CHƯƠNG 3
Vào một buổi xế chiều, Âu Dương Hoành mang về nhà một túi nhựa nói là vừa mới mua đồ ăn trở về. A Lam thầm nghĩ như thế nào hắn hôm nay lại chuyển tính, cư nhiên có thể bỏ ra nhiều tiền như thế mua thức ăn a? Hôm nay có phải mặt trời mọc ở hướng tây rồi hay không?
Âu Dương Hoành ở ngay cửa đã tỏ ra rất hào hứng, vui vẻ mà bước vào trong phòng ngồi xuống, cũng được, chỗ này sạch sẽ, mấy cái thùng này vẫn còn dùng được.
Ngồi xong, Âu Dương Hoành mở túi nhựa ra, lấy từng thứ từng thứ ra ngoài.
“Ta nói cho ngươi, hôm nay có buổi đại hạ giá nga, cho nên ta lập tức mua nhiều như thế này a. Mấy thứ này vẫn còn dùng được, mua về tiết kiệm được một chút tiền nga.”
Nguyên lai là như thế, A Lam không khỏi nhăn nhăn trán mànghĩ, hắn cũng chỉ có thể như thế này thôi chứ làm sao có thể khác được a.
Âu Dương Hoành vừa lấy đồ ra khỏi bọc vừa luôn mồm khoe khoang mấy thứ hắn vừa mới thu hoạch được hôm nay.
“Xem, loại này là hương tràng*, một bao có mười cái mà ta chỉ mua bằng ba đồng tiền nga, còn có cái này là phương tiện diện** mua một tặng một, ta liền mua đứt ba mao liền. Loại bánh mì này cũng hạ giá hơn phân nửa, thật sự là lợi mà!….”
“Cái này cũng mang đi giảm giá sao?” A Lam chỉ vào đống rau dưa vẫn còn ướt nước ngay bên cạnh.
“Nga, cái kia không phải, chỉ là ta thuận đường ghé qua chợ mua thôi. Tối hôm qua chỉ ăn cơm chiên, đêm nay liền ăn rau dưa cho tốt cho sức khỏe đi. Ngươi xem, chúng ta có thể dùng cả hương tràng lẫn phương tiện diện nga, thuận tiện, lại vừa có mỡ vừa có thịt…”
“Hơn nữa lại tiện nghi….” A Lam mở miệng nói câu cuối cùng, cái câu mà chắc chắn trăm phần trăm người kia sẽ nhắc đến.
“Đúng a, chính là như thế. Ngươi cũng cho là như vậy sao,” Âu Dương Hoành tự mình ngồi hớn hở, “A Lam ngươi thấy ta có phải là một người thật tốt còn biết quán xuyến cuộc sống không!”
A Lam thầm nghĩ, ngươi có phải là người tốt biết quán xuyến cuộc sống hay không ta không biết, ta chỉ biết là ngươi kì thật là một người ngược đãi bao tử của khách nhân thôi…
“Còn có mua gì nữa không?” A Lam thầm nghĩ một khi đã là đại hạ giá, thứ gì cũng hạ giá, hắn có hay không sẽ mua vài thứ đặc biệt về, tỷ như–
“Có hay không mua vài lon bia mang về, thật cũng lâu ngày cũng chưa có uống nha.”Ân, thật sự nhớ đến mà muốn chảy nước miếng mà.
“Không có, nếu khát thì uống nước lọc đã đun sôi đi” Âu Dương Hoành một tiếng đánh vỡ mộng đẹp của A Lam. Biết ngay là sẽ trả lời như vậy mà, A Lam khinh khinh mà nói.
“Ta chán ghét mấy thứ không có mùi vị như thế.” y nói.
“Thực nhiều chuyện!” Âu Dương Hoành nói xong liền lấy từ trong túi nhựa to đem mấy gói nhỏ nhỏ giống nhau đưa cho A Lam, “Này, ta vừa lúc mua vài gói lá trà, ngươi có thể pha trà mà uống. Thuận tiên pha giúp cho ta một ly. Đừng có bỏ nhiều lá trà quá đó.”
Không có biện pháp, dù gì lá trà cũng đỡ hơn phải uống nước lã, A Lam đành phải cầm mấy gói lá trà kia mà đi pha, rất nhanh liền mang hai chén trà nóng hổi đi ra, lại đem một chén đặt bên người Âu Dương Hoành.
Y câm lấy chén của mình, uống một ngụm xong nhất thời nhíu mày: “Không được a, mấy lá trà này nhất định chất lượng không tốt.”
“Chứ ngươi muốn uống loại một cân giá mấy trăm khối hả? Ngươi dùng nhiều như vậy ta còn chưa nói ngươi, ta chính là bình thường chỉ pha có vài miếng thôi! Ngươi có biết hay không cái này một bao đã muốn có giá đến bốn khối!” Âu Dương Hoành cũng cầm lấy chén uống một ngụm, gật gật đầu, “Kỳ thật hương vị loại này uống vào so với loại đắt tiền cũng đâu có khác nhau là mấy. Các ngươi cũng quả thực lợi hại a, trà uống vào mà cũng phân biệt này nọ cho được, ta như thế nào uống vào cũng đều cảm thấy như nhau một dạng cả thôi.”
Bởi vì khẩu vị của ngươi không giống người thường a, lời này A Lam cơ hồ muốn nói ra nhưng nghĩ lại vẫn còn khôn một chút liền nuốt mấy lời này đi xuống, chỉ sợ nói ra chỉ làm chính mình bị đá ra khỏi cửa…
“Ân, cho nên bữa tối hôm nay…… Nhiều đồ ăn thế này, biết nấu món gì ta?” Âu Dương Hoành nhìn một đống đồ chính mình mua về, lầm bầm lầu bầu mà nói.
A Lam quét mắt liếc một cái, trong lòng cũng thầm thở dài: Còn có thể nấu cái gì khác cơ chứ? Không phải cũng chỉ có mấy dạng này thôi hay sao?
“Dương Hoành, ngươi thường xuyên ăn mấy thứ này cũng không thấy ngán sao?” A Lam hỏi. Y dám khẳng định trước khi y đến đây, là một khoảng thời gian rất dài đó nha, Âu Dương Hoành chắc chắn đều là chỉ ăn mấy thứ như vầy.
“Ta đâu có phải ngày nào cũng ăn cùng một thứ đâu chứ. Ngươi xem, ta thường ăn mấy thứ như bánh mì nè, phương tiện diện, diện điều, trứng, rau quả, đậu hủ trắng, rất nhiều món a, luân phiên nhau mà ăn thì làm sao mà ngán được.”
“…..” A Lam tự nhiên thấy muốn đổ mồ hôi hột, xem ra chính mình ở đây mơ được một ngày được ăn thịt heo cũng không thể a. Thực đáng thương cho ta a, nhất định sẽ bị suy dinh dưỡng cho mà xem!
Bên kia Âu Dương hoành vẫn còn đang suy nghĩ về bữa tối.
“Đúng rồi, hôm nay chúng ta nấu món nóng nóng một chút, thêm một cái bánh mì được không a?” Hắn vỗ vai nói.
Ta có thể nói không sao? Dù sao cũng nhất định phải là phương pháp ăn “tiện nghi nhất, tiết kiệm nhất” a, A Lam trong lòng lại ai thán một tiếng. Số mệnh ta thật là khổ quá đi!
“Được, quyết định như vậy đi. Ta đi nấu đây, ngươi đem mấy thứ này cất cho thật chỉnh tề ngăn nắp đi nha.” Nói xong Âu Dương Hoành đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối.
A Lam chỉ còn có thể im lặng mà dọn mấy thứ bày bữa bãi này thôi.
“Đúng rồi, chủ tịch công ty ta chuẩn bị sang Mỹ mở rộng chi nhánh cho nên muốn giao toàn quyền quản lý công ty lại cho con trai hắn a. Vị chủ tịch mới này vốn là ở bên Mỹ du học mới về, nghe mấy vị nữ nhân viên nói hắn phi thường trẻ, lại còn rất đẹp trai nga” Âu Dương Hoành tại phòng bếp vừa nấu ăn vừa kể chuyện công ty hắn.
