Editor: Mứt Chanh
Lúc chạng vạng, những đám mây ngũ sắc tươi như màu son đỏ.
Bùi Dực mới vừa hạ triều về phủ thì đã có tỳ nữ hầu ở trước cửa. Vừa thấy hắn về đã vội vã bẩm: “Tướng gia, bệnh tim của lão phu nhân lại tái phát, ngài mau về đi.”
Bùi Dực nghe xong thì sắc mặt thay đổi, ngay cả triều phục cũng không kịp thay ra, bước đi vội vàng chạy đến Tây Uyển.
Hắn vừa bước vào bên trong sương phòng đã lo lắng gọi: “Bà nội... Bà nội, thân thể của bà vẫn mạnh khỏe chứ?”
Một bà lão với mái tóc hoa râm đang nằm trên giường đệm, bà vân vê khăn tay, che miệng ho nhẹ: “Khụ khụ... Bà lão xương cốt như ta, sợ là không còn nhiều thời gian lắm...”
Bùi Dực tiến lên nắm lấy tay bà, một bàn tay khác nhẹ nhàng vỗ về ngực bà, cho bà thuận khí: “Bà nội đừng nói mê sảng, bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Bùi lão phu nhân thở phào, bà ngước mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Bùi Dực, cùng giọng điệu thở dài: “Dáng vẻ của Dực nhi nhà ta anh tuấn như thế, thật là kỳ lạ, tại sao một đống tuổi mà ngay cả nàng dâu cũng chưa lấy?”
“Bà nội...” Bùi Dực bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn nhiều lời với chuyện chung thân đại sự của mình.
Bùi lão phu nhân nắm chặt tay Bùi Dực với đôi mắt rưng rưng. Thời trẻ bà đã chịu tang chồng, trung niên chịu tang con, nhân sinh rất là gian khổ nhấp nhô.
Hiện nay hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng bà chua xót, nói bằng giọng nức nở: “Dực nhi, con nối dõi của nhà họ Bùi chúng ta đã mỏng, toàn bộ gia tộc chỉ có mình con là nam đinh, con cũng biết trong lòng bà nội lo lắng cái gì mà?”
Cha của Bùi Dực lúc còn sống là Phiêu Kị Đại tướng quân, xuất chinh nắm giữ ấn soái, bảo vệ lãnh thổ quốc gia nhưng bất hạnh chết trận nới sa trường.
Mẹ của Bùi Dực khi sinh hắn thì bệnh tình không dứt, cơ thể vốn có chút suy yếu nên nghe được tin dữ chồng chết trận nơi sa trường thì bệnh không dậy nổi, không bao lâu cũng đi.
Bùi lão phu nhân chịu đủ đau đớn mất con, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ngậm đắng nuốt cay mà nuôi Bùi Dực khôn lớn.
Bùi Dực cũng thông tuệ hiểu chuyện, nhạy bén hơn người, từ nhỏ đã hiếu thuận, chăm chỉ hiếu học, có sở trường văn chương nên dẫn dắt quan điểm mới lạ mà gần gũi với tình hình chính trị đương thời.
Tuy còn trẻ tuổi nhưng được thánh thượng ưu ái, vừa qua khỏi ba mươi đã bước lên vị trí Thừa tướng.
Nhưng chỉ có một chút không tốt đó là hôn sự của hắn chậm chạp không có tin tức khiến Bùi lão phu nhân rầu thúi ruột.
Nhìn dung nhan Bùi lão phu nhân cùng mái tóc trắng xoá, trong lòng Bùi Dực chợt áy náy.
Tuy rằng lúc trước cự tuyệt chuyện nạp thiếp vài lần nhưng lần này hắn tựa như có chút dao động.
Hắn không đành lòng để bà nội thương tâm khổ sở, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Là cháu bất hiếu khiến cho bà nội thương tâm, cháu nghe theo bà nội sắp xếp là được.”
Trái tim đang treo của Bùi lão phu nhân cuối cùng cũng hạ xuống, đứa cháu này của bà có khi thật sự cứng đầu, chuyện mà nó đã nhận định thì mười con trâu cũng không kéo được.
Tuy rằng hắn không chịu cưới vợ nhưng chịu nạp thiếp đã là hiếm thấy.
Bùi lão phu nhân biết trong lòng hắn có nút thắt, một chốc một lát cũng không giải quyết được nên bà cũng không ép thật chặt.
Nạp thiếp trước cũng tốt, sớm ngày sinh hạ con cháu, vì nhà họ Bùi khai chi tán diệp, ngày nào đó lại cưới chính thê cũng không đáng ngại.
Bùi lão phu nhân tìm cho Bùi Dực một người con gái của đại thần tiền triều có huyết thống cao quý làm thiếp.
Cô gái kia tên là Thẩm Diên, xinh đẹp với khuôn mặt khả ái, dáng người lả lướt, từ nhỏ học tập cầm kỳ thư họa tri thư đạt lễ.
Không được hoàn mỹ chính là Thẩm Diên là nô tịch, cho nên nàng chỉ có thể làm thiếp.
Một thân phận hèn mọn, thiếp mang thai sinh con nối dõi.
Khí chất của Thẩm Diên vô cùng tốt, duyên dáng yêu kiều giống như đóa sen vươn lên khỏi hồ nước.
Cho dù làm nô hai năm, trên người cũng chưa lộ ra nô tính hèn mọn, giơ tay nhấc chân thường xuyên hiện ra một loại cao quý tiềm ẩn.
Cha của Thẩm Diên là đại thần tiền triều, hai năm trước triều đại thay đổi, không muốn quy thuận triểu đại hiện tại nên lấy đầu đâm trụ mà chết, thể hiện lòng trung thành của ông.
Đương kim thánh thượng cũng rõ ràng, tỏ vẻ kính nể cùng tiếc hận đối với một thế hệ trung thần qua đời, nên vẫn chưa truy trách quá nhiều.
Chỉ là hạ chỉ tịch thu nhà họ Thẩm, biếm mấy chục nhân khẩu nhà họ Thẩm thành thứ dân.
Thẩm Diên là đích nữ, là con do đại phu nhân nhà họ Thẩm sinh ra.
Đại phu nhân nhà họ Thẩm mất sớm, từ nhỏ Thẩm Diên đã là đứa trẻ đáng thương.
May mà cha Thẩm vẫn luôn cưng chiều nàng, trước khi gia đạo chưa suy bại, nàng cũng là quý nữ mười ngón tay không dính nước trong kinh.
Nhưng Nhị di thái nhà họ Thẩm là người lòng dạ hiểm độc. Sau khi bị xét nhà, vì để cho con mình vào trường tư thục nên đã bán Thẩm Diên đi.