Tiên Liêu Vi Kính

Chương 6: Chương 6: Nhập cục 6




Ánh nến âm u chiếu sáng khuôn mặt dịu ngoan và thanh nhã của người thanh niên, trên khuôn mặt nhợt nhạt là một nụ cười thật tươi, y đưa tay đóng cửa lao lại, che miệng ho khan vài tiếng: “A Viên, có bị thương không?”

Trong nháy mắt, Kỷ Viên nhìn thấy y mà ngây ngẩn cả người, hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt của y, tận tới khi hệ thống ho khan nhắc nhở có khuynh hướng OOC, hắn mới vì sợ hãi bị sét đánh mà hồi thần.

Hắn vẫn chưa hết kinh hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt của người thanh niên, phát hiện vẻ mặt và tư thái của người này quả là có phần khác biệt so với trong trí nhớ, áp chế nỗi lòng đang dâng lên, chọt chọt hệ thống: “Đây là ai vậy?”

Hệ thống đáp: “Con trai cả của tam thúc ngươi – ông ấy đã mất từ khi mới tráng niên, tên y là Kỷ Sâm, tính cách không tệ, đối xử tốt với nguyên chủ, chúng ta có thể nắm lấy cơ hội từ y mà chạy thoát khỏi đây.”

Trong lúc hệ thống đang giới thiệu, Kỷ Sâm đã đi tới, nhìn Kỷ Viên đang bị xiềng xích khóa chặt, khuôn mặt hiện lên sự âu lo, nhíu mày nói: “Nhị bá thật quá đáng, người ngoài mới truyền chút tin đồn, ông ta đã lập tức muốn đưa đệ tới liên minh chính đạo nhận chết…”

Kỷ Viên suy nghĩ một chút, ánh mắt lại dừng lại trên khuôn mặt quen thuộc, mở miệng đáp: “Đường huynh, cha đệ đâu rồi?”

Kỷ Sâm do dự một chút: “Trước khi Triệu Dương đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, người ngoài liền truyền chút tin đồn, người nhà Triệu gia đã tới đây một chuyến… đại bá vì muốn bảo vệ cho mọi người, đã theo người Triệu gia tới Nam Trì.”

Kỷ Viên mơ hồ có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, trong chớp mắt, bảng nhiệm vụ đột nhiên đổi mới: Cứu Kỷ Huyền (0/1). Tip: Không giới hạn thời gian, nhiệm vụ bắt buộc.

Kỷ Viên: “…”

Hệ thống: “… Nén bi thương.”

Cũng không biết Kỷ Viên đã vượt qua nỗi tuyệt vọng trong nháy mắt thế nào, Kỷ Sâm lại càng cau mày, che miệng ho khan tới tê tâm liệt phế một lúc lâu, khi mở miệng còn có mùi máu thản nhiên: “Sám sớm mai Nhị bá sẽ phái người đưa đệ đi Nam Trì, người của Triệu gia đang chờ ở đó, họ sẽ không nghe đệ giải thích đâu… A Viên, đệ đừng lo, huynh sẽ bảo A Thâm tới chỗ Nhị bá trộm chìa khóa, hẳn là với thân thủ của nó sẽ không có vấn đề gì, tối nay đệ hãy rời khỏi Dương Ninh, tới Tấn Hà Giang gia xin giúp đỡ.”

Kỷ Viên hỏi hệ thống về quan hệ của người Kỷ gia với nhau, không nhận được câu trả lời, đành thấp giọng hỏi: “Đường huynh, sức khỏe của huynh… sao rồi?”

Thân thể của Kỷ Sâm không được tốt, tật bệnh quấn thân, trên một phương diện nào đó, thì cũng là đồng bệnh tương liên với nguyên chủ – hoàn toàn không thể tu luyện. Y nghe hắn hỏi, chỉ cười nói “Vẫn vậy thôi”, rồi quay đầu sang chỗ khác ho khan, sắc mặt vốn tái nhợt lại hơi chuyển sang hồng, nhưng lại là màu hồng của bệnh tật.

Hệ thống quan sát một lát, thở dài: “Mệnh của người này còn kém hơn cả nguyên chủ, đã định trước là không thể sống lâu.”

Vốn chỉ là thuận miệng thở dài, không ngờ lại như giẫm phải đuôi của Kỷ Viên, hắn bỗng xù lông lạnh lùng quát hệ thống câm mồm, nhìn Kỷ Sâm, chậm rãi nói: “Nhị thúc với cha đệ xưa nay bất hòa, gần như có thể nói là thủy hỏa bất dung, bây giờ, ông ta đang tạm nắm cái chức đại gia chủ thay cha đệ phải không? Ông ta muốn bắt đệ chết, không ai có thể cản lại đâu. Đường huynh, huynh về đi, nếu Nhị thúc mà biết huynh muốn thả đệ ra, huynh và A Thâm sẽ không thể sống an ổn được.”