“Hừ, hơn cả ta sao?” A Lam nói lên đầy chất không phục.
“Thiết, người ta so với ngươi ít nhất còn có khí thế hơn a. Ngươi ngẫm lại mình xem, người ta mặc tây trang đi xe thể thao đa phong cách kìa!” Âu Dương Hoành tưởng tượng ra cái cảnh đó mà hao mắt nổ ra đầy hào quang hâm mộ văng tứ tung.
“Ngươi có gặp qua hắn rồi sao?” A Lam hỏi.
“Không có, ta chỉ là một viên chức nho nhỏ sao có cơ hội gặp nhân vật lớn như thế chứ.” Dù sao có nhìn thấy hắn thì cũng chả có cho ta được cái gì, có thấy hay không cũng chả có quan hệ gì a.
“Ngươi chưa có nhìn thấy hắn thì làm sao mà biết người ta phong cách như thế?”
“Tưởng tượng thôi cũng đủ biết a, người ta như thế tương lai sẽ trở thành chủ tịch công ty lớn, còn ngươi là ai a?”
“Hừ…. Nói không chừng ta so với hắn còn hơn như thế!” A Lam vẫn đầy chất bất phục nga.
“Loại chuyện này chờ khi nào ngươi có chứng cớ rõ ràng thì hãy nói sau. Ta còn mong ngươi chính là một đại siêu cấp có tiền đem toàn bộ tài sản chuyển giao cho ta đây này.”
“A a, ngươi thực là tham lam nha.”
“Pháp luật không có cấm không được mộng hão vào ban ngày.”
“Nhưng kia là thật.”
–oo–
Rất nhanh đồ ăn cũng đã được nấu xong, Âu Dương Hoành múc vào hai cái bát đặt lên trên bàn, lại lấy ra hai ổ bánh mì đặt bên cạnh hai cái bát.
“Ăn cơm ăn cơm”, hắn hét to.
A Lam cũng bước đi tới.
“Xem, loại bánh mì này thiệt lớn nha, lại tiện nghi, ăn lại ngon nữa.” Âu Dương Hoành cầm lấy bánh mì nhìn ngắm múa máy một phen, rồi lại thực thực vui mà cắn một phát.
A Lam cũng theo đó mà cầm lấy bánh mì của chính mì cắn một miếng, nhưng lại không hề có một chút nào có cảm nhận như đối phương a.
“Thực cứng, ăn không nổi a.” y nói.
Âu Dương Hoành vừa nghe xong liền muốn nổi quạu, hắn cầm bánh mì trong tay mình “tung chưởng” muốn đánh vào đầu đồi phương, cư nhiên một tiếng “bốp” cũng theo đó mà vang lên.
A Lam nào có kịp né tránh, bị mặt bánh mì vừa cứng vừa khô kia đập vào đầu, vẻ mặt liền đầy ủy khuất tựa như: là cứng thật, lại còn đánh ta…
Đúng là vậy, nhưng là không ăn được cũng phải ăn. Đương nhiên có thể lựa chọn phương án nhịn đói, chẳng qua có ai ngu mà chịu đựng như vậy, A Lam ta đây không phải đứa ngốc.
“Đúng rồi, ngươi bình thường không có đọc báo sao?” y ăn bánh mì uống canh nóng, lại thuận miệng hỏi.
“Ta đây từ xưa tới giờ chưa có mua báo bao giờ, lãng phí tiền như thế để làm gì?” Thật sự là câu trả lời không ngoài ý muốn.
“Nhưng tình huống xã hội, thế sự luôn thay đổi, ít nhiều cũng phải hiểu biết một chút. Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi không hề có một chút chú ý?” Ngươi mấy thứ này mà không biết thì chả khác gì ếch ngồi đáy giếng hết trơn á!
“Ai nói, công ty ta có máy tính. Giờ nghỉ trưa có thể vào xem một chút.”
“Còn ta ở đây vừa không có ti vi lại vưa không có máy tính, báo chí cũng không thể xem được. Ta thực cảm thấy rất buồn.” A Lam tỏ vẻ kháng nghị.
“Nếu ngươi không có việc gì làm sao không đi dạo vòng vòng khu này một chút ba.”
“Ta đã đi dạo rất nhiều lần đến nỗi thuộc như trong lòng bàn tay luôn rồi! Kỳ thật mua một tờ báo cũng không có tốn bao nhiêu tiền a.”
Âu Dương Hoành vừa nghe xong liền không khỏi nhướng mày.
“Ngẫu nhiên cũng không có tốn bao nhiêu tiền? Ngươi có biết giá một tờ báo là bao nhiêu sao chứ? Ta nói cho ngươi, một tờ báo giá phải tới một khối! Là một khối đó! Rau quả mua một cân còn không cần đến một khối ngươi có biết không! Ngươi có biết một khối có thể mua được cái gì không hả? Một khối có thể mua được hai bữa sáng a! Hoặc mua được một cân đại thước! Hoặc có thể mua được tới hai quả trứng kia kìa!” Âu Dương Hoành tung ra một tràng, thấy còn chưa nói đủ lại tiếp tục ai oán mà phun, “Hiện tại cái gì mà kinh tế phát triển, khai thông thương mại nhưng chính là vật giá leo thang, cái gì cũng đắt muốn chết, giá đi lại cũng theo thế mà tăng, khi trước rõ ràng chỉ tốn một khối, nay cải tiến lắp thêm điều hòa máy lạnh gì đó, lập tức liền tăng lên hai đồng tiền! Muốn tăng tới gấp đôi! Là gấp đôi đó! Kỳ thật nhiều lúc ta cũng muốn ngồi xe về, nhưng mà ta tính toán có thể mỗi thàng tiết kiệm được mấy chục đồng tiền! Mấy chục đồng tiền ngươi có biết có biết có thể mua được những gì không? Mấy chục đồng tiền đó có thể mua quần áo mặc được vài năm, có thể mua một đôi giày mang vài năm! Cũng có thể mua được mấy chục cân đại thước! Mấy chục cân đó ngươi có biết chưa, ngươi ngẫm lại xem từng ấy ăn được trong bao lâu?!”
Hắn thổ thổ mặt bàn vài cái, nhìn mặt rất ư là đầy giận hờn.
A Lam cũng theo đó chưng ra bộ mặt ngạc nhiên hết cỡ tựa như là nghe được câu chuyện xưa cực kì phấn khích nhất trên đời.
“Cuộc sống, đây là cuộc sống ngươi có hiểu không?” Âu Dương Hoành lại tiếp tục thổ thổ lên cái mặt bàn tội nghiệp, ra sức mà dạy đỗ miễn phí cho tên tiểu tử không biết “trời trăng mây gió” gì kia.
A Lam nhìn thấy trước mắt như con hổ đưa nanh đưa vuốt ra, vẻ mặt căm hận giống y chang tiểu hài tử, y cảm thấy chính mình tựa hồ đang nhìn thấy một con gà con đang vỗ cánh miệng kêu ác ác, thật sự khiến người ta không khỏi buồn cười.
“Uy, ngươi rõ ràng là đang cười ta, nhưng chính là ta đang nói sự thật!”
Ta đâu có nói ngươi là nói đùa hay nói giỡn a.
“Đúng rồi, ngươi không nhớ ra nổi sự tình trước kia sao?” Âu Dương Hoành đột nhiên nghĩ đến vấn đề trọng yếu mà hỏi.
A Lam gật đầu: “Â, ta không có nhớ ra nỗi.”
“Vậy ta đi ra ngoài tìm người nhà ngươi nha.”
“Ngươi như thế nào tìm được, ngay cả ta còn chưa biết họ là ai.”
“Ừ ha, vậy nghĩ cách làm cho khôi phục trí nhớ a.”
“Làm thế nào để khôi phục trí nhớ?”
“Hay là….” Âu Dương Hoành lo nghĩ một hồi, lại mỉm cười trưng ra hai cái răng nanh trắng sáng đến chói mắt, “Ta lấy cái gì cứng cứng đập thật mạnh vào đầu ngươi, nói không chừng sẽ nhớ lại hết tất thảy cho mà coi.”
A Lam lập tức ôm đầu, “Không cần!”
