùi Dực nhấc chân chậm rãi đi vào trong viện, đi vào lại trông thấy Thẩm Diên ở sảnh ngoài.
Còn chưa chờ hắn phản ứng lại thì Thẩm Diên đã vui vẻ chạy ra bổ nhào vào trong lòng hắn, vừa ôm vừa hôn hắn.
Thẩm Diên không để ý thấy sự khác thường của Bùi Dực, nàng kéo hắn đi vào trong nhà, trong miệng lại nói linh tinh: “Lần trước tên khốn kia hành động lỗ mãng, thiếp nói thôi mà, hắn còn xông vào, ở trên giường làm cho thiếp rất không thoải mái. Gần đây thiếp ăn uống đều không ngon miệng, cũng may chàng mua đồ ăn ngon tới cho thiếp.”
Tên khốn? Cái tên khốn nào? Còn chơi nàng ở trên giường sao?
Sắc mặt của Bùi Dực hơi ảm đạm, sau lưng hắn nàng còn ở bên tên đàn ông khác à?
“Hắt xì.” Đang lúc Bùi Dực tức giận, hắn đột nhiên hắt hơi.
Bùi Dực hậu tri hậu giác, cảm thấy Thẩm Diên tám phần là đang mắng hắn.
“Phu quân, chàng cảm lạnh à?” Thẩm Diên đè Bùi Dực xuống ghế, dùng mu bàn tay sờ lên trán hắn, cảm thấy hình như hơi nóng.
Gần đây thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ buổi sáng cũng hơi thấp, Thẩm Diên xoay người lấy một tấm chăn nhỏ của mình đắp lên trên người Bùi Dực.
Bùi Dực được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, lần đầu tiên hưởng thụ Thẩm Diên chăm sóc nhỏ như thế, vẫn là không cần tiêu tiền.
Thẩm Diên đắp chăn cho Bùi Dực xong thì mở túi giấy trên bàn, lấy mứt và bánh ngọt ra ăn.
Nàng ăn ngon lành, phồng hai má lên giống như sóc con ăn, rất là đáng yêu.
Bùi Dực nhìn đến mê mẩn, trong lòng sinh ra nhu tình, hắn nhẹ giọng hỏi: “Ăn ngon không?”
Thẩm Diên phồng miệng lên đáp: “Ăn ngon, chàng cũng nếm thử đi.”
Nàng nghiêng người đưa đến bên miệng Bùi Dực, dùng đầu lưỡi cạy ra môi hắn, đưa bánh ngọt mới vừa cắn kia vào.
Bánh ngọt mềm mại vào miệng là tan, Bùi Dực ngẩn ra, đối với Thẩm Diên đột nhiên thân mật thì hắn hơi vui sướng, nhưng lại không phải vô cùng thích ứng.
Dù sao, trước đó vài ngày, Thẩm Diên còn tay đấm chân đá với hắn đấy.
Từ trước đến nay Bùi Dực không thích ăn đồ ngọt, hắn do dự một lát rồi nhẹ nhàng nhấm nháp nuốt vài cái. Nuốt xuống nửa cái bánh ngọt kia, trong cổ họng ngọt ngào, Bùi Dực cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.
Nhưng lời Thẩm Diên nói kế tiếp lại khiến trong lòng hắn chua xót.
“Phu quân thật tốt với thiếp, mua đều là món thiếp thích ăn, Diên Diên rất thích phu quân.” Thẩm Diên thơm lên trên má Bùi Dực rồi nũng nịu nói.
Động tác nuốt của Bùi Dực đột nhiên cứng đờ, thật ra hắn không biết Thẩm Diên thích ăn cái gì, bánh ngọt cũng không phải hắn mua.
Sáng nay, hắn tỉnh lại thì bánh ngọt đã ở trên tay hắn.
Cho nên, phu quân trong miệng Thẩm Diên nói không phải hắn, người nàng thích cũng không phải hắn.
Nàng hẳn là vẫn chán ghét hắn, sự thân thiết và nhiệt tình mà nàng đang thể hiện bây giờ đều không phải thuộc về hắn.
Bùi Dực đang trong tâm trạng chán nản, đột nhiên cảm thấy mùi vị bánh ngọt trong miệng giống như mùi vị của sáp.
Hắn mơ hồ có thể cảm giác được một “bản thân” khác tồn tại, Thẩm Diên thích hẳn là bản thân khác.
Hắn không biết vì sao sẽ xuất hiện một “bản thân” khác, nhưng Thẩm Diên chán ghét hắn hiện tại lại khiến trong lòng hắn rất không thoải mái.
Thẩm Diên ăn no, kéo bàn tay Bùi Dực vào phòng. Vào phòng rồi, nàng lại bắt đầu cởi quần áo.
Gần đây nàng vẫn luôn đang đợi Bùi Dực đến. Sau khi khơi thông sữa nàng thì cách mấy ngày vú lại vô cùng căng.
Bầu vú căng phồng vừa căng vừa nặng, đi đường đều khiến nàng cảm thấy cố hết sức.
Thẩm Diên cởi quần áo, đưa cặp vú tròn trắng như tuyết đưa vào miệng người đàn ông, dịu dàng nói: “Phu quân, chàng mau giúp thiếp hút đi, sữa thật nhiều, trướng khó chịu quá.”
Mùi sữa nồng nàn quanh quẩn trong mũi hắn, cổ họng Bùi Dực khát khô, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bầu ngực no đủ của nàng.
Hắn rất kinh ngạc, Thẩm Diên còn chưa sinh, này cũng có sữa ư?
Thấy Bùi Dực thất thần không nhúc nhích, Thẩm Diên ấn đầu hắn vào ngực mình, dịu dàng thúc giục: “Phu quân, mau hút tí đi, giống lần trước hút vú thiếp đấy, lần trước Diên Diên bị chàng hút thật thoải mái.”
Lần trước?
Bùi Dực hoàn toàn không có ấn tượng.
Không hề nghi ngờ, lại là một “bản thân” khác.
Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Dực bình tĩnh, sắc mặt không phải tốt cho lắm.
Sao lại là một “bản thân” khác, vì sao Thẩm Diên lại thích ” mình” khác như vậy?