Thế giới cá lớn nuốt cá bé chính là tàn khốc như vậy. Không trở thành đồ tể thì bị người khác đồ tể.
Rất may mắn chính là Trương Hằng từ một con dê con bị đồ tể lúc đầu trưởng thành một đồ tể ác nghiệt vô tình.
Ngoài bằng hữu, thân nhân, đệ tử của mình. Vì sinh tồn, ích lợi Trương Hằng có thể không chút do dự giơ đồ đao, đảm đương nhân vật đồ tể.
Tính cách thiện lương, khờ dại, yếu đuối, do dự... sớm đã chôn vùi trong con đường tu tiên đau khổ dài dòng của Trương Hằng.
Hiện ra trước mắt chính là Trương Hằng - ác mộng, tử thần trong mắt địch nhân, tâm trí đạt tới hoàn mỹ không thể công phá.
- Ra tay đi.
Trương Hằng lạnh nhạt nhìn phía Huyền Long Đại Vương, giọng điệu bình tĩnh như thế.
Loại bình tĩnh này không phải trấn định mặt ngoài mà là coi rẻ đến từ trong xương cốt, tựa như giẫm chết một con kiến, không có chút đau khổ giãy dụa nào.
Lạc Hà lẳng lặng nhìn Trương Hằng, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, trong lòng khẽ thở dài: “Hắn như vậy so với trước kia, rốt cục là người nào tốt hơn?”
Nhưng Lạc Hà chung quy không thể cho ra một kết luận.
Trong thế giới cạnh tranh tàn khốc này, tốt cùng xấu ai có thể nói được rõ ràng?
- Thôi... Bất kể hắn biến thành như thế nào chung quy vẫn là Trương Hằng kia. Điểm này vĩnh viễn cùng sẽ không biến đổi.
Lạc Hà khẽ thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng không còn một tia khúc mắc nào.
Bất kể Trương Hằng thay đổi như thế nào, nhưng có một điểm từ đầu chí cuối hắn chưa từng thay đổi: Hắn đối với người một nhà - bằng hữu, thê tử, đệ tử, huynh đệ - cho tới bây giờ đều vẫn tốt như vậy, thậm chí còn che chở.
- Ra tay!
Sát khí trên người Huyền Long Đại Vương cùng Trương Hằng đột nhiên kéo lên, không gian bốn phía thoáng chốc lạnh băng, linh hồn cùng không khỏi rung động.
Chấn Áp Quyết!
Phách Thiên Chùy xuất kích: Băng!
Lần này, không có bất luận kẻ nào ngăn cản hay phản đối.
Không hề nghi ngờ, Dưới sự liên thủ của hai đại đầu sỏ, cường giả cấm kỵ bình thường gần như không có lực trả đòn, chỉ có vận mệnh bị miểu sát.
Chúng cường giả cấm kỵ còn lại cảm thấy trái tim băng giá một hồi.
Trương Hằng cùng Huyền Long Đại Vương liên thủ hình thành lực sát thương thật sự đáng sợ, cho dù Chân Tiên đích thân tới cùng sẽ không có kết cục tốt.
Cùng may hai người này là đối địch, nếu bọn họ tạo thành liên minh...
Chúng cường giả ngay cả nghĩ cùng không dám nghĩ.
- Thực lực của Trương Hằng, Huyền Long còn cường đại hơn so với dự đoán của chúng ta... Tiếp tục như vậy, bất kỳ phe nào trong chính ma lưỡng đạo chúng ta đều chỉ có vận mệnh bị chém giết...
Thất Tinh Thánh Quân thần niệm trao đổi với Chân Tiên Tôn Húc Khải.
Trong mắt Chân Tiên Tôn Húc Khải lộ ra vẻ phức tạp, nói:
- Có đạo lý. Thực lực hai người này đã vượt qua phạm trù ta có thể ứng phó. Không bằng như này... chúng ta liên thủ với trận doanh Ma đạo.
- Liên thủ?
Rất nhanh tin tức này được bốn vị đầu sỏ của chính ma lưỡng đạo tiếp thu, sau đó chuyển hướng tu sĩ còn lại của trận doanh chính ma lường đạo.
Chân Ma Hình Cảnh, Cửu U Ma tôn hơi do dự một chút liền lập tức đáp ứng.
Rốt cục, dưới áp lực như thế, chính ma lưỡng đạo của Đông Vân đại lục đối địch vô số năm lại liên thủ với nhau, hình thành trận doanh đồng minh.
Hô!
Trương Hằng thu linh hồn Vân Mộng tiên tử vào tay, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, thản nhiên nói:
- Hiện tại chúng ta có thể mở ra tầng trong động phủ...
Dứt lời thân hình hắn cấp tốc lóe lên, bay về hướng sơn động thần bí.
