- Mượn binh sao? Chung quanh đây ngàn dặm chỉ có duy nhất cánh quân của ta. Nếu có đi nữa, thì quân tu sĩ không được can thiệp vào chuyện trần gian, đó là qui định. Quân bình thường thì kém quân ta xa, làm sao có thể chống lại thú nhân.
Vương Triết xem ra đã nghi đủ mọi điều, Trần Tiểu Thiên hiện giờ nghĩ không ra còn cái gì có thể uy hiếp được cánh quân đội này.
Ánh mắt Vương Triết trở nên kiên nghị:
- Tả Võ quân đệ nhất quân đoàn ta từ khi luyện thành quân tới nay, chính là cánh quân trần gian mạnh nhất lục triều, chưa từng bị đánh bại. Là hung là cát, ngày mai đánh một trận sẽ biết liền!
Rất nhanh, một đáp án làm người ta không thể tưởng được hé lộ...
Tưng tia nắng chiếu lên màn sương nồng đầm bao phủ cả bình nguyên. Tiếng trống trầm muộn vang lên ở trong sương mù, mơ hồ có thể thấy Thiên Vũ doanh bày ra phương trận dày đặc với rừng trường mâu.
Trước bình minh, binh lính Thiên Vũ doanh đã tiến vào chiến trường, bày tốt thế trận, nghênh đón trận đánh cuối cùng của bọn họ.
Giống như trước, phía đối diện truyền đến tiếng kêu gào của thú man võ sĩ. Bọn họ bị Tả võ quân đệ nhất quân đoàn một đường đuổi giết ở bình nguyên này, đã không còn đường lui. Hôm nay trong trận chiến này, đối với họ cũng một trận đánh quyết định vận mệnh.
Ánh mặt trời từ từ leo lên đường chân trời, sương trắng dưới ánh mặt trời từ từ tản ra . Trần Tiểu Thiên theo sát bên cạnh Vương Triết, một bước cũng không dám rời đi. Hắn không phải là ngưỡng mộ vị tướng soái này, mà là sợ bị Nguyệt Sương tìm được cơ hội chém chết.
Đại doanh của Vương Triết nằm trên đồi, có thể quan sát toàn bộ chiến trường. Trên đầu y đội mũ soái lấp lánh ánh tử kim, vai khoác áo choàng màu đen, chiến giáp bằng kim khí chế thành sáng rỡ dưới ánh nắng.
Đồng Trạch vẫn ăn mặc một thân theo kiểu văn sĩ, trên đầu đội mũ cao mà nhỏ. Bốn vị giáo ngự của Thái Ất chân tông Lân Thái Tuyền, Thương Lạc Hiên, Túc Vị Ương cùng Trác Vân Quân cũng cùng xuất hiện, đứng tụ phía bên phải Vương Triết.
Trong đám thân vệ của Vương Triết, Trần Tiểu Thiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: Nguyệt Sương bình tĩnh đứng nhìn nơi xa, chẳng qua là tay nắm chuôi kiếm dùng sức bóp mạnh, khiến cho Trần Tiểu Thiên không rét mà run.
Sương mù dày đặc dần dần tản ra , thú man võ sĩ ở phía đối diện trở nên rõ ràng. Bọn họ không lựa chọn chính diện đối trận, mà chiếm cứ chiến trường phía bên phải một gò núi. Sương mù tiêu tán, những tên thú man võ sĩ nay không gâm thét nữa, trầm mặc khác thường.
Nếu như là ta, lúc này cũng sẽ câm miệng. Trần Tiểu Thiên thầm nghĩ như vậy. Trên chiến trường, Thiên Vũ doanh xếp thành một hàng sáu phương trận, trận hình vượt qua ba nghìn người nghiêm chỉnh như rừng, bao trùm hết thảy, khí thế uy hiếp toàn bộ chiến trường.
Ánh mặt trời dần dần trở nên đỏ rực, sáng ngòi, bình nguyên hiện bóng dáng sắp hóa sa mạc của nó, chập chùng, xa tít, và đầy bụi mù.
Trong Chiến trường, Thiên Vũ doanh mang giáp màu đen, chiến trận kiên cố, lạnh lùng nhìn chăm chú vào thú man võ sĩ nơi xa. Tất cả mọi người cung trầm mặc, phảng phất như đang đợi cái gì.
