Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 8: Q.1 - Chương 8: Nguyện vọng của Tiểu Cường.






Thú man võ sĩ bắt đầu phá vòng vây. Phương trận của quân đạo sĩ vẫn tiến tới bằng tốc độ chậm chạp. Họ không có bởi vì quân địch lui bước mà rời xa trận hình. Nỏ thủ của quân đạo sĩ cưỡi ở trên lưng ngựa chia làm nhiều nhóm nhỏ, tứ tán truy đuổi quân địch bỏ chạy, vô tình thu gặt lấy tánh mạng chúng.

Phía sau, viện binh thú nhân vọt tới cứu đồng bạn của mình, một số quay người chặn phá kị binh của quân đạo sĩ. Hai quân đối chọi chuyển biến thành một cuộc truy đuổi cùng phản kích hỗn chiến, chiến trường nhanh chóng mở rộng.

Một mũi tên nỏ không biết từ chỗ nào bay tới, cắm chéo ở cách chỗ Trần Tiểu Thiên và Đinh Cường không xa. Đầu mũi tên cắm vào đất, đuôi mũi tên không ngừng run rẩy, phía trên loáng thoáng vết máu.

Hai người kinh hãi toát mồ hôi lạnh đầy, không hẹn mà cùng hụp ép người xuống, bò trở lại sau đồi.

Trần Tiểu Thiên nuốt nước bọt lạnh băng:

- Mày còn muốn xuyên việt nữa không?

Đinh Cường mặt như màu đất. Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tràn đầy sợ hãi:

- Chúng ta không nên tới đây, nếu như... nếu như...

Đinh Cường muốn nói. nếu như xuyên việt đến một địa phương khác, chỗ đó có lẽ là chỗ thực hiện giấc mộng của hắn. Nhưng không đợi hắn nói xong. Trần Tiểu Thiên toàn thân lông tóc đều dựng lên. khàn giọng quát:

- Đinh Cường!

Một mũi tên khổng lồ bỗng nhiên bay tới, hung hăng xuyên việt gáy của Đinh Cường, phún ra đám mưa máu tanh hồng.

Ngọa lặc cá tào! Trần Tiểu Thiên cả người lẫn máu phảng phất như đọng lại. Mũi tên xỏ xuyên việt cổ Đinh Cường, cơ hồ đoạt đi tánh mạng của hắn trong nháy mắt.

Huyệt Thái Dương phía bên phải của Trần Tiểu Thiên truyền đến một cơn đau nhói bén nhọn. Trần Tiểu Thiên ôm lấy thân thể Đinh Cường, quỳ trên mặt đất, trong đầu đầy ý nghĩ hỗn loạn.

“Nhìn xuyên việt quả cầu này! Xuyên việt thành công!”

“Tao muốn mang ba kiện đồ vật: một quyển “Quân công chế tạo” dạy đủ cách từ luyện sắt cho đến chế tạo đạn dược Một quyển niên biểu lịch sử, có nó, tao chính là bán thần tiên Lại thêm một khẩu súng máy hạng nặng, có ba vật bảo bối này trong người, ta là kẻ thần cản sát thần, phật cản diệt phật!” Tiếng cười của Đinh Cường tựa hồ còn đang vang vọng bên tai.

Vận mệnh hoang đường là thế! Đinh Cường rốt cục xuyên việt đến một thế giới khác như nguyện, nhưng lại chỉ sinh tồn ở cái thế giới này ngắn ngủn mấy mươi phút đồng hồ. Ở thế giới cũ, hắn có tiền, có xe, có nữ nhân... Nhưng hắn tuyên bố lý tưởng cuộc sống của mình là ở nơi khác. Mơ ước duy nhất cả đời chính là xuyên việt. Nhưng khi hắn rốt cục biến mơ ước trở thành sự thật rồi. vật đợi chờ hắn chính là một Mũi tên nhọn xuyên thấu cổ.

Nếu như Đinh Cường biết vận mệnh của mình có kết cục như thế, hắn có còn tha thiết ước mơ xuyên việt nữa hay không?

Trần Tiểu Thiên vĩnh viễn cũng không biết đáp án.

Trần Tiểu Thiên chợt cảm thấy lạnh toàn thân, hoảng hốt ngẩng đầu.

Một đầu mũi tên phát hàn quang lạnh thấu xương đang chỉa vào người Trần Tiểu Thiên. Đó là một trường cung khổng lồ, cánh cung to bằng bắp tay, phía trên được bao quanh bằng da trâu cứng rắn. cánh tay cầm cung cũng khổng lồ không kém. khớp xương lộ ra ngoài những ngón tay giống như rể cây lồi lõm và tráng kiện, trên đó mọc đầy loại lông bờm dã thú. Theo sau sự dùng sức của các đốt ngón tay, dây cung đang chậm rãi kéo ra.

Trần Tiểu Thiên bản năng hụp cúi xuống, thân thể mất đi sự thăng bằng, từ trên gò núi quay cuồng lăn lông lốc xuống tới. Màu đỏ chạch của bầu trời xoay tròn trong mắt hắn. nhanh chóng giao nhau. Trần Tiểu Thiên hoảng sợ đến cơ hồ không thở nổi. Cuối cùng, hắn cảm thấy đất phía dưới mêm nhũn, rớt xuống một đám bùn nhão nhợt nhạt.

