_”Nhận lấy...” Huyết Ảnh Nguyệt Vũ ngập ngừng đắn đo rồi ném cho hắn một chiếc nhẫn đỏ gắn viên đá hình mặt trăng khuyết cũng đỏ rực.
Liếc mắt thấy đây là chiếc nhẫn nàng vẫn đeo trên tay,vẫn còn hơi ấm mà mùi hương quyến rũ của nàng. Thiên Kiệt lắp bắp.
_” Này..... cái này. Sư Tôn.....ta nào dám nhận.”
_”Nhiều chuyện.... ta bảo cầm lấy thì cứ cầm.”Mặt nàng khẽ ửng đỏ, bĩu môi liếc hắn một cái đầy quyến rũ.
_” Vậy...ta..ta nghe theo Sư Tôn.” Miệng thì từ chối nhưng tay lại nhanh chóng đeo vào.
Kỳ lạ là hắn chưa kịp đeo trước ánh mắt ngạc nhiên của ba người. Chiếc nhẫn như có linh tính chợt lóe lên tự động đeo vào ngón áp út tay trái của hắn.
Hai nàng bất giác quay sang nhìn nhau không giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt nhau.
_”Thiên...ý” là thiên ý hai nàng cùng thốt lên.
Huyết Nguyệt Ảnh Vũ mặt đẹp đỏ như gấc, vội vàng quay đầu tránh né ánh mắt ngạc nhiên của sư muội.
_”Hiii....sư tỷ... thì ra là tỷ cũng......”
_”Hừ...lại tiện nghi cho tên tiểu tử này.”
Huyết Nguyệt Tiên Chỉ nhận chủ khiến tim nàng bất giác đập nhanh.Tiên Nguyệt Cầm, Huyết Nguyệt Tiên Chỉ cũng vậy, đều chứa một bí mật về Lời Nguyền, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại ném cho hắn chiếc nhẫn vốn làm bạn ngàn năm với nàng.
Trái với cảm xúc của hai nàng,hắn đưa linh thức vào xem không gian bên trong chiếc nhẫn.
Oa.....Trời ơi, vớ được cực bảo rồi.
Trong không gian bao la của chiếc nhẫn chứa hàng đống linh thạch lấp lánh đủ màu sắc, linh hạch,linh đan,bảo vật, bí kíp vô số.
Thường đọc truyện thấy không gian giới chỉ đa số chỉ có vài mét vuông không gian,chứa được ít vật phẩm vì trọng lượng. Ngược lại chiếc nhẫn này rộng vài trăm mét vuông là ít, lại rất nhẹ.
Hắn đâu có biết, chiếc nhẫn mà hắn sở hữu chính là Thiên cấp giới chỉ - Huyết Nguyệt Tiên Chỉ mà trên Song Nguyệt Đại Lục không quá trăm chiếc.
Oa....Đây rồi.... Sư Tôn xấu, giấu hàng ta nhá.
Tuyệt cấp bí kỹ - Khống Hỏa
Nhưng không chia ra tầng nào cả.
Oạch,thế mà dám xưng là Tuyệt Cấp bí kỹ.
Oạch.....
Khoan.....Tu luyện công pháp có thể khống chế, dung hợp được nhiều loại Hỏa thuộc tính, càng cao còn có thể dung hợp Dị Hỏa.
Ầm......
Củ lạc giòn tan......công pháp có khả năng tự tiến giai...oạch.... cái này Thần cấp công pháp chứ không phải chơi nha.
Dị hỏa, còn có loại này nữa hả,vậy còn các hệ khác thì sao, toát mồ hôi. Nếu áp dụng cho các hệ được thì như thế nào đây?
Bá con mợ nhà nó đạo rồi. Kaka
Chà chà nhị vị Sư Tôn buff quá tay nha.
_”Hừ....xem bộ dạng tí tởn ngoác cả miệng của ngươi kìa, không phải là thứ gì ngươi cũng dùng được đâu. Nên nhớ, không đến lúc bất đắc dĩ thì một số vật phẩm vượt cấp đối với ngươi,tuyệt đối không được sử dụng rõ chưa?” Huyết Ảnh Nguyệt Vũ mỉm cười dặn dò.
_”Vâng Sư Tôn...ta biết tự có chừng mực.”hắn ngậm cười đáp lại.
Ọc....ọc bỗng bụng hắn réo lên.
Đói.....
Giờ mới nhớ từ lúc đến dị giới này hắn chưa có từng ăn qua thứ gì.
_” Công tử chắc đói rồi, đợi ta một lúc....” Bạch Nguyệt Tiên Tử e lệ lắc mình tiêu thất.
_”ahiii.hii tên tiểu tử ngươi có phước thật đấy,sư muội ta chưa bao giờ nấu cho nam nhân nào ăn đâu.” Huyết Nguyệt Ảnh Vũ khúc cười
Uhm...Thật hoài niệm
Qua chừng nửa tiếng,Bạch Nguyệt Tiên Tử vận linh lực truyền âm đến
_” Xong rồi, mọi người vào nhà đi.”
_” ahii...đi nào tiểu tử, lâu lắm rồi ta chưa được thưởng thức tay nghề của sư muội.”
Nói xong nàng xoay người lóe lên tiêu thất mất tăm
_”Ách....Sư Tôn đợi ta với,ta đâu biết nhà ăn ở đâu.”
Bạch Nguyệt Tiên Tử đang ngồi trước bàn đầy thức ăn tỏa hương vị ngào ngạt trong mái đình nhỏ cạnh hồ sen trắng
_” Hiiii..sư muội, vẫn thơm ngon như ngày nào.” Ánh sáng đỏ chợt lóe lên Huyết Nguyệt Ảnh Vũ liền xuất hiện
_”Sư tỷ xấu.... công tử đâu?”Bạch Nguyệt Tiên Tử khẽ nhíu mày liễu.
Ách......
Huyết Nguyệt Ảnh Vũ vỗ trán cười khổ. Quên mất tên tiểu tử này không biết đường đến đây.
_”ahii..hiii ta quên mất, chờ ta lôi hắn đến đây.”
Nhìn theo bóng lưng của sư tỷ, Bạch Nguyệt Tiên Tử lắc đầu cười khổ. Sư tỷ lại đãng trí rồi, lúc thì quên mất mình biết bay a.
Ký ức chợt ùa về....
Một bữa cơm gia đình nho nhỏ ư...
Lâu rồi.....
Mà cũng có lẽ sẽ bắt đầu từ đây.....
Ánh mắt nhìn xa xăm
Khóe môi nở nụ cười hạnh phúc hiếmthấy ngàn năm qua