Ngay sau đó chủy thủ bị Diệp Quân Trì cướp lấy dễ dàng rồi ném qua một bên.
Thực lực chênh lệch quá lớn, Kỷ Viên còn chưa kịp phản ứng, trong tay đã trống không, chỉ có thể dùng sắc mặt băng lãnh nhìn Diệp Quân Trì chậm rãi tới gần.
Kỷ Viên tuyệt vọng: “Hệ thống làm sao đây, kịch này diễn tiếp thế nào?”
Hệ thống cũng thật tuyệt vọng nói: “Ngươi sao lại yếu ớt như vậy…”
“Nhiệm vụ thất bại rồi sao?”
“Không, chỉ là muốn ngươi uy hiếp hắn rời khỏi, hắn không nhất định phải thật sự rời đi.”
“Vậy bây giờ làm sao?”
Hệ thống suy nghĩ một chút, động viên Kỷ Viên: “Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, sẽ qua thôi.”
Kỷ Viên đờ mặt thầm mắng cái đồ thanh nương, Diệp Quân Trì nhìn hắn ở khoảng cách gần, mùi hương đạm nhạt trên người lập tức tràn ngập trong khoang mũi. Khuôn mặt tuấn mỹ kia gần sát trong gang tấc, đôi con ngươi thâm thúy nhìn mặt hắn chằm chằm, ngay cả hơi thở ấm áp cũng hòa vào nhau.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân Trì nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là Kỷ Viên sao?”
Một câu làm Kỷ Viên cả kinh, sau lưng chợt lạnh, cảm giác như bị sét đánh trúng, kinh sợ tới da đầu cũng run rẩy, hắn thiếu chút nữa thì rùng mình một cái, nhưng lúc mở miệng giọng nói còn cố gắng duy trì sự băng lãnh: “Ngươi lại muốn làm gì.”
Diệp Quân Trì chớp mắt vài cái, cảm giác nguy hiểm mới vừa rồi bao phủ xung quanh người nháy mắt đã tản đi, hắn cười rộ lên, thò tay sửa lại mái tóc rối của Kỷ Viên, lui người lại ngồi bên giường: “Tóc rối.”
Chỉ cần ngực không rối là được rồi.
Kỷ Viên lãnh đạm nhìn Diệp Quân Trì: “Ngươi sao còn chưa đi?”
Diệp Quân Trì vui vẻ nói: “Xem ngươi thay y phục.”
Kỷ Viên lên án trong lòng: “Hệ thống, đồ lưu manh này đùa giỡn ta!”
Hệ thống nói: “Dỗi hắn.”
“Dỗi không được.”
“Vậy thì chịu rồi. Nhiệm vụ mới là rời khỏi căn phòng này, thời hạn là một nén hương, ngươi tự cầu phúc cho mình đi.”
Kỷ Viên khóc thầm: “Là làm sao? Một nén hương là bao lâu?”
Hệ thống thở dài, có vẻ như đang cảm thán không có văn hóa thật đáng sợ: “Nửa giờ.”
Nửa giờ, không thể coi là nhiều.
Tuy rằng hệ thống chưa nói tới hậu quả khi nhiệm vụ thất bại, nhưng Kỷ Viên một chút cũng không muốn nếm thử, lại còn là loại nhiệm vụ có thời hạn này nữa.
Nhìn Diệp Quân Trì đã chuyển sang ngồi ghế dựa ung dung chờ mình thay y phục, Kỷ Viên giãy giũa kịch liệt trong lòng. Ngủ một đêm, áo ngoài có nhiều nếp nhăn, dựa theo tính cách của nguyên chủ tuyệt đối sẽ không mặc nữa, nhưng có người ngồi cạnh xem kịch, sẽ tạm chấp nhận không tính là OOC chứ?
Một khi OOC sẽ bị đập nát linh hồn, Kỷ Viên tiến thoái lưỡng nan, chọc hệ thống hỏi, hệ thống sẽ chỉ trả lời “Vấn đề cơ mật, không có quyền hỏi tới.”