Vị trí gò núi của Trần Tiểu Thiên đứng vốn là rời xa chiến trường.

nhưng tùy theo sự tan tác của thú man võ sĩ. chiến trường không ngừng mở rộng, nên nơi hắn đứng cũng bị liên lụy. Một đám thú nhân bại thối chạy lên gò núi. một mũi tên bắn chết Đinh Cường, sau đó một mũi hướng về phía Trần Tiểu Thiên.

vào thời khắc Trần Tiểu Thiên đứng bên bờ vực tử vong , mũi tên dài buông tha cho hắn. hướng về một mục tiêu khác.

Trên gò núi, mấy tên kỵ binh thuộc quân đạo sĩ ùa đến, trong đó có một gã đại hán trở tay rút trường kịếm, nặng nề bổ vào thú nhân bắn tên. sau đó ghìm chặt thớt chiến thú. Ở bên cạnh y, năm tên kỵ binh tản ra theo hình quạt, giơ lên cây nỏ của riêng mình, đánh chặn đường lui của những thú man võ sĩ.

Khuôn mặt của bọn họ phần lớn bị mặt trời chói chang phơi đỏ thẫm, ánh mắt giống như mới vừa tôi quá lưỡi đao loại, sắc bén vô cùng. Ở nơi này xen lẫn giữa những hán tử thiết huyết, có một trương khuôn mặt xuất kỳ trắng nõn. xem ra so sánh còn lại đồng bạn trẻ tuổi, trên mu bàn tay bao trùm lấy nhuyễn giáp, trong tay dẫn một cụ nỏ cơ, cùng đồng bạn giống nhau, trừ một thanh liền trên lưng ngựa đánh đâm trường kiếm, không đeo bất kỳ vũ khí nặng, nhưng cho Trần Tiểu Thiên cảm giác cùng những người khác hoàn toàn bất đồng. Tên kia trẻ tuổi người cỡi ngựa lạnh như băng nhìn Trần Tiểu Thiên một cái, sau đó ngẩng đầu, nhìn về sau lưng của hắn gò núi.

Gò núi có độ dốc không qua gấp, mặt đá không gồ ghề là mấy, nên Trần Tiểu Thiên lăn xuống trừ trên mặt bị cào phá vài chỗ, không bị thương gì nặng. Hắn kinh hồn chưa định, thở hào hển. phía sau lưng mồ hôi lạnh tứa ra ướt đẫm.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh ở trong nháy mắt, cho tới bây giờ hắn còn chưa muốn tin. Ngoa lặc ca tào! Mình xuyên việt đến một cái thế giới khác, và Đinh Cường cùng mình xuyên việt đến cái thế giới xa lạ này đã chết.

Hắn ngẩng đầu. trong lòng không khỏi nôn nao ớn lạnh, rùng mình một cái.

Trên gò núi, thú man võ sĩ còn hơn mười người. Mỗi tên có thân cao cơ hồ gấp hai Trần Tiểu Thiên, trong đó có thú nhân thủ lĩnh tự hủy diệt mình vòng cổ xương thú. Một gã võ sĩ cúi người xuống, rút ra tên dài từ giữa cổ Đinh Cường, sau đó lắp ngay vào cây cung, mũi tên máu chảy đầm đìa nhắm ngay kỵ binh ở dưới gò núi.

Từ dưới đồi, một thanh niên kỵ sĩ nhân loại có khuôn mặt trắng nõn hất bàn đạp, dùng chân đạp ở lưng nỏ, nhanh nhen kéo căng dây cung, sau đó giương nỏ lên, không chút do dự bắn ra một mũi tên.

"Băng..." một tiếng, mũi tên sắc bén nhanh như tia chớp bay ra, bắn xuyên luôn tráng kiện của tên thu nhân đang giương cung.

Tên thú nhân đó buông lỏng ngón tay, mũi tên dài từ trên dây cung trượt ra. tà tà cắm trên mặt đất. Hắn dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm vào đuôi mũi tên đầy máu đỏ rỏ ra từ con ngươi bên kia, sau đó năm lấy phần đuôi mũi tên. từ từ rút ra, máu tươi theo cánh tay hắn chảy xuống, nhưng hắn hồn nhiên chẳng biết đau là gì.

Đối với sự đấu nhau “ngươi chết ta sống” của song phương mà nói. lúc này, tất cả tiếng nói đều là dư thừa. Trên gò núi. thú nhân cùng gầm thét, rồi giống như một đàn dã thú mãnh liệt ùa xuống.

Tên kỵ binh trẻ tuổi kia rút bội kiếm, hai chân thúc vào bụng chiến thu. vọt ra đinh xốc tới. nhưng lại bị đại hán bên cạnh kéo ghịt dây cương.

Đại hán có chòm râu dài không biết bao lâu không cạo, mọc chỉ chít dài tới rốn. râm đến cả thái dương. Y gầm nhẹ:

- Ngươi có thương tích trong người, không thể cậy mạnh! Lui ra!

Người tuổi trẻ kia không hề nhượng bộ chút nào, hất cằm lên:

- Tại sao phải không để cho ta ra chiến trường!

- Đây là lời của sư phụ dặn dò!

Đại hán một giật dây cương, quay đầu ngựa phóng qua một bên. giơ đoản mâu lên gạt tên. rơi thuận tay chích vào mông chiến thú của kỵ sĩ trẻ tuổi.

Chiến thú bị đau rít lên một tiếng, vung hai chân trước xoay người rồi hướng phía hông vọt đi. Người trẻ tuổi cỡi trên lưng không kịp chuẩn bị, bị chiến thú hất nghiêng, nhưng cố gượng được bám sát vào yên làm bằng da thú.

Sau khi đuổi được người trẻ tuổi đi, đại hán râu dài quát: "Các huynh đệ! Liều mạng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.