Thiếu niên thuần khiết Kỷ Viên vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu hệ thống dùng ngữ khí gọi cái tên giả này là có ý gì, lắc đầu dứt khoát không thèm để ý tới nữa, một lần nữa nhìn về phía Kỷ Thâm.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều với hai anh em Kỷ gia nhưng chỉ bằng khuôn mặt giống người trong ký ức tới sáu bảy phần này, hắn hoàn toàn không hạ thủ nổi.
Hắn vẫn luôn không dám hồi tưởng lại giọng nói và dáng điệu của người em trai kia, nhìn thấy Kỷ Sâm luôn cảm thấy hoảng sợ, cũng cực kì không thoải mái khi nhìn thấy Kỷ Thâm với khuôn mặt có vài phần tương tự.
Huống chi hai anh em Kỷ Sâm Kỷ Thâm này đối xử với hắn cực kỳ tốt, tình cảm giữa hai anh em cũng cực kì sâu đậm, hắn nhìn liền sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ cho họ…
Suy nghĩ một lát, Kỷ Viên chọt hệ thống: “Kiếm phải làm sao bây giờ?”
Hệ thống hỏi lại: “Ngươi là kiếm đấy à?”
Kỷ Viên: “…” Sao cứ cảm thấy mình đang bị mắng.
Hắn buồn bực, giơ Hồi Trì lên, cũng mặc kệ kiếm này có phải là kiếm linh có thể nghe hiểu tiếng người hay không, nhỏ giọng nói: “Đừng làm đứa nhỏ đối diện kia bị thương, thua trận này, một lát nữa lại tung hoành trận sau.”
Hồi Trì rung lên ong ong, thiếu chút nữa trượt khỏi tay, giống như một đứa trẻ không vui.
Kỷ Viên vội trấn an: “Không phải là ngươi muốn đánh nhau sao, thua trận này rồi còn có thể đấu thêm nhiều trận nữa, không phải là một chuyện tốt sao?”
Trầm mặc một lát, Hồi Trì có vẻ đã đồng ý với hắn, vui vẻ quơ quơ thân kiếm.
Người bên ngoài nhìn vào, Kỷ Viên mặt không biểu cảm, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm kiếm trong tay, tựa như đang suy nghĩ vấn đề rất huyền ảo.
Kỷ Thâm đợi một lúc vẫn không thấy Kỷ Viên có động tác gì, nhíu mày, cao giọng nói: “Dong dong dài dài làm cái gì vậy? Lại phát ngốc nữa ta đánh lén ngươi đó.”
… Đúng là một đứa trẻ thành thật, đánh lén người ta còn phải báo trước nữa.
Kỷ Viên dở khóc dở cười, đang định rút kiếm xông lên, bỗng cảm nhận được một ánh mắt cực kì nóng bỏng đang quan sát mình, hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn qua người Kỷ Thâm, nhìn thấy Kỷ Sâm và Kỷ Sơn đang dứng dưới võ đài.
Đang nhìn chằm chằm hắn chính là Kỷ Sơn.
Cặp mắt kia tỏa ra sự cuồng nhiệt và cố chấp, Kỷ Viên bị hắn nhìn tới giật giật con mắt, trong lòng bị bao phủ một tầng âm u bất an.
Dáng vẻ bây giờ của hắn, Kỷ Sơn hẳn là không nhận ra mới đúng… nhiều lắm là khuôn mặt có hơi giống mà thôi.
Kỷ Viên tự an ủi mình vài tiếng, không nghĩ nhiều nữa, coi nhẹ ánh mắt của Kỷ Sơn, vỗ vỗ Hồi Trì, linh hoạt bay người lên, kiếm thứ nhất đánh lên vai Kỷ Thâm. Kỷ Thâm lập lòe ánh mắt, xoay người tránh được một kiếm này, trong nháy mắt khi hai người lướt qua nhau, hắn chuyển tay lấy một lá bùa dán lên lưng Kỷ Viên.
Kỷ Viên ngẩn người, nhiều ngày nay đối thủ hắn gặp phải đều là tán tu không phải nghèo thì cũng chính là trắng tay, bùa chú linh tinh rất có ít người sử dụng, tới tới lui lui đều là so chiêu như trong tiểu thuyết võ hiệp, hắn đã quên mất sự tồn tại của thứ này.
Vẫn còn đang sững sờ, sau lưng đã “ầm” một tiếng, một cảm giác đau nhức trong nháy mắt truyền từ lưng tới toàn thân, Kỷ Viên hít một hơi khí lạnh, người hơi run một cái liền quỳ rạp xuống đất.
