Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Chương 20: Chương 20: Kiếm . .




Giang Dạ Bạch không nói hai lời bổ nhào vào bên cạnh hồ, đối với thanh kiếm kia lẩm nhẩm: “Mau bay lên, mau bay đến đây!”

Nguyên bản mặt hồ tĩnh lặng, nhất thời nổi lên tầng tầng gợn sóng, theo chấp niệm sâu sắc, gợn sóng cũng càng lúc càng lớn, hình thành vô số lốc xoáy, những thanh kiếm khác ở đáy hồ bị liên lụy cũng bắt đầu run run, phát ra tiếng vang sát sát.

Giang Dạ Bạch trong lòng mừng rỡ, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới mới vài ngày, pháp thuật liền tinh tiến đến mức này. Nhớ ngày đó, muốn làm hạt giống nẩy mầm, phải hao phí vài canh giờ, mà nay, tâm niệm vừa động, hồ còn có phản ứng lớn như vậy.

Nàng không dám lơi lỏng, vội vàng tăng thêm ý niệm, mắt không chớp nhìn chằm chằm thanh kiếm kia.

Mắt thấy toàn bộ hồ giống như nước sôi, sôi sục khắp mọi nơi, những kiếm khác cũng đều lắc lắc lắc lắc ngã trái ngã phải, duy độc kiếm kia vẫn bất động —— không hổ là thanh kiếm Cảnh Nguyên coi trọng, kiếm tốt.

Nhưng tốt thì kệ tốt, dục vọng muốn ăn cũng càng thêm mãnh liệt. Giang Dạ Bạch nhịn không được phủ phục xuống ( lại ‘□’ ta ghét (╯‵□′)╯︵ ┴─┴ ) , ý đồ dùng tay lấy xem, kết quả, ngón tay còn chưa chạm đến mặt nước, nước hồ đột nhiên bay lên, hội tụ thành một khối nước lớn bay tới phía nàng.

Giang Dạ Bạch sợ run, chưa kịp né tránh, khối nước kia liền cuồn cuộn không ngừng phi vào trong miệng.

Phản ứng đầu tiên: ngọt !

Phản ứng thứ hai: thơm quá!

Phản ứng thứ ba —— nhanh chóng nuốt vào.

Nước hồ xoay tròn kịch liệt hơn, nhóm linh kiếm ở đáy ao cũng lục tục bay lên theo, vô luận thế nào cũng không thể phá vỡ, còn với Giang Dạ Bạch, tất cả đều là hai chữ —— đồ ăn; bốn chữ ——đồ ăn rất ngon!

Cứ như vậy, không quá thời gian uống một chén trà nhỏ, cả bích hồ đều bị nàng uống hết, mà hai ba mươi thanh kiếm kia cũng chịu số phận bị cắn nuốt, còn sót lại dưới hồ là thanh kiếm Cảnh Nguyên nhìn trúng, như trước ngoan cố nằm ở đáy ao, nhưng cũng đã buông lỏng rất nhiều, thoạt nhìn đang miễn cưỡng chống đỡ.

Giang Dạ Bạch lau miệng, tê liệt ngã xuống: “Không được không được, ta uống không nổi …” Cho dù dạ dày lớn như nàng, quả nhiên cũng có thời điểm ăn no. Tỷ như giờ phút này, nàng cảm thấy đang phải cố sức chống đỡ, có gì đó trong cơ thể nàng nhảy lên ở mọi nơi, bành trướng sắp vỡ ra.

Cảnh Nguyên nhẹ nhàng nhảy vào đáy thánh trì đã cạn nước, sau đó xoay người một cái, rút thanh kiếm kia lên.

Kiếm vừa vào tay, ngay lập tức biến mất.

Giang Dạ Bạch vừa cả kinh, chỉ thấy Cảnh Nguyên khẽ niệm kiếm quyết, một đạo bạch quang theo đầu ngón tay hắn nhảy lên, vẽ ra một đường cong hết sức duyên dáng như sao băng trong không trung, cuối cùng tụ lại thành một quả cầu nhỏ.