Hệ thống kinh hãi: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Ta không có cách nào cho ngươi bàn tay vàng để ngươi ngồi một chỗ đại sát tứ phương, cứu cha ngươi ra đâu nhé, chỉ có thể niệm chú siêu độ cho ngươi và cha ngươi trên đường xuống hoàng tuyền mà thôi.”

Kỷ Viên mím môi, mắt điếc tai ngơ.

Hắn đã nghe được không ít chuyện từ chỗ hệ thống, Kỷ Mân là một kẻ ích kỉ lạnh lùng, lúc trước đoạt vị trí đại gia chủ với cha của nguyên chủ tới đầu rơi máu chảy, cuối cùng bại trận, luôn mang lòng oán hận với cha của nguyên chủ và nguyên chủ, ngay cả dòng tam thúc đứng về phía cha của nguyên chủ cũng là cực kỳ chán ghét.

Nếu Kỷ Mân phát hiện ra việc Kỷ Sâm đã làm, cái mạng vốn đã có thể mất bất cứ lúc nào, có thể cũng sẽ chỉ còn lại nửa cái.

Không phải là hắn không muốn lợi dụng Kỷ Sâm để trốn thoát, dù sao nhiệm vụ này cũng không giới hạn thời gian, thoát ra rồi có thể suy nghĩ kĩ càng hơn, chỉ là… người trước mặt này tuy rằng từ tính cách tới vẻ mặt đều hoàn toàn không khớp với người trong trí nhớ của hắn, nhưng khuôn mặt này lại là giống nhau như đúc, hắn không hạ tay xuống nổi.

Kỷ Sâm lắc đầu, thần sắc cứng đờ liền nhu hòa trở lại: “Huynh không sao đâu, đệ đừng lo. Đại bá đối xử với huynh và A Thâm chẳng khác nào cha ruột, huynh sao có thể ngồi yên mặc kệ được.”

Kỷ Viên trầm mặt một lát, rồi thấp giọng đáp: “Đa tạ đường huynh.”

Sự trùng hợp này thật quỷ dị, người có khuôn mặt này, dù là ở thế giới kia của hắn hay là thế giới này, đều là người duy nhất trong gia tộc nguyện ý nắm lấy tay hắn, kéo hắn đứng lên.

Kỷ Sâm vẫn còn muốn nói gì đó, gáy bị người ta chém một cái, trước mắt một màu đen sì, liền ngất đi.

Kỷ Viên được hệ thống gợi ý, cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngước mắt nhìn thiếu niên tuấn tú không biết đã tới đây từ lúc nào, đoán đây hẳn là em trai ruột của Kỷ Sâm, trầm giọng nói: “Cẩn thận chút, đừng để người khác phát hiện ra hai người đã tới đây.”

Kỷ Thâm bĩu môi, ghét bỏ nhìn huynh trưởng nằm trong lòng mình: “Định dùng kế sách của huynh sao? Đồ ngốc ngây thơ này cho rằng chỉ bằng thân thủ của ta là có thể lấy trộm chìa khóa từ chỗ Kỷ Mân, không khỏi đề cao ta quá mức rồi.”

Ngữ khí hắn ác liệt, động tác lại rất cẩn thận, ôm Kỷ Sâm vào trong ngực mang đi, cố gắng để y có thể tựa vào ngực mình một cách thoải mái nhất, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Viên: “Ngại quá, ca ta không cứu được huynh, mà ta cũng không thể cứu được huynh nốt, huynh tự cầu phúc cho mình đi.”

Hệ thống than thở, không ngừng lảm nhảm: “Xong rồi, ngươi chết chắc rồi, đến Nam Trì ngươi hết đường chối cãi, trực tiếp sẽ bị giết thịt tuẫn táng theo họ Triệu.”

Kỷ Viên cũng mặc kệ nó, hắn chưa từng OOC, mà hệ thống thì không biết OOC bao nhiêu lần rồi, hệ thống lạnh lùng vô tình ban đầu cũng không biết đã biến đi đâu.

Kỷ Thâm xoay người bước đi, khi bước tới cửa, bước chân khẽ khựng lại, mũi chân vô thức di di trên mặt đất, không để ý chút nào: “Nghĩ cho thể diện của ca ca ta, nhắc huynh một câu… Ngày mai Kỷ Sơn sẽ áp giải huynh đi Nam Trì, Kỷ Sơn này… huynh nên cẩn thận một chút.”

Kỷ Viên gật đầu.

Địa lao nhanh chóng trở về với sự yên tĩnh, tĩnh tới như đã chết lặng.

