Khi những tiếng chim hót lanh lảnh, ánh dương chầm chậm chiếu sáng...
Thiên Kiệt chậm rãi mở mắt. Một cảm giác ấm áp mềm mại ở trong lòng ngực. Cúi xuống, Huyết Nguyệt Ảnh Vũ, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, khóe môi còn vương nụ cười ngọt ngào của hạnh phúc đang thu mình cuộn tròn trong lòng. Mỉm cười, hôn nhẹ lên má nàng, hắn mơ hồ nhớ lại những phút giây tiêu hồn đêm hôm qua. Thật là điên cuồng a.
Nụ hôn nhẹ nhàng đó đã đánh thức người ngọc trong lòng dậy. Khẽ ngước mắt đẹp lên, thấy ánh mắt thâm tình, ngập ý cười đang nhìn mình, nàng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng dán chặt vào trong lồng ngực hắn.
_” Thôi nào, dậy thôi con sâu lười này.” _”uhm...” Hắn nhảy xuống, mặc vội quần áo, đắc ý nhìn nàng đang xấu hổ, kéo chăn trùm kín mặt. Thật không ngờ nàng lúc này lại có thể đáng yêu đến thế.
_” ui....” Khẽ vận động, nàng chợt nhăn mặt lên đau đớn.
_”Còn đau hả? Có cần nằm nghỉ thêm không? “ _”Hừ, chàng còn dám nói, toàn chuyện tốt của chàng đấy.” _”Ha hả, vậy chẳng phải tối qua ai sống chết đòi người ta ở lại đấy nhỉ?” _”Đáng ghét, Chàng còn dám...” Bản tính lại quay lại, nàng giơ tay nhéo lên eo hắn thật mạnh, nhưng hắn chỉ ha ha cười rồi lặn mất tăm. Để lại nàng dõi theo với ánh mắt ngập nước.
Khóc... Đúng, là nàng khóc. Nhưng là khóc vì hạnh phúc, dẫu có hơi muộn màng, nhưng rốt cuộc tâm nguyện của nàng đã hoàn thành. Tình yêu đã thăng hoa, hạnh phúc ngọt ngào đang chờ đón nàng phía trước.
Khẽ ngồi xuống phiến đá mát lạnh, ngắm bình minh dần dần ló dạng. Một cái bóng trắng xóa, lóe lên rồi chầm chậm ngả vào vai hắn, lẳng lặng cùng hắn ngắm ánh ban mai giữa những cánh tuyết nhẹ rơi.
_”E.. hèm....” Một tiếng ho nhẹ khiến hai người giật mình, khẽ quay lại.
_” Các nàng tỉnh lại rồi.” Nói xong nàng khẽ xoay người đi vào trong, bước đi khá là khó nhọc.
_”Chàng đấy, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, khi dễ sư tỷ như thế.” Bạch Nguyệt Tiên Tử ánh mắt u oán nhìn hắn lí nhí.
_”Ách,... Như Vân,... nàng... nàng biết rồi à?” _”Xì... Chàng động tĩnh lớn như vậy cũng không tạo kết giới cách âm, chàng nói xem.?” Oành, chết thật, đúng là tối qua hắn vô ý quên luôn việc đó. Khẽ liếc Bạch Nguyệt Tiên Tử, thấy nàng mặt đẹp đỏ như gấc, ánh mắt sưng đỏ lên. Chắc âm thanh tối qua khiến nàng mất ngủ đây.