Tay Cảnh Nguyên di động như thế nào, quả cầu nhỏ kia cũng chuyển động y như thế. Cảnh Nguyên chuyển về hướng nham thạch, quả cầu nhỏ liền bay qua, nhẹ nhàng di động ở trên tảng đá, không có thanh âm gì, cũng không có tác động gì, từ giữa tảng đá tách ra, đổ ra hai bên. Chỗ mép đá trơn nhẵn trong như gương.

Cảnh Nguyên thu tay lại, quả cầu nhỏ nhất thời biến mất, hồ quang màu trắng trong không trung lượn vòng một vòng, sau đó biến mất ở đầu ngón tay trỏ của hắn.

Giang Dạ Bạch trợn mắt há hốc mồm.

Dù nàng không có kiến thức, cũng biết thanh kiếm kia không phải biến mất, mà là biến thành một bộ phận thân thể của Cảnh Nguyên, giấu ở trong tay hắn. Từ nay về sau không cần giống như phi kiếm khác đeo nặng trịch ở trên lưng. Hơn nữa, phi kiếm khác sắc bén như thế nào, cũng đều là cứng rắn, kiếm này lại hết sức mềm mại, tựa như chùm tia sáng, khi xẹt qua lặng yên không một tiếng động, cải biến hết thảy.

Quả nhiên là một thanh kiếm tuyệt thế!

Giang Dạ Bạch vừa nghĩ đến đây, ngực lại là một trận ghê tởm, nhịn không được nôn mửa. Nhưng ói ra nửa ngày, chỉ hộc ra hai cái bọt khí.

Cảnh Nguyên đi tới, đặt một bàn tay trên lưng nàng. Nhất thời có cổ lực lượng mềm mại từ trong lòng bàn tay hắn cuồn cuộn truyền vào, cho đến khi cơ hồ có cảm giác lạnh lẽo sảng khoái xuất ra.

Giang Dạ Bạch quay đầu, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

Cảnh Nguyên mở miệng nói: “Ngươi vừa rồi lại ăn luôn hai mươi bảy phi kiếm.”

Giang Dạ Bạch cảm kích lập tức biến thành sợ hãi —— lúc trước, nàng chỉ ăn có một kiếm của Cảnh Nguyên, đã sắp chết, lúc này, không cẩn thận ăn nhiều như vậy, còn có thể cứu sao?

“Ngươi không cần sợ, bởi vì mấy thanh kiếm này vô chủ , cho nên, ngươi ăn bọn chúng, bọn chúng liền cam chịu nhận ngươi là chủ nhân, chẳng những sẽ không phản phệ ngươi, còn có thể biến thành một phần pháp thuật trong cơ thể ngươi.”

Vì sao nàng còn khó chịu như vậy a! ! !

“Hiện tại sở dĩ ngươi thấy khó chịu, là vì lập tức hút quá nhiều linh lực, không biết nên vận dụng như thế nào. Ngươi không phải sợ, hiện tại làm theo chỉ dẫn của ta, đến đây.” Cảnh Nguyên vừa nói, vừa chậm rãi vận công trong cơ thể nàng. Giang Dạ Bạch vốn có khả năng học một lần là biết, hắn vừa nói nàng lập tức đã hiểu được, lúc này cũng vận công theo lực đạo của hắn, ban đầu còn gập ghềnh không suôn sẻ, nhưng không bao lâu liền thuần thục , càng ngày càng lưu thông thuận lợi.

Thân thể từ nóng biến lạnh, lại từ lạnh biến ấm, cuối cùng, đạt tới một loại trạng thái phi thường thoải mái. Tựa như bị gió xuân cùng ánh mặt trời tiết tháng tư bao vây lấy, thoải mái thích ý.

Giang Dạ Bạch chậm rãi mở to mắt, thấy da thịt trên tay mình, lại trắng ra vài phần, không chỉ có như thế, còn tản mát ra vầng sáng thản nhiên tựa như ngọc—— tựa như Cảnh Nguyên vậy.