Cuối cùng thì một trường thương cao chừng một trượng cũng xuất hiện, trên đầu thương có một con sói xanh với hai mắt đó rực, dưới ánh mặt trời tàn mát quang mang chói mắt.
Trần Tiểu Thiên mở to mắt, không tin vào mắt mình, thất thanh kêu lên:
- Thanh lang!
Vương Triết mặt mũi vẫn trầm tĩnh như nước, thản nhiên hỏi:
- Ngươi cũng biết chúng?
Máu cả người Trần Tiểu Thiên sôi trào, thanh âm của hắn trở nên kích động, khàn khàn:
- Người sói sao?
Hắn không tin vào mắt mình, vì theo sau lá cờ đó là hàng đàn lang sói, con nào con nấy to gấp hai ba lần sói thường. Đặc biệt, một số con to gấp bốn năm lần, thỉnh thoảng hai chân dựng đứng như người, tru lên từng tiếng tru quái di.
Lúc trước Trần Tiểu Thiên chỉ nghe Đồng Trạch nói vào tận sâu trong đất của yêu tộc, tiêu diệt tế đàn, ngăn chăn yêu thú ma hóa. Nhưng giờ đây hắn chứng kiến hàng đàn hàng lũ yêu thú với ánh mắt đỏ lòm, rõ ràng là đặc trưng đã bị ma hóa. Lang sói là loài thú đáng sợ nhất, đừng nói gì ở thế giới này, mà ở địa cầu cũng vậy. Khi để chúng tập hợp thành đàn, tấn công có tổ chức, thì bất cứ kẻ mạnh nào cũng bị khuất phục. Biểu hiện trước mắt tuyệt không đơn thuần... . Vương Triết có dự cảm không may như vậy đa trở thành sự thật rồi!
Theo tiếng rầm rập và tiếng tru rống trên bình nguyên, tưng đàn lang sói xuất hiện, tạo thành thế ba mặt giáp công.
Lang sói tấn công thường có tổ chức, có quy luật, một số đánh lừa con mồi, một so bám theo quấy nhiễu, một số vòng ra trước chăn đầu. Chúng chỉ ra đòn quyết định khi tập trung đủ lực lượng. Khi đó, con mồi trở thành miếng thịt trong rọ, không dễ dàng gì trốn thoát. Nếu tính về sức manh cá thể, chúng yếu ớt chẳng đáng gờm. Nhưng tập trung số lượng đông, chúng trở thành đối thủ đáng sợ. Thú nhân rõ ràng là thông qua cách gì đó đang tập hợp lũ yêu lang này, tình hình xem ra rất bất lợi cho Tả võ quân.
Vô số đôi hình yêu thú tập hợp thành hàng ngũ Thật dài, đang hướng tới chiến trường dũng mãnh lao tới. Lúc ban đầu chỉ xuất hiện thú man võ sĩ. Sau đó thì yêu lang ùa tới. Một tên thú man thù lình nắm chặt chiến phủ bằng đồng xanh, mặt lộ vẻ khát máu.
Trần Tiểu Thiên rốt cuộc hiểu rõ Vương Triết dự cảm bất tường đến từ nơi nào. Vương Triết nói với chúng tướng lĩnh và bốn vi giáo ngự chung quanh rằng, yêu lang trước đây là loại yêu thú chủ chốt trên bình nguyên đầy cỏ xanh này. cách đây trăm năm, trời đất bình nguyên này biến đổi mạnh, đầy khí tức khát máu. Yêu lang đột nhiên biến mất, cây cỏ cũng trơ trụi đi, mặt trời biến thành đỏ chạch. Tình báo Vương Triết cử đi quả đã không sai lầm, ma giới nhập xâm biên cương tây vực này, dùng trận pháp thông qua tế đàn biến đổi khí tức thiên địa, dẫn dụ yêu thú tập trung đến một nơi bí mất nào đó, cải biến thể chất của chúng, và giờ đây, chúng đã được điều đông đối phó với kẻ địch đầu tiên của chúng: Ta võ quân. Điều duy nhất Vương Triết đã sai lầm là, y không nghĩ yêu lang cường đại lại đến nhanh đến như vậy, việc chuyển hóa chúng nhanh đến như vậy, và cuộc chiến tiêu diệt tế đàn của thú nhân xem ra đã vô ích rồi.