_”Hắc hắc.. đừng nói Như Vân, tối qua nàng xuân tâm nhộn nhạo, mất ngủ đấy nhá, ta nhớ là đã bồi tiếp muội no đủ rồi mà. Haha” _”Hừ.. lưu manh, được tiện nghi còn trêu thiếp, ai bảo các người âm thanh lớn như vậy, xấu hổ chết đi được.” Hắn chỉ ha hả cười to, ôm lấy eo nhỏ của nàng đi vào trong, mặc cho nàng giãy giụa. Giữa phòng khách, hai đóa hoa kiều diễm đang nhỏ to cùng Huyết Nguyệt Ảnh Vũ. Thấy hắn ôm Bạch Nguyệt Tiên Tử đi vào, khẽ đứng dậy chào hỏi, khuôn mặt đỏ ửng, không dám nhìn hắn. Bốn người nhỏ to trò chuyện với nhau khá là rôm rả. Cũng giống như tỷ muội họ Lâm, trước khi đi hắn cũng tặng cho mỗi người một bông Tuyết Liên. Lúc đầu còn sống chết không nhận, thấy hắn có ý giận với bị hai vị tiên nữ ép nhận mới rụt rè đón lấy. Mỉm cười hạnh phúc, hai nàng cũng e thẹn mời mọi người có thời gian đến Băng Hỏa Quốc làm khách, để các nàng có dịp trả nhân tình này.
Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, hai nàng lưu luyến rời khỏi, ánh mắt mất mát, u oán xa xăm. Xem ra, gì chứ, Mỹ Nhân hắn vốn chẳng bao giờ keo kiệt, khiến hai nàng che miệng cười thầm. Người đàn ông của hai nàng phải thế, hào sảng, đỉnh thiên lập địa, đối nhân xử thế khéo léo, chỉ là không biết từ khi nào hắn trở nên háo sắc như vậy. Nhưng phải nói rằng, hắn càng ngày càng có mỵ lực.
_”Bạch tỷ, Hoa tỷ....” Một giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt cắt ngang dòng suy tư của nhị nữ.
_”Huyền Thư, muội tỉnh rồi.”hai nàng vui vẻ tiến đến nắm lấy tay nàng ân cần hỏi han.
_”Vâng, cảm ơn mọi người đã chiếu cố cho muội thời gian qua.” Tam nữ vui vẻ cười đùa, rồi cũng đến lúc nói lời chia ly. Thiên Kiệt mỉm cười, nhẹ nhàng đi đến trước mặt nàng, tay phải khẽ động. Một đóa Tuyết Liên Ngũ sắc với một viên linh hạch màu bạc óng ánh xuất hiện trên tay hắn.
_”Của muội đây, ta vốn định tìm cho muội một con sủng cưng, nhưng cảm giác được các muội gặp nguy hiểm nên đành phải làm vậy.” Linh Lung Huyền Nữ ánh mắt kích động nhìn chằm chằm vào viện linh hạch và đóa Tuyết Liên. Ánh mắt mê ly, nhưng chợt nhớ ra điều gì đấy nàng lặng lẽ lắc đầu.
_” Thật không dám nhận, muội cảm giác hàn khí trong người đã tiêu tán hết rồi, cảm ơn. Muội biết là huynh đã giúp muội nhiều rồi, vật quý như vậy muội thật không dám nhận.” Ánh mắt mê luyến nhìn, một bông ngũ sắc Tuyết Liên, linh Hạch linh thú cấp 5 đỉnh phong, có món nào không là chí bảo. Chỉ cần một trong hai món xuất hiện cũng đủ gây ra chấn động cả đại lục này, thậm chí có thể gây ra Quốc chiến chứ chẳng đùa. Bảo vật như thế nàng sao dám nhận, mặc dù đó là truy cầu cả trăm năm của nàng.
_”Đừng khách sáo, không phải là huynh đã đáp ứng sẽ giúp muội sao.” _”Đúng.. muội cứ nhận đi, vật này có tác dụng với muội. Nhưng với bọn tỷ không có tác dụng gì lớn cả.” Bạch Nguyệt Tiên Tử cũng khuyên.
_”Nhưng..muội...” _”Thôi. Nhưng nhị gì nữa. Đây là tấm lòng của bọn tỷ. Muội nhận đi.”Chưa nói xong, Huyết Nguyệt Ảnh Vũ đã đặt vào tay nàng, không cho nàng cơ hội từ chối.
Linh Lung Huyền Nữ đành phải nhận, nói lời khách sáo rồi xoay người muốn rời đi.
Chợt.... nàng khựng người lại.
