Tiên Liêu Vi Kính

Chương 17: Chương 17: Nuông chiều 3




Kỷ Viên im lặng trong giây lát: “Quá phận quá rồi.”

Nhiệm vụ này cứ như đang khảo nghiệm độ OOC của hắn ấy!

Phải mở miệng thế nào mới đòi được kim tàm từ Diệp Quân Trì đây!

Người anh em, tôi cảm thấy có chút tò mò với thứ suýt nữa đã hại tôi mù, có thể cho tôi xem nó một chút được không?

Nhiều ngày qua vẫn luôn hờ hững với kim tàm kia, đột nhiên đòi cũng quá mức kỳ quái rồi.

Kỷ Viên cảm thấy trong lòng như có trăm cái móng vuốt cào vào tim, tận tới lúc tới gần Tấn Hà, Diệp Quân Trì đã đứng ở nơi đóng quân ngoài thành Giang gia, cũng vẫn chưa nói ra khỏi miệng.

Diệp Quân Trì có ý định chờ Giang Diệu Diệu trở về rồi mới vào Giang gia điều tra, mấy ngày trước đã tìm một khách điếm trọ tạm, Kỷ Viên không thành vấn đề, đều tùy ý hắn, sau khi vào thành, ánh mắt không nhịn được mà liếc loạn khắp nơi.

Tấn Hà quả nhiên là giống với Giang Nam ở thế giới cũ, phi mộng liên miên, ngói lục gạch xanh, nước chảy hữu tình, trời sắp vào thu, những cơn mưa nho nhỏ cứ mưa rả rích, tựa như một bức tranh thủy mặc không cẩn thận bị làm ướt, cảnh sắc chỉ còn một mảnh mông lung. Mưa nhỏ quấn quýt si mê, nhưng không khỏi làm cho người ta thấy lạnh, người tới người lui đều ai nấy đều xòe những chiếc ô cán trúc, giọng nói mềm mại ngọt ngào, tựa như một bầu rượu ngọt với độ ấm thích hợp.

Khoan đã!

Hai mắt Kỷ Viên sáng ngời, vẫn đang suy tính mãi chuyện trong lòng, chợt thấy trên đầu hơi nằng nặng, ngẩn người quay đầu lại nhìn Diệp Quân Trì, không biết tự dưng hắn lại cởi áo ngoài ngay trên đường rồi phủ lên đầu mình là có ý gì.

Cơ thể Diệp Quân Trì thon dài, khí độ thong dong, cởi áo khoác ngoài rồi cũng không khiến cho người khác cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn tăng thêm vài phần phong lưu, vài tiểu cô nương đi ngang qua liếc mắt ngắm nhìn không ngừng. Hắn lại vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, xoa xoa đầu Kỷ Viên qua lớp áo khoác, “Cơ thể ngươi mảnh mai như vậy, dính mưa bị cảm thì phải làm sao đây.”

Kỷ Viên trầm mặc một chút, tối nghĩa nói: “… Ta không yếu tới vậy.” Thật mà, ít nhất cũng không mảnh mai như tiểu cô nương.

Diệp Quân Trì thật săn sóc… nhưng cái thái độ dùng để đối đãi với cô nương này là thế nào? Hắn khó lắm mới được đổi trở lại nam trang, sao vẫn bị đối xử như một cô nương thế này?

“Ngươi vẫn luôn hờ hững với người và vật xung quanh, vừa rồi nhìn tới nhìn lui như vậy, có hứng thú?”

Kỷ Viên nghe vậy có chút căng thẳng.

Nguyên chủ từ nhỏ tới lớn không mấy khi bước ra khỏi tiểu viện Kỷ gia, sau khi hắn nhặt được tiện nghi chui vào trong cơ thể này, gần như đều luôn vội vã, không có cơ hội ngắm nghía cảnh vật, mới vừa rồi nhìn thấy cảnh vật quen thuộc có chút thất thần, cũng không biết là có bị coi thành OOC không.

Hệ thống lãnh tĩnh nói: “Như ngươi nghĩ, nguyên chủ từ nhỏ tới lớn đều bị nhốt trong tiểu viện, tuy rằng bề ngoài bất động thanh sắc, thực ra lại rất tò mò về thế giới bên ngoài, hành động vừa rồi của ngươi không có gì sai sót, yên tâm đi.”