Kỷ Thâm vốn chỉ muốn làm nhiễu loạn tâm trí Kỷ Viên một chút, không ngờ lại có thể trực tiếp làm cho hắn quỳ hẳn xuống, nhất thời trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi sao không dùng linh lực hộ thể?”
Kỷ Viên: “…”
Kỷ Viên khóc thê lương tới bi ai với hệ thống: “Nhãi con này dán cái gì lên vậy, có phải ta đã bị phế rồi không.”
“Một lá bùa phát nổ bình thường mà thôi, Hồi Trì đã chắn lại cho ngươi một chút, không sao cả.”
Hệ thống kiểm tra một chút, hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo ngươi làm cho lão đại tức giận chạy mất, nếu hắn ở đây, sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Vừa nghe tới Diệp Quân Trì, Kỷ Viên lập tức bình tĩnh lại, ngữ khí bình tĩnh: “Thế này thì có là gì, dù sao vốn dĩ ta cũng muốn thua.”
Bị chút vết thương nhẹ này, Kỷ Viên lại một lần nữa rút kiếm đứng lên, động tác rõ ràng là đã chậm hơn rất nhiều, đối với Kỷ Thâm linh hoạt mau lẹ, thật nhanh chóng đã bị đánh lui liên tục, sau đó là thua trận tỷ thí này.
Tu sĩ bị thua lại đánh nhau thêm mấy trận nữa với mấy người cũng bị thua khác mới có tư cách tiếp tục, vốn tầm chiều là có thể kết thúc trở về, bởi thua một trận nên Kỷ Viên lăn lộn tới lúc trời sẩm tối mới rời khỏi võ đài.
Vài tán tu lại gần, thử hỏi Kỷ Viên về chuyện bái sư nơi nào, đều bị mấy câu trả lời không mặn không nhạt của Kỷ Viên làm cho cạn lời, thấy họ còn định đuổi theo, dứt khoát bỏ qua đường lớn thông thường, rẽ vào đường nhỏ mà đi.
Theo nhắc nhở của hệ thống khó khăn cắt đuôi vài tu sĩ không từ bỏ ý định xong, đã vào sâu trong ngõ nhỏ. Trong thành Tấn Hà có rất nhiều hẻm tối, lúc này sắc trời đã tối đi hoàn toàn, tràn ngập nơi nơi, đưa mắt nhìn nơi nào cũng đều là một màu, Kỷ Viên run cầm cập, theo phản xạ nắm chặt lấy gấu áo.
“Hệ thống này…”
“Sao?”
“… Ngươi đọc cho ta một đoạn kinh Phật hoặc là giá trị quan của xã hội chủ nghĩa gì đó đi, ta sợ quá…” Nhìn bóng tối bao trùm khắp nơi, không biết ẩn mình trong đó là thứ gì, Kỷ Viên nhũn cả chân.
Hệ thống thấy bộ dáng tội nghiệp của hắn, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Được rồi, ngươi xem xem ta nên đọc cái gì mới có thể đuổi quỷ đi được bây giờ… có thứ gì đó đang lại gần! Chạy mau!”
Câu nói tới cuối cùng lại trở thành lời gắt lên, Kỷ Viên bị nó dọa cho sợ tới dựng đứng cả lông tơ, hai chân không biết phải làm sao tới nhũn ra hoàn toàn, hít sâu một hơi, mới dùng sức lực cố chạy, ai ngờ còn chưa chạy được vài bước, đầu đã đâm phải một bức tường thịt.
Tiếng cười âm u vang lên: “A Viên, ngươi chạy cái gì?”
Kỷ Viên thật sự tạc mao rồi.
Mẹ nó, có biến thái!
Kỷ Sơn thuận thế nắm cổ tay Kỷ Viên, ánh mắt như lửa nóng mà nhìn chằm chằm mặt hắn: “Đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, theo ta trở về, ngươi có biến đổi thế nào ta cũng nhận ra được… ngươi ở đây, Diệp Quân Trì cũng ở đây phải không? Là nam nhân đeo mặt nạ kia? Vừa đúng lúc, mấy nghìn tu sĩ cũng đang ở đây, giết hắn chẳng có gì là khó, ta sẽ đưa ngươi đi…”
Kỷ Viên im lặng một chút, nhàn nhạt nói: “Các hạ là ai? Dù cho thân phận có cao quý, được sư gia dạy dỗ thì cũng đừng hồ ngôn loạn ngữ như vậy.”
“Đừng có giả vờ! Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra được!”