Mắt thấy thời gian đang trôi qua từng chút một, Kỷ Viên nhịn không được mà dùng ánh mắt ai oán nhìn Diệp Quân Trì đang kiên nhẫn mười phần.
Người này sao lại rãnh rỗi như thế chứ? Hoàn toàn không giống như trong tin đồn mỗi ngày đều vội vàng đi giết người phóng hỏa, gian dâm cướp của, nhất định hai ba ngày lại có một tin tức tinh phong huyết vũ về ma đầu.
Giằng co hồi lâu, Kỷ Viên vẫn không có can đảm thay y phục trước mặt Diệp Quân Trì – hai cục ngực rơi xuống, lại thêm một đại huynh đệ, dọa Diệp Quân Trì gặp ác mộng thì phải làm sao?
Theo như cách suy nghĩ của nguyên chủ, ma đầu này hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, âm lệ ngoan độc, nếu hắn phát hiện mỹ thiếu nữ xinh đẹp mình bắt về không phải là mỹ thiếu nữ xinh đẹp, mà là một muội tử có chíp chíp, còn không trực tiếp giết chết hắn, tiện tay giết chết toàn bộ gia tộc của nguyên chủ.
Chiếm cơ thể của người ta rồi, sao có thể không biết xấu hổ lòi đuôi làm liên lụy tới gia tộc nhà người ta được?
Trong lòng Kỷ Viên siêu siêu khổ sở, cẩn thận bước xuống giường, tùy tiện sửa lại mái tóc dài tán loạn định đi ra ngoài, không nghe thấy âm thanh nhắc nhở bị OOC, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, không ngờ còn chưa kịp thuận lợi đi ra ngoài, lại bị Diệp Quân Trì đột nhiên mở miệng mà suýt nữa sặc nước bọt trong họng.
Diệp Quân Trì nói: “Lại đây.”
Kỷ Viên không quan tâm tới lời này, đi tới đẩy cửa – đẩy không ra. Diệp Quân Trì cười dài: “Không lại đây thì hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa.”
Kỷ Viên nhìn thời hạn nhiệm vụ, còn lại chưa đến mười lăm phút nữa.
… Anh giai à! Anh muốn làm gì!
Vì nhiệm vụ bức bách, Kỷ Viên đành phải lấy lại bình tĩnh, đi tới trước mặt Diệp Quân Trì. Diệp Quân Trì thuận thế đứng lên, nói “Ngồi xuống.”
Mặt Kỷ Viên không chút thay đổi mà ngồi xuống.
Lập tức cảm giác trên tóc có thứ gì đó đang nhẹ nhàng chải vuốt, hắn ngẩn người mới kịp phản ứng lại, da đầu không khỏi run lên. Cái cảm giác đại ma đầu chải tóc cho mình này, một chút cũng không mới mẻ, cũng không ấm áp gì hết, hắn chỉ lo Diệp Quân Trì không cẩn thận chải đến rụng luôn đầu mình xuống.
Động tác Diệp Quân Trì chậm rì rì, chải xong mớ tóc lộn xộn của Kỷ Viên tới mượt mà, còn rảnh rỗi cầm một lọn tóc đen lên ngửi, cười nói: “Thơm quá đi.”
Kỷ Viên tới đây đã ba ngày không tắm gội, nghe vậy không khỏi kính sợ sâu sắc khứu giác khác thường của Ma Quân.
May mà Diệp Quân Trì còn chưa nghịch thiên tới mức biết búi tóc, chỉ xử lý xong cái đầu loạn xì ngầu kia liền đại phát từ bi tha cho Kỷ Viên, Kỷ Viên vội vàng rời khỏi phòng, hoàn thành nhiệm vụ khi chỉ còn lại có một phút.
Diệp Quân Trì bắt nguyên chủ đưa vào trong Ma cung, cơ bản là trạng thái bị nuôi nhốt, chỉ thường thường tới gây rối một chút, hỏi hắn có muốn gả hay không, tựa hồ chỉ là một trò vui, thái độ tùy tiện, cũng không bảo hắn không thể rời khỏi Ma cung, cũng không hạn chế tự do của Kỷ Viên.