Hệ thống an ủi: “Ngươi đừng tuyệt vọng, nói không chừng giữa đường lại có một Trình Giảo Kim nhảy ra.”

(Trình Giảo Kim: ý chỉ anh hùng nông thôn, giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha a.k.a con ng thích xen vào chuyện của ng khác:P)

“Hệ thống…” Kỷ Viên rối rắm một chút, nhỏ giọng hỏi, “Kỷ Sâm… Có phải cũng là người xuyên qua không vậy?”

Hệ thống trầm mặc một chút, ngữ khí lại như đang nói chuyện với thằng ngốc: “Đương nhiên là không rồi.”

“Ồ.” Kỷ Viên cúi đầu: “Ta đã từng nói cho ngươi biết rồi phải không, trước khi ta cam tâm tình nguyện trở thành một nhị thế tổ chờ ăn chờ chết, thực ra ta vẫn rất cố gắng… ta có một em trai cùng cha khác mẹ, mới đầu ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nó, sau đó nó vì cứu ta mà chết… Kỷ Sâm giống nó y như đúc.”

“…” Hệ thống thở dài, không biết nên nói gì, chỉ có thể nói: “Nén bi thương.”

Hai bên câu được câu chăng nói chuyện tào lao, đêm dài dằng dặc dần trôi qua, khi người Kỷ gia vào áp giải Kỷ Viên rời đi thì hắn đã thiếu chút nữa ngủ quên.

Có chút khác biệt so với trong tưởng tượng của Kỷ Viên, Kỷ gia không hề có ý định cưỡi kiếm đưa hắn tới đó trực tiếp, mà đã có xe ngựa xuất phát trên đường núi, hắn bị giam trong một buồng giam tù nhân, một đường xóc nảy tới nỗi cảm tưởng như chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ khạc cả phổira.

Ba hồn bảy vía của Kỷ Viên xóc tới chỉ còn lại một hồn một vía, sống không bằng chết tựa vào song sắt, vẫn còn phun tào: “Thật tệ bạc!”

Hệ thống lạnh lùng đáp trả: “Ngươi vẫn còn trông mong được người ta mang theo cưỡi kiếm vèo một cái là tới? Vội vã chịu chết như vậy không bằng ta phán một câu OOC cho ngươi càng nhanh hơn.”

Kỷ Viên ho khan: “Không phải là do ta tò mò sao, đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa được trải nghiệm cảm giác cưỡi kiếm…”

“Hứ.” Thiên ngôn vạn ngữ của hệ thống cô đọng lại trong một tiếng hứ, trầm mặc một chút, bắt đầu phân tích cho cái tên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra này: “Thoạt nhìn khắp thiên hạ đều cho rằng ngươi là tình nhân của Diệp Quân Trì, Kỷ gia sợ Diệp Quân Trì đã lặng lẽ xuất phát, cũng không biết Diệp Quân Trì bây giờ thế nào…”

Phát hiện ra mình thuận miệng lỡ lời, hệ thống câm miệng ngay lập tức, chỉ cầu mong Kỷ Viên không phát hiện ra.

Kỷ Viên cũng không dễ lừa gạt tới vậy: “Diệp Quân Trì? Người anh em làm sao vậy?”

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, kịp phản ứng lại: “Chẳng lẽ là do máu của ta? Diệp Quân Trì lâu như vậy rồi vẫn chưa tớitìmta tính sổ, xảy ra chuyện rồi sao?”

“Yên tâm, người ta là Ma quân, không chết được.”

Kỷ Viên chỉ có thể im lặng cúi đầu vẽ vòng tròn.

Tiết trời tháng bảy, thời tiết oi bức, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống làn da trần chẳng khác nào bị ngâm trong vạc dầu sôi, đoàn xe bí mật áp giải Kỷ Viên của Kỷ gia này từ kẻ đứng đầu, tới mười mấy kẻ khác trong đoàn, tuy đều là người tu chân, vậy mà đi được nửa ngày cũng đã thở hồng hộc, một đám mệt rũ.

Kỷ Viên kéo mành che bằng da trâu treo trên song sắt, lặng lẽ để lại một khe hở nhỏ để âm thầm quan sát, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Sơn. Hệ thống nhìn thanh kiếm trên lưng của Kỷ Sơn, lại chậc một tiếng: “Còn tưởng Kỷ Mân sẽ không chịu được sức cám dỗ mà vụng trộm thu lấy thanh bảo kiếm cực phẩm này chứ, không ngờ vẫn còn thông minh một chút, biết thanh kiếm này không thể giữ lại.”

Kỷ Viên đang định đáp lời, Kỷ Sơn lại như cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn qua. Kỷ Viên vội vàng rủ tấm mành che xuống, chui vào trong góc: “Không hiểu tại sao, ta cảm thấy Kỷ Sơn này rất nguy hiểm.”