“Đừng sợ, trên ti vi bảo làm như thế hiệu quả lắm.”
“Ngươi nói chứ không phải ti vi nói.”
“Ngươi thực không cần?”
“Không cần!”
“Ta đây cũng không có biện pháp.” Âu Dương Hoành nước mắt cá xấu chảy thu hồi lại mấy câu nói đùa của mình.
A Lam lại tiếp tục gặm nhắm cái ổ bánh mì cứng như đá không phải cho người ăn kia.
“Dương Hoành,” một lát sau, hắn lại hỏi, “Tiền lương của ngươi bộ ít lắm hả?” Nếu không thì làm gì mà ki bo đến như vậy chứ.
“Ân…. không nhiều lắm, nhưng cũng không tính là rất ít.” Âu Dương Hoành đáp.
“Là bao nhiêu?”
“Hai ngàn.”
Mặc dù là so với cảm nhận của A Lam thì số tiền này quả là thật ít đến đáng thương, nhưng y cũng biết, nếu lấy công việc một viên chức bình thường ra mà nói, kì thật có thể coi là một khoảng không ít đi.
“Tiền lương của ngươi không được cho là ít a, vì cái gì mà còn tính toán chi li như thế?” A Lam khó hiểu.
“Đương nhiên là có nguyên nhân rồi.”
“Nga? Nguyên nhân gì?” A Lam rất chi là tò mò.
Âu Dương Hoành tựa hồ như đã gần mở miệng ra trả lời, nhưng lại rất nhanh có chút do dự dừng lại không nói nữa, chính là nói:
“Ta vì cái gì phải nói nguyên nhân ra cho ngươi chứ?”
A Lam thực ra là không có tò mò tọc mạch chuyện của người ta, quả thật là làm sao cho mấy người không có quan hệ biết mấy chuyện cá nhân, mà chính mình cùng với người này cũng không có quan hệ, chẳng qua là chỉ muốn quan tâm một chút.
“Chính là như vậy, nhưng hội sẽ thiếu mất mấy niềm vui thú trong cuộc sống. Ngươi phải biết rằng, tiền kiếm ra để sống vui, chứ không phải kiếm ra để chết tàn.” y là nói như vậy đó.
“Ai nói?” Âu Dương Hoành quả quyết phủ định, “Làm cho tiền tiết kiệm cứ càng ngày càng tăng thì khi nhìn lại thành tựu mình làm ra thấy thực thỏa mãn mới là hạnh phúc nhất a! Dù sao ngươi cũng sẽ chả hiểu nổi loại tâm tình này, có nói với ngươi cũng vô ích.”
A Lam cười nói: “Ta đương nhiên hiểu được, trong sách có nói đến mấy người nô tài đều là thuộc loại thế nào a.”
Âu Dương Hoành vừa mới nghe xong, nhất thời lông mi nâng lên thanh cái đảo tám tự: “Ngươi nói cái gì?”
A Lam thấy mình đã chọc đúng vào tổ kiến lửa liền vội vàng cố tả hữu mà tìm cách cứu vãn
“Kỳ thật….” một lát sau, Âu Dương Hoành mới nhỏ nhỏ miệng mà nói, “Ta là muốn để dành tiền mua nhà.”
“Gì? Nguyên lai là như thế. Đây là chuyện tốt a, nhưng mà còn cách mục tiêu xa không?”
Âu Dương Hoành đưa ngón tay lên mà tính: “Tiền lương của ta một tháng hai ngàn, trừ tiền phải đóng thuế, đóng tiền bảo hiểm, rồi tiền ăn uống chi phí sinh hoạt tiết kiệm một chút, một tháng ta còn lại một ngàn. Ta đi làm một năm, sẽ để dành được một vạn khối.” Hắn mặt đầy vẻ sung sướng nha.
“Liền như vậy chỉ có được chừng đó?” A Lam theo bản năng liền kêu lên. Chỉ mới có một vạn khối mà đã nghĩ mua nhà ở thành phố a. Xem ra đường phía trước còn dài.
“Một vạn khối đâu có ít đâu chớ.” Âu Dương Hoành nói, “Chẳng qua chắc ngươi là kẻ có tiền. Ta cần phải nói cho ngươi biết nga, chờ khi nào ngươi nhớ lại chính minh là ai thì nhất định phải trả ơn ta cho xứng đáng a!”
“Ta cũng hi vọng sớm hồi phục trí nhớ, càng hi vọng ta chính thực là kẻ có tiền. Nếu là như thế, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” A Lam cười cười nói.
“Hừ, đừng có nghĩ muốn nịnh nọt ta. Nói cho ngươi biết, ta hiện tại đã tiết kiệm được mười một vạn, chỉ cần hơn vài năm nữa, ta đã có thể mua được cho mình một ngôi nhà thực thích!”
“Nga? Nguyên lai ngươi đã có hơn mười vạn, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ mới tiết kiệm được một vạn đã nghĩ tới mua nhà chứ. Ngươi mới loại tuổi này đã được nhiều tiền như thế thực không đơn giản nga.”
Nghe nói như thế, Âu Dương Hoành lại không hề có một chút nào gọi là “vẻ mặt kiêu ngạo”, hắn tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, cảm xúc bỗng chốc trở nên tịch lạc.
“Mười vạn kia….” Hắn nói xong, “là do cha ta để lại toàn bộ di sản cho ta….”
“Thực xin lỗi” Thấy đối phương thực như vậy thật là một thân tâm sự thương tâm, A Lam trong lòng cảm thấy có chút xót đi.
“Không quan hệ, dù sao cũng là quá khứ.” Âu Dương Hoành nhẹ nhàng lắc đầu, ảm đạm cười trừ, nụ cười kia mang theo nồng đậm bất đắc dĩ cùng một khoảng cô tịch, “Ta hiện tại đã không còn thân nhân, chỉ còn lại có một mình ta. Cho nên ta mới muốn mua nhà, như vậy mới có thể có chốn cho riêng mình, không cần phải như nhánh lục bình trôi nổi, trôi dạt nơi này đến nơi khác không chỗ dung thân….”
Trong ấn tượng của A Lam, Âu Dương Hoảnh hẳn chỉ là một người tiết kiệm sống trọng một khu nhà nhỏ, mọi sự cứ theo thời của nó mà diễn biến, lại không nghĩ rằng hắn lại có một cuộc sống như vậy, cứ như vậy sống cô đơn làm cho nội tâm A Lam không khỏi nhè nhẹ xúc động.
“Giống như chúng ta mấy ngày nay bên ngoài công tác, nhân tiện bàn luận một chút, có vài người nghĩ ở chỗ nào cũng được, trụ chỗ nào cũng không sao cả, chỉ cần bên ngoài trông được một chút là có thể; mà cũng có vài người cho rằng nhà xây ở thành phố hay không cũng cả, chỉ cần làm ăn được là liền không thành vấn đề; mà ta thì lại bất đồng. Ta đối với mấy chuyện cũ hay mới hay có nằm trung tâm hay không thì ta không để ý, nhưng ta khát vọng có một chỗ ở tốt. Bởi vì đối với ta mà nói, nhà chính là một gia đình. Ta nghĩ phải có gia, nên muốn mua nhà, mà muốn mua nhà thì phải có một số tiền rất lớn, cho nên ta phải cố gắng tiết kiệm. Chứ nếu không thì mãi biết đến khi nào ta mới có thể đạt được mục đích a.” Âu Dương Hoành nói xong, nhìn sự thật mà chấp nhất.
“Ngươi biết không, có đôi khi bên ngoài có mưa to, một mình ta ngồi ở trong phòng cảm thấy mình thực hạnh phúc bởi vì ta có nơi này tránh mưa tránh gió, làm cho ta không phải bị ướt nhẹp rồi lại bị cảm mưa…” Âu Dương Hoành ảm đạm cười, lại tự nói, “Chẳng qua ngươi chính là kẻ có tiền, nhà ở chắc chắn cũng phải là một tòa nhà cực lớn, làm sao có thể hiểu được tâm tình của những người như chúng ta chứ.”
Không, ta hiểu được. Nội tâm A Lam cơ hồ muốn gào thét lên như thế.
