Ngũ Hành Trận là một trận pháp để tập trung linh khí khắp trời đất, thay đổi môi trường hệ sinh thái, tùy ý mà khiển. Nó cần có Ngũ Hành Thuật kết hợp với hạt giống Ngũ Hành để tạo thành trận pháp, bố trí tại nơi có nhiều linh khí.
Ngũ Hành Trận còn có tác dụng với cả sinh vật sống, vừa có thể cứu người vừa có thể giết người. Người chết bị pháp trận phân hủy thành linh khí, có độ tinh khiết dù thấp hơn bình thường.
Sau khoảng 3 tháng, Đằng Hải không những học được mà còn vô cùng thành thục, không bao lâu liền có thể tạo ra một pháp trận quy mô cực lớn.
Một lần, hắn thử tạo một cái pháp trận quy mô bằng Bắc Thành ở ngay chỗ rừng nguyên sinh gần Long gia. Sau khi dùng một loạt những cách che dấu mà Thiên Long tạo ra, Đằng Hải bắt đầu mang máu của yêu thú đủ Ngũ Hành ra, rải năm phía rồi đọc pháp quyết.
“”(Tác giả chưa nghĩ ra pháp quyết:3)””
Không ngoài dự đoán, Đằng Hải bị phản phệ cực nặng, nguyên khí hao mòn, tu vi suýt thì bị hủy hoại, may mắn thay hắn đã dừng kịp. Trận pháp vừa khởi động, rung lên khoảng tám hồi trống thì dừng lại bởi không còn đủ linh khí cung cấp, máu yêu thú vẫn còn ít.
Hắn hơi có chút miễn cưỡng, dù hộc máu vẫn cố hỏi:
“”Thứ này lại tốn linh khí tới như vậy, bản thân cũng suýt chết, mà thật sự phải làm như trong quyển trục kia dặn ư?””
Thiên Long hủy bỏ rào chắn ẩn khí bên ngoài, trở về bên Đằng Hải. Nó nói:
“”Ngài không phải lo lắng, đấy là đang giúp thanh lọc cho xã hội, nơi đó đều là những kẻ cặn bã...””
Tâm lý của Đằng Hải lúc này không cho phép, vừa mới bị hao tổn nguyên khí quá mức nên tinh thần chưa ổn định, suy nghĩ không thể thấu đáo.
“”Dù sao chủ nhân cũng chỉ là một đứa trẻ, không làm nên trò trống gì, sau cũng thành phế vật thôi...”” - Thiên Long nói với lời đầy khiêu khích
Nghe tới 2 chữ “”phế vật”” Đằng Hải sôi máu lên, đứng dậy nói to:
“”Ta không phải phế vật, tương lai ta sẽ nắm lấy Thiên Đồ, tự tay tìm lấy Đại Đạo!””
Thiên Long thấy vậy, liền cười khúc khích, nó nói:
“”Ngài đến dùng Ngũ Hành Trận quy mô cỡ này mà còn phải tự vẽ mất 2 ngày 2 đêm, dùng xong thì hao hết linh khí đến nỗi phải xài tới sinh khí mà không duy trì nổi nửa tiếng thì nắm lấy Thiên Đồ cái rắm gì””
Đằng Hải nghe vậy, tức giận mà bỏ về, hắn liền tìm cách mài kim đan thành nguyên anh để mạnh lên.
Hắn từ khi luyện được kim đan thì lại không biết từ kim đan nặn ra nguyên anh nên đành phải mài từ từ theo thời gian.
Trong phòng hắn, đều là cả tá thời gian công sức nhưng hắn vẫn không thể tạo ra nguyên anh, liền ngả ra đằng sau kêu ca:
“”Sao lại khó vậy trời!”” - Đằng Hải kêu lên
Thiên Long nhìn hắn mà cảm thấy nản.
“”Tại sao ngài có thể kém đến thế chứ!”” - Nó nói
Thiên Long liền truyền khí vào người Đằng Hải, để hắn đủ sức nặn ra nguyên anh hoàn chỉnh.
