Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Chương 7: Chương 7: Cái mông




Sao Quỳnh Hoa lại xuất hiện ở đây?

Chẳng phải hắn là kẻ thù không đội trời chung của Thục Sơn ư? Sao trông như có vẻ thân thiết với Cảnh Nguyên lắm?

Cái mà Nhất Cửu gọi là âm mưu, lại là gì đây?

Còn nữa, không phải là lúc trước Nhất Cửu cùng Quỳnh Hoa đi xem Đông Hải Long Châu gì gì đó sao? Sao giờ đều tụ hội về Thục Sơn cả thế?

Tất cả tất cả những chuyện này, tóm lại là xảy ra chuyện gì?

Cảnh Nguyên nói: “Cứu được không?”

“Nói thừa, không cứu được thì ngươi tìm lão tử tới làm gì?”

Cảnh Nguyên cười cười: “Thực ra là tìm ngươi tới uống rượu.”

Quỳnh Hoa run rẩy, dường như đã gợi đến một ký ức cực kỳ đáng sợ, “Cút, lão tử là tiên nhân biết tự kiềm chế!”

Ngừng lại một chút, lại hỏi: “Khi nào thì ngươi có thể cho ta chìa khóa phía sau núi?”

Cảnh Nguyên đáp: “Chờ thêm chút nữa.”

Quỳnh Hoa giận dữ: “Chết tiệt, lão tử đã chờ năm năm rồi ngươi còn bắt lão tử phải chờ nữa! Cứ chờ đợi thế này thì thứ kia cũng già mất rồi!”

“Không có cách nào hết, cấm địa phía sau núi không phải Tam đại trưởng lão thì không được đi vào, không phải Bạch Y đệ tử thì không được tới gần.”

“Vậy ngươi còn không mau thăng lên Bạch Y đi!”

“Vẫn cần thời gian.”

“Ngươi rõ là đồ ăn hại! Nếu là lão tử, ba năm là đã lên tới Bạch Y rồi!”

Đầu ngón tay Cảnh Nguyên khẽ lật, một đường ánh sáng bảy màu rực rỡ bất chợt vạch ra, đánh thẳng về phía Quỳnh Hoa. Quỳnh Hoa vội vàng phi thân tránh né, cười nói: “Ha ha, ta đây cũng chẳng sốt ruột gì, chỉ nói giỡn thôi mà. Đều là người tu đạo, không nên đánh đánh giết giết.”

Cảnh Nguyên thu ánh sáng về. Chỉ nghe xoẹt một tiếng, Quỳnh Hoa nhảy dựng lên: “Á! Ngươi ra tay thật đấy à! Y phục ẩn thân của lão tử! Y phục ẩn thân của lão tử đó!”

Hắn vừa nổi cáu, vừa vội vã nhấc hắc bào lên, chỉ thấy chỗ dưới eo ba phân đã rách thành hai mảnh.

“Lão tử liều mạng với ngươi!” Quỳnh Hoa xắn ống tay áo lên.

Giờ phút này, tuy Giang Dạ Bạch còn mù mờ về pháp thuật nhưng vẫn nhìn ra được, công kích của Quỳnh Hoa mặc dù mãnh liệt, nhưng Cảnh Nguyên lại né tránh dễ dàng. Vả lại, Quỳnh Hoa từ đầu tới cuối vẫn không dùng lôi thuật, có lẽ vì tiếng sét đánh quá lớn, sẽ bị người bên ngoài phát hiện.

Quỳnh Hoa cứ thế đuổi bắt Cảnh Nguyên vòng vòng trong gian phòng trống suốt chừng nửa nén hương, sau đó bất chợt dừng chân, “Không đánh, không đánh nữa!”

Cảnh Nguyên ờ một tiếng, cũng ngừng lại.

Quỳnh Hoa nhân lúc hắn ngừng lại ấy, đột nhiên quay người đánh thẳng về phía Giang Dạ Bạch, túm nàng từ trên chiếu lên, cười khà khà: “Chẳng phải ngươi muốn nàng sống lại sao?”

Cảnh Nguyên nhíu mày.

“Dập đầu cho lão tử một cái, lão tử sẽ làm nàng sống lại ngay.”

Cảnh Nguyên rũ mi xuống, dường như đang cân nhắc.

Quỳnh Hoa vô cùng đắc chí, “Đây là thử thách mà lão bất tử Đồ Hằng giao cho ngươi phải không? Nếu ngươi không làm được… khi bình xét cấp bậc cuối tháng, phải chăng sẽ không lên được cấp Bạch Y? Bởi thế, mau cầu xin ta đi. Quỳ xuống đất nhận lỗi, ta sẽ giúp ngươi…” Lời hắn còn chưa dứt, Cảnh Nguyên bỗng nhiên xoay người, mở cửa phòng ra, cất cao giọng nói: “Quỳnh Hoa ở ——”

Chữ “trong” chưa kịp thốt ra, Quỳnh Hoa đã sợ tới mức quăng cả Giang Dạ Bạch đi, bịt thật chặt miệng hắn, liều chết kéo hắn về, chân cũng không rảnh, khều cửa phòng đóng rầm lại.