Cảnh Nguyên cười, thu tay.”Có một tin tốt, cũng có một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”

Trong tâm Giang Dạ Bạch rơi lộp bộp một chút, ngần ngừ nói: “Vậy… nghe tin xấu trước?”

“Tin tức xấu là ngươi xâm phạm, uống hết cả Thánh trì bản phái, Thục Sơn tất sẽ truy cứu.”

A a a a! ! ! ! !

“Vậy… Tin tốt thì sao?”

Trong mắt Cảnh Nguyên tràn đầy ý cười, “Tin tức tốt chính là —— tam đại trưởng lão trước mắt đều đang bế quan, trong lúc nhất thời không truy cứu đến trên đầu ngươi. Mà chờ cuối tháng khi bọn họ xuất quan, ngươi cũng sẽ bị chọn lựa trở thành người cứu thế để ngăn thiên nhãn, bọn họ làm sao dám xử trí ngươi?”

A a a a a a a! ! ! !

Giang Dạ Bạch lăn lông lốc một cái đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng xuống núi.

Cảnh Nguyên hiếu kỳ nói: “Tiểu sư muội, ngươi đi đâu?”

Giang Dạ Bạch nghẹn ngào: “Trước khi chết, ta muốn về nhà cùng cha mẹ cáo biệt…”

Cảnh Nguyên có chút run rẩy.

“Vốn trông cậy vào lên núi tu chân trở về có thể trở nên nổi bật làm cho mẫu thân nở mày nở mặt, không nghĩ tới không đến một tháng sẽ chết đẹp, ngay cả công ơn dưỡng dục cũng không thể hồi báo, may mắn hiện tại bộ dáng của ta khôi phục , ít nhất có thể trở về chạm mặt, nói một tiếng bảo trọng…” Giang Dạ Bạch uổng công vài bước, bỗng nghĩ tới một chuyện, quay lại kéo lấy vạt áo bào của Cảnh Nguyên: “Sư huynh sư huynh, xem ta có công giúp ngươi thu phục thanh kiếm mới, ngươi dẫn ta về nhà một chuyến đi, được không?”

Nàng thật sự là hồ đồ, muốn tự mình đi xuống núi thì đi tới khi nào, ở thời khắc mấu chốt này, vẫn phải lợi dụng phi kiếm a.

Biểu tình trên mặt Cảnh Nguyên rất kỳ quái.

Giang Dạ Bạch thời điểm này cũng lười suy đoán nhiều, tiếp tục ôm đùi cầu xin: “Ta biết sư huynh sớm đem hồng trần thế tục vứt ra sau đầu, nhưng ta hoàn toàn là tân tiến đệ tử, còn không đạt được cảnh giới như sư huynh vậy, nay cũng không còn sống được bao lâu, cái này là nguyện vọng lúc lâm chung của ta, cầu sư huynh mang ta về nhà trông thấy cha mẹ, chỉ cần gặp một người là đủ rồi, chỉ một người!”

“Ngươi đứng lên.”

“Sư huynh ngươi đáp ứng ta ?”

Cảnh Nguyên thở dài thật dài, đưa tay nâng nàng dậy,trong đôi mắt như thủy tinh đậm sắc u tối, hỉ giận khó phân biệt.”Tiểu sư muội.” Hắn nhẹ nhàng gọi.

“Dạ?” Nàng mắt nước mắt lưng tròng ngẩng đầu.

“Kỳ thật…” Cảnh Nguyên chậm rãi nói, “Không nhanh như vậy .”

“Sao?” Có ý tứ gì?

“Chính là cuối tháng này ngươi tuyển sư thôi, không phải bắt ngươi cuối tháng này phải đi vá trời.”

“… …” Giang Dạ Bạch nhỏ giọng hỏi, “Năm đó Sùng Hương sư tổ mất bao lâu?”

“À, một trăm năm.”

Giang Dạ Bạch trong đầu nhất thời toát ra ba chữ, hơn nữa chỉ có ba chữ ——

Hố cha nó! ! ! ! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.