Dương Hoành, ngươi mất đi người thân, gia đình của ngươi, cũng bởi vì như vậy mà mất đi một chỗ dựa. Ngươi hiện tại cô đơn một mình mà trải qua cuộc sống, không ai bên ngươi chia sẻ cùng yêu thương, vì thế ngươi muốn mua cho mình một căn nhà nhỏ, tựa như chính là một cây đại thụ to lớn làm chỗ dựa cho ngươi, bởi vì nơi đó chính thực có thể bảo vệ ngươi cùng mọi thứ của ngươi. Nó có thể cho ngươi an tâm, cho nên ngươi nhất định muốn mua, muốn chính mình mua một cái vòng bảo hộ, bảo hộ cho ngươi, có thể an toàn mà tránh ở bên trong.
Đáng thương cho một tiểu hài tử cô độc. Ta hiểu, ta hiểu….
Âu Dương Hoành không hề nói chuyện, tự mình rơi vào trầm mặc.
Kia đã một năm trôi qua, cách thời điểm này một năm trước kia, phụ thân hắn– người thân duy nhất trên đời của hắn luôn luôn bên cạnh yêu thương hắn vĩnh viễn ly khai nhân thế. Thời điểm đó, đối với hắn, cả thế giới hoàn toàn bị phá hủy.
Mãi cho đến nay, mục tiêu duy nhất của hắn chính là được học tập, kiếm được một công việc ổn đinh, sau đó cùng cha sát vai nhau mà sống, nhưng chính là hiện tại vĩnh viễn không thể xảy ra.
Hắn lâm vào tình trạng thống khổ cùng tuyệt vọng chưa từng có, hắn bất lực nhìn vào thế giới này, lại không biết về sau nên vì cái gì mà sống. Hắn nghĩ hắn đã mất đi tất cả phương hướng cùng lý tưởng, thậm chí cũng đã từng nghĩ muốn cùng phụ thân đi về miền cực lạc, không còn gì vướng bận.
Nhưng hắn biết hắn không thể làm như vậy. Phụ thân hắn vất vả biết bao mới nuôi hắn lớn, bình thường thật tiết kiệm, vì đứa con mà sống thật tốt. Nếu chính mình như vậy mà sa sút, chẳng phải đã phụ biết bao nhiêu tâm huyết của phụ thân? Hắn nào có thể để phụ thân mang theo biết bao tiếc nuối mà rời khỏi thế giới này?
Không được, hắn là chính là ấn ký duy nhất phụ thân để lại trên thế giới này, hắn có thể nào tự tự mà đem hắn hủy đi. Không được, đúng vậy. Không được.
Vì thế hắn cố nén thống khổ mà làm đại sự cho phụ thân, đi thuê một căn phòng nhỏ nhưng có đủ tiện nghi. Hơn nữa, phụ thân hắn trước khi ra đi còn để lại một khoảng tiết kiệm, tổng cộng có gần mười vạn nguyên.
Sau đó hắn mang theo hoài niệm đối với phụ thân cùng quê nhà mà trở lại trường, tiếp tục hoàn thành việc học. Tốt nghiệp xong, hắn lại đi tìm kiếm việc làm, lấy việc mua nhà làm mục tiêu, tạm thời sống yên ổn….
A Lam biết nam hài trước mặt kia đang nhớ lại chuyện cũ, nhìn thấy Âu Dương Hoành vẻ mặt đầy cô đơn tịch mịch, trong lòng y lại nổi lên một loại cảm giác kì lạ, cảm giác này dần dần len lóm vào, tại trong lòng hắn bắt đầu trỗi dậy.
A Lam đột nhiên rất muốn đem nam hài yếu ớt bất lực trước mặt kia ôm vào lòng, truyền cho hắn một cảm giác ấm áp an toàn, thầm nghĩ muốn quan tâm hắn, yêu hắn, làm cho cô độc cùng ưu sầu không còn cơ hội hiện lên trên gương mặt hắn một lần nào nữa….
Chương 4
“A Lam, ta đã về rồi nè.”
Âu Dương Hoành tan sở trở về, vừa đẩy cửa ra đã mở miệng gọi lớn.
Người nam nhân mất đi trí nhớ kia vào đây sống cũng được một khoảng thời gian rồi, hơn nữa gần như cũng đã thích ứng được cuộc sống hàng ngày nơi đây. Đối Âu Dương Hoành chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi, hắn cũng đã từng nghĩ nam nhân này cũng có chút lợi ích đó chứ, như vậy thì trước khi y lấy lại trí nhớ thì tạm thời nuôi y cũng được vậy ba.
Một bước tiến vào trong phòng, Âu Dương Hoành liền ngửi được một mùi thiệt là thơm từ phòng bếp truyền đến. Hiển nhiên là A Lam đang chuẩn bị bữa tối rồi a, chẳng qua là chả biết y làm món gì mà lại có cái mùi hấp dẫn đến như thế cơ. Ừm thì hồi sáng hắn có đưa cho người kia vài đồng tiền để y mua chút đồ ăn về mà nấu nướng bữa trưa cùng bữa tối nhưng nếu tên kia mà dám dùng quá thì coi như y muốn toi mạng rồi, hừ hừ…., đói bụng ghê.
Âu Dương Hoành cất đồ đạc đi làm xong liền tiến đến cửa phòng bếp dòm dòm. Người bên trong đang hết sức tập trung cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua hắn cười cười mà nói: “Ngươ về rồi thì ngồi nghỉ một chút đi, rất nhanh sẽ có đồ ăn.”
Âu Dương Hoành nhíu nhíu mi trưng ra cái bộ dạng hừ hừ hai tiếng hướng đến bên bếp mà nhìn lướt qua, là đậu hủ a. Ân, coi như có nghe lời, không có dùng tiền mua bậy mua bạ. Hắn lúc này mới thực yên tâm mà đi vào trong phòng ngồi chờ người kia làm xong bữa tối.
Chờ thật lâu sau từ phòng bếp mới truyền đến tiếng chén đũa cùng tiếng múc thức ăn làm hắn thật chờ không nổi nữa rồi nha. Nghe mấy thứ tiếng này có thể suy ra A Lam chắc nấu không ít thứ a, oa oa, đừng có nói hắn quên mất lời ta dặn a! Không được! Ta tuyệt đối không để mình chịu thêm một chút áp lực nào nữa!
Đúng lúc Âu Dương Hoành đang muốn đứng dậy “khởi nghĩa” thì cũng là lúc A Lam đi ra khỏi phòng bếp.
“Bữa tối xong rồi, chuẩn bị ăn nha!” Y mỉm cười nói.
Nhìn thấy biểu tình trên mặt của Âu Dương Hoành tự nhiên đơ ra, y liền nghĩ bữa tối đêm nay quả nhiên làm hắn ngạc nhiên không ít nha, nhìn biểu tình ngốc như thế thật muốn yêu thương muốn chết a!
Âu Dương Hoành vẫn còn ngơ ngác.
“Hôm nay dùng hai thứ đặc biệt nga.” A Lam vừa bưng mâm cơm đi ra khỏi phòng bếp vừa tiết lộ thông tin.
Hai thứ đặc biệt?…
Hai thứ đặc biệt!…
Ối trời ơi! Ngươi đang nói cái gì?!
“Ngươi ngươi ngươi…” Âu Dương Hoành tức giận nói không ra lời mà chỉ ngón tay vào A Lam.
“Nhìn thử ta nấu cái gì rồi hẳn nói a.” A Lam một chút cũng chả thèm để ý hắn, trên mặt vẫn luôn ra một nụ cười tươi rói.
Được, trước tiên nhìn xem ngươi nấu cái gì rồi lột da ngươi cũng không muộn!
Trước hết, hai bát cơm đầy này, không tính.
Cái dĩa đậu hủ vàng vàng này tuy có nấu hơi nhiều nhưng vẫn chung quy là tiện nghi, cũng không sao.
Chén lớn canh đậu hủ tươi này… ách, đậu hủ cũng thực rẻ chỉ cần năm mao tiền là có thể mua được hai miếng lớn, tuy có nấu hơi nhiều nhưng mà…cũng không tính.
