Trong khung cảnh thật vi diệu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tâm sự mỗi người đều chất chứa nỗi niềm riêng.
Một tiếng gầm lớn kéo theo những tiếng nổ lớn phá vỡ cục diện im lặng đáng sợ này.
Xa xa từng lượt sóng linh lực trùng kích vào hư không, khói bụi kèm băng tuyết bay đầy trời, rung chuyển ngọn chủ Phong khổng lồ.
Băng Vương Kỳ Lân Vũ gầm một tiếng rung động Băng Sơn.
Có lẽ nơi đó có một cuộc chiến thiên băng địa liệt đang diễn ra.
Mọi người. Ánh mắt nhìn nhau, không ai nói ai một câu đều phóng vút đi về phía luồng năng lượng phát ra ấy.
Trước mắt mọi người một khung cảnh, chỉ có hai chữ.. Hỗn loạn, một góc ngọn chủ phong tan nát, linh lực hỗn loạn, những mảnh băng vụn văng tung tóe vào hư không. Có lẽ cả hai bên đều tung ra những tuyệt kỹ mạnh mẽ nhất của mình. Chỉ nhìn thấy khi khói bụi dần tan biến, hai thân ảnh thướt tha nằm im bất động, y phục tan nát với những vết thương chằng chịt, máu đào nhuộm đỏ một vùng quanh thân ảnh hai nàng. Không ai bảo ai, Bạch Nguyệt Tiên Tử và Huyết Nguyệt Ảnh Vũ lóe lên lướt đến, nhanh chóng bỏ vô miệng mỗi người một viên đan dược màu hồng nhạt óng ánh, rồi vận linh lực giúp hai nàng hấp thụ dược lực.
Xa xa một con linh thú hình rắn to lớn đỏ rực, toàn thân vảy đỏ tan vỡ, tiên huyết nhuộm đỏ một vùng, ánh mắt đỏ rực, đôi răng nhọn hoắt toát ra mùi tanh tưởi, nọc độc rớt xuống tan chảy cả băng tuyết xung quanh. Lè lưỡi thở phì phì hung ác nhìn về phía mọi người.
Huyết Ngục Xà, linh thú cấp 4 , xa xa một đóa Tuyết liên nhị sắc rực rỡ tỏa quang mang rực rỡ lắc lư trong dao động sóng linh lực.
Chẳng cần nói cũng đoán được cuộc chiến ác liệt như thế nào.
Và càng bất ngờ hơn nữa hai người đó chính là bài danh đệ nhất và đệ nhị Nguyệt Phượng bảng Lục Hân Như và Liễu Nguyệt Hoa. Hai đóa tiên hoa hơi thở yếu ớt, tiên huyết nhuộm đỏ một vùng, chỉ chậm một chút thôi, hai nàng có lẽ đã không còn gượng nổi.
Không hiểu sao, nhưng nhìn cảnh đó ánh mắt hắn lóe lên tia sát khí lạnh như băng khiến nhiệt độ toàn ngọn chủ Phong vốn đã băng giá như tụt xuống vài độ, cả kkhông khí như muốn đóng băng lại.
Khẽ giơ tay lên nắm nhẹ vào, không gian xung quanh Huyết Ngục Xà chợt vặn vẹo, muôn vạn ánh sáng chói lòa ôm lấy thân ảnh con thú.
Rắc... Thân ảnh con thú chợt đông cứng lại rồi vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh băng lạnh cứng rồi nhẹ nhàng hòa vào làn tuyết tan biến như chưa hề tồn tại.
Băng Phong Thôn Thiên - Băng Phong Vô Ảnh, đây là lần đầu tiên hắn kích động dùng đến Băng Phong Vô Ảnh, đến linh thú cấp 8 hắn vẫn chưa thèm sử dụng đến. Nay áp dụng cho linh thú cấp 4 chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà. Nhưng là nam nhân mà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thương hương tiếc ngọc mà phẫn nộ vốn là thiên tính.
Như Vân và Linh Phiêu đành lắc đầu cười khổ, có lẽ vì hiểu được nỗi lòng của hắn nên chỉ mỉm cười, nhưng tam nữ họ Lâm và Linh Lung Huyền Nữ thì trợn mắt kinh ngạc. Một con linh thú cấp 4 cứ như thế lặng lẽ biến mất vô thanh vô tức không một tiếng động nói lên được điều gì thì ai cũng hiểu. Phải biết nếu là Tiên Vương - Thanh Đồng cũng phải chật vật lắm mới giết được nó mặc dù đã bị thương nặng. Một chiêu a.... tứ nữ nhìn hắn ánh mắt sùng bái, si mê vô tận.
Như hạ quyết tâm, hắn xoay người lại, ánh mắt kiên quyết nhìn các nàng gằn giọng.
_” Các muội ở lại . Chăm sóc cho hai người các nàng, việc còn lại cứ giao cho ta.” nói xong lóe người biến thành vệt sáng lao lên đỉnh ngọn núi mặc cho chúng nữ chưa kịp phản ứng.