Kỷ Viên vô cùng cảm động nói lời cảm ơn, quay đầu lại đối diện với cặp mắt sâu thẳm kia của Diệp Quân Trì, dừng lại một chút, thản nhiên đáp: “Không hề.”

Diệp Quân Trì cũng không gạn hỏi, bước chân trên con đường dài dần chậm lại, cuối cùng tìm tới một khách điếm nhỏ có phần thanh lãnh, tiểu nhị khi nói chuyện cũng là giọng điệu mềm mại, lại có chút biếng nhác. Chưởng quầy là một nữ tử trẻ tuổi, nhìn thấy hai người, ồ lên một tiếng, sai người đi nấu nước nóng để pha trà, quay đầu lại hỏi: “Khách quan muốn thuê mấy phòng?”

Kỷ Viên có chút khẩn trương trong lòng, sợ Diệp Quân Trì mở miệng ra sẽ nói là một phòng.

May mà Diệp Quân Trì vẫn còn lại chút tiết tháo, mỉm cười, đưa bạc qua, vuốt cằm nói: “Hai phòng.”

Nữ chưởng quầy đưa thẻ cho Diệp Quân Trì, ánh mắt dừng lại trên bộ y phục ướt đẫm của hai người nhưng vẫn bình tĩnh như trước, lại không chút chật vật quét vài vòng trên người Diệp Quân Trì, tuy rằng hắn đeo mặt nạ hình thỏ làm người ta dở khóc dở cười, thì phần cằm cùng với khóe miệng nhếch lên vẫn có thể làm cho người ta tưởng tượng ra được khuôn mặt dưới tấm mặt nạ tuấn mỹ tới mức nào, phong thần tuấn lãng, khí chất bất phàm tới bực này, hẳn không phải là người tầm thường.

Nàng cắn cắn môi, gọi Diệp Quân Trì đang định bước lên lầu lại, “Khách quan… có phải là tiên sư tu tiên không?”

Diệp Quân Trì quay đầu lại nhìn nàng, không nói lời nào.

“Mấy ngày nay có rất nhiều tiên sư tới Tấn Hà, nghe nói tiên môn sắp có đại hội Kiếm Tiên gì đó?”

Diệp Quân Trì và Kỷ Viên đi đường nhiều ngày, không hiểu tình huống bên ngoài ra sao, thấy nữ chưởng quầy dò hỏi rất cẩn thận, liền nhíu mày, cười cười đáp: “Chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, không rõ chuyện này cho lắm. Làm phiền chưởng quầy đưa hai bộ y bào sạch lên.”

Nữ chưởng quầy rõ ràng là không tin, nhưng cũng không thể cứng rắn bắt hắn thừa nhận, chỉ đành dùng ánh mắt trông mong nhìn Diệp Quân Trì dẫn theo Kỷ Viên lên lầu.

Khi Kỷ Viên vào phòng, nước ấm đã chuẩn bị xong, thoải thoải mái mái tắm rửa thay y phục xong, lại tìm hệ thống thương lượng: “Ngươi nói xem, ta đẩy ngã Diệp Quân Trì rồi lại lấy kim tàm từ trên người hắn, có được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ không?”

Hệ thống: “… Tính.”

Kỷ Viên vui vẻ vô cùng chuẩn bị xuống lầu, hệ thống bất thình lình hỏi: “Ngươi chắc chắn có thể đẩy ngã hắn?”

Kỷ Viên không chút bận tâm: “Ta không thể nhưng rượu có thể. Không phải là sắp Trung Thu rồi sao, ta cảm ơn hắn mấy ngày hôm nay đã vất vả nhiều, mua chút rượu ngon cho hắn uống, tính cách của nguyên chủ coi trọng nhất là báo ân, không OOC chứ?”

Hệ thống suy nghĩ một chút, cảm thấy quả thật không OOC, một lúc lâu sau cũng không còn gì để nói, sau đó lại hỏi: “Ngươi có tiền không?”

Kỷ Viên thoải mái lại khoái trá dừng bước, rồi lại tiếp tục khoái trá đáp trả: “Ta không có nhưng Diệp Quân Trì có mà.”

Hệ thống: “…” Dùng tiền của người ta mua rượu chuốc say người ta, ngươi đúng là Kỷ Viên.

Khi xuống lầu, trong sảnh có vài người đang ngồi, hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở những người này đều là tu sĩ.