Cuối cùng, là một dĩa đậu hủ nhìn trông rất ngon a, ách… là đậu hủ da, giống như…. cũng có thể bỏ qua…
“Ngươi chính xác là dùng cái gì?” Âu Dương Hoành quát lớn.
“Là sa trà tương.”
“Sa trà tương? Ở đâu mà có sa trà tương?” Âu Dương Hoành dương cao mày.
“Mua a.” Này còn phải hỏi sao?
“Ngươi ngươi ngươi! Cư nhiên đi mua sa trà hương! Oa oa oa! Thực quý mà!” Âu Dương Hoành vừa nghe xong liền nhất thời khóc lớn. Đó là tiền của hắn! Là tiền của hắn a!
A Lam lắc lắc đầu, quơ quơ mấy ngón tay trước mặt hắn, “không quý, không quý.”
Hừ, Âu Dương Hoành vẫn còn hết sức căm phẫn, một bình sa trà tương giá tận vào đồng tiền a! Còn nói không quý! Ô…
“Kỳ thật tính kỹ một chút cũng không có quý lắm bởi vì một bình có thể dùng được thật lâu nga.” A Lam lại quơ quơ ngón tay, “Xem, khi cần nấu chỉ dùng một chút làm gia vị mà lại còn ăn ngon, nhiều công dụng a.”
Âu Dương Hoành dương tà nhãn nhìn y, người này cư nhiên cố ý đem ngữ khí đầy chất học vấn này ra nói trong khi biết rõ hắn sẽ dẽ bị loại lời nói này thuyết phục, thật sự là đáng giận mà!
Âu Dương Hoành vẫn là có chút cảm động nhưng cái chính là mua thì đã lỡ mua mất rồi, có muốn thay đổi cũng không thể cho nên hắn cũng đành ngậm ngùi mà chấp nhận a. Nếu mấy thứ này mà còn không ăn được nữa thì ngươi sẽ chết dưới tay ta cho mà coi!
Đương nhiên kết quả cuối cùng là hắn cũng không thể nào cầm dao mà giết người được bởi vì hắn không thể không công nhận A Lam người này thực là có tài nấu nướng, cho dù chỉ là những món đồ ăn đơn giản nhưng lại làm hắn thật sự ăn thấy rất ngon làm cho hắn muốn trừng trị cũng không thể được.
Cho nên sau khi ăn xong, A Lam nói hắn không cần phải mua lại phương tiện diện mà cứ để y ở nhà nấu cơm cho, như vậy vừa có thể không cần ăn đi ăn lại mấy thứ thiếu dinh dưỡng mà lại không phải lặp lại mấy bữa tối ngày nào cũng như ngày nào làm hắn cũng không khỏi vui vẻ không thôi.
Dần dần hắn phát hiện ra tài nấu ăn của mình thật không bằng một góc của A Lam. Trước kia hắn vì tính toán chi li cho nên chỉ có nấu cơm chiên hoặc là cháo loãng mà ăn. Hắn vốn nghĩ dù sao cũng đều là nuốt vào bụng cho khác gì nhau đâu chứ, chỉ cần no bụng là tốt còn lại đều nằm ngoài vùng quan tâm của hắn. Thế cho nên, nấu đi nấu lại mấy món đó chẳng qua chỉ là chuyện bình thường chả có chuyện gì to tát cả. Ai bảo trời sinh hắn không có tài xuống bếp làm chi.
Chính là như thế nhưng A Lam lại không hề giống hắn, y nấu cơm làm đồ ăn thật sự ngon nha. Y có thể nấu cơm trắng cùng làm mấy món ăn rất có mùi vị, vừa đổi món lại vừa ngon miệng làm hắn mỗi lần ăn đều có một cảm giác mới mẻ, ăn mãi không ngán.
Tỷ như món trứng, Âu Dương Hoành hắn ngày xưa chỉ có dùng để chiên cơm, cũng có khi chiên lên ăn cùng với cơm trắng nhưng trứng một khi đã lọt vào tay A Lam liền có thể nấu thành nhiều món nga. A Lam lúc thì làm món trứng chần cho đến khi bên ngoài được phủ một lớp màu vừa trong suốt vừa đục đục, khi muỗng khoét một lỗ nhỏ thì lòng đỏ sệt sệt sẽ chậm rãi chảy ra làm cho người nhìn thiếu điều muốn chảy nước miếng càng làm cho Âu Dương Hoành bội phục gật đầu lia lịa; có đôi khi A Lam luộc trứng hoặc nấu súp trứng gà, có khi y còn dùng trứng bỏ trực tiếp vào nước sôi, tách lấy tròng trắng nấu canh ngọt. Tóm lại, mỗi lần chứng kiến hắn đều không thể mở miệng nổi a, khâm phục, khâm phục.
Còn về phần hương tràng, thay vì hắn từ xưa giờ chỉ dùng ăn trực tiếp ăn với cơm chứ chả có làm gia công gì cho cam thì A Lam lại rất hạ hết tâm tư. Y đem hương tràng cắt thành từng đoạn ngắn ngắn rồi sau đó tỉa từng đoạn nhưng vẫn không có cắt đứt hết(tưởng tượng tỉa ớt thành hoa ý), chỉ một lúc sau mấy đoạn hương tràng đó đều biến thành những đóa hoa nhỏ giống nhau a, đem bỏ vào bình để muối liền có màu sắc thật đẹp, lại rất thơm, ăn cực ngon, nếu chấm với sa trà tương thì mùi vị càng đậm hơn nữa; có khi A Lam còn đem hương tràng đem cắt thành từng miếng nhỏ làm thành đậu hủ nấu canh, như vậy đậu hủ ăn vào sẽ không cảm thấy không có mùi vị làm cho Âu Dương Hoành không muốn ngừng ăn a.
“Tiết kiệm không phải chuyện xấu, nhưng mà tiết kiệm phải đúng cách, phải vựa tiện nghi vừa có tư vị thì mới đúng a. Đây mới chính là cách tiết kiệm đúng đây nè” A Lam đối Âu Dương Hoành mà nói.
“Oa, ngươi thật lợi hại” hắn hai tay khoanh trước ngực, vạn phần sùng bái mà nhìn y.
Những năm gần đây, hắn đâu có hề nghĩ chính mình làm cho mình ít thoải mái như thế, chỉ là lo làm việc để sinh tồn. Đúng vậy, trước đi kỳ thật hắn chỉ là muốn sinh tồn, mà hiện tại lại bị A Lam biến mình thành như thế này… hai kiểu khác nhau, hoàn toàn khác.
Âu Dương Hoành nghĩ thấy chính mình cũng đã học được một bài học phi thường trọng yếu, cũng biết được khi xưa chính mình đã bỏ lỡ những gì, vươn tay hé mở cánh cửa sổ đón nhận lấy ánh nắng mặt trời ấm áp soi rọi làm hắn không khỏi cảm thấy thoải mái. Vì thế hắn mang cảm kích mà quay hướng A Lam tặng y một nụ cười, làm lộ ra hai chiếc răng nanh thật đáng yêu.
Chỉ trong một thoáng nháy mắt, tâm tư A Lam cơ hồ như muốn nhảy múa. Y nhìn thấy trước mắt mình khuôn mặt đang tươi cười thật đáng yêu khờ dại không chút tà tâm, trong lòng nhất thời cảm thấy một cỗ nhiệt lưu bao phủ cả thân thể làm y muốn ngay lập tức chìm vào trong nó. Cảm giác như vậy, tâm tình như vậy kỳ quái, nhưng lại rất đỗi tuyệt vời. Y biết có một số chuyện đang chẫm rãi biến hóa, mà loại biến hóa này y không thể ngăn cản, mà cũng không muốn ngăn cản nó đi.
Y rõ ràng luôn biết chính mình vẫn luôn hy vọng mỗi ngày có thể gặp được nụ cười của nam hài kia. Chỉ cần như vậy thôi, muốn y vất vả thế nào y cũng không chút oán hận.
Đúng vậy, ngươi chính là bảo bối của ta. Ngươi vui, cho nên ta cũng khoái hoạt.
–oo–
Đông đông đông….