_” Ca.. đợi muội..” Lâm Lan kích động muốn cưỡi linh thú đuổi theo liền bị Linh Lung Huyền Nữ chặn lại. Ánh mắt nàng dõi theo phương hướng hắn rời đi, một niềm tin vững chắc hiện lên trong lòng nàng. Liếc mắt qua thấy nhị nữ bên cạnh hắn không tỏ ra cảm xúc gì, nàng chắc chắn nam nhân ấy chắc chắn là một chỗ dựa tuyệt đối an toàn. Bất giác trái tim băng giá của nàng chợt nhảy loạn.. Chẳng lẽ....
Ha hả...
Một tràng cười ghê rợn phá không truyền đến tai mọi người.
_” Haha... vận khí thật không tồi, nhị sắc Tuyết Liên a. “” _”Ha ha, đại ca.. không những có Tuyết Liên ra còn có 8 bông Tuyết Liên không kém nữa này.” Hư không chợt xuất hiện hai luồng hắc vụ phá không bay đến ngưng tụ thành hai thân ảnh hai lão già mặc hắc y, khuôn mặt gầy trơ xương, hung ác nhìn chằm chằm chúng nữ như sói đói nhìn con mồi.
_” Hắc Ám Tu La-Song Quỷ.” Linh Lung Huyền Nữ run giọng lắp bắp.
Hai lão quái vật tiềm tu mấy trăm năm nay bỗng dưng xuất hiện, phương danh hung ác lưu truyền khắp nam vực bấy lâu nay, bao nhiêu vị Tiên Vương truy sát bấy lâu mà vẫn không được.
_” Ha hả.. Đây không phải bài danh vô song Nguyệt Phượng bảng Linh Lung Huyền Nữ - Linh Huyền Thư hay sao?” _” Hehe con mắt chú mày không tệ, chính ả.. ta muốn cưỡi ả lâu nay mà chưa có cơ hội, không ngờ lần này ông trời thật không phí công người có lòng ah.” Nghe những lời dâm ngữ từ hai lão chúng nữ run rẩy, biết mình lành ít dữ nhiều, không những bị lăng nhục mà còn vạn kiếp bất phục. Nghe đồn nữ nhân qua tay Song Quỷ đều trở thành xác khô, bị hút cạn nguyên âm lẫn tinh huyết mà chết.
Với Linh Lung Huyền Nữ, tuy không thể thắng được hai lão, nhưng muốn rời đi thì dễ dàng, nhưng còn tam nữ nhà họ Lâm, với bốn người đang vận lực trị thương thì sao. Nén cảm giác sợ hãi xuống, nàng cắn răng cầu hòa.
_” Nhị lão tiền bối, nếu các vị đến đây vì Tuyết Liên chúng ta có thể nhường lại cho hai vị, mong hai vị đừng làm khó dễ chúng ta phận nữ.” _” Haha.. Tuyết Liên chúng ta đương nhiên muốn, nhưng người chúng ta càng muốn.. ngoan... ca ca sẽ hảo hảo với các mỹ nữ một phen.” hai lão nhìn chúng nữ cười dâm, nước dãi rơi tòng tòng như chó dại.
_” Tiền bối... làm người nên biết chừa cho mình một đường lui, đừng ép người quá đáng.” Vừa nói nàng vừa liếc về phía tam tỷ muội nhà họ Lâm, ý bảo mọi người nên thừa dịp nàng động thủ với hai lão thì hãy thừa cơ mà rời đi.
_” Hai lão già chết bằm, khôn hồn thì cút đi nếu không Thiên Kiệt ca ca ta mà quay lại sẽ ném hai lão cho cá ăn bây giờ.” Lâm Lan không sợ trời không sợ đất hét lên.
Gào... Băng Vương Kỳ Lân Vũ cũng gầm lên như đồng ý với nàng.
Hai lão già giật mình hoảng sợ nhìn về phía phát ra tiếng gầm ấy.Vì mải tia bông Tuyết Liên với chúng nữ mà quên mất con linh thú. Cứ ngỡ là yêu thú cấp thấp, giờ mới nhìn kỹ...
_” Linh... Linh thú Băng Vương Kỳ Lân Vũ.” hai người lắp bắp...
_” Hừ.. biết sợ thì cút đi cho bản cô nương.” Lâm Lan đắc chí hét lên.
Sau khi kinh hãi qua đi hai lão trấn tĩnh lại. Nhất định là đại gia tộc ah, không sao cố tài lực vài trăm năm bồi dưỡng ra một con thú cưng như vậy. Hai lão kích động nhìn nhau đều nghĩ con thú đó được thuần phục nuôi dưỡng từ bé. Lòng tham nổi lên, hai lão lóe lên muốn khống chế cô bé, vì hai lão nhận thấy cô bé thực lực yếu nhất nhưng lại là chủ linh thú, mưu đồ cướp đoạt.
Vì hai lão biết khống chế được cô sẽ có cơ hội khắc chế linh thú. Nếu không thì cũng có thể đòi được món chuộc lớn từ gia tộc cô bé.
Nhất cử lưỡng tiện...