Kỷ Viên nhìn lướt qua, không muốn chọc phải phiền toái một chút nào, tuy rằng bộ dáng sau khi mặc nam trang của hắn khác nghiêng trời lệch đất so với khi mặc nữ trang, nhưng ai mà biết được có thể có người nào nhìn ra điểm gì bất thường hay không.

Cũng may nữ chưởng quầy cũng có đó, hắn đi qua, gõ gõ lên bàn quầy, thản nhiên nói: “Chút nữa mang mấy hũ rượu lên.”

Nữ chưởng quầy gật đầu, ánh mắt lại đọng lại trên người thiếu niên trước mắt. Vừa rồi Kỷ Viên bị áo khoác đen trùm lên đầu, nhìn không rõ dung mạo, sau khi thay xiêm y rồi, khuôn mặt tuấn tú trắng như tuyết của thiếu niên lộ rõ, đôi mắt nhạt màu tựa như một dòng sông băng, cánh môi hồng hào non mềm tựa cánh hoa, cơ thể cao gầy, rất có khí chất. Trong lòng nàng khẽ động, cười hỏi: “Vị khách quan vừa rồi là?”

Kỷ Viên rất muốn đáp đó là con lừa ta nuôi, lại trầm mặc một chút, vẫn đáp: “Huynh trưởng.”

“Hai vị là tiên sư phải không? Tới vì đại hội Kiếm Tiên kia?” Nữ chưởng quầy vẫn chưa từ bỏ ý định, thấp giọng hỏi, sốt ruột nhìn Kỷ Viên.

Kỷ Viên có chút kinh ngạc với sự chấp nhất của vị này, lắc lầu định bước lên lầu.

Không ngờ lại bị mấy người gần đó gọi lại: “Vị tiểu huynh đệ kia, huynh cũng muốn tham gia đại hội kiếm tiên?”

Kỷ Viên mặt không đổi sắc quay đầu nhìn lại: “Hệ thống ta cần phổ cập kiến thức.”

“Ngươi chưa từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết tu chân sao, cũng không khác lắm, đại hội được tổ chức bốn năm một lần, mỗi gia tộc môn phái đều sẽ phái người tới, tán tu cũng có thể tham gia, vận khí tốt nói không chừng sẽ được cao nhân môn phái nào đó nhìn trúng. Trước kia đều là do Liên minh chính đạo chủ trì, cử hành ở Nam Trì… năm nay không hiểu vì sao lại chạy tới đây tổ chức, hơn nữa từ bây giờ tới lúc bắt đầu còn chưa tới một tháng nữa.”

Vận khí kém tới vậy? Vừa tới Tấn Hà đã gặp phải một đống lớn tu sĩ? Nếu như bị phát hiện, nhiều tu sĩ cùng tấn công tới vậy, Diệp Quân Trì dẫn theo hắn không biết có thể thuận lợi bỏ chạy hay không đây.

Kỷ Viên run rẩy trong lòng, lắc đầu với các tu sĩ kia, xoay người lên lầu.

Hệ thống đột nhiên thần bí cười rộ lên: “Ngươi có biết khi ngươi lên lầu mấy người kia đã nói gì không? Đại khái đều là tán tu tự tu luyện bên ngoài, nhìn không quen tư thái của ngươi.”

Kỷ Viên biết chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì, kiên quyết cự tuyệt yêu cầu lặp lại của hệ thống.

Hệ thống không quan tâm tới sự phản kháng của hắn, phát lại trong đầu hắn, lúc này Kỷ Viên mới phát hiện hệ thống còn có cả chức năng ghi âm.

“… Cũng không biết là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ nhà ai, nhìn cái thái độ xa cách cao ngạo kia kìa, hừ.”

“Không thấy người ta đã lạnh mặt rồi sao, huynh vẫn cứ cố lại gần. Nhìn trong cơ thể nó không có linh lực lưu động, chắc chắn chỉ là một phàm nhân.”

“Phàm nhân? Vậy càng hay, các huynh không cho ta tới hoa lâu, thế thì ta thưởng thức món ăn thôn quê cũng được chứ? Nhìn tiểu bạch kiểm kia thanh lãnh như vậy, thật muốn thao nó, nhìn bộ dáng khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân ta của nó…”

Kỷ Viên: “…” Thao, ông, nội, mày.

Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm tới khó hiểu này thật sự làm cho người ta bất an…

Kỷ Viên cân nhắc một chút, cũng không cảm thấy nam tu kia sẽ thật sự chạy tới quấy rầy mình, hắn tĩnh tọa trong phòng một lúc, đã có người đưa mấy hũ rượu kia lên.

