Tiên Linh Thánh Cảnh

Chương 47: Chương 47: Luống cuống




Bọn họ xì xầm lớn bé, Đằng Hải cũng nghe được một chút:

“”Haha đúng là tên ngốc, cây thảo dược này cho không ai lấy, hắn bị lừa một vố rồi...””

“”Bởi cây thảo dược này không thể chữa tận gốc, hắn bị hố rồi haha””

Đúng thật, lúc đó họ chỉ bảo chữa được chứ không bảo là chữa được hoàn toàn. Nhưng thế cũng được bởi Tiểu Kì có vẻ là quá nguy hiểm đối với thể chất hắn.

“”Được rồi, đến đây thôi...”” - Đằng Hải nói

Chưa dứt lời, lượt đấu giá tiếp theo đã bắt đầu, từ sau sân đấu giá đi ra, là một cô gái xinh đẹp, tóc màu nâu đỏ.

Ánh mắt cô vô hồn, cứ nhìn thẳng xuống đất mà không nói câu gì, cứ thế mà đi ra. Nhìn thấy cô, mọi người ở khu đấu giá đều phấn khích, chỉ chờ ra giá.

“”Tiểu nữ Hồng Nguyên Lưu, tu vi Võ binh cảnh, võ hồn Lưu Ly Tháp hoàng kim sắc trung cấp! Giá khởi đầu là 5 vạn linh thạch hạ phẩm!”” - Người chủ trì nói

Lập tức, tất cả đều ngạc nhiên, liền lập tức hét giá liên tục.

“”7 vạn linh thạch hạ phẩm!””

“”8 vạn linh thạch hạ phẩm!””

“”12 vạn linh thạch hạ phẩm!””

Bỗng từ phía xa có người hô giá, khiến cả khu như im bặt:

“”15 vạn linh thạch hạ phẩm!”” - 1 tên trông vô cùng máu mặt hô to

Hắn là Cư Đạo Đồ, em trai của Cư Lượng Đao, là người của băng cướp Bắc Thành Tặc. Cũng chính là tên đã bị Đằng Hải đánh ngay tại làng cũ.

Đằng Hải nhìn sang, lập tức quen mặt, hô giá:

“”160 viên linh thạch trung phẩm!””

Nghe thấy vậy, tên Đạo Đồ gân tay nổi hết lên, tức giận nhìn qua, mấy người ngồi xem cũng bắt đầu bàn tán.

“”Lại một tên không biết trời cao đất rộng, lại đi chọc vào người của Bắc Thành Tặc””

“”Thôi tốt nhất không nên quan tâm làm gì...””

Nói thế nhưng bọn chúng đều hóng hớt, xem kết quả của tên vừa chọc giận Đạo Đồ. Ánh mắt ngạc nhiên không thốt lên lời, Đạo Đồ như sợ hãi đến run bần bật, quay đi.

“”Đấu giá thành công!””

Thế là Đằng Hải thu được cô gái ấy về, lúc kí người thu linh thạch liền nói:

“”Thưa ngài cô gái này không biết sao, cứ như người mất hồn vậy, mà ngài cũng nên cẩn thận với người Bắc Thành Tặc...””

Chưa nói xong Đằng Hải trả linh thạch rồi mang cô ấy đi, nói:

“”Không sao đâu, ta tự có cách””

Rồi hắn đi ra nơi khác gần đó, liền Đạo Đồ cũng lẳng lặng đi theo. Đi trong sự ngạc nhiên của người thu linh thạch, trong đầu nghĩ:

“”Tên này giàu quá hóa ngu ư?””

Ở sau tường, chính là một cảnh tượng hãi hùng, ai cũng không thể tưởng tượng ra.

“”Ngươi tới đây làm gì?”” - Đạo Đồ nói

Trong phút chốc, không khí bỗng im lặng, Đằng Hải nhếch mép, hỏi:

“”Giết người...còn ngươi?””

Đạo Đồ trong phút chốc đơ ra, lùi ra đằng sau, nói:

“”Ngươi...ngươi đừng hồ đồ..., anh trai ta vẫn đang ở đây đó!””

Đằng Hải lườm hắn, không khí ngày càng căng thẳng, Đằng Hải nói:

“”Ta không rảnh để giết ngươi, cái ta cần là dùng Bắc Thành này thử nghiệm sức mạnh mới thôi””

“”Sức mạnh mới!?”” - Đạo Đồ hỏi

Đằng Hải không nói gì nữa, đứng lên nói:

“”Ta hỏi ngươi...cửa ra ở đâu?””

Tất cả đều ngạc nhiên, không thốt lên lời. Một lúc sau Đằng Hải cũng được dẫn ra ngoài. Hắn ra tới ngoài, quay lại nói với Đạo Đồ:

“”Tốt nhất ngươi và anh trai ngươi nên ra khỏi thành này nếu không muốn chết!””

Đằng Hải bỏ đi trong sự sợ hãi của Đạo Đồ, gần đó có mấy tên loắt choắt trong bang nghe được, hỏi:

“”Bang phó, chúng ta phải nghe hắn thật sao?””

Đạo Đồ chính là một cái lo lắng, liền nói:

“”Ngươi cứ bảo tất cả bang ra khỏi thành, kể cả anh trai ta mau lên!!!””

Thấy sự gấp gáp trên khuôn mặt hắn khiến tất cả đều nghe theo dù không biết có nên hay không.

Bên ngoài cổng Đằng Hải nhìn chằm chằm Nguyên Lưu, mặc cho Tiểu Kì đứng che mắt.

“”Muội đi ra để ca xem cô ta bị gì nào...”” - Đằng Hải nói

Tiểu Kì nhìn hắn, mặt nhất quyết nói:

“”Không, ta sẽ không để con hồ ly tinh này quyết rũ ca!””

Đằng Hải không muốn dùng vũ lực liền lườm Tiểu Kì, hai ánh mắt đối nhau Tiểu Kì như có chút kém hơn. Cô quay qua chỗ Nguyên Lưu, cầm cây búa giơ lên đầy sát ý, nói:

“”Đều tại con hồ ly tinh này quyến rũ ca ca, ta phải giết...””

Đằng Hải sợ hãi, lao lên cản Tiểu Kì, hắn không còn cách nào liền nhét cây thức nguyên thảo vào miệng cô.

Một cái liền nuốt vào, Tiểu Kì như mất sức mà gục xuống. Đằng Hải thở dài, quay qua chỗ Nguyên Lưu, như ghim con mắt vào người cô.

“”Hừm...rốt cuộc là bị gì nhỉ?”” - Đằng Hải nói

Lúc này, Nguyên Lưu mặt như đỏ bừng lên, liền ngã về sau, gục vào một đám cỏ.

“”Ngươi muốn làm gì thì làm đi...cuộc sống này đối với ta...không còn gì để luyến tiếc nữa rồi...”” - Nguyên Lưu nói

Nước mắt cô cứ râng râng như muốn trào ra, lộ ra vẻ mặt quá dỗi đáng thương nhưng lại khá kích thích đối với một số người...

“”Khụ khụ, cô có gì khó khăn, cứ nói đi...”” - Đằng Hải nói

Nguyên Lưu nghe vậy, liền ngồi dậy, lấy khuôn mặt đáng thương, hỏi:

“”Ngươi...ngươi nói thật chứ?””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.