Ngửi được mùi thơm của khăn lụa, bụng Trần Tiểu Thiên chợt cồn cào gào thét không hề đúng lúc chút nào. Trần Tiểu Thiên không nhớ rõ mình đã bao nhiêu ngày không ăn một bữa cơm cho ra hồn nữa rồi. Trời đất bao la la thế, thứ có thể điền đầy cái bụng ỏng của hắn chỉ là vỏ cây hoa lá. hiện giờ, vô luận hương trầm hay là lụa mỏng, đối với cái dạ dày trống trơn của Trần Tiểu Thiên túi mà nói, hoàn toàn là thứ kích thích và đày đọa cho dịch vi tiết ra.
Còn có một chuyện mà so với đói còn thể thảm hơn trong người hắn không có tiền!
Khi nói chuyện với Đồng Trạch, Trần Tiểu Thiên hiểu rõ, tiền bạc lưu thông ở lục triều có ba loại, theo thứ tự từ nhỏ đến lớn là đồng bạc, lượng bạc cùng kim tệ. Dĩ nhiên, tu chân giới sẽ có hình thức tiền tệ riêng. Một ngàn đồng bạc làm một xấu, một lượng bạc có thể đổi lại một trăm đồng bạc, hai mươi mai lượng bạc đổi thành một kim thù. Kim thù co số lượng rất nhỏ, bình thường mọi người giao dịch chỉ dùng đồng bạc hoặc lượng bạc.
Tới cái thế giới này đã hơn mười ngày rơi, Trần Tiểu Thiên vẫn còn chưa có cảm giác thuộc về nơi này, và tiền bạc là một bằng chứng. Lúc gần đi, Vương Triết cũng chuẩn bị cho hắn một chút. Nhưng cái ả Nguyệt Sương đáng chém ngàn đao kia đem theo mọi thứ bỏ lại hắn giữa hoang mạc, ngay cả đồng bạc còm cũng không để lại cho hắn.
Ở trong quân doanh của Vương Triết còn có thể ăn chực này no, nhưng ở chỗ đầy rẫy thương nhân này trong người không không có đồng nào, ngay cả miếng nước miếng cũng không co mà uổng. Lam khá cái Thật ư?
Trần Tiểu Thiên vừa' đi vừa minh tư khổ tưởng. Cảm tạ Tiểu Cường, vl sự kiên trì theo đuổi xuyên việt của hắn mà khiến cho Trần Tiểu Thiên cũng có đôi chứ khái niệm với điều mà kẻ xuyên việt phải làm, đó là “First blood”, món tiền đầu tiên mà anh kiếm được khi đến dị giới.
Những kẻ xuyên việt đến thế giới của tiên hiền, thường xích thủ không quyền tay không bắt cá bằng con đường văn hóa: dùng những bài ca, bài thơ văn ăn cắp của đời sau đem xài với đời trước, cứ như thế thì thành đại danh nhân, ăn uống gái gú gì đều có người bao hết.
Nhưng Trần Tiểu Thiên đối với điều này không có chút lòng tin nào. Nơi này tràn đầy thương nhân, chỉ ngửi mùi tiền, hắn đem mấy bại như “Tỳ bà hành” lận lưng ra e rằng chẳng có người nào để ý tới.
Hắn cũng biết một chút Anh văn, nhưng muốn làm phiên dịch cho người ta thì e rằng hòng mất. Chưa kẻ thế giới này có ai nói tiếng Anh không, chỉ cần hắn hiểu được tiếng man tiếng thú nhân tiếng ma tộc là vái ông bà tiên tổ rồi.
Hắn còn có thể học theo những xuyên việt giả bắt đầu từ tầng thấp nhất đi lên, như là làm cực phẩm gia định gì đó. Trước hết là làm toi làm mọi cho người ta, làm người ở, làm gia định, trèo từng bước đi lên, cuối cùng trèo lên giường của các tiểu thư hay bà chu, từ từ bò lên tầng cao nhất. Nhưng được chứng kiến cái thị trường nô lệ này, Trần Tiểu Thiên đối với tương lại và tiền đồ của mình rất bị quan. Cái thành phố này duy nhất không thiếu chính là đầy tớ, là nô lệ mạt hạng.
cũng theo lời Đinh Cường, số lượng xuyên việt giả nhiều nhất là lựa chọn phương thức lấy vật đổi vật thời nguyên thủy, qua đó nhận được mình món tiền đầu tiên ở dị thời không. Tỷ như một cái bật lửa đổi lại một thỏi vàng, một cái bao tay đổi xe với đầy đủ ngựa hoặc thú kéo.