Kỷ Viên âm thầm run rẩy trong lòng, toàn thân gần như không chịu nổi.
Nguyên chủ rốt cuộc là có bao nhiêu thù oán với vị này!
Hệ thống tấm tắc nói: “Đúng là sản phẩm thí nghiệm lỗi của Đức quốc xã, aiyo, đúng là chân ái nha, lợi hại.”
Kỷ Viên đã nổi gân xanh trên trán: “Câm miệng… Chờ chút, đừng câm miệng vội, tại sao Hồi Trì không có động tĩnh gì vậy?”
“Hồi Trì chỉ có thể có động tĩnh với những người có sát khí với ngươi.” Hệ thống thở dài, “Nhìn đi, lão đại không ở đây ngươi liền gặp phải một đống chuyện phiền toái.”
Kỷ Sơn có vẻ vẫn còn đang thần kinh nói một mình, Kỷ Viên bỏ qua câu cuối của hệ thống, cẩn thận quan sát thần sắc của gã một chút, lại phát hiện ánh mắt gã không chắc chắn như lời nói, trong lòng vừa động, giọng nói đã lạnh lùng: “Các hạ đừng có nhận sai người. Các hạ vừa mới nhắc đến Diệp Quân Trì? Ma đầu kia không phải là đã mang theo yêu phụ Kỷ gia đi khắp nơi làm chuyện xằng bậy rồi hay sao, sao có thể liên quan tới ta được.”
Một cơn âm phong thổi tới, Kỷ Viên lặng lẽ run lẩy bẩy, cổ tay bị Kỷ Sơn nắm đau tới mức muốn đứt lìa. Kỷ Sơn nghiến răng nghiến lợi: “Kỷ Viên, ngươi đừng có mà giả vờ!”
Kỷ Viên dùng sắc mặt càng lạnh hơn: “Ngươi nếu muốn đánh nhau với ta một trận thì cứ việc, nhục nhã ta một người đường đường là nam nhi lại như một phụ nhân là có ý gì đây, ngươi là người của Kỷ gia? Kỷ gia dạy dỗ ngươi như vậy sao?”
Kỷ Sơn sửng sốt.
Gã chỉ là nhìn thấy khuôn mặt thương nhớ đã lâu, lập tức không thèm bận tâm mà lao tới, giới tính trang phục gì đó hoàn toàn không thèm để ý, miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút từ trạng thái điên cuồng, mới phát hiện thiếu niên trước mặt có sự khác biệt rất lớn với thiếu nữ hắn luôn tâm tâm niệm niệm.
Nhận nhầm người rồi?
Suy nghĩ này chỉ vừa chợt loé trong đầu, gã liền cười lạnh nói: “Ma đầu kia bản lĩnh thật giỏi, biến ngươi thành dạng gì ta cũng sẽ không kinh ngạc, A Viên, hôm nay ngươi nhất định phải theo ta…”
Gã còn chưa nói xong, Hồi Trì đã bay ra từ trong lòng Kỷ Viên, chuôi kiếm đập mạnh lên cổ tay Kỷ Sơn, là người ai cũng sẽ cảm thấy đau, gã theo phản xạ rụt tay lại, Kỷ Viên lập tức thoát khỏi khống chế, bấm một loại thủ quyết nào đó không biết tên trông cực kì chuyên nghiệp, đẩy tay lung tung về chỗ Kỷ Sơn, Hồi Trì bỗng ong lên một tiếng, đột nhiên đâm tới chỗ vai Kỷ Sơn.
Máu tươi nhanh chóng ướt đẫm đầy vai Kỷ Sơn, nhỏ giọt xuống mặt đất, Kỷ Sơn tỏ ra kinh ngạc.
Kỷ Viên là một phế nhân, không thể tu luyện, càng miễn bàn tới chuyện điều khiển kiếm. Thể chất có khuyết thiếu, ngay cả Diệp Quân Trì có bản lĩnh thông thiên cũng không thể nào bù đắp được cho Kỷ Viên.
Gã nhất thời có chút mờ mịt, cũng không màng tới cơn đau trên vai, đỏ mắt nhìn Kỷ Viên chằm chằm, một lúc lâu sau, mới run run cất giọng: “Ta sẽ làm cho ngươi phải tự thừa nhận…”
Kỷ Viên mặt không cảm xúc liếc gã một cái, suy nghĩ giết người diệt khẩu nổi lên như vũ bão song đến lúc đó lại không xuống tay nổi – dù thế nào Kỷ Sơn cũng chưa làm tổn hại gì tới hắn, hắn luôn luôn ân oán phân minh mà.
