Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 11: Q.1 - Chương 11: Thái Ất chân tông.






Nhìn bàn tay khổng lồ đủ để đập nát nham thạch của thú nhân. Trần Tiểu Thiên nghi mình đã không thể tránh khỏi cái chết. Một sự sợ hãi từ đáy lòng dâng lên. trong nháy mắt lan khắp toàn thân. Chẳng lẽ ta phải chết ở chỗ này sao?

Bỗng nhiên, một bàn tay trắng xinh vươn ra, phảng phất như vân về một đóa Ngọc Lan hàm lộ, mềm nhẹ nghênh hướng bàn tay khổng lồ của thú nhân.

Sát na song chưởng tiếp xúc, bàn tay kia trắng đẹp kia co ngón cái bấm nhẹ ngón giữa, đầu ngón tay khẽ nhếch lên trên, không khí giữa lòng bàn tay như truyền ra một trận xung động. Trong lúc mơ hồ, Trần Tiểu Thiên cảm giác như có một Thái Cực đồ án từ chưởng bay ra. tiếp theo không khí đỏ lên. trong nháy mắt biến thành một đoàn liệt hỏa.

Thú nhân tru lên ngã nhào về phía sau, thân thể khổng lồ trong nháy mắt đã bị liệt hỏa bao trùm, trở thành một hỏa cầu khổng lồ.

Pháp thuật! Trong lòng Trần Tiểu Thiên chợt nảy ra danh từ này. Thời không này không ngờ tồn tại pháp thuật vốn chỉ có trong truyền thuyết!

Hắn vô cùng kính sợ quay nhìn lại phía sau, một hình ảnh tuyệt mỹ lô đập vào mắt. Một mỹ nữ ước chừng ba mươi mấy tuổi, tóc dài cột thành búi bỏ thõng, đầu đội mũ Ngọc trắng, làn da tinh sảo trắng mịn không có chút nếp nhăn nào. Nàng này mặt mày cực đẹp, đẹp nhưng lãnh đạm vô cùng, hờ hững giống như ngăn người ngoài ngàn dăm vây. Nang mặc một bộ đạo bạo màu xanh nhạt, trên người không có bất kỳ phụ tùng dư thừa, eo hờ hững cái túi bao tử, vạt áo hờ hững hai hàng chữ nhỏ dùng bút lông viết như mây như khói: “sông chạy ngoài thiên địa, núi sắc có như không”.

Nữ chiến sĩ bị thương reo lên:

- Trác sư thúc!

Cô gái họ Trác hừ lạnh một tiếng, thu hồi ngón tay ngọc thon dài. đặt vào chuôi kiếm bên hông, ngẩng đầu ưỡn ngực, đối với bọn thú nhân kia coi như không thấy gì. Bội kiếm của nàng hấp dẫn ánh mắt Trần Tiểu Thiên. Khác với loại ki án sắt thép chất lượng xấu công nghiệp hoá đại lượng sản xuất ở thế kỷ hai mươi mốt, kiếm này có chuôi và vỏ kiếm màu bạc, phía trên có phượng vũ văn thiên nhiên tạo, dưới ánh mặt trời đỏ chạch ánh lên điệu múa như huyết phượng tranh long.

Một giọng nam ôn hòa chậm rãi chợt cất lên:

- Sương nhi chớ sợ, Thái Ất chân tông ta ở chỗ này, nhất đinh không để cho cháu bị nửa điểm tổn thương.

Chẳng biết lúc nào, chung quanh đã xuất hiện hơn mười người, trong đó có ba nam tử râu dài. cùng nhưng nữ tử mặc đạo bào màu xanh nhạt giống nữ tử kia, trên đầu cũng đôi ngọc quan. Còn lại một số người khác co vẻ la hâu cân, vì mặc đô hai mau hắc bạch, nữ có nam có, tuổi lớn nhỏ không đồng nhất. Xem thái độ cung kính của họ, ắt những người kia là đệ tử hoặc hộ vệ.

Nói lên tiếng lớn tuổi nhất, râu dài tới ngực, thần thái thong dong. Ở bên cạnh y, một nam tử khí vũ hiện ngang tiến lên trước một bước, vung kiếm lên. lạnh giọng quát:

- Thú man xấu xa! Bọn ngươi còn chưa chết hết sao?

Không đợi sư trưởng phân phó, hơn mười tên Thái Ất chân tông đệ tử cùng rút trường kiếm, mũi kiếm xếp theo phương vị, mơ hồ thành thế vây công, các thú man võ sĩ khổng lồ khịt mũi, oán hận nhìn trừng nhân loại đáng ghét.

Nam tử cầm ngang chuôi kiếm, sát khí bén nhọn đột nhiên phát ra, còn chưa xuất thủ đã đoạt khí thế của địch thủ.

Thời khắc mỹ phụ ho Trác ra tay lúc nãy, thú man lĩnh sĩ đã biết tánh mạng của mình đã đi đến giờ phút cuối cùng.

-CỔ Cách Nhĩ!

Một gã thú man nhân phát ra tiếng hô cầu xin.

-CỔ Cách Nhì!

Tất cả thú man võ sĩ còn sót lại cũng hô hoán theo.

Cổ Cách Nhĩ quét qua ánh mắt đồng tộc, sau đó lồng ngực rộng rãi đột nhiên đội lên. từ trong ngực phát ra một tiếng gầm trâm muộn. Xương cốt hùng tráng của y phát ra một trận \"lach cách\" chói tai da thịt vặn vẹo bành trướng, căng phồng lớp da thú. tóc dài râm hóa thành đám lông nồng đậm hơn. Ngón tay sinh ra đa sắc bén như tiêm trảo, bả vai mở ra, trước mặt mọi người, y như hóa thành một con sư tử mạnh mẽ.

Cổ Cách Nhĩ rung lông bờm, tứ chỉ chống xuống mặt đất, đột nhiên tung người nhảy lên. rống gầm xông về phía hai gã Thái Ất chân tông đệ tử. Hai gã đệ tử xoay tròn nghiêng ngả, giữa ngực và bụng lộ ra một vết cao huyết nhục mơ hô.

Nam tử khí vũ hiện ngang vỗ vỏ kiếm, trường kiếm bay ra khỏi vỏ, mang theo một cơn bão táp phóng thẳng tới thú man võ sĩ. các đệ tử còn lại cũng xuất kiếm của riêng mình, tuy kiếm không tự bay, nhưng thế công triển khai vô cùng sắc bén.

Một người sống đột nhiên biến thành dã thú. so sánh với ma thuật càng đặc sắc hơn. Trần Tiểu Thiên thấy canh ấy mà trợn mắt hốc mồm. Vị trưởng giả lúc ban đầu mở miệng kia mỉm cười gật đầu với hắn:

- Ngươi rất tốt. Không tệ không tệ!

Trần Tiểu Thiên ngơ ngác một chút mới hiểu được, vị này rõ ràng là khác hẳn bọn thú man kia, chỉ thấy hắn phấn đấu quên mình ngăn chặn trước nữ tử tên Sương nhi khỏi bị thú nhân giá hại. thậm chí còn bị đánh bay nữa. Chứ không thấy cảnh hắn e dè hoảng sợ bỏ chạy trước đó. Đây là một hiểu lầm, nhưng Trần Tiểu Thiên cũng không có ý định giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.