- Chúng ta đều đuổi theo, nhưng phải đề phòng Trương Hằng có quỷ kế.
Huyền Long Đại Vương theo sát sau đó, dặn bảo Uyên Hồng, Kim Bằng Yêu Thánh Vương vài câu.
- Xem ra chúng ta lại phải đi sơn động thần bí lúc trước... Lần này Trương Hằng hẳn là sẽ không có âm mưu, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng một chút,
phòng ngự vạn nhất.
Chân Tiên Tôn Húc Khải trầm ngâm nói.
Lúc trước, chúng cường giả cấm kỵ bị phân thân Trương Hằng đưa tới sơn động thần bí, lực lượng Tam hàn băng phách đột nhiên tập kích làm cho bọn họ ăn nhiều đau khổ.
Hiện tại tuyệt đối không thể chịu thiệt lần thứ hai.
Nhưng mà lần này Trương Hằng khinh thường sử dụng âm mưu quỷ kế, cũng không có điều kiện.
Một đường vô sự, Trương Hằng, Huyền Long Đại Vương dẫn đường, chúng cường giả cấm kỵ nối đuôi, tốn một ít thời gian lại tới đại điện sơn động lúc trước.
Chỉ cần vừa bước vào sơn động này, trói buộc không gian bốn phía cùng ngoại giới một trời một vực.
Ở trong này, muốn cắt qua không gian, chế tạo khe không gian quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Đừng nói là khe không gian, muốn phá hỏng một viên gạch viên ngói nơi này cùng không dễ dàng.
Trương Hằng từng hoài nghi, sơn động thần bí này có phải là không gian hạ giới nên có?
- Trương Hằng, tới nơi rồi, ngươi nhanh mở tầng trong động phủ đi.
Huyền Long Đại Vương thúc giục.
Trương Hằng không trả lời, ánh mắt hướng về phía nóc của đại điện sơn động.
Tất cả mọi người dối theo ánh mắt hắn.
-Ồ?
Huyền Long Đại Vương khẽ kêu một tiếng, Nghê Thường tiên tử cùng có biểu tinh tương tự.
Ở trên nóc đại điện sơn động lộ màu đá xám bạc thô ráp có một ký hiệu màu máu hình tròn.
Lúc trước Nghê Thường tiên tử cùng Huyền Long Đại Vương đều từng vào đại điện sơn động này nhưng chưa từng thấy ký hiệu màu máu hình tròn này.
Chắc là sau khi bọn họ rời đi, bản tôn Trương Hằng ở nơi này khẳng định có kỳ ngộ gì.
- Bắt đầu...
Hai mắt Trương Hằng thoáng ngưng, đột nhiên nâng hai tay lên.
Trong lòng hai bàn tay đồng thời xuất hiện ra một ấn ký Kỳ Lân, phân biệt đại biểu cho Thần thú thượng giới Băng Kỳ Lân, Hỏa Kỳ Lân.
Vừa thấy hai ấn ký này, trong lòng Huyền Long Đại Vương sinh ra vài tia cố kỵ. Trong chiến đấu lúc trước, Trương Hằng bằng vào hai ấn ký này triệu tập ra Băng Hỏa Kỳ Lân hình thái đặc thù, thực lực của hắn lại không kém Chân Tiên thượng giới.
Ổng-
Hai ấn ký Kỳ Lân này trong lòng bàn tay Trương Hằng đột nhiên rống lên, nhảy vọt ra, lớn bằng khoảng bàn tay.
Phốc! Phốc!
Hai con Băng, Hỏa Kỳ Lân tí hon đồng thời phun ra hai cột sáng một đỏ một trắng.
Hai cột sáng lại vừa khéo đánh trúng ký hiệu màu máu hình tròn kia.
Trên nóc bằng đá cứng rắn lập tức xuất hiện một lỗ hổng hình tròn.
Xèo xèo~
Phù văn màu máu lóe lên ở trung tâm vòng tròn, không gian bốn phía mơ hồ run lên dường như xúc động vào cơ quan gì.
Mọi người trong đại điện động phủ liên tục lui ra sau, chỉ sợ phát sinh ra tình huống bất ngờ gì.
Đối mặt với sự vật không biết, Trương Hằng cùng lộ vẻ cẩn thận, lui ra sau một bước.
Ầm ầm!
Đến một lúc, ký hiệu màu máu hình tròn kia nở rộ huyết quang, ăn mòn tầng nham thạch bốn phía.
Xèo xèo~
Huyết quang tăng thêm một bước ăn mòn, toàn bộ nóc đại điện sơn động bị ăn mòn dần dần.
- Lực lượng Huyết Sát thật cường đại.
Trương Hằng cùng Vân Dịch nhìn nhau.
