Trong phút chốc, dường như lựa chọn của Tiểu Kì chia thành hai con đường. Một là quay đầu bỏ chạy, hai là sống chết tới cùng.
Đứng trước nó, Tiểu Kì lại chọn con đường thứ hai, chính là sống chết cùng Đằng Hải, có sinh cùng sinh có tử cùng tử.
Đằng Hải thấy Tiểu Kì chạy tới, liền quát to:
“CÚT! TA KHÔNG CẦN MUỘI NỮA, ĐI ĐI!”
Tiểu Kì liền một cái giật thót, nhìn về phía Đằng Hải.
“Muội không thể bỏ ca được, không có ca ca, muội đã chết từ lâu rồi, cái mạng này của muội...chính là của ca ca!” - Tiểu Kì nói
Trong phút chốc, hắn nhận ra con người hắn, chính là một cái gian tà trong hắn, nó dần chi phối hắn cho đến giờ phút này hắn mới nhận ra.
Cái chết đến gần hắn mới ngộ ra, chính hắn ngay từ đầu đã sai, chính hắn tự cao tự đại, chính hắn gian tà ác độc, đây chính là nghiệp hắn gây ra, liệu phải để Tiểu Kì chịu chung số phận?
Chính hắn đã tự sa vào bản ngã, sa vào cửa tử, há chi còn lôi theo người khác vào? Giờ nhìn lại bản thân, hắn mới biết, hắn là đang trở thành một gánh nặng.
“ĐI ĐI! Ta chính là tự tạo nghiệp tự bản thân ta chịu! Chạy đi!”
Đằng Hải hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Kì, chính là mong cô chạy đi, tự đặt án tử lên vai. Tiểu Kì thấy vậy, khóe mắt trào lệ, quay ngoắt mà chạy.
Nhìn bóng lưng ấy, tựa như lúc hắn thất bại dưới tay Tiểu Nhiên, chũng chính là đã thất bại hoàn toàn. Hắn cuối cùng cũng thanh thản, cơ thể ảnh hưởng nặng nề nhưng vẫn đứng lên.
Chân tay dù đã tê dại bởi con Bạo Long, hắn vẫn cố đứng dậy, chính là tự hiến cho nó cắn xé, nhưng lạ thay nó lại dường như không quan tâm hắn, liền chạy vụt qua.
Nó chính là muốn ngắm vào Tiểu Kì, bởi có lẽ cô mang trong mình một nguồn linh lực dồi dào, đó là thiên linh căn mộc đang tỏa ra ngun ngút.
Có lẽ bởi Đằng Hải đã có thể ẩn dấu quá sâu, khiến nó chỉ phát hiện được Tiểu Kì. Điều đó khiến hắn vô cùng lo lắng, liền tự uống máu bản thân, tự khiến bạo phát.
Chính là cái hồn kĩ cuồng nộ mà Hân Bàn đưa hắn, giúp hắn chính là lần này. Lập tức Đằng Hải hô to:
“Long hóa!”
Lập tức hắn hóa một phần, đã hồi phục một chút thương thế, cùng với cuồng nộ hắn lao lên với một tốc độ kinh hoàng, vượt xa con Bạo Long kia.
Liền trong chốc lát đã tới chỗ Tiểu Kì, nhưng xui cho hắn, con Bạo Long cũng đuổi tới nơi, lao thẳng đầu vào hắn.
Lúc này Tiểu Kì đang ngay bên cạnh, không còn cách nào khác hắn đành phải lấy thân ra đỡ. Chính là một cái húc đầu, đau đớn vô cùng, mà hàm dưới của nó cũng đẩy theo, va vào hàm trên tạo thành đợt sóng xung kích, một phát phá nát ngũ phủ lục tạng của Đằng Hải.
Bị một húc hất văng đi, trong người Đằng Hải rớt ra ngoài một viên đá, đó chính là tụ hồn thạch mà hắn lấy được khi còn ở Long gia.