Hệ thống trầm mặc một chút, lại lần nữa thở dài sâu kín: “Sản phẩm của Đức quốc xã.”

Kỷ Viên: “Ý là sao?”

Hệ thống chính trực lại nghiêm túc: “Thôi, chúng ta tiếp tục thảo luận xem nên trốn thoát kiểu gì.”

Không biết có phải là do Kỷ Sơn phát hiện ra Kỷ Viên đang nhìn trộm hay không, mà không bao lâu sau liền lệnh cho đoàn xe dừng lại ở một mảnh đất khá trống trải trong rừng nghỉ ngơi. Đoàn xe đã xuất phát từ sáng sớm, bây giờ đã gần hoàng hôn, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, phân công nhiệm vụ xong cho từng người, dự định dừng lại ở đây một đêm.

Kỷ Viên vừa mới phủ định cái đề nghị não tàn “Sắc dụ cho lũ đàn ông thô tục này tự giết lẫn nhau, làm ngư ông đắc lợi trốn thoát”, buồng giam tù nhân vốn kín kẽ lại đột nhiên sáng rực cả lên, Kỷ Viên ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú nhưng thâm trầm, thiếu chút nữa chịu không nổi mà run rẩy cả người.

Kỷ Sơn nhìn chằm chằm Kỷ Viên không đổi sắc mặt, trong mắt có ánh lửa chợt lóe, giọng nói trầm thấp: “A Viên, trong lòng ta, ngươi vẫn luôn cao quý băng lãnh như cao sơn tuyết liên.”

… Mẹ nó so sánh cái kiểu gì đấy.

Kỷ Viên nổi da gà: “Hệ thống, có phải là gã bị bệnh rồi không!”

Hệ thống: “Ừ, thần kinh bị Đức quốc xã mang đi thí nghiệm.”

Kỷ Sơn nhìn chằm chằm Kỷ Viên, ánh mắt từ si mê chuyển sang âm trầm cố chấp: “Ngươi tinh khôi tựa tuyết đến vậy… Ta vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào ngươi, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều tự cảm thấy xấu hổ… nhưng thật không ngờ ngươi lại bị một tên Ma tộc bẩn thỉu làm bẩn. A Viên, ngươi quả đã làm ta thất vọng.”

Kỷ Viên chấm hỏi đầy đầu.

Kỷ Sơn bỗng có động tác, mở buồng giam tù nhân ra. Bên cạnh có người nhìn thấy, nghi hoặc nhưng không dám hỏi, Kỷ Sơn lạnh lùng nhìn qua: “Ta dẫn nó đi vệ sinh, không có lệnh của ta, không ai được tới gần.”

Bị Kỷ Sơn kéo tay ngả nghiêng lảo đảo đi sâu vào trong rừng, Kỷ Viên đã kịp phản ứng lại, run rẩy: “… Không phải chứ? Đây không phải là một đôi đường huynh muội à nhầm đường huynh đệ sao?”

Hệ thống rất đồng tình: “Em trai cùng cha khác mẹ chết vì ngươi kia, chẳng lẽ ngươi cảm thấy người ta chỉ có tình anh em đơn thuần với ngươi thôi hay sao?”

Kỷ Viên: “…”

Đã đoán được Kỷ Sơn muốn làm gì, Kỷ Viên giãy mạnh hơn, sắc mặt Kỷ Sơn thật kinh khủng, đưa tay lên muốn đánh cho hắn ngất đi, Kỷ Viên giãy giụa càng thêm kịch liệt, đang muốn kêu khóc cầu cứu tổ chức, bảo vệ khí tiết trong sạch của mình, bên tai bỗng vang lên tiếng cười nhạo trầm thấp.

Hắn nghe thấy, đương nhiên là Kỷ Sơn cũng nghe thấy, lập tức che trước người Kỷ Viên, nhìn về phía một cây đại thụ cách đó không xa, lớn tiếng quát: “Ai đó!”

Trình Giảo Kim?

Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của Kỷ Viên, rồi hắn bỗng nhận ra giọng này có phần thật quen thuộc, lập tức sợ run cả người.

Ánh dương đã khuất nơi phía tây, trong rừng ánh sáng le lói thật u ám, từ dưới tàng cây có một nam nhân chậm rãi đi ra, lại càng giống như đang bước ra từ trong đêm tối, thân hình thon dài, khóe miệng mang theo ba phần ý cười, trong mắt lại vẫn luôn là sự lạnh lẽo như băng.

Hắn hếch cằm về phía Kỷ Viên, giọng nói thật miễn cưỡng: “Nam nhân của hắn.”

Kỷ Viên: “…” Con mẹ nó chứ ‘nam nhân của hắn’?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.