Vân Dịch vẻ mặt hưng phấn, dòng sông màu máu ở sâu trong linh hồn hắn giờ phút này dáng lên từng đợt gợn sóng, xao động không yên.
Xèo xèo-"- Xèo xèo-"- Xèo xèo--
Hào quang màu máu càng ngày càng cường đại, tốc độ khuếch tán càng lúc càng nhanh.
Mọi người chỉ cảm thấy nóc đại điện càng ngày càng cách xa mặt đất.
Từ mười mấy trượng lúc ban đầu, dáng cao từng chút một.
Hai mươi trượng... Năm mươi trượng... Một trăm trượng...
Tầng nham thạch kia dường như có độ dầy vô cùng tận.
Rất nhanh, một thông đạo hình trứng đường kính chừng ba mươi trượng xuất hiện trên đỉnh đầu chúng cường giả, kéo dài từng chút, nhìn không tới cuối.
- Chẳng lẽ chúng ta phải bay lên...
Một số tu sĩ hạng Phủ chủ, Độ Kiếp không khỏi âm thầm kêu khổ.
Trong sơn động thần bí lực trói buộc không gian rất mạnh này, nhân vật cấm kỵ Đại Thừa Kỳ mới có thể phi hành mà còn không thoải mái chút nào, càng không nói đến đám người bọn họ.
Thời gian dần trôi, tất cả mọi người kiên nhẫn chờ đợi, trong tâm lý đều có khác nhau.
Nhưng là đối mặt với tình huống không biết sắp xảy ra, tất cả mọi người ôm thái độ cẩn thận.
Băng!
Đột nhiên, trên trời cao hơn ngàn trượng truyền đến một tiếng nổ lớn.
Trương Hằng sớm triển khai Thần Linh Nhãn, ngóng nhìn tình huống ở nơi trên cao kia.
Dựa vào Thần Linh Nhãn hắn thấy được một con ngươi màu máu.
Đúng, chính là một con ngươi màu máu, còn mang đến cho Trương Hằng một cảm giác như từng quen biết.
Ong!
Đột nhiên trong con ngươi màu máu kia bắn xuống một cột sáng màu máu ôn hòa, từ trên trời giáng xuống đại điện sơn động.
Thoáng chốc, tất cả mọi người bị cột sáng màu máu ôn hòa này bao phủ.
Trương Hằng cảm thấy thân hình cứng đờ, pháp lực trong cơ thể bị phong tỏa, mất năng lực hoạt động.
- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?
Tình huống của những người khác cùng tương tự.
Vút!
Ngay sau đó, thân thể mọi người đều không tự chủ được bay lên không, theo cột sáng màu máu bay lên phía trên.
Vừa lên không, tất cả mọi người có thể tự do hành động, pháp lực cùng khôi phục bình thường.
Vù vù!
Tốc độ phi hành nhanh hơn, gió lạnh lèo thổi xuống dưới mang theo một luồng ý lạnh.
- Trong quá trình này hẳn là sẽ không xảy ra cái gì bất ngờ chứ?
Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.
Hắn vừa mới sinh ra ý niệm đó, trong đầu đột nhiên có thêm một con ngươi máu.
- Đây...
Con ngươi màu máu kia nhìn chằm chằm hắn.
Trong phút chốc, ý thức Trương Hằng tiến vào một không gian đặc thù.
Cảnh tượng trước mắt liên tục biến ảo, mà đều là người và vật mà Trương Hằng quen thuộc.
Rốt cục cảnh tượng biến ảo đột nhiên dừng lại, cảnh tượng chuyển qua một nơi mà Trương Hằng khó thể quên.
Cảnh tượng: Tam Tinh Vực.
Trương Hằng đứng trên hư không, đối diện hắn là một nam nhân cao ngạo, sau lưng mơ hồ thấy được hư ảnh hình rồng.
Vũ Vô Cực!
Tâm thần Trương Hằng run lên.
- Ngươi đã đến rồi... Chúng ta lại chiến đấu một lần.
Hình tượng Vũ Vô Cực có vẻ mờ nhạt, nhưng tiếng nói lạnh lùng ngạo mạn vẫn cứ quen thuộc như trước.
"Đây là chuyện gì?"
Trương Hằng cố gắng làm mình tỉnh táo lại.
Mình vừa mới nhìn thấy một con mắt màu máu, sau đó liền đột ngột đến chỗ này.
Tinh thần ảo tưởng!
Nhất định đây là tồn tại ảo cảnh gì đó!
Trương Hằng cho ra kết luận.
- Trương Hằng... nhiều năm không gặp, ngươi đã mất đi dũng khí trước kia, không dám quyết chiến với ta?
