Lý lão tam nhận thấy Dương Quân Sơn hành động như thế, trong lòng càng khẳng định thiếu niên trước mắt là một tay già đời, thầm hô xui xẻo, từ bên hông lấy ra một gói to, tổng cộng có bốn vật phẩm rơi ra khỏi túi, xuất hiện trước mặt Dương Quân Sơn. Dương Quân Sơn nhíu lông mày, nói:
- Là bốn thứ này?
Dĩ nhiên biết được Dương Quân Sơn là người “Trong nghề”, Lý lão tam cười “Hắc hắc”, nói:
- Đương nhiên không chỉ có vậy, nhưng ta nhìn tiểu hữu mới bắt đầu tu luyện, Tiên Linh khiếu không phải đã hoàn toàn đánh thức, cho dù có vài thứ tốt chỉ sợ cũng không dùng được rồi!
Dương Quân Sơn xem xét hắn một cái, quay đầu rời đi.
Lý lão tam vội vàng kéo Dương Quân Sơn rồi nói:
- Tiểu hữu khoan đi! Còn có mấy thứ tiểu hữu phải ngắm nghía một phen!
Lúc này Dương Quân Sơn mới dừng bước, nhưng ánh mắt lại dò xét hắn giây lát, dường như đã không quá tin tưởng vào lời nói của Lý lão tam.
Lý lão tam cắn chặt răng, lại lấy từ trong người ra ba món khác, nói:
- Tổng cộng có bảy món này thôi. Nếu tiểu hữu còn không hài lòng, vậy lão Lý ta phải quay đầu rời khỏi Hoang Thổ trấn này, dù sao làm ăn cũng không được nữa rồi!
Lý lão tam oán trách nhưng Dương Quân Sơn không quan tâm đến, bởi vì sau khi Lý lão tam lấy ba món kia ra thì ánh mắt của Dương Quân Sơn ngời sáng. Sau đó hắn cố đè nén nỗi vui mừng trong lòng xuống, nhủ thầm đã nhặt được bảo bối rồi.
Một vị tán tu có được quầy hàng tại chợ phiên trên trấn cũng không dễ dàng. Lý lão tam làm ra vẻ oán thán, kì thực cũng không nguyện bỏ qua chợ phiên ở Hoang Thổ trấn được, cuối cùng vẫn thận trọng hỏi:
- Tiểu hữu có vừa mắt được món gì không?
Trước mắt bày ra bảy món vật phẩm. Hai thanh vũ khí bách luyện, một cái thuẫn bài, ba tảng đá khác biệt tính chất, còn có một khối hộ tâm kín ở bề mặt in rõ một dấu quyền.
Dương Quân Sơn không tin rằng Lý lão tam chỉ có hàng hóa như vậy thôi, nhưng như Lý lão tam đã nói lúc nãy, hiện tại hắn chẳng qua chỉ vừa mới tu thành Phàm Nhân cảnh tầng thứ nhất, cho dù Lý lão tam có vật tốt, hắn cũng không dùng được rồi, hơn nữa sợ không mua nổi.
Nhưng bảy món vật phẩm trước mắt cũng coi là đã vượt ra ngoài ý liệu của Dương Quân Sơn.
Dương Quân Sơn chỉ khối hộ tâm có in dấu quyền ở bề mặt, hỏi:
- Vật này thì thế nào?
Vì Lý lão tam biết rõ Dương Quân Sơn đã nhìn thấu lai lịch của “Điêu xà thanh quang đoản kiếm” của hắn, cho nên lần này đều lấy ra vũ khí, các loại khoáng thạch, để chứng tỏ sự thành tâm của hắn. Miếng hộ tâm này chính là một trong ba vật cuối cùng mà hắn lấy ra.
Lý lão tam cười nói:
- Đây chính là bảo bối, đã từng là một món pháp khí, ...
- Nhưng nó đã bị phá hủy rồi!
Dương Quân Sơn chỉ vào dấu quyền, cười lạnh nói:
- Pháp trận đã hoàn toàn bị một quyền này phá hủy!