Này đang là xế chiều, Âu Dương Hoành vội vội vàng vàng mà chạy vào trong nhà, tiếng chạy gấp như vậy ngay chính A Lam từ trong nhà cũng có thể nghe thấy được.
“A Lam! A Lam!” Còn chưa có chạy đến cửa, hắn đã luôn miệng kêu lớn làm A Lam có cảm giác có phải hay không hắn đang bị bọn cho vay nặng lãi đuổi giết?
“A Lam! Mở cửa!” lần này hắn đã đứng ngay trước cửa mà lại không chịu dùng khóa mở cửa mà lại đập cửa ầm ầm.
A Lam vội vàng buông mấy thứ trong tay đi ra mở cửa liền thấy khuôn mặt cười tươi rói của Âu Dương Hoành.
“A Lam A Lam” Âu Dương Hoành hưng phấn vừa bước vào vùa kêu lên “Nghe nói đem nay có mưa sao băng nga! Là sao băng ở trên trời bay qua đó nga! Ở đây một giờ sáng có thể thấy! Thật sự là quá tuyệt vời có đúng hay không! Đêm nay chúng ta thức đi xem a!”
Mưa sao băng? Đây đích thật là kỳ cảnh chính mình cũng chưa từng được xem qua, dù sao mấy hiện tượng vũ trụ này cũng không phải mỗi ngày đều có, nhưng chỉ có chuyện như vậy mà cũng hưng phấn? So với ba cái chuyện này, A Lam thích gặp UFO hơn.
“A Lam” Âu Dương Hoành vẫn đang hưng phấn không thôi, liền đấm nhẹ vô ngực A Lam một cái, “ Đến lúc đó chúng ta có thể hướng sao băng mà ước nguyện nga!”
Ước nguyện? Giờ này còn có người tin mấy loại chuyện này? Quả nhiên con nít.
“Ha ha, ngươi nói cái này không linh a? Dù sao đến lúc đó ta nhất định phải ước một câu mới đươc!” Âu Dương Hoành nắm tay vui vẻ nói.
“Dương Hoành, ta hỏi ngươi hưng phấn như vậy là vì nhìn thấy sao băng hay là vì nghĩ sẽ được ước nguyện a?” Nghĩ đến nhất định là lý do thứ hai.
“Cái gì cơ,” Âu Dương Hoành tựa hồ có chút bất mãn, “ Phân biệt ra rõ ràng như thế chẳng phải mất hết ý nghĩ rồi còn gì sao? Xem sao băng cùng ước nguyện đâu có cái gì mâu thuẩn đâu!”
“Ừ ha” thấy hắn thật hứng trí như vậy, A Lam cũng không nỡ làm hắn mất hứng nên vì thế mà cười đáp lại.
“Ta lớn như vậy một ngôi sao băng cũng chưa có nhìn thấy qua chứ đừng nói là mưa sao băng. Đúng rồi, A Lam ngươi có thấy qua bao giờ chưa?”
“Ta….”
“À quên, ngươi mất trí nhớ thì làm sao có thể nhớ rõ chứ!” Âu Dương Hoành đột nhiên nghĩ như vậy liền không chờ y trả lời mà liền thay y nói luôn. Hắn vươn tay ra thổ vai A Lam ba cái, “Này cũng đúng lúc, đêm nay hai chúng ta thức xem mưa sao băng là kỳ cảnh thế nào luôn đi. Ngươi nếu muốn ước gì liền phải ước cái đó nga!”
“Ngươi tin vào mấy chuyện ước nguyện này?” Tuy không nghĩ làm mất hứng hắn, nhưng mà A Lam vẫn là nhịn không được mà hỏi.
“Ai biết, dù sao cũng đâu có tổn thất gì cho ta đâu!” Âu Dương Hoành khinh khỉnh cũng không hề để ý.
“A a…” Ra là thế.
Đêm đó, ăn cơm tắm rửa xong hai người nằm trong phòng vừa hồi hộp vừa trông chờ. Mãi đến hơn mười hai giờ đêm, hắn từ trong túi hành lỹ tìm được một tấm khăn trải bàn bằng vải bố màu xanh nhạt đã mua từ lâu, chuẩn bị cùng A Lam chờ xem sao băng.
Cũng may mắn là nhà trọ hắn thuê nằm ngay tầng trên cùng nên cũng rất thuận lơi, hai người theo cầu thang nhỏ bước lên sân thượng không một bóng người. Đại khái mấy người cùng trong khu nhà trọ này cũng không có giống như Âu Dương Hoành tràn ngập lòng hiếu kì kia. Chẳng qua nể tâm ý Âu Dương Hoành nên y mới đi, chứ nếu gặp mấy người không quan hệ, y sẽ chả thèm đi xem mấy cái loại này.
Âu Dương Hoành trải khăn trải bàn bằng bố trên mặt đất, cùng A Lam sóng vai cùng nằm ngước nhìn lên bầu trời vẫn còn đọng lại một chút màu lam. Tối nay bầu trời đầy sao lấp lánh tỏa sáng ngời. Tuy rằng lúc này vẫn chưa có sao băng xuất hiện nhưng chỉ nhìn thấy như vậy thôi cũng cảm thấy thập phận thích ý cùng thư hoài.
Hai người cứ nằm mãi ở đây vừa tán gẫu vừa quan sát bầu trời đêm, thời gian cứ như thế rất nhanh trôi đi.
“Oa xem kìa, là sao băng!” Một mảnh sáng bất tri bất giác xẹt qua làm Âu Dương Hoành tức khắc hưng phấn mà la hét, “Đây chính là sao băng! Ta thấy được! Ta thấy được rồi!”
Đây đích thật chính là sao băng. Thật nhanh chợt loea ra trên bầu trời đêm sáng ngời đính đầy kim tuyến.
Vào thời điểm sao băng xuất hiện, bọn họ có thể nghe được tiếng hoan hô từ bốn phía vang vọng đến, có thể là vang đến từ những căn phòng ở xung quanh, hoặc cũng có thể là những người giống như bọn hắn chờ đợi ngay tai cửa sổ, tại ban công, tại sân thượng mà bắt gặp kì cảnh này.
Một sao băng đã xẹt qua, lại không có xuất hiện thêm ngôi sao băng thứ hai hay thứ ba. Bầu trời lại như thế khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh của nó.
“Di di? Như thế nào lại không còn? Không phải nói là mưa sao băng sao? Sao chỉ có một viên?” Âu Dương Hoành kêu to, “A A! Ta vẫn chưa có ước nguyện mà!”
“Kiên nhẫn một chút, nhỡ vẫn còn thì sao” A Lam cười nói.
“Thật không thật không?” Âu Dương Hoành nóng lòng chờ mong.
“Ân…. là vậy a.” A Lam kỳ thật cũng không rõ lắm.
“Sao băng mau đến, sao băng mau đến….” hắn thao thao mà niệm niệm quả nhiên sau vài lần thì điều hắn tụng niệm cũng thành sự thật.
“Mau xem, nữa kìa!” A Lam chỉ tay vào bầu trời vừa xuất hiện thêm một ngôi sao băng mà nói.
“A! Ta đây không có kịp ước nguyện!” Sao băng tốc độ thực quá nhanh a, Âu Dương Hoành căn bản theo khong kịp làm hắn nóng vội không thôi, “Không được, ta nhất định phải tập trung tinh thần, lần tiếp theo sẽ phải cầu nguyện cho bằng được a!”
Sao băng vẫn tiếp tục bảo trì tốc độ của nó, rất nhanh liền biến mất. Vì thế mỗi lần nó biến mất cũng chính là mỗi lần người phía dưới oa oa kêu to:
“A! Ta lại không kịp!”
“A! Nó xuất hiện sao không chịu báo trước một tiếng chớ!”
“Oa, lại lỡ mất rồi!”
“Tức chết ta! Ta mặc kệ!”
“…”
A Lam nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của người kia liền nghiêng mặt đi che dấu nụ cười của chính mình. Hắn quả thật rất đáng yêu, một người đã ra ngoài xã hội bôn ba nhưng lại như vậy ngây thơ như một đứa nhỏ làm cho người ta không thể không yêu thích hắn.