Cục đá rớt vào tay của Tiểu Kì, liền phát sáng một chút, thấy vậy Đằng Hải hét to:
“Tiểu Kì, muội hãy cảm nhận đi!”
Nghe vậy, Tiểu Kì nhắm mắt lại, cảm nhận xung quanh. Trong tức khắc, viên đá như hút lấy cô, rồi lực hút biến mất, truyền vào trong cô một luồng hồn lực đến ê ẩm người.
Trong phút chốc hòn đá chuyển sang dạng trong suốt, chính là cô đã thức tỉnh thành công, cô liền có một luồng khí bao quanh tụ lại thành hình.
Đó là một con chuột, chính là một con chuột nhỏ nhưng lại đã đạt tới trung cấp hồn linh. Đằng Hải lấy đó làm ngạc nhiên, nhưng lại bị con Bạo Long quật đuôi, bị đập thẳng vào trong núi.
Đuôi con Bạo Long lại quật thêm lần nữa, nhưng khi đập vào, Đằng Hải đã biệt tích đi đâu. Liền con Bạo Long cũng chẳng quan, nhưng nó lại không thấy khí tức Tiểu Kì nữa, tức giận không tìm mà bỏ đi.
Đằng sau dãy núi, Tiểu Kì bị thương nặng, gãy đi sương sườn do đỡ một phát quật đuôi của Bạo Long. Bởi hồn linh mới thức tỉnh, cô đã liền dùng hồn kĩ Thiết Thủ của huyền kim linh thử.
Bởi chỉ mới võ đạo cảnh bậc 3 nhưng đỡ được một đòn mà không chết chứng tỏ muội ta đã vô cùng mạnh rồi, chính là khi bằng cấp có thể đánh trên cơ nó không bằng?
Vết thương cả hai cũng quá nặng, Đằng Hải liền cõng Tiểu Kì đi tìm thảo dược, thấy hắn vậy Thiên Long liền trêu ghẹo:
“Ngài đúng là nói một đằng làm một nẻo, tại sao ngài không mặc kệ Tiểu Kì mà lại mang theo chi cho nặng người?”
Đằng Hải cũng không thể phủ nhận, hắn đành phải tìm lý do để lảng tránh:
“Con nhóc này...chính là còn giá trị lợi dụng, ngươi...ngươi không hiểu đâu”
Sau đó cả hai cũng im lặng không nói gì, có lẽ bởi quang cảnh trước mặt lúc này.
“Là Ma Hồn Địa!”
Nháp: Hồn linh vô sắc là một hồn linh độc nhất vô nhị, biểu hiện khi đá tụ hồn trở nên trong suốt, thường là bắt đầu từ thể sơ sinh, nhưng tu vi đều chỉ bắt đầu từ trung cấp hồn linh trở xuống.
Tư chất lúc đầu thường yếu hơn cả màu trắng, nhưng cùng bậc thì không ai thắng được. Nếu là song vô sắc hồn linh thì chính là trên đời này liền trở thành vô địch.
Có tiềm năng dường như vô hạn, thường một hồn linh sẽ chỉ tăng 4 bậc, nếu là màu trắng thì chỉ tăng đến vàng, nếu xuất phát từ đen thì sẽ không thể tăng trừ phi tự sáng tạo một linh thể riêng mới có thể tiến đến vô sắc bậc.
Còn hồn linh vô sắc lại tăng từ trắng đến đen theo dạng gấp đôi, nghĩa là khi hồn linh từ đen thành vô sắc, sẽ lại như tẩy tư chất, tăng dần đến tầng đen vô sắc như là mạnh hơn hồn linh đen một bậc.
Hồn linh vô sắc bậc đầu khi tăng bậc sẽ tăng dần từ trắng trong suốt đến đen trong suốt chính là cực hạn, còn cao hơn thì về sau sẽ nói tiếp.