Tiên Linh Thánh Cảnh

Chương 24: Chương 24: Ác giả ác báo




Con đại xà này dài khoảng 5 trượng, thân hình đồ sộ. Nó cũng đã là một con hồn thú trưởng thành. Đằng Hải nhận ra, liền báo với Thiên Long:

“”Ca này khó, ngươi có cách gì không?””

Thiên Long nhìn con đại xà, nói:

“”Ngài cứ thao túng tử khí xung quang tránh gây tổn thương đến khí hải, lập tức khi nó không chú ý thôn phệ đầu nó vào””

Nghe lời Thiên Long, Đằng Hải liền đẩy tử khí ra xa. Đúng như thế, mọi việc tiến triển vô cùng bình thường thì bỗng con đại xà ngất đi.

“”Đây là chuyện gì!?”” - Đằng Hải ngạc nhiên

Thiên Long dựa vào sự phân hóa tử khí trên người con đại xà, liền kết luận:

“”Nó đã nhiễm quá nhiều tử khí, ngài nhớ phải thôn phệ từ từ không cũng sẽ giống nó bị tử khí thâm nhập vào cơ thể””

Hắn liền thôn phệ con rắn vào, liền quá đà hấp thụ nguyên nửa con, tử khí thâm nhập vào đan điền.

Hân liền tức ngực, liền ho mấy cái khiến vết thương lại nặng hơn, hắn liền nôn ra vũng máu đen. Thiên Long thấy vậy liền nói:

“”Đó là tác hại của việc ngài chỉ nghĩ tới hấp thụ con đại xà mà không quan tâm tới tử khí đang nhiễm đấy, giờ tốt nhất ngài nên ra đỗ khác đẩy tử khí ra, tử khí lại kéo đến rồi””

“”Ta đang cố...”” - Đằng Hải nói

Đằng Hải đứng dậy, cố đi tới nơi không có tử khí, ngồi xuống tĩnh tâm.

“”Ngài cố hấp thụ tinh hoa của nó, tử khí thì ngài vẫn chưa đủ trình để thôn phệ, tốt nhất vẫn là đẩy ra ngoài”” - Thiên Long nói

Đằng Hải liền cố đẩy tử khí ra, tử khí dần chui ra nhưng lại khiến cho những cây cỏ gần hắn héo mòn trụi đi.

“”Uỳnh!!!”” - Tiếng động lớn phát ra ngay từ đan điền của Đằng Hải.

Hắn đã đột phá lên Võ đạo cảnh bậc 7 một cách nhanh chóng, chỉ có vẻn vẹn tháng, nhưng bù lại hắn lại phải vào sinh ra tử nhiều lần, cũng là có thể kiên cố tinh thần.

“”Ta đột phá rồi!!!”” - Đằng Hải hô to

Hắn liền sau khi đột phá xong vui mừng đến phát khóc, cơ thể run run. Thiên Long thấy vậy liền nói:

“”Ngài kêu gào cái gì, lần đột phá tiếp theo ngài có lẽ mất khoảng 4 tháng là ít...””

Đằng Hải nghe câu này, tâm như hóa đá, thể xác tê tê gục xuống, mất hi vọng. Thiên Long thấy hắn suy sụp, liền nói:

“”Ngài nên vui đi, có người muốn lên bậc 8 còn mất năm, ngài thế là nhanh rồi, còn muốn đòi hỏi? Giờ đi hoàn thành nốt lời hứa của ngài đi!””

Đằng Hải đứng dậy đi tìm xác của Vân Hòa, nếu đối với người bình thường để tìm được thì cũng mất vài tuần bởi số lượng xác người bị chôn xuống đây vô cùng nhiều, cứ như một cái nghĩa địa tập thể vậy.

Cũng may hắn đã lĩnh ngộ KHÔNG GIAN nên tìm cũng không hẳn khó, chỉ có điều xác chỉ còn lại bộ xương.

Bỗng từ bên ngoài có một đám người chạy tới, đó là Biểu Đắc. Hắn ta lo lắng bí mật về vườn linh quả của hắn, lại thấy có người đột phá gần đó nên hốt hải đi tìm.

“”Chia ra tìm cho ta, chắc chắn tên trộm đó chưa chạy được xa đâu!””