Dần dần những tia xẹt sao băng ngày càng bắt đầu rơi nhiều hơn, đại khái là có thể gọi là đã bắt đầu xuất hiện “mưa”, tuy nhiên được gọi là “mưa” nhưng hiện tượng chính xảy ra khá chênh lệnh không giống lắm, dù như vậy nhưng cũng đủ làm mọi người hưng phấn không thôi.
“Oa oa oa!” Âu Dương Hoành hào hứng mà khều khều thay A Lam, “Xem, một viên!….Oa, lại một viên nữa kìa!…..Oa oa, bên kia bên kia, vừa rồi có hai viên cùng xẹt qua nga! Thật đẹp a!….”
A Lam cũng đã thấy được hai ngôi sao kia cùng sóng đôi bay qua trong màn đêm tựa như như hai bông hoa tuyết rơi xuống cùng một lúc thập phần tuyệt đẹp, khó trách sao người bên cạnh lại kích động đến như vậy.
“Không cầu nguyện sao?” Y cười hỏi.
“A?” Âu Dương Hoành nhất thời sửng sốt một nhưng nhưng sau đó lại hoảng hốt kêu to, “A! Vừa rồi chỉ lo xem, cư nhiên lại quên mất ước nguyện rồi!”
A Lam không khỏi mở miệng cười lớn, tiểu tử này thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười mà.
Bên cạnh Âu Dương Hoành đang đưa hai tay nắm chặt để trước ngực đưa mắt gắt gao mà nhìn lên bầu trời trông chờ. Bỗng một vệt sáng hiên lên, hắn cũng tiện trong lòng nói lên ước nguyện của chính mình.
Lúc ngôi sao băng xẹt qua, hắn hai tay đều nắm chặt mãi cho đến khi nó biến mất khỏi bầu trời. Hắn tức thì quay đầu lại vui vẻ hướng A Lam mà khoe:
“A Lam, ta đã ước rồi, ta đã ước được rồi đó nga!”
“Ta có lẽ cũng thế.” A Lam cười nói. Đúng vậy, vừa khi nãy sao băng bay qua, y cũng đã thầm trong lòng nói lên một điều ước.
“Ngươi ước cái gì a?” Âu Dương Hoành truy hỏi.
“Ta hi vọng sớm khôi phục trí nhớ.” Sau đó mới có thể thực hiện lời hứa đối với ngươi, bởi vì hiện tại chính bản thân ta cũng không biết ta rốt cuộc là ai, có năng lực gì để có thể giúp được ngươi, “Vậy còn ngươi, ngươi ước cái gì?”
“Ta? Ha ha ha”, hắn cười to lên, “Ta hi vọng có một ngày trời sẽ cho ta nguyên một căn biệt thự!”
A Lam lại không khỏi phát buồn cười, “Thế thì ngươi phải cẩn thận một chút, đề phòng nhà của ngươi sẽ đè chết luôn ngươi a!”
“Hắc hắc, có quan hệ gì chứ, chết dưới ngôi biệt thự ta thành quỷ cũng thấy vui a.” Âu Dương Hoành dẩu môi mà đáp lại. Hắn đưa hay tay thẳng lên bầu trời, lớn tiếng mà la:
“A, ông trời gia gia, thỉnh ông đem biến sao băng kia thành nhân dân tệ rớt xuống trước mặt ta đi!”
Lần này A Lam không cam lòng làm thế yếu, cũng học đòi theo Âu Dương Hoành mà đưa tay về phía bầu trời mà lớn tiếng nói:
“A, ông trời gia gia, thỉnh ông đem biến sao băng kia thành vàng rớt xuống trước mặt ta đi!”
Âu Dương Hoành không khỏi kêu to lên: “A, ngươi thật giảo hoạt! Vàng, ngươi còn có thể đem đổi thành thật nhiều nhân dân tệ a! Không được, lời ta nói vừa rồi không tính, ta phải nói lại!”
Sau đó hắn hút một hơi dài rồi lớn tiếng mở miệng, lần này âm thanh to còn gấp lần trước mười lần: “Ông trời gia gia a, ta cũng muốn giống như người bên cạnh a, người hãy thả vàng xuống luôn cũng được!….”
A Lam quay đầu nhìn thấy trên gương mặt người kia mười hai phần chính là vẻ mặt thật sự nghiêm túc làm y không khỏi có chút xúc động. Đây chỉ là một đước nhỏ luôn mong muốn có một cuộc sống tốt hơn, dù biết rõ chính mình không thể thực hiện được giấc mộng đẹp đó, nhưng lại đối với nó thật thập phần nhiệt tình cùng tận tâm.
Bởi vì chính là mộng, cũng chỉ vì là mộng cho nên hắn có thể vô câu vô thúc mà chìm vào trong nó, đi tìm một phần hư ảo để bảo hộ chính mình, cũng là để tạm thời quên đi sự thật tàn khốc.
Trong bầy trời đêm lấp lánh ánh sao, những ánh hào quang hòa nhã này làm cho vạn vật đều chìm đắm trong một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt. Ngẫu nhiên một tia sáng nhỏ xẹt qua làm tăng thêm vài phần mê người phong hoa.
Ánh sáng ấy dần dần vụt tắt, thiếu niên bệnh cạnh cũng đã đoạt thành tâm nguyện mà híp mắt cảm thụ, cảm thụ cảnh đêm tuyệt đẹp. Chính giờ phút này đây, cảnh vật mê ly, người cũng mê ly, A Lam thật sâu nhìn lấy nam hài trước mắt cơ hồ như muốn đem hắn khắc vào thật sâu trong nội tâm của chính mình.
Trong lòng y đột nhiên có một cỗ tình cảm xúc động dâng trào. Một ý niệm muốn được ở gần hắn, được đụng vào hắn, toàn tâm toàn ý mà cảm thụ hắn dần dần xuất hiện, tựa như chiếm lấy toàn tâm trí hắn, không thể nào xóa đi được.
Y chính là chủ động tiến đến gần nam hài bên cạnh.
Âu Dương Hoành nguyên lại vẫn còn chìm đắm trong bóng đêm tuyệt đẹp, nhưng cũng tại lúc này đây lại trước mặt lại xuất hiện khuôn mặt anh tuấn của nam nhân bên cạnh làm hắn không khỏi nhất thời ngây ngẩn cả người, bởi nam nhân trước mắt cùng với trước kia không giống nhau, hắn có thể nhìn thấy chính mình hiện ra trong ánh mắt mang theo thâm trầm cùng nhiệt tình, cơ hồ như muốn đem chính mình hòa tan vào trong đó….
Hắn cảm thấy chính mình nhất thời khẩn trương, tay chân bỗng chốc trở nên bất lực, trong lòng phát khẩn, cơ hồ không thể cử động được. Loại cảm giác lạ lẫm như vậy làm cho hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn đột nhiên muốn quay đầu đi nơi khác để né tránh đi ánh mắt đầy nhiệt liệt đâm sâu tận đay lòng kia làm cho chính mình đánh mất đi thần trí, nhưng mà lại không thể được, ánh mắt kia như bùa chú làm cho ánh mắt hắn không thể rời đi, cùng đối phương nhìn sâu vào nhau không thể tách ra.
Vì sao lại như thế? A Lam… A Lam, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào lại làm cho ta không thể xoay mặt đi? Làm ta như vậy chìm sâu vào trong nó, khó có thể tự khống….
Tâm trí Âu Dương Hoành không khỏi một trận bối rối. Hắn căn bản không hề có kinh nghiệm, không hiểu phải như thế nào đối mặt với tình huống này, hắn lại càng không hiểu thời điểm này rốt cuộc là thế nào. Chính người kia đã để lại trong lòng chính mình một ấn ký ma quái bất diệt, làm cho tâm trí chính mình một chút kháng cự lại cũng đều không có.
Là từ thời điểm nào mà ra? Là lúc lần đầu tiên y gặp hắn? Là lúc y mặc đồ ngủ đứng trước mặt hắn? Là lúc y lãng phí điện nước thì lại hiện ra vẻ mặt vô tội? Hay là y vì chính hắn mà làm một bữa tối ngon miệng?…
Không biết. Đúng vậy, hắn không biết.