Thiên võ doanh sĩ tốt xếp trong phương trận vẫn trầm mặc như nham thạch, không vì một chút di dạng vì yêu thú hung tợn này xuất hiện mà biến đổi sắc mặt. Một chiếc xe do bốn chiến thú keo từ hai bên phương trận bay nhanh ra. Người lái xe trong hình dáng trưởng quan, mặc trên người chiến giáp tinh sảo, đồng giáp sáng bóng. Y quỳ gối giữa chiến xa màu đen, trong tay kéo bốn dây cương.
Ở sau lưng y là Hàn Canh mặt mũi lạnh lùng, tay cẩm một cây trường kích đỏ ngầu. Hai gã tráng hán vóc người khôi ngô chia ra đứng hai bên, bọn họ hông đeo trường kiếm, một người kéo dây nỏ, một người nắm ngang ngọn giáo ba thước, đầu thương được mài sắc bén dị thường.
Người đánh xe giật dây cương, bốn con chiến thú đồng thời phong vó trước, dâm chân, dừng tại giữa chiến trường.
Hàn Canh cất giọng:
- Tả võ quân đệ nhất quân đoàn, Thiên Vũ doanh chủ tướng Hàn Canh!
Thanh âm chìm đục giống như tiếng sấm liên tục truyền khắp toàn bộ chiến trường. Thú nhân và yêu lang đồng thời dừng bước, tiếp đó một bóng thu nhân cao lon chạy ra, da đầy lông rậm, tay chân vạm vỡ, tay cầm cây chùy làm từ gốc cây cực to.
- Ngõa Lặc cách.
Trần Tiểu Thiên suýt té xuống đất, chẳng lẽ tên này biết tiếng người?
Hàn Canh sẵng giọng, ánh mắt quét qua chiến trường, trầm giọng nói:
- Lục triều cùng yêu giới trước nay hòa hoãn, không có thù hận gì đáng kể, cớ chi cùng ma giới liên thủ, sát hại con dân lục triều chúng ta!
Ngõa Lặc cách đưa tay nghe ngóng như cố hiểu, sau đó dùng giọng ồm ồm, đáp trả:
- Đất đông của... của thần tộc. Nhân loại xâm chiếm... đuổi thần tộc về tây. Đang chết!
Thiên Vũ doanh bất quá hơn ba ngàn người, đối mặt với cả hơn ba vạn yêu lang, rõ ràng là quá sức tường tượng. Nhưng Hàn Canh không hề sợ hãi, hắn lạnh lùng nói:
- Buồn cười cho yêu nhân man di, lại quỳ gối trước ma tộc.
Một bóng dáng to lớn phía sau chợt ngạo mạn cười khùng khục, gương mặt bị che bởi lớp choàng đen u ám:
- Khặc khặc khặc. Nếu như ta không đoán sai. Thì phía sau gò núi, còn có hai cánh quân của các ngươi, số lượng không quá sáu ngàn người nữa, không đủ làm huyết thực cho ma binh chúng ta. Nếu ... các ngươi đồng ý đầu hàng, ma chủ sẽ trong dụng các ngươi!
Hàn Canh rút ra trường kích màu đỏ hồng trên chiến xa, giơ tay ném lên mặt đất, quát:
- Mưu toan cướp thổ địa đại Tần, thì hãy lấy máu tươi của các ngươi ra để đổi!
Người đánh xe giật dây cương, chiến xa quay đầu chạy ra sau trận, Hàn Canh đứng thẳng trên xe thậm chí không quay đầu nhìn lại một cái.
Tên ma đầu quay người lại hú dài, cao giọng nói:
- Con dân của đế quân, hôm nay, chúng ta rốt cục xâm nhập đến gần đất lục triều, quyết đánh một trận đền ơn ma chủ!
Sau tiếng hô, ma thú rú dài khắp chiến trường, cảnh tượng đó đối với Tả Võ quân đệ nhất quân đoàn mà nói, là vô cùng xa lạ và tạo ra áp lực lớn. Vô luận là Thái Ất chân tông giáo ngự, hay là Vương Triết cửu kinh sa tràng, cũng không khỏi cố nén sự căng thẳng.