Có điều, cho dù Kỷ Sơn có hoài nghi thế nào, thế nhân đều biết Kỷ Viên là một nữ nhân, hắn cũng chẳng ngại cởi chút y phục cho những tu sĩ kia xem đâu.
Hắn vô thanh vô tức thu hồi Hồi Trì, dùng một dũng khí lớn lao, chui thẳng vào hẻm nhỏ, đi bảy tám vòng theo chỉ dẫn của hệ thống, tới lúc hai chân đã đều hơi đau mỏi, mới trở về khách điếm khi trăng sáng đã lên cao.
Trăng tròn trên bầu trời tựa như một cái bàn ngọc, Kỷ Viên sửng sốt một chút, mới nhớ ra một chuyện: “… Hệ thống, hôm nay là Tết Trung Thu à?”
Hệ thống đáp: “Đúng vậy, ngày tốt lành, vì giúp ngươi làm nhiệm vụ mà ta không trở về đoàn viên được, ngươi mau chóng hoàn thành nhiệm vụ đi, hoặc OOC đi, ta nhớ nhà quá…”
Kỷ Viên nghẹn họng trong giây lát, không nhịn được mà đen mặt: “Ngưoi không phải chỉ là số liệu thôi hay sao?”
Hệ thống nói: “Đúng vậy, ngươi không nói ta suýt đã quên. Gần đây bắt chước theo tình cảm cảm xúc của nhân loại, không cẩn thận nhập vai quá mức, tình cảm của nhân loại các ngươi thật thú vị.”
Kỷ Viên quyết định không thèm để ý tới hệ thống đã có chút hỏng hóc này nữa, vào khách điếm mới phát hiện nữ chưởng quầy kia vẫn còn ở đó. Hắn bước qua, gọi một mâm bánh trung thu và một vò rượu ngon, đang định xoay người bước đi, mữ chưởng quầy lại gọi hắn lại: “Khách quan mắt bị làm sao vậy?”
Kỷ Viên tỉnh bơ: “Trước đây bị trúng độc, mắt suýt bị mù, gần đây khỏi hẳn, mắt mới khôi phục trở lại.”
Lý do này nghe rất hợp lí, nữ chưởng quầy gật đầu, thấy bộ dạng Kỷ Viên có hơi chật vật, lại nhìn thấy Hồi Trì trong lòng hắn, nhịn không được mở miệng lần thứ hai: “Khách quan là tham gia Đại hội tiên kiếm về sao?”
Nàng hỏi nhiều lần về Đại hội tiên kiếm, Kỷ Viên có muốn lơ đi cũng không được, có chút nghi hoặc hỏi: “Chưởng quầy có vẻ rất để ý tới đại hội này?”
Nữ chưởng quầy cắn chặt răng, trong mắt vừa mừng vừa bi thương, tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng, giọng nói run run: “Tiểu nữ và vong phu có một đứa con, năm ngoái thiếp dẫn nó về Tấn Hà thăm người thân, nó nghịch ngợm, chạy biến vào trong đám người… rồi không thấy đâu nữa.”
Kỷ Viên gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không ngờ rằng chưởng quầy nhìn trẻ như vậy mà đã lấy chồng sinh con, trượng phụ qua đời, nay còn bị lạc mất con trai… thật sự rất đáng thương.
“Thiếp tìm khắp thành Tấn Hà cũng không thấy đâu, vốn đã tuyệt vọng, cho rằng nó đã bị bắt cóc mất, hoặc là ngã xuống sông…” Hốc mắt nữ chưởng quầy đã ươn ướt, “Nhưng một người biểu ca nói cho thiếp biết, có một lần huynh ấy dưới cơ duyên xảo hợp, nhìn thấy con trai thiếp đang ở Giang gia, còn ở cùng đại gia chủ Giang gia… Giang gia là nơi của tiên nhân, con trai thiếp được tiên gia coi trọng, tương lai nhất định sẽ xán lạn, thiếp chỉ là một phàm nhân không vào được Giang gia, thiếp biết nó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhưng thiếp thật sự rất nhớ nó… Tiên sư, người là tiên nhân, người có thể giúp thiếp một chút không? Có thể hỏi thăm Giang gia về con trai của thiếp một chút? Thiếp thật sự rất nhớ con…”
Nàng vừa nói vừa che miệng khẽ nấc nghẹn, Kỷ Viên nghe lại cảm thấy không thích hợp.