Đây cũng là điều duy nhất Trần Tiểu Thiên hiện tại có thể làm. Cho nên khi thấy trên vách tường có cái chữ “Cầm đồ” thật to kia, ánh mắt Trần Tiểu Thiên nhất thời sáng ngời.
Trần Tiểu Thiên vuốt đầu tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào hiệu cầm đồ. Có thể đổi được hay không món tiền tài đầu tiên của chính mình sau khi xuyên việt chính la dựa vào lần này rồi.
Không để ý tới ánh mắt của người khác trong tiệm cầm đồ, Trần Tiểu Thiên lớn tiếng hỏi:
- Chưởng quỹ có ở đây không?
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, chủ hiệu cầm đồ không che dấu sự khinh bỉ chút nào, lười nhác nói:
- Cần cái gì?
Trần Tiểu Thiên móc từ trong ba lô ra một vật phẩm:
- Cầm cái này!
Trần Tiểu Thiên tùy thân mang theo chỉ có ba đồ vật: bao cao su an toàn cùng gậy mát xa chế thành dương vật giả thì không cần nói, thứ thật sự hắn có thể cầm được trừ mấy thứ tỉm trên người Định Cường ra thì chỉ còn hai bộ nội y sexy mà thôi.
Vì để dễ dàng, Trần Tiểu Thiên mở hộp đựng đồ nội y trước khi lên máy bay, chia ra dùng phong thư hình túi giấy gói lại . Hắn lấy ra một túi giấy, đặt ở trên quầy, sau đó từ từ móc ra dường như hiến vật quý vây. Tên chủ hiệu cầm đồ thoạt nhìn cũng chưa nhận ra là thứ gì, cái tinh phẩm nghệ thuật từ công nghê dệt may đến từ thế kỷ hai mươi mốt này đảm bảo trưng bày ra có thể khiến con chó vùng đất này cũng hoàn toàn chấn ngốc, nói chỉ là lão chủ mập này!
Trần Tiểu Thiên đầy tự tin lấy ra bộ nội y sexy theo kiểu dáng mùa xuân mới nhất, bao gồm nịt ngực gợi cảm, quần lót chữ T bên ngoài co vai sa tanh trong suốt. Vô luận là chất lượng hay là thiết kế, cũng không có gì chê được. Thật ra hắn đã mua nó với giá tiền không rẻ, nếu như dùng chiến thú ở đây mà tín tiền, thì ít nhất trị giá cũng hơn một con.
Nhà giàu vô tình liếc mắt một cái, kéo dài thanh âm nói:
- Khăn tay một cái, vừa mòng chất lượng vừa kém, giá mười đồng bạc.
Trần Tiểu Thiên méo mặt vặn vẹo mũi, khăn tay? Ngoa lặc cá tào! Ngươi cho rằng cái quần Lace màu đen hình chữ T siêu cấp khêu gợi này mà là khăn tay à? Ngươi lấy nó lau mồ hôi lau mặt sao? À, với cái mặt phì phì Trư lão bát của ngươi, dùng nó lau cũng không có gì là quá.
Lão chủ giàu kia gặp phải thứ hàng hoa không ra gì, trong bụng đã sớm không nhịn được, gõ quầy nói:
- Có cầm hay không?
Lúc này Trần Tiểu Thiên không thể không cúi đầu, cơn đói khiến hắn không có tâm tình ly luận gì về đường viền hoa văn cũng diệu dụng của cái quần lót có quai đeo hình chữ T nữa, miễn cưỡng đề cao thanh âm:
- Được! Đây là ba cái!
Lão chủ lấy túi giấy, lớn tiếng nói:
- Mười lăm đồng bạc. Có cầm hay không?
Trần Tiểu Thiên còn muốn lý luận, một hán tử mặt thẹo bên cạnh nói:
- Vương Triều Phụng, vị huynh đệ này cũng không dễ dàng gì, hãy tính mười đồng bạc đi.
Vương Triều Phụng lấy biên lại cầm đồ ra, qụet qụet vài nét bút phác thảo lên đó, xong ném cho Trần Tiểu Thiên:
- Lợi tức hàng tháng ba phần, năm ngày đến lấy!
Trần Tiểu Thiên khẽ đếm:
- Sao chỉ có mười tám?
Hán tử mặt thẹo Bên cạnh quay qua nói:
- Đây là luật lệ của hiệu cầm đồ, phải rút một phần lợi tức trước.
