“Phì!” - Tên thủ lĩnh tức giận
Ngay lập tức hắn xuống ngựa, lập tức hô to:
“Anh em! Đập hết ruộng lúa ở đây đi, đập không chừa cái nào!”
Bọn chúng, vốn là muốn cướp đồ nhưng thay vì xông vào nhà, chúng chỉ có thể đập phá đồ bên ngoài.
Đằng Hải không hiểu chúng đang làm gì, liền lấy làm lạ:
“Bọn chúng, đây là bị ngu ư?”
Thiên Long liền nhắc Đằng Hải:
“Ngài nên nghĩ kĩ, chúng chỉ là một toán cướp nhỏ nhoi, vốn không thể chống lại cường giả nên chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu thế”
“Vốn là không thể tấn công bởi như thế sẽ khiến bọn chúng mất đi nguồn lương thực cần thiết nên chúng chỉ đập phá để răn đe dân làng”
Thấy thế Đằng Hải hỏi tiếp:
“Như thế người dân cứ trốn đi thì sao?”
Thiên Long lắc đầu, nó đáp:
“Cứ thế thì sẽ dần giảm đi lương thực cho đến khi cạn sạch, chi bằng lần sau đưa một ít, thì họ còn có thể duy trì được lâu thêm, còn lần này thì bỏ rồi...”
Cứ thế bọn chúng đập hết lúa của làng, dân làng cũng không ho he gì cả. Bỗng một tên trong số đó nhìn thấy một đám trẻ con đang trốn trong góc nhà, liền hô to:
“Đại ca, ở đây có đám trẻ con!”
Liền lập tức tên thủ lĩnh quay lại, nụ cười dần méo mó, lập tức chỉ vào tên đó nói:
“Bắt bọn chúng lại ngay!”
Lập tức đám trẻ con liền bị bọn chúng bắt trói lại, tên thủ lĩnh hô to:
“Một là các ngươi mang một nửa phần lương thực của cả làng ra đây, hai là bọn trẻ con này sẽ chết sạch!”
Nghe xong, người dân ai cũng sợ hãi không dám ra, chỉ có một vài người ra ngoài cầu xin chúng thả lũ trẻ ra, trong đó có vị sư thúc kia.
“Cầu xin ngài, thả bọn nhỏ ra, bọn chúng còn bé, có biết cái gì đâu” - Vị sư thúc nói
Liền tên thủ lĩnh cười gian, giơ tay báo hiệu thả người, nhưng trước đó hắn nói:
“Ngươi...biết tên trưởng làng ở đâu phải không? Gọi hắn ra đây...”
“Trưởng làng ông ấy...” - Vị sư thúc giọng sợ sệt
Tên kia nghe giọng, liền khó chịu, quát lớn:
“Mau lên! Ngươi muốn lũ trẻ chết đúng không!?”
Tên thủ lĩnh cho người kề kiếm vào ngay cổ Tiểu Kì, cô bé liền sợ hãi, mếu máo gọi:
“Sư thúc...cứu bọn con...”
Vị sư thúc kia không biết phải làm thế nào, liền đi thẳng tới chỗ trưởng làng. Tới nơi trưởng làng liền không đồng ý đi cùng hắn, đưa thìa khoá kho làng cho sư thúc, bắt hắn tự làm tự chịu.
Khi quay lại, tên thủ lĩnh liền thấy vị sư thúc kia quay lại, hỏi:
“Tên trưởng làng đâu?”
Vị sư thúc co rúm lại, nói:
“Ông ấy không ra...nhưng tôi có thìa khoá kho lương thực, mọi người có thể lấy nhưng hãy thả lũ trẻ ra”
Vốn muốn xem là thật hay không, tên thủ lĩnh cho người lấy thìa khoá đi mở, nói:
“Nếu thìa khoá là giả, ta liền cho cả ngươi lẫn lũ trẻ con này chặt ra mang cho thú ăn!”
Vị sư thúc sợ tím mặt, cũng phải gật đầu vì tính mạng bọn trẻ là trên hết.
Vài phút sau, mấy tên kia quay lại, nhưng thay vì mở được cửa, nó lại là cái chìa khoá giả, không có tác dụng gì.
Tên thủ lĩnh tức giận, liền giơ tay cho chém. Thấy thế vị sư thúc lạy lên lạy xuống, cầu xin thảm thiết:
“Cầu xin ngài...đừng làm vậy mà...ta cầu xin ngài...chi bằng ngài giết ta đi...nhưng hãy tha cho bọn trẻ...”
Tên thủ lĩnh lại gần vị sư thúc, liền sát mặt vào nói:
“Ta đã nói trước rồi, ngươi và lũ trẻ đều phải...CHẾT!”
Lúc này vị sư thúc không còn có thể làm gì cả, liền không nghĩ gì chạy ra, giơ tay che chắn cho lũ trẻ, hô to:
“Nếu muốn giết lũ trẻ, phải vượt qua xác của ta!!!”
“Sư thúc! Hu hu...” - Lũ trẻ vừa khóc vừa nói
Đằng Hải ở xa, liền hỏi Thiên Long:
“Ta phải cứu người!”
Lập tức Thiên Long ngăn hắn lại, nói:
“Ngài đã phế đi tu vi tu tiên, cơ thể lại trở về như cũ, không chịu được nhiều lần thôn phệ đâu!”
Đằng Hải cười mỉm, hắn nói:
“Chỉ cần một phần sức mạnh của ngươi, là đủ rồi!”
Thiên Long thấy hắn tự tin như vậy, cũng không cản, chỉ nói:
“Ngài nhớ phải cẩn thận không được lạm dụng đó”
Ở xa, tên cướp liền không màng sống chết của đám người đó, không thương tiếc cầm kiếm chém một cái.
Vị sư thúc cũng sợ hãi, nhắm tịt mắt lại, tưởng rằng sau khi mở mắt thì máu đã chảy thành dòng nhưng khi hắn mở mắt, cơ thể vẫn còn nguyên vẹn, không chút thương tích.
“Á á á” - Tên cướp la lên
Trước mắt của vị sư thúc lúc này, chính là cảnh tên cướp bị cậu nhóc kì lạ lúc trước bóp nát bàn tay.
Đằng Hải quay lại, hỏi vị sư thúc kia:
“Ở đây, liệu có cần ta giúp đỡ?”
Hắn như nhìn thấy tia sáng hi vọng của lũ trẻ, liền quỳ xuống cầu xin:
“Xin nhóc, hãy cứu bọn ta!”
Đằng Hải quay lưng đi, liền đi thẳng tới chỗ của bọn cướp, cũng nói một câu:
“Sau khi tôi xử xong lũ này, thúc có thể để cô nhóc kia làm muội muội ta chứ?”
Vị sư thúc kia cũng không hiểu Đằng Hải ám chỉ gì, cũng vẫn nhanh chóng đồng ý.
Liền tên thủ lĩnh bước tới chỗ Đằng Hải cùng với đồng bọn của hắn, nói:
“Hôm nay lại gặp phải loại không sợ chết này đúng là xui xẻo, anh em hôm nay phải đập dừ tử nó rồi vứt cho quạ ăn!!!”