Kỷ Viên ôm lấy hai hũ, đi tới trước cửa phòng Diệp Quân Trì mới phát hiện ra không ổn, hai tay đều đã vướng, chẳng lẽ phải đá cửa ra?

Đang định đặt hũ rượu xuống, cửa lại kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Diệp Quân Trì tựa bên cửa, ăn mặc có chút rộng rãi thoải mái, tóc tùy ý rối tung, trên khuôn mặt tuấn mỹ là thần sắc biếng nhác, thoạt nhìn có chút quốc sắc thiên hương. Cơ lão Kỷ Viên lặng lẽ nuốt nước miếng, lạnh mặt nói: “Mời ngươi uống rượu.”

Diệp Quân Trì cười như không cười: “Tiêu tiền của ta, mời ta uống rượu?”

“…” Dũng khí vừa mới phồng lên của Kỷ Viên nhất thời xẹp lép, xoay người muốn đi, “Không uống thì thôi.”

Sau đó bị hắn nhấc cổ áo lên xách vào phòng.

Trên bàn có hai hũ rượu, hai cái chén.

Tửu sắc thanh bích, hương rượu nồng nàn. Kỷ Viên trúng độc cồn mà chết cúi đầu nhìn hung thủ giết người, trong lòng vô cùng phức tạp.

Diệp Quân Trì tự rót cho mình vài chén, thấy Kỷ Viên không động, nhướng mày: “Ngươi nói mời ta uống rượu, chính là nhìn ta uống một mình?”

Ánh mắt Kỷ Viên rời khỏi hung thủ giết người, ngữ khí bình tĩnh: “Phải.”

Hắn đáp vô cùng thản nhiên, ngay cả Diệp Quân Trì cũng có chút nghẹn, cười lắc đầu, lại uống xong một chén, màu mắt đậm thêm: “Đại hội Kiếm Tiên có vẻ sẽ được cử hành ở Tấn Hà, tu sĩ khắp nơi đều tới. Hừm, chúng ta đuổi theo đầu mối duy nhất tới Tấn Hà, sau đó lại chạm mặt một đám tu sĩ, cái vận khí này…”

“Trùng hợp?” Kỷ Viên nhíu chặt mày, có chút không giải thích nổi. Nói là trùng hợp, vậy cũng không khỏi khéo quá rồi.

“Hơn nữa nghe nói không lâu sau đó Giang gia sẽ có chuyện vui, đến lúc đó Giang gia mở tiệc chiêu đãi khắp nơi, vàng thau lẫn lộn, Giang gia chắc chắn sẽ phòng bị càng nghiêm hơn, chúng ta tới Giang gia, chỉ sợ cũng không dễ duỗi chân nhấc tay.”

… Mấy tin liên tiếp không có một tin nào tốt.

Kỷ Viên có chút buồn bực, theo thói quen cầm chén rượu lên nhấp một hơi, rượu cay trôi qua yết hầu xuống tới dạ dày, tựa như châm lên một đường lửa, trên mặt Kỷ Viên lập tức nóng rần rần, vội vã đặt chén rượu xuống, không dám uống nữa.

Mắt thấy hai hũ rượu đã sắp hết, cuối cùng Diệp Quân Trì cũng gục, Kỷ Viên đỡ hắn lên giường, suy nghĩ một chút, run run thò tay sờ soạng lồng ngực hắn.

Thứ tay chạm vào là da thịt bóng loáng.

Kỷ Viên theo phản xạ có điều kiện rụt tay lại, còn chưa kịp rụt, tay đã bị bắt lấy.

Diệp Quân Trì mở đôi mắt mông lung, cười như không cười: “Tiểu mỹ nhân, định làm gì?”

Đầu Kỷ Viên trống rỗng, chợt nghe thấy hệ thống cực kỳ lãnh tĩnh nói: “Hắn say rồi, không có ý thức, thừa dịp này, đánh ngất hắn!”

Kỷ Viên không chút nghĩ ngợi, chộp lấy cái gối sứ nện lên đầu Diệp Quân Trì một cái. Diệp Quân Trì kêu lên rồi gục xuống, tay vẫn còn nắm chặt lấy cổ tay Kỷ Viên.

Hệ thống: “… Bảo bối, ngươi thật nghe lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.