Quay đi quẩn lại hắn lại không thấy con đại xà đâu, liền quấn lên đi tìm. Hắn lo sợ tên trộm mà hắn nghi đã cuỗm nốt con đại xà đắt giá của hắn, hắn tức sôi máu lên.

“”Tên nào tìm hay giết được tên trộm kia ta thưởng 60 viên linh thạch trung phẩm!!!””

Nghe thấy vậy mấy tên hộ vệ thèm chảy dãi, liền tìm tòi lục soát khắp bốn phương tứ hướng.

Ai ngờ rằng đó là Đằng Hải, hắn đã chạy ra khỏi Long gia, tới một vườn hoa rộng lớn, nơi mà Long phu nhân từng dẫn hắn và Tiểu Nhiên tới.

Đằng Hải thiêu hài cốt của cả hai lên, hắn liền chôn phần tro cốt của Hân Bàn và Vân Hòa chung một hộp gỗ nhỏ, chôn ngay dưới chân một gốc cây đào.

Linh hồn của Vân Hòa từ xong tro cốt, liền xuất hiện mập mờ, cô nói:

“”Ngài có thể cho ta gặp phu quân được không?””

Đằng Hải từ viên thôn phệ trong tay, thả ra linh hồn của Hân Bàn. Ngay lập tức hai người đối mặt nhau, nhìn nhau thắm thiết.

“”Là nàng sao Vân Hòa?”” - Hân Bàn nói

Vân Hòa nghẹn ngào dù linh hồn không thể khóc nhưng nhìn cô như đang khóc vậy, giọng run run nói:

“”Vâng là thiếp...””

Họ vui vẻ nắm lấy tay nhau, mừng rỡ, Vân Hòa quay lại nói với Đằng Hải:

“”Cảm ơn ngài đã cho ta ân hạnh này””

Thấy vậy Hân Bàn cũng quay ra nói với Đằng Hải:

“”Thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều, không có quà gì đáp lễ, chỉ còn lại thứ này...””

Từ trong thần hồn của Hân Bàn, hắn lấy ra một cái quyển trục có những chứng cứ về tội ác của Biểu Đắc mà hắn viết ra, cùng với đó một quyển hồn kĩ tên “”Cuồng Nộ”“.

“”Ngươi hãy mang cái này cho tất cả trưởng lão xem, còn quyển hồn kĩ này có thể giúp ngươi bạo phát từ trong cơ thể, giúp ngươi mạnh hơn trong phút chốc””

Thấy vậy Đằng Hải liền nhận lấy, còn hai người kia thì nắm tay nhau dần tan biến vào hư vô.

“”Một cuộc tình đẹp, tiếc lại kết thúc trong vô nghĩa, mong hai người kiếp sau sớm gặp nhau còn trả thù cứ để ta!”” - Đằng Hải nói

Đằng Hải cứ thế mà chạy đi tìm nơi địa điểm đẹp, liền sao chép quyển trục kia thành vô số bản giả mang quăng khắp thành, khắp Long gia.

Ai đọc được nó cũng đều phẫn nộ nhưng có những người không tin và những người theo phe tên Biểu Đắc liền cho rằng đây là buộc tội vô căn cứ.

Nhưng rốt cuộc sau đó mọi người vẫn tin bởi đã có rất nhiều người chứng kiến tận mắt, liền tới Long gia đòi lại công bằng. Trước tình hình đó, Long gia liền tổ chức họp trưởng lão ngay tại quảng trường.

Cuộc họp này là để xác minh rằng Biểu Đắc có tội hay không, mà rốt cuộc vẫn không đến lượt người ngoài chen vào.

“Biểu Đắc, tất cả nội dung trong quyển trục là đúng sự thật sao?” - Bành Thiên hỏi.

Tên Biểu Đắc trước khí thế của Bành Thiên, không đứng vững được, cầm cự nói:

“Tất nhiên không phải thật rồi, ngài phải tin ta!!!”

Mọi người đều cho rằng hắn nói dối, ngay lập tức Bành Thiên cử người đi thăm dò khu trồng linh quả của hắn, cùng với hỏi mọi người về vụ việc ngày xưa của hắn.

Nếu hắn dám trái lời thì mọi chuyện chắc chắn sẽ vô cùng căng thẳng bởi dù Bành Thiên coi trọng thực lực nhưng đối với hắn tương lai Long gia mới quan trọng, mất đi 1 ghế trưởng lão cũng chẳng sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.