Sau hai canh giờ lập tức Thiên Long cũng đuối quá mức, mà cuối cùng sau khi cạn sức lực thì Đằng Hải đã lên nguyên anh.
“”Đây là cảm giác đột phá nguyên anh ư?”” - Đằng Hải nói
Thiên Long liền cố không biến mất, vội vã nhắc hắn:
“”Chưa đâu, ngài mau hấp thụ nốt số kim đan bị ta nắn vào bên trong đi, không thì chưa đến nửa tiếng nguyên anh sẽ phát nổ””
Nghe vậy, Đằng Hải liền hấp thụ số linh khí hắn hấp thụ được từ trong nguyên anh còn thừa lại.
Phần thừa nứt ra từ kim đan của hắn chứa kha khá linh khí, truyền vào đến nỗi khiến đan điền hắn không chịu nổi mà đẩy ra kinh mạch, liền đột phá 32 kinh mạch.
“”Oái, chết rồi!””
Ngay lập tức Đằng Hải dùng phản phệ, đẩy tạp chất vừa đột phá kinh mạch kia ra, liền hấp thụ linh khí ở ngoài vào cơ thể tạo ra màng chắn.
“”Chủ nhân, ngài đang làm gì vậy?”” - Thiên Long nói
Đó vốn là ý tưởng của Đằng Hải, dùng để đột phá nhưng không may nó đã bị hở ra. Thiên Long dù trở về thần thức tĩnh dưỡng, cũng không quên mắng:
“”Chủ nhân, ngài cũng quá liều đi, nó mà phản phệ cái là tu vi của ngài đi tong luôn đấy””
“”Cái gì!?”” - Đằng Hải ngạc nhiên
Thiên Long liền giải thích:
“”Ngài hấp thụ vào thì nó sẽ trở thành dồn nén quá mức dẫn đến đan điền không hấp tụ kịp mà vỡ nát, tu vi đi tong luôn””
Đằng Hải nghe xong, sờ vào bụng, nguyên anh còn nguyên, hắn thở phào nhẹ nhõm:
“”Phù~, may quá không sao””
Thiên Long thấy hắn an tâm, dù biết phải vui nhưng nhìn mặt sảng khoái của Đằng Hải lại khiến nó bực tức cô cùng, nó nói:
“”Được rồi, giờ ngài đã nghịch thiên rồi đó!””
Đằng Hải lại ngây người ra.
“”Hả, nghịch thiên? Ta có thấy gì đâu?””
“”Thường là Võ đạo cảnh bậc 11 mới gọi là nguyên anh kì nhưng giờ ngài đã có nguyên anh rồi!””
Đằng Hải vẫn ngây người ra. Rồi hắn mới nhớ ra, Võ suất = Nguyên Anh (sơ kì), hắn ngạc nhiên đến rớt cả hàm.
Hắn không thể tin rằng mình có thể có nguyên anh dễ như vậy, hắn lại hỏi Thiên Long:
“”Tại sao lại như vậy?””
Thiên Long đắc ý, vênh mỏ lên.
“”Đó là nhờ tài của ta đã nhào nặn thành công cho ngài nguyên anh, ngài nên biết ơn ta đi!””
“”Nhưng ta đang hỏi tại sao mà?”” - Đằng Hải hỏi
Thiên Long liền trả lời:
“”Ta đã dùng linh khí và tinh thần lực của ta để nặ....””
Chưa nói hết câu, Đằng Hải chem mồm vào:
“”Làm thế nào?”” - Đằng Hải hỏi
Thiên Long cố nhịn tức, nói tiếp:
“”Ngài tự hiểu, cái này đơn giản thôi, ai cũng dư trình làm cả...””
Thực ra khi làm cho Đằng Hải, Thiên Long như phải trải qua hàng trăm lần chặt tay, đập đầu do dao động từ linh khí trong cơ thể vốn bài trừ lại hợp lại.
Làm được thì tu vi nó cũng tiêu tán, chỉ còn cách tự nhốt mình tu luyện hơn năm để hồi phục thương thế.