Giang gia chủ tuyệt không phải là người lương thiện, sao có thể vô duyên vô cớ thu nhận một đứa trẻ phàm nhân bên cạnh mình? Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói tới chuyện Giang gia chủ chọn đệ tử, chuyện này tuyệt không tốt đẹp như nữ chưởng quầy tưởng.
Trong lòng dù đã có chút suy đoán nhưng Kỷ Viên vẫn không hề nói ra khỏi miệng, hỏi nàng tên tuổi và một chút đặc điểm của con trai nàng, gật đầu ý bảo đã nhớ kĩ, rồi bưng rượu và mâm thức ăn lên lầu.
Khi đi ngang qua phòng của Diệp Quân Trì, Kỷ Viên có chút do dự: “Hệ thống, bây giờ ta vào tìm Diệp Quân Trì, có ổn không nhỉ?”
Hệ thống rầm rì: “Ngươi dù không đi vào thì cũng phải tìm cách nói cho hắn biết chuyện của chưởng quầy kia đi, còn phải nhắc hắn chú ý tới Kỷ Sơn, công tư phải phân minh.”
Kỷ Viên cũng nghĩ vậy, không còn tay mở cửa, định mở miệng gọi tên Diệp Quân Trì,
lại sợ tai vách mạch rừng, không biết nên gọi thế nào mới ổn, rối rắm một hồi, đang định nhụt chí về phòng mình trước, cửa phòng lại mở ra.
Diệp Quân Trì toàn thân áo đen, rũ mắt, dựa bên cửa, hai chân thon dài vắt chéo, giọng nói hờ hững: “Có chuyện?”
Kỷ Viên đã lâu không phải nhìn dáng vẻ đối xử với mình của hắn như vậy, nhất thời cảm thấy có chút chua xót, nghĩ lại phát hiện ra đây chính là điều mà mình muốn, lại bình tĩnh trở lại, mặc kệ chút khó chịu trong lòng, gật đầu, chần chờ một lát rồi nói: “Có thể vào trong phòng rồi nói không?”
Diệp Quân Trì không đáp lại, xoay người quay về phòng, Kỷ Viên vội theo sau, đặt mâm bánh trung thu và rượu lên bàn, cúi đầu sắp xếp lại suy nghĩ, chợt thấy có một ánh mắt sáng quắc đang dính lên người mình, ngẩng đầu nhìn qua, lại chỉ thấy Diệp Quân Trì vẻ mặt hờ hững nghiêng đầu ngắm trăng sáng ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao lại không muốn nói chuyện Kỷ Sơn cho Diệp Quân Trì biết, Kỷ Viên suy tư một chút, cảm thấy cũng không có gì ghê gớm, dứt khoát tóm gọn chuyện này lại, kể lại vắn tắt chuyện của nữ chưởng quầy.
Diệp Quân Trì có vẻ như đang nhớ lại một chuyện gì đó, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt toát ra hàn ý: “Quả nhiên là như thế…”
Kỷ Viên nhìn bộ dáng muốn giết người của hắn, lập tức bị làm cho sợ, muốn về phòng, lại bị hắn gọi lại: “Vết thương trên người ngươi từ đâu mà ra?”
Kỷ Viên sửng sốt mất một lúc rồi mới nhớ tới vết thương từ lá bùa của Kỷ Thâm dán lên mình ban ngày, lắc đầu: “Chỉ là chút vết thương nhỏ…”
Diệp Quân Trì trầm mặc một lúc, lại nhàn nhạt hỏi: “Vậy vết bầm trên cổ tay ngươi lại là chuyện gì? A Viên, cho dù ngươi có bị thương cũng không muốn ta đi cùng với ngươi ư?”
Ngữ khí hắn rõ ràng là bình đạm, Kỷ Viên nghe vào lại thấy khó chịu trong lòng, mấp máy môi, rồi lại không nói được gì.
Chậm chạp không nghe được câu trả lời, Diệp Quân Trì thở ra một hơi thật dài, thu hồi thần sắc hờ hững kia lại, có chút bất đắc dĩ xoa xoa thái dương: “Hôm nay là Trung thu, ngươi cũng đã mang rượu tới đây rồi, có ghét ta thế nào, cũng sẽ không từ chối uống với ta một chén chứ?”
Ánh mắt Kỷ Viên trầm xuống, thu nửa bước chân đang bước dở lại, ngồi về phía đối diện Diệp Quân Trì, thấp giọng nói: “Ta không hề ghét ngươi.”
Hai mắt Diệp Quân Trì sáng ngời.
Kỷ Viên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, hơi nghiêng đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Nhưng ta cũng không thích ngươi.”