Nhiệm vụ thứ ba của ngày hôm nay chính là đi dạo xung quanh, tìm đường rời khỏi Ma cung.
Thời tiết rất nóng bức, Kỷ Viên nhịn xúc động moi ngực giả ra cắn, lau lau mồ hôi đi tới đi lui trong Ma cung, thường thường lại gặp phải vài binh đội Ma quân đi tuần tra, đều cung kính gọi hắn một tiếng phu nhân.
Kỷ Viên chấn động.
“2333, ngươi còn chưa nói cho ta biết đến cùng ta tới thế giới này để làm gì.”
Hệ thống nói: “Hoàn thành nhiệm vụ.”
Kỷ Viên cân nhắc một chút, nhạy bén phát hiện ra lỗ hổng: “Ý của ngươi là, chi cần duy trì tính cách lạnh như băng của nguyên chủ, hoàn thành nhiệm vụ, những thứ khác ta muốn làm gì cũng được?”
“Xem như là vậy đi.”
Như vậy lại tốt.
Kỷ Viên lại hỏi: “Thế giới này không phải thật mơ hồ sao, tu chân? Tại sao nguyên chủ lại không thể phi thiên động địa gì đó?”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Bởi vì nguyên chủ là một phế nhân.”
“… Hả?”
“Nguyên chủ không có thiên phú tu luyện.” Nói một câu đơn giản như vậy, lại nhớ ra kí chủ rất ngu, hệ thống lại lộ ra vài chi tiết nhỏ, “Bởi vì thể chất đặc thù, mệnh cách kỳ dị, nguyên chủ dù có khắc khổ tu luyện cỡ nào cũng vô ích, không thì ngươi cho rằng tại sao nguyên chủ nổi tiếng bốn phương lại không có ai tới cầu hôn, lúc bị bức hôn lại không có ai tới cứu?”
Dừng một chút, nó nói tiếp: “Bởi vì đủ loại nguyên nhân, nguyên chủ đã sớm quyết tâm muốn chết, lúc bị Triệu gia công tử gì đó bức hôn, liền nuốt độc dược mãn tính, Diệp Quân Trì cũng không phát hiện ra, thế nên hắn tới Ma giới không lâu sau liền quy thiên, vừa lúc linh hồn của ngươi phù hợp, liền mang ngươi tới đây.”
Thế giới này coi trọng thực lực, một phế nhân, dù cho là đẹp tới nhân thần cộng phẫn, cũng không được gia tộc hắn chấp nhận.
Cũng không phải là thiếu bình hoa trêu hoa ghẹo nguyệt, thiên phú tu luyện tốt hoặc gia thế nổi trội xuất sắc mới là điều kiện hàng đầu, thật không khéo nguyên chủ không có thiên phú tu luyện, gia tộc cũng chỉ làm một gia tộc không lớn không nhỏ chìm trong cái giới tu đạo này.
Kỷ Viên có chút đồng cảm với nguyên chủ, thở dài, dứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung, đi mất một buổi sáng trong ma cung, cuối cùng cũng tìm được cửa sau không có ma binh trông giữ, đằng sau là một ngọn núi, yêu ma quỷ quái phần đông, chướng khí dày đặc tới nỗi ban ngày cũng có thể cảm nhận được.
Theo lời hệ thống nói, núi kia chính là nơi giao nhau giữa Nhân giới mà Ma giới.
Trong lòng Kỷ Viên đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt.
Dự cảm này đã được nghiệm chứng khi nhiệm vụ đổi mới vào lúc mấy ngày hôm sau: Đêm nay chạy trốn khỏi ma cung, đi tới sau núi (0/1)
Kỷ Viên nói: “Ta có một câu nói này không biết có nên nói hay không.”
Hắn tìm hệ thống nói lí lẽ: “Đi tới sau núi? Tay ta trói gà không chặt ngươi để ta đi tới sau núi?”
Hệ thống thật ôn nhu: “Không làm nhiệm vụ có hậu quả gì, bảo bối ngươi có thể thử xem xem.”
