Editor: Mứt Chanh
Sau khi thu dọn mọi thứ, Bùi Dực dẫn theo Thẩm Diên trở về Kinh Châu.
Mông Thẩm Diên sưng đỏ, ngay cả ngồi trên xe ngựa cũng chịu không nổi, đường xá gập ghềnh, xe ngựa xóc nảy, nàng nhíu mày hét lên mông đau.
Bùi Dực cầm đệm mềm đặt trên đùi mình, hắn ôm Thẩm Diên vào lòng, phòng ngừa lúc xe ngựa xóc nảy dập đau nàng.
Vì Thẩm Diên là phụ nữ mang thai, Bùi Dực vì chăm sóc nàng mà lệnh người hầu lên đường cẩn thận, an toàn là chính, cho nên xe ngựa đi chậm, cuối cùng hơn hai mươi ngày mới trở lại Kinh Châu.
Bùi Dực trước tiên dẫn theo Thẩm Diên về nhà họ Bùi gặp bà nội. Hắn chưa nói chuyện Thẩm Diên chạy trốn, chỉ nói Thẩm Diên đến nhà cô sống một khoảng thời gian, sau đó lại theo cô đến Nam Dương một chuyến thăm người thân.
Bùi lão phu nhân thấy Thẩm Diên mang cái bụng to thì mừng rỡ hỏi nàng mang thai đã bao lâu, cũng đã quên chuyện truy hỏi nàng bao lâu chưa về nhà.
Thẩm Diên tính toán ngày tháng rồi đáp đã mang thai hơn sáu tháng.
Bùi lão phu nhân hứng khởi, thưởng cho Thẩm Diên một số đồ bổ và đồ trang sức có giá trị.
Bùi Dực không dám nói cho bà nội chuyện bản thân đã hoà li với Thẩm Diên, lại sợ Bùi Dực kiếp này ra tới ức hiếp Thẩm Diên.
Hắn viện cớ, nói Thẩm Diên cần phải tĩnh dưỡng, muốn tạm thời đưa nàng đến bên ngoài, bảo lão phu nhân không cần lo lắng, sau này lại đưa nàng về.
Bùi Dực tìm một ngôi nhà có hoàn cảnh thanh tĩnh, vị trí đắc địa cho Thẩm Diên dưỡng thai.
Hắn sang tên toà nhà cho Thẩm Diên đứng tên, lại đưa thêm cho nàng hai vạn lượng bạc.
Hắn không biết bản thân còn có thể ở ngoài bao lâu, nếu đến cùng hắn không ra được thì hy vọng Thẩm Diên có thể có chỗ yên thân, có tiền phòng thân, ngày tháng sau này cũng không mức quá gian nan.
Hắn cầm thư hòa ly, mang theo Thẩm Diên đi một chuyến đến quan phủ làm công kỳ. Quan phủ làm đăng ký, đóng quan ấn trên thư hòa ly, chứng minh hắn và Thẩm Diên thật sự hòa ly.
Có thứ này chứng minh, ngày nào đó, Bùi Dực kiếp này ra ngoài cũng không dám gây khó dễ với Thẩm Diên.
Bùi Dực đã xin nghỉ nhiều ngày, may mắn được Thánh Thượng khoan dung, niệm hắn cứu giá có công, còn giữ chức quan cho hắn.
Bùi Dực là hữu tướng, có giao tình tạm được với tả tướng.
Lúc hắn không có ở đây, chính vụ ít nhiều đều có tả tướng hỗ trợ xử lý. Bây giờ hắn hồi kinh, tả tướng nhẹ nhàng thở ra rồi lập tức ném các loại chính vụ cho Bùi Dực.
Bùi Dực đã nhận của người ta một ân tình lớn như vậy, tất nhiên là tặng chút quà qua đó nói lời cảm ơn rồi.
Sau khi trở về, mỗi ngày hắn vội vàng xử lý chính vụ còn đọng lại, cũng chỉ có buổi tối mới có thời gian đi thăm Thẩm Diên.
Hôm nay, sau khi Bùi Dực bận rộn xong thì đến nhà Thẩm Diên.
Thẩm Diên vừa mới tắm gội xong, nàng híp mắt nằm ở trên giường, chỉ che khuất bộ phận trọng điểm, nha hoàn giúp nàng thoa kem dưỡng da.
Bùi Dực đẩy cửa ra rồi đến gần mép giường, nhìn nha hoàn rồi phất tay, nha hoàn rất thức thời lui xuống.
Bùi Dực vệ sinh tay sạch sẽ, lấy viên kem trắng như tuyết xoa đều, nhẹ nhàng bôi trên người Thẩm Diên.
Da thịt của nàng bóng loáng nhẵn nhụi giống như là gel tốt nhất. Bùi Dực yêu thích không buông tay, chạm vào da thịt mềm mại trên người nàng rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Hắn vuốt ve, ánh mắt tối sầm lại, lòng bàn tay to tìm tòi trên ngực nàng, xốc lên nội khố kia rồi nắm lấy một con thỏ xoa nhẹ.
Theo thời gian mang thai tăng trưởng, bộ ngực Thẩm Diên cũng lớn lên rất nhiều. Một bàn tay của Bùi Dực cũng nắm không được đầy đủ, năm ngón tay khép lại rồi nhéo, bầu vú trắng nõn lan tràn khắp nơi, thật sự hấp dẫn.
"A..." Vú bị nhéo đến tê rần, Thẩm Diên chợp mắt kinh hãi mở mắt ra.
Khi nàng thấy rõ khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của hắn thì mới nhẹ nhàng thở ra, sao người đàn ông này lúc nào cũng thích xuất quỷ nhập thần, không một chút động tĩnh hù chết nàng vậy.
Bùi Dực ôm Thẩm Diên vào trong ngực, hắn mút hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Mấy ngày gần đây, cơ thể có khoẻ không? Đứa bé có quậy nàng không?"
"Còn ổn, gần đây cũng coi như ngoan ngoãn, không có quậy thiếp." Thẩm Diên dụi vào ngực hắn, nói thật nhẹ nhàng.