Đại khái tình yêu chính là đơn giản như vậy. Nếu không phải là yêu, như thế nào cũng không quan tâm, cũng không cân thiết để ý, nhưng chính là khi thời điểm đến, có lẽ chỉ cần một sự tình xuất hiện như một cái nhoẻn miệng cười, một câu nói, một ánh mắt nhìn, một vẻ mặt cũng đã tạo nên trong lòng gợn sóng, xuất hiện một điềm báo thần kì.
Đây là tình yêu, đột nhiên đến, kẻ khác đều không được cướp đi…
A Lam…. A Lam….
Từ trong ánh mắt của nam hài, A Lam chính là thấy được cái bóng của chính mình. Giờ phút này đây, bọn họ trong mắt có nhau, chung quanh hết thảy đều trở nên vô nghĩa không thể nào hấp dẫn được ánh mắt bọn họ rời nhau.
A Lam nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên đôi môi nam hài đang nhìn chăm chú vào chính mình.
Đầu óc Âu Dương Hoành nhất thời trở nên trống rỗng. Hắn cơ hồ không ý thức được người kia đối với chính mình làm cái gì, hăn lúc này chỉ cảm giác được trên môi mình là một mảng mềm mềm…
Đó là cái gì?
Tại lúc Âu Dương Hoành bị bủa vây bởi một mảng hỗn loạn, A Lam nhẹ nhàng ly khai bở môi của hắn, nhìn nam hài dưới thân mà nhẹ giọng mở miệng:
“Dương Hoành, ta thích ngươi….”
“A Lam….”
“Theo ta cùng một chỗ có được không?”
“Cùng một chỗ….”
“Đúng vậy, cùng một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ…”
“Vĩnh viễn….cùng một chỗ…..”
A Lam lại lần nữa cúi đầu nhấm nháp đôi môi của đối phương, y nhẹ nhàng mút vào, liếm láp nó, sau đó thừa dịp nam hài mở miệng hít thở mà đưa lưỡi thâm nhập vào sâu bên trong khoang miệng của hắn.
Âu Dương Hoành chưa từng bao giờ có được cảm giác kì diệu đến như vậy. Hắn sợ hãi, rồi lại cảm thấy rất thích. Hắn muốn nhiều hơn nữa nhưng lại không biết như thế nào có thể chủ động, chính vì thế mà để cho dối phương tùy ý dẫn dắt chính mình, đầu lưỡi trong lúc đó mà liếm láp nhau, hai tay của hắn không khỏi gắt gao ôm lấy cổ đối phương, làm cho chính mình cảm thấy an tâm, sau đó chính mình cố gắng ra sức nghênh hợp đối phương…
–oo–
Vào buổi đêm sao băng buông xuống trên bầu trời, trên một chiếc giường trong một căn phòng nho nhỏ, hai thân ảnh dính chặt vào nhau. Kia chính là vừa mới nhận ra tình cảm của chính mình cho nên cũng không thể nào khống chế, vì thế chỉ có thể ngay tại trên giường làm thành một trận nam nhân si triền. Bên cửa sổ thật nhiều ánh sao lặng lẽ làm bạn quan sát một buổi xuân tình….
Đau đớn nhưng nam hài chỉ cảm thấy chính mình như bay phiêu du như một chiếc lá nhỏ, chỉ có thể bất lực mà hoảng sợ, lại như một mảnh phù chu tùy thời có thể buông thả, hắn chỉ phải gắt gao ôm cổ nam nhân trên người, nương theo từng luật động của y…
Dương Hoành….Dương Hoành…. tại trận kích tình đang diễn ra kia, nam tử nhẹ nhàng gọi tên nam hài. Y hiện tại chỉ nghĩ muốn được chôn sâu vào trong cơ thể đối phương, vĩnh viễn, vĩnh viễn không muốn rời ra….
Hết thảy sau một trận tình ái, A Lam ôm lấy nam nhân đã không còn chút tinh lực nào vào sâu trong lòng ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, rồi đặt lên vai trơn mịn của hắn một nụ hôn thật nhẹ.
Âu Dương Hoành lại đưa đầu mình rúc vào trong lòng ngực của y, không biết có phải là thẹn thùng hay là cái gì, cuối cùng hắn nâng đầu lên nhìn nam nhân đã cùng mình mập hợp mà nói:
“A Lam, nếu một ngày nào đó ngươi khôi phục lại trí nhớ phát hiện ra chúng ta chênh lệch quá lớn, ngươi có thể hay không làm bộ như chưa từng biết ta?”
A Lam nhìn thấy trong ánh mắt nam hài mang theo một nỗi bất an cùng một chút không hề tự tin, đúng vậy, hắn sợ hãi chính mình tìm được rồi lại đánh mất đi.
A Lam vuốt ve đầu của hắn, gắt gao ôm vào trong ***g ngực của chính mình làm cho hai người da thịt dán chặt vào nhau, hướng hắn đưa ra lời hứa hẹn:
“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. Ta yêu ngươi, Dương hoành, ta yêu ngươi….”
–oo–
Lại thêm một buổi chiều nhẹ trôi qua, Âu Dương Hoành thật nhanh chạy đến cửa hàng mua bốn chân gà chiên mắm, vui vẻ trở về cùng A Lam ăn một buổi tối thật ngon.
Kể từ buổi tối hôm qua, hắn cũng đã trở thành một người lớn bởi chính hắn đã có kinh nghiệm rồi. Âu Dương Hoành thầm nghĩ như thế mà kiêu ngạo không thôi a. Hắn rốt cuộc cũng đã trưởng thành thoát khỏi cái vỏ bọc của một tiểu xử nam rồi nha.(=.=ll)
Âu Dương Hoành vui vẻ nhảy chân sáo theo một con ngõ tắt nhỏ trở về, ngay tại cầu thang lại muốn chạy thật nhanh đến cửa nhà mình cho nên lúc này đã muốn hết hơi mà thở hồng hộc, thế nhưng trong lòng lại ngọt như mật a.
“A Lam! A Lam!” Hắn vừa một bên tìm chìa khóa, một bên đoán xem nam nhân trong phòng rốt cuộc là đang làm cái gì nha. Ân, y hiện là đang nấu cơm hay là đang chờ chính mình trở về? Nguyên lai cảm giác có người yêu ở nhà chờ mình về là tuyệt vời như vậy a, A Lam, ta yêu A Lam.
Âu Dương Hoành ba ba mở khóa, vui vẻ mở cửa ra. Hắn tưởng tượng nhìn thấy A Lam thì phải cười như thế nào ha? Là một nụ cười ngọt ngào thật tươi? Hay là ha ha cười to hai tiếng? Nếu không biết nên làm cái gì thì cũng không được thì trực tiếp tặng cho y một nụ hôn nồng nhiệt?! Âu Dương Hoành hì hì cười nhẹ.
“A Lam, ngươi xem ta….” mang đến cái gì… Âu Dương Hoành lờn tiếng nói, nhưng mà câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra thì đã thấy rõ tình hình trước mắt, gói to trong tay lập tức rơi xuống rớt ra mấy chiếc chân gà vẫn còn nóng ra ngoài để lại dấu vết trên mặt đất….
Hắn chỉ thấy trong căn phòng này, A Lam vẫn không một chút nhúc nhích mà ngất xỉu trên mặt đất, bên cạnh vương vãi những hạt gạo vẫn còn ướt át!
Mặt Âu Dương Hoành nhất thời trở nên trắng bệch. Hắn chạy đến ôm lấy cổ nam nhân, dùng toàn sức mà vội vàng kêu hoán lên:
“A Lam! A Lam! Ngươi làm sao vậy!….”
Nhưng mà A Lam vẫn đóng chặt mắt, động một chút cũng không hề có. Y hiển nhiên đã lâm vào hôn mê nên căn bản không nghe được âm thanh gì, càng không thể có được một chút phản ứng.
Không, không cần!….Cầu ngươi không cần như vậy dọa ta!….Âu Dương hoành gắt gao ôm lấy nam nhân vào trong ***g ngực. Một nỗi sợ hãi bỗng chốc phát sinh, trong nháy mắt thấm vào tận sâu lục phủ ngũ tạng của chính hắn.
Không!…. A Lam!…. A Lam!….