Nàng chợt nhớ ra, nàng không biết đi đâu về đâu, mục tiêu đã đạt được. Trăm năm qua nàng điên cuồng bế quan tu luyện, ép mình mạnh mẽ hơn để chờ Băng Sơn mở ra, hi vọng sẽ lấy được Tuyết Liên, trục xuất hàn khí dày vò nàng mỗi đêm. Giờ Tuyết Liên cũng đến tay, hàn khí cũng đã giải trừ nàng mới biết. Mục đích nàng trăm năm qua đã thành, nhưng nàng chợt nhận ra rằng, ở thế giới này đã chẳng còn người thân, chẳng còn mục tiêu sống, chẳng còn gì cả. Cô độc, đúng... giờ đây nàng mới chợt nhận ra mình thật cô đơn, tịch mịch.
Khẽ xoay người nhìn lại những gương mặt, tuy xa lạ mà thân quen trước mặt. Nước mắt không hẹn mà nhẹ rơi.
_” Huyền Thư.. Muội.. muội làm sao thế?” Hai nàng vội vàng nắm lấy tay nàng hỏi thăm.
_”Muội... muội không sao! Chỉ không biết tiếp theo sẽ đi về đâu thôi. Không còn người thân, mục đích sống nữa, muội.... muội..” nói xong úp mặt vào lòng Bạch Nguyệt Tiên Tử khóc nức nở như một đứa trẻ.
Bất đắc dĩ, hai nàng đành ôm lấy nàng vỗ về an ủi, ánh mắt nhìn về phía hắn như thương lượng điều gì đó.
Thiên Kiệt chỉ biết lắc đầu cười khổ không thôi. Hắn có thể từ chối sao, nhìn ánh mắt hình viên đạn của Huyết Nguyệt Ảnh Vũ là hiểu rồi. Ngon thì nói không đi.
Đợi tiếng khóc dần dịu lại, hai nàng khẽ nhìn nhau gật đầu.
_” Huyền Thư... chúng ta cũng không còn người thân, nhưng vẫn sống tốt đó thôi. Đừng bi quan như thế.” Bạch Nguyệt Tiên Tử nhẹ giọng an ủi.
_”Uhm.. đúng rồi... chúng ta cũng đang định ngao du bốn phương. Cũng cần một người hướng dẫn, nếu muội có hứng thú, cùng đi chung đi.” Huyết Nguyệt Ảnh Vũ mở lời.
Nghe nói vậy, tiếng khóc im bặt. Thay vào đó là ánh mắt kích động vui mừng không thôi, môi mỉm cười. Ánh mắt thâm tình nhìn hắn, một cảm xúc lạ chợt dâng trào trong tim. Nhẹ nhàng tháo tấm khăn che mặt xuống, nàng đã mang nó quá lâu rồi. Nàng đã tự hứa với mình, khi nào gặp được người khiến trái tim nàng rung động, nàng sẽ tháo nó xuống. Và bây giờ... có lẽ.
Nàng đánh cược với trái tim mình một lần. Từ khi lần đầu gặp gỡ, trong trái tim nàng dường như mơ hồ đã in lấy hình ảnh của người nam nhân này.
Thiên Kiệt cũng giật mình, khẽ ngơ ngác trước vẻ đẹp thánh khiết, diễm lệ của cô gái cũng miễn cưỡng có thể so với nhị nữ, kém chỉ ở một chút khí chất so với hai nàng mà thôi. Thất thần trong giây lát, chợt giật mình thấy cô nhìn mình, hắn bối rối ngượng ngùng xoay người định rời khỏi. Bỗng tay áo bị người giữ lại.
_”Hãy cho muội theo với..được không?” Linh Lung Huyền Nữ sắc mặt đỏ bừng, ngượng ngùng quay mặt đi, nhưng tay ngọc vẫn nắm chặt lấy tay áo hắn.
Im lặng chờ đợi... nhưng trái tim nàng đã không còn bình tĩnh nữa.
Nó đã bắt đầu không nghe lời. Đang nhảy múa trong lồng ngực của nàng..
Như tiếng nhạc, tiết tấu của tình yêu đầu đang chớm nở.