Vừa nói y lơ đãng nhìn nhìn tay chân của Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là cầm lấy mười tám đồng bạc, một mặt hỏi:
- Bên cạnh có quán cơm nào không?
Hán tử mặt thẹo nói:
- Huynh đệ vừa tới Ngũ Nguyên à? Đi về phía đông, có chỗ quán bánh của Triệu gia, đảm bảo ngươi điền đầy bụng.
Hán tử mặt thẹo nói không sai, bên kia có cửa hàng bánh ở góc đường. Ngửi thấy được mùi vị khô dầu tiêu hương, Trần Tiểu Thiên nước miếng chảy ròng.
Cửa hàng bánh có mặt tiền không lớn, bên trong có các loại bánh hồ, bánh xốp, khô dầu, bánh rán, bánh đường, bánh chưng... Còn có những thứ bánh Trần Tiểu Thiên gọi không ra tên, rất nhiều loại kha nhau. Lần này Trần Tiểu Thiên đói thảm, ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ mấy ngày rồi chưa ăn. Hắn chẳng quan tâm nhìn nhiều, kêu mấy món bánh quen thuộc, ngồi xuống ăn ngấu nghiến.
Không biết bởi vì đói bụng, hay vì cửa hàng này làm bánh có tư vị quả thật không tâm thường, Trần Tiểu Thiên một hơi ăn tám cái, vất vả lắm mới trấn an dạ dày, sau đó uống chút nước tráng miệng.
Tựa lưng vào ghế ngồi, Trần Tiểu Thiên thoải mái thở dốc một hơi, vừa hỏi chủ quán:
- Bao nhiêu tiền?
Chủ quán gọn gàn tính toan:
-Banh hồ, bánh xốp, bánh đường mỗi thứ một cái, ba đồng bạc Liên hoa gồm bánh hoa sen nhân thịt ba cái sáu đồng bạc Thái Bình tất la hai cái, sáu đồng bạc... Thức ăn hai đĩa, hai đồng bạc Thượng hạng trà xanh một bình, hai đồng bạc, tổng cộng là mười chín đồng bạc.
Trần Tiểu Thiên suýt ngất. Chủ quán nói bánh hoa sen nhân thịt gì đó hắn có ấn tượng, là loại banh gắp thịt rơi xuống chẳng khác gì bánh Thái Bình tất la, thêm chủ yếu là thịt dê, mùi vị ngon, ăn hai cái. Hắn không ngờ thứ bánh ngon này ăn vào khó tiêu hóa, chẳng những hết sạch món tiền đầu tiên của hắn, mà còn khiến hắn thiếu nợ một đồng.
Chủ quán khách khí hỏi:
- Khách quan, tính tiền sao?
Trần Tiểu Thiên vẻ mặt thong dong cười một tiếng:
- Cái Thái Bình tất la mùi vị không tệ, lấy hai cái nữa.
- Được.
Chủ quán dùng gắp bằng trúc lấy ra hai cái, bỏ vào đĩa đặt trước mặt Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên xoắn tay áo, không khách khí ăn lấy ăn để. Thiếu một đồng bạc là thiếu, thiếu mười đồng cũng là thiếu, trước hết lấp đầy bụng rồi hãy tính, về phần tính tiền làm sao, đó là chuyện sau khi ăn xong, lúc này khoan suy nghĩ.
Nhưng rất nhanh, Trần Tiểu Thiên cũng không cần rầu rỉ vì chuyên tính tiền nữa.
Khi hắn ăn Thái Bình tất La được một nửa, bốn gã đại hán đột nhiên xông vào. Trần Tiểu Thiên giương mắt nhìn, thậm chí nhân ra có hai gã quen mắt, một người là hán tử mặt thẹo mới vừa gặp phải trong hiệu cầm đồ, người còn lại là độc nhãn đại hán - tên đầy tớ ở trong cái chợ nô lệ ngoài kia.
Mấy người đó mang đao gậy, hùng hổ xông vào cửa hàng bán. Chủ quán mặt mày sợ hãi, vội vàng nghênh đón:
- Bốn vị muốn gì?
Hán tử mặt thẹo bất ngón cái lên:
- Nhìn rõ đây! Đây là Qua Long Qua lão tam của Bạch hồ thương nhân!
Độc nhãn đại hán nắm chuôi đao, âm u nhìn chủ quán một cái:
- Trong quán vừa có một tên đầy tớ bỏ trốn, có người thấy nó vào ở trong quán của ngươi!