Đằng Hải nắm lấy tay lão, liền hất lão ra đằng sau khiến lão ngã uỵnh xuống đất.
“”Ngươi...ngươi đây là muốn chết, lên cho ta”” - Trưởng lão gào lên
Liền lập tức mấy tên đô con sau lưng lão cứ thế ào lên, cầm búa liềm chém loạn xạ. Suy cho cùng bọn chúng tấn công cứ như trẻ con, Đằng Hải cứ thế mà né nhẹ nhàng.
Thấy Đằng Hải ung dung, lão trưởng làng liền một cái cầm con dao thái thịt đâm lén đằng sau.
Đằng Hải vì chủ quan, liền ăn một đâm vào eo từ lão, liền ôm Tiểu Kì lùi xa về sau. Sau đó liền rút con dao ra, xé nốt mảnh áo trên người để cầm máu.
Viết thương khá sâu nên Đằng Hải không thể né uyển chuyển như trước, mà sức lực cũng cạn liền ngồi bệt xuống đất thở dốc.
Lão trưởng làng thấy vậy liền nhân cơ hội, mang cây cuốc giắt bên hông lao lên. Thấy vậy Tiểu Kì liền không quan tâm sống chết, lao lên đỡ lấy cho Đằng Hải.
Thấy vậy, lão trưởng làng cũng mặc kệ, lao lên vụt thẳng cuốc vào Tiểu Kì, còn Đằng Hải ngồi sau cố với, kéo Tiểu Kì về.
Đằng Hải không ngăn được Tiểu Kì đứng đỡ đòn đó, chỉ lết dưới đất nắm lấy chân Tiểu Kì mà cố kéo lại.
Cây cuốc gần bổ vào đầu Tiểu Kì, cô nhóc nhắm chặt mắt lại, kệ cho dù có phải chết cũng được. Nhưng cuối cùng lại không có động tĩnh hay cảm giác gì.
“”Mình chết rồi ư?”” - Tiểu Kì nghĩ
Cô nhóc he hé mắt nhìn, liền thấy cảnh tượng lạ lùng. Mặt của lão trưởng làng biến dạng, móp vào trong in rõ hình nắm đấm, đứng trước mặt là Đằng Hải nằm la lệt dưới đất vài giây trước.
Thực hư, nhờ có mưu trí của vị sư thúc kia, lấy được một viên đan dược trong phòng của lão trưởng làng, đã cứu được Tiểu Kì khỏi cái chết.
Vị sư thúc lúc ấy đã ném viên đan cho Đằng Hải đang nằm dưới đất, liền khiến hắn hồi phục một chút, đứng dậy đấm thẳng mặt lão tặc kia.
Đằng Hải sau khi hồi phục chút thương thế, liền nói to:
“”Mọi người, bắt bọn chúng lại, lấy số lượng áp đảo chất lượng!””
“”Đúng vậy!!”” - Người dân trong làng hô đồng thanh
Liền sau khi hô xong, trên tay mỗi người đều đã có vũ khí, dù chỉ là công cụ thô sơ nhưng cũng cho đám kia biết mùi lợi hại.
Trói bọn chúng lại, Đằng Hải cho người dân mang bọn chúng vào rừng, cho yêu thú ăn.
Còn đối với Đằng Hải, người dân tung hô chúc mừng, liền phong cho hắn chức trưởng làng.
Nghe vậy, Đằng Hải liền từ chối, hắn chỉ vào vị sư thúc kia và nói:
“”Nếu không có vị sư thúc kia, ta đã không biết được bộ mặt thật của lão trưởng làng và cũng không cứu được Tiểu Kì””
“”Vậy nên tất cả công lao đều là của sư thúc, để sư thúc làm trưởng làng có phải tốt hơn không?””
Tất cả nghe vậy, cũng cảm thấy có lý, liền một loạt đồng ý với ý kiến của Đằng Hải. Điều đó khiến vị sư thúc xúc động đến phát khóc.
Liền tối hôm ấy dân làng tổ chức ăn mừng,chúc mừng cho tự do và cũng như là trưởng làng mới.
Ngôi làng thắp lên một đám lửa lớn giữa làng, cùng nấu ăn, trò chuyện, múa hát vui vẻ. Ở xa là Đằng Hải đang ngồi nghỉ ngơi.
Từ xa, Tiểu Kì cầm bát thức ăn, dúi vào người Đằng Hải, mặt e thẹn nói:
“”Ca...ca ăn đi cho hồi phục sức khỏe...””
Đằng Hải thấy vậy, liền vui vẻ nhận lấy, xoa đầu Tiểu Kì rồi nói:
“”Ừ, muội ngoan lắm””
Tiểu Kì mặt như quả cà chua, ngồi ăn cùng với Đằng Hải. Liền vị sư thúc thấy vậy, liền vào trêu đùa vài câu:
“”Tiểu tử, bao giờ ngươi mới lấy Tiểu Kì nhà ta””
Đằng Hải nghe thấy giật mình, sặc thức ăn mà ho sặc sụa. Còn Tiểu Kì thì mặt đỏ ửng, đến mức đầu bốc khói.
“”Thúc...thúc nói cái gì vậy!?”” - Tiểu Kì nói
“”Haha ta chỉ đùa thế thôi mà”” - Sư thúc trả lời
Đằng Hải lườm vị sư thúc, nói:
“”Thúc lần sau đừng đùa thế nữa, không vui đâu””
Mà đến giờ Đằng Hải mới nhận ra, hắn chưa biết tên vị sư thúc, liền hỏi:
“”À mà thúc tên là gì?””
Vị sư thúc nghe vậy, liền trả lời:
“”Ta tên Hoàng Tiêu, không có họ””
Đằng Hải thấy Tiểu Kì đang ra lấy thêm đồ ăn, hỏi Tiêu Thúc:
“”Ta hỏi thật thúc cha mẹ của Tiểu Kì là ai?””
Tiểu thúc biết Đằng Hải đã nhận ra, cũng đành nói:
“”Cha con bé là một người bạn chí cốt của ta, vì yêu mẹ con bé mà bất chấp bỏ làng cùng vợ đi phiêu bạt hơn ba năm, khi về thì đã có một mụn con rồi””
“”Lúc trở về thì con bé đã được một năm tuổi, nhưng đáng tiếc lại mắc bệnh phổi, liền nhờ ta trông nom con bé, đi tới Bắc Thành để tìm mua hạnh thảo liên làm thuốc chữa””
“”Đáng tiếc khi trở về họ đều bị đuổi giết, liền lén đưa cho ta cây thuốc nhờ nuôi nấng con bé, để mặc bản thân bị đuổi giết mà không liên can đến con bé””
Đằng Hải liền hỏi:
“”Tổ chức đã truy sát họ là tổ chức nào?””
“”Ta cũng không rõ, chỉ biết nó tên Thiên Sát...”” - Tiêu Thúc nói
Đằng Hải bóp nứt cái bát trên tay, gân tay nổi cả lên.
“”Lại là Thiên sát”” - Đằng Hải nghĩ
Hắn cố kìm nén cơn tức giận, nuốt nốt miếng thức ăn cuối cùng, ánh mắt đầy sự hận thù.