“Ngươi điên rồi! Nếu bị người khác biết lão tử ở trong này, lát nữa lão tử còn thoát thân thế nào được?”

Chẳng biết Cảnh Nguyên tránh như thế nào mà đã trượt ra khỏi tay hắn, đứng yên một bên thản nhiên nói: “Còn muốn ta dập đầu không?”

Quỳnh Hoa cân nhắc tình hình một chút, bất đắc dĩ hừ một tiếng.

Cảnh Nguyên mỉm cười: “Cứu nàng. Nếu không, bán đứng ngươi.”

“Con mẹ nó!”

Cảnh Nguyên giả bộ mở cửa, Quỳnh Hoa vội vàng sửa lời, nói: “Ta cứu, ta cứu ngay đây!” Dứt lời, nhặt Giang Dạ Bạch đang bị ném trên mặt đất lên.

Giang Dạ Bạch vô cùng may mắn vì bản thân lúc này chỉ là vong hồn, nếu không với cái kiểu quăng đập ban nãy, dám chắc nàng sẽ chết thêm lần nữa.

Quỳnh Hoa đặt tay lên trán nàng.

Một luồng khí lạnh lập tức từ trán len vào, Giang Dạ Bạch bất giác run lên cầm cập. Ngay tức thì, khí lạnh xuôi dòng mà xuống, lan ra bốn phía, đi đến mọi nơi, thân thể từng tấc từng tấc bị khí lạnh đóng băng, mà hồn phách vốn đang phiêu đãng cũng bị đông cứng ngay sau đó.

Theo sát luồng khí lạnh, là dòng nước ấm.

Khí lạnh như sương, dòng nước ấm lại như kim châm.

Mũi châm nhỏ như kim đâm, nhưng với tốc độ cực nhanh điên cuồng lan phủ, đâm chọc cơ thể vốn đông cứng thành trăm ngàn lỗ, trông như tổ ong vò vẽ.

Tay Quỳnh Hoa không ngưng nghỉ, miệng càng không ngơi ngớt, luôn mồm mắng nhiếc: “Con mẹ nó, lão tử quả nhiên không hợp với Thục Sơn. Ngay cả loại phản đồ Thục Sơn, gian tế, ác ôn, tiểu bạch kiểm, con cháu rùa như ngươi cũng dám uy hiếp lão tử. Nếu không phải thấy ngươi còn có phần hữu dụng thì hôm nay không chém ngươi không được. Con mẹ nó… Đi!

Một tiếng “Đi” sau cùng, không phải là nói với Cảnh Nguyên. Ngay sau tiếng quát kia, lỗ chân lông trên người Giang Dạ Bạch đồng thời nứt ra, luồng không khí tươi mới ầm ầm tràn vào, thoáng cái tràn đầy toàn thân.

Nàng mở choàng mắt.

Sau đó, liền phát hiện —— không thấy Quỳnh Hoa đâu nữa.

Đương nhiên Quỳnh Hoa chưa hề rời khỏi, chẳng qua là hắn đang mặc y phục ẩn thân. Trước đây Giang Dạ Bạch có thể nhìn thấy hắn là vì nàng là vong hồn. Mà lúc này nàng đã khôi phục mắt thịt của người phàm, nên cũng mất đi loại năng lực cảm nhận kia.

Giang Dạ Bạch đưa mắt nhìn sang Cảnh Nguyên, Cảnh Nguyên khẽ nhíu mày, không nói gì cả, chỉ xoay người mở cửa.

Chân hắn vừa mới bước qua ngưỡng cửa, Giang Dạ Bạch liền trông thấy một cái mông trơn bóng lộ ra giữa không trung, còn lúc ẩn lúc hiện, nàng không kềm nổi hét rầm lên Á Á Á Á!!!!

Cái mông nọ nhảy lên, nhanh chóng biến mất tăm. Cảnh Nguyên quay đầu lại, hướng về phía cái mông hung hăng trừng mắt, chân vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

Giang Dạ Bạch run rẩy nói: “Kia, kia, cái kia là, là…”

“Ngươi biết rồi đấy, áo bào của hắn bị chém rách, xem ra chỗ rách không được đẹp lắm nhỉ…” Nhất Cửu trong cơ thể nàng, kín đáo trả lời.

Giang Dạ Bạch rất muốn chết ngay lập tức.

Cái mông… của nam nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.