Giọng nói ôn nhu của hệ thống vốn lạnh lùng thật làm cho người ta hoảng sợ, Kỷ Viên rùng mình một cái, khuất phục.
Lúc buổi tối, thị nữ tới đưa cơm nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỷ Viên, đồng cảm mà lắc đầu, do dự hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Kỳ cô nương đừng lo lắng, quân thượng thật ra cũng không giống như trong lời đồn, ngươi yên tâm gả cho hắn đi, hắn sẽ đối tốt với ngươi.”
Theo như tính cách của nguyên chủ, Ma tộc đối đãi với nam nữ già trẻ đều không quan tâm xấu đẹp, đều là không nhìn không nghe mà xử tội. Trong lòng Kỷ Viên nói một câu em gái, xin lỗi nhé, sắc mặt lại lãnh đạm suy nghĩ đêm nay phải sống sót sau núi thế nào.
Lúc ban ngày hắn đã thấy rõ chướng khí mù mịt, buổi tối yêu ma quỷ quái ra ngoài hoạt động còn cần phải nói? Hắn còn không đủ nhét vào kẽ răng của mấy thứ kia, hơn nữa vừa tới thế giới này không lâu, tuy rằng thần kinh thô, nhưng tốt xấu gì nhìn thấy Ma tộc đều có hình người bình thường, ai mà biết yêu ma quỷ quái nơi rừng sâu sẽ có bộ dáng kỳ quái gì?
Kỷ Viên nghĩ, lại nhịn không được mà thở dài, mỹ nhân lạnh lùng có hơi chuyển sang làm mỹ nhân ưu sầu thì cũng vẫn là mỹ nhân, tiểu thị nữ nhìn thấy có hơi đau lòng, lại nhẹ giọng nói:
“Cô nương đừng quá lo lắng, quân thượng bên ngoài sát phạt quyết đoán bất cẩu ngôn tiếu, cũng chỉ có trước mặt người mới có thể ôn nhu kiên nhẫn, người phải quý trọng tình cảm của quân thượng mới đúng, trăm nghìn lần đừng chọc cho quân thượng tức giận…”
Kỷ Viên không chú tâm nghe, lực chú ý của hắn đều đặt hết lên kế hoạch chạy trốn đêm nay.
Chạy khỏi ma cung cũng không phí lực, không biết có phải là quá tin vào bản thân hay không mà Diệp Quân Trì không hề phái người trông coi Kỷ Viên, để cho hắn được yên tĩnh.
Tiểu thị nữ nhìn hắn không yên lòng, lắc đầu không nhiều lời nữa, đợi hắn dùng bữa xong liền dọn dẹp, cúi người lui xuống.
Kỷ Viên lúc này mới dám lười biếng duỗi eo, moi quả đào đã ủ trong ngực đến ấm lên ra, cắn một miếng, “Hệ thống, ta muốn xin bàn tay vàng, nếu không ta đi tới núi sẽ chết mất, ngươi sẽ không còn chỗ ở nữa.”
Hệ thống lãnh khốc nói: “Xin được bác bỏ.”
Kỷ Viên nghiến răng: “Ta chết trên đường ngươi cũng không chịu ảnh hưởng?”
Hệ thống trầm mặc một chút, ho nhẹ: “Sau khi lên núi rồi chạy về phía tây, yêu vật ít. Yên tâm, ngươi sẽ không chết…” Đại khái là thế.
Tốt xấu gì cũng đã được bảo đảm, Kỷ Viên u buồn lấy thêm một quả đào nữa ra cắn, cắn xong mới phát hiện trái cây trên bàn hôm nay là lựu, lớn hơn đào một chút, nhét vào ngực hiệu quả nhất định còn to hơn.
Kỷ Viên đen mặt, thầm mắng mình miệng tiện, bất đắc dĩ nhét hai quả lựu vào ngực, cộm đến hoảng.
Cúi đầu nhìn hai cục ngực giả nháy mắt đã biến lớn, Kỷ Viên: “…” Ai, buồn đời.
Cũng không biết tới lúc nào mới có thể xóa hai chữ em gái đi, làm một thằng đàn ông chíp chíp đường đường chính chính.