Lý lão tam vội la lên:
- Nhưng dù sao đã từng là một món pháp khí, phía trên vẫn phải còn pháp trận còn sót lại!
- Một món pháp khí bậc thấp thôi!
Dương Quân Sơn tiếp tục cười lạnh, ra vẻ không thèm quan tâm liếc nhìn, nói:
- Cho dù còn sót lại một vài pháp văn thì có thể làm được gì?
Lý lão tam thối lui mà cầu thứ:
- Ít nhất miếng hộ tâm này chất liệu cấp bậc pháp khí!
Lần này Dương Quân Sơn không phản bác, ngược lại gật gật đầu, nói:
- Cũng chính vì chất liệu còn có thể nhìn được, nhưng mà không có pháp trận chống đỡ, miếng hộ tâm này so với cái khiên bách luyện có mạnh hơn bao nhiêu?
Lý lão tam bị Dương Quân Sơn nói như thế, hoàn toàn không còn khí thế nữa, cuối cùng đành phải lắp bắp:
- Cái này, cái này chung quy vẫn mạnh hơn một chút.
Dương Quân Sơn liên tục cười lạnh, cười đến khi nhận thấy Lý lão tam càng lúc càng không có lòng tự tin nữa. Lúc này Dương Quân Sơn mới nói:
- Nói giá thử xem?
Lý lão tam nghe vậy đầu tiên là vui mừng, tiếp đó vẻ mặt lại đau khổ, hỏi dò:
- Tiểu ca, ngươi xem 150 đồng tệ, ...
- Cái gì?
Dương Quân Sơn lập tức nổi nóng, hét lên:
- Chỉ cái khối rách này ...
Lý lão tam liên tục luống cuống, không ngừng thở dài lại đưa ngón tay lên miệng, khuôn mặt hoảng loạn ra dấu Dương Quân Sơn không nên gầm rú như thế, thật vất vả để có thể trấn an được thiếu niên này. Rồi hắn thở phì phò thấp giọng nói:
- Vậy miếng hộ tâm hỏng này cũng đáng 150 thạch tệ chứ?
Cũng chính vì Dương Quân Sơn là một cậu bé hơn mười tuổi, nếu là một người trưởng thành mà lại gầm rú như vậy, cho dù Lý lão tam không muốn làm ăn buôn bán ở chợ phiên trên Hoang Thổ trấn nữa, hắn cũng muốn quay lưng bỏ đi ngay.
Lý lão tam khổ sở nói:
- Nhưng miếng hộ tâm này không hề bể nát, mặc dù không có pháp trận, bản thân chất liệu nếu so với bách luyện binh khí còn mạnh hơn nhiều. Một thanh bách luyện Trường Đao còn có giá 120, 130 thạch tệ. Miếng hộ tâm này vô luận thế nào cũng phải đáng 150 thạch tệ.
Dương Quân Sơn lắc đầu như trống bỏi, nói:
- Đừng quên là trước đây ngươi nghĩ hết cách gài bẫy ta. Lần này ngươi cũng chưa buông tha chút nào. Hiển nhiên là không thành tâm rồi.
Trong lòng của Lý lão tam dâng lên một cổ... hỏa khí, nếu người trước mặt hắn không phải là một đứa bé con, bất kể như thế nào hắn cũng chiếm không được đạo lý, nếu những người khác được voi đòi tiên như vậy, Lý lão tam hắn đã sớm không tiếp đón rồi.
- Tiểu tử, xem ra ngươi bắt đầu Dẫn Linh Khí vào cơ thể rồi, miếng hộ tâm này có một chút pháp trận còn sót lại. Tuy rằng pháp trận nát vụn không có lực phòng hộ như trước, nhưng chút ít pháp trận còn sót lại có khả năng phù hợp cho ngươi dùng. 150 thạch tệ, ngươi đã chiếm tiện nghi rồi!
Dĩ nhiên Dương Quân Sơn biết mình đã chiếm được tiện nghi, nhưng mình là một đứa bé con, quấy rầy dây dưa với hắn một phen cũng không sao.
- 150 thạch tệ cũng được. Vậy ngươi cho ta chọn thêm một khối đá đi!
----------oOo----------