Vũ Vô Cực cười lạnh nói, cái bóng hình rồng sau lưng phát ra tiếng rống chấn nhiếp tâm thần, quanh quẩn trong dày núi xung quanh.
- Muốn chiến liền chiến!
Trương Hằng dứt khoát đáp lại, hắn đã hiểu được, có thể đây là một loại khảo nghiệm của chủ động phủ Huyết Sát.
Tốc độ của hắn không nhanh không chậm, Trương Hằng có thể nhìn thấy rõ ràng động tác của đối phương, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
- Sao lại thế được...
Trương Hằng chấn động, thời kỳ ở Tam Tinh Vực, năng lực của Vũ Vô Cực bị phong ấn, làm sao có được thực lực mạnh như thế.
- Ngươi thua... Thật làm cho ta thất vọng, còn uổng Vũ Vô Cực ta đợi ngươi nhiều năm như thế, ký gửi kỳ vọng rất cao với ngươi. Kết quả là, ngươi vẫn là một tên phế vật.
Phế vật!
Hai chữ như sấm sét nổ tung trong lòng Trương Hằng.
-Chết đi...
Vũ Vô Cực tăng thêm sức, không ngừng phong ấn pháp lực của Trương Hằng, thậm chí còn ngăn chặn linh hồn của hắn.
Tử vong tới gần từng chút một.
Tuy rằng là ảo cảnh, nhưng cảm giác tử vong lại chân thật như thế.
Trương Hằng tràn đầy vẻ ngạc nhiên, điều này làm cho hắn nhớ tới tình cảnh trước khi mình đi đến thế giới này:
- Chuẩn bị xong chưa?
NPC lão đạo sĩ nhìn hắn nói.
- Làm đi.
Trương Hằng trả lời rất bình thản, chính mình cùng không phải người chơi đầu tiên chết trong tay NPC.
Lão đạo sĩ gật đầu, vươn cánh tay khô gầy như que củi của hắn, một đạo sợn sóng hư vô bay tới Trương Hằng.
Trong nháy mắt sợn sóng hư vô bay tới trên người Trương Hằng, hắn cảm nhận được một cỗ mùi vị nguy hiểm - đây không phải cảm giác nguy cơ tử vong trong trò chơi, mà là một loại cảm ứng tự nhiên khi sinh vật đối diện với cái chết.
Trước mắt tối đen, thân thể Trương Hằng ngã xuống, hắn đã chết.
Trên thực tế, khoảng khắc đó hắn không cho rằng lão đạo sĩ có thể lấy mạng mình, dù sao cùng chỉ là trò chơi.
Nhưng mà, trong nháy mắt trước khi tử vong, cái loại cảm giác đó cũng rất giống như Lúc này.
Chẳng lẽ...
Trong lòng Trương Hằng kinh hãi.
Nếu mà mình chết trong tay Vũ Vô Cực ở trong ảo cảnh này, như vậy kết quả...
Chết ở trong ảo cảnh, như vậy mình cũng sẽ chết trong hiện thực.
Đây là kết luận của Trương Hằng, nó chân thực chính xác như thế.
Nhìn gương mặt Vũ Vô Cực quen thuộc ở ngay trước mắt, trong đầu Trương Hằng đột nhiên xuất hiện hồi ức:
- Có nhớ không, giữa chúng ta còn có một trận chiến. Tuy rằng bản tôn của ta đã rời khỏi Ba mươi sáu giới, nhưng tuyệt đối sẽ không quên việc này.
- Đương nhiên là nhớ, ngươi đến đây là vì cái gì?
- Tốt, nếu đã thế, vậy ngươi mang theo ý chí của ta - đánh lên thượng giới!
- Ngươi không dám?
Trong giọng nói Vũ Vô Cực lộ ra vài tia thất vọng cùng khó hiểu, chợt khẽ thở dài:
- Chuyện trên thế gian này, chỉ cần dám nghĩ, sẽ không có gì không làm được. Chênh lệch giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, chính là ở chỗ ngươi có đủ tự tin, có một trái tim bao dung rộng lớn. Cho nên, chuyện kẻ mạnh có thể làm được, kẻ yếu không làm được.
Bỗng nhiên, trên người Trương Hằng dâng lên một cỗ dũng khí cùng tự tin trước nay chưa từng có. Hắn nhìn Vũ Vô Cực trước mặt bóp chặt cổ mình, lại vẫn có thể nói chuyện được:
- Ngươi không phải Vũ Vô Cực.
Trong ánh mắt thâm thúy của hắn nổi lên một cái lốc xoáy vàng nhạt, sâu không thấy đáy.
Trong ánh mắt hắn, Vũ Vô Cực trước mắt chỉ là một đoàn ánh sáng màu máu, bên trong chỉ có một con mắt đỏ máu nhỏ bé.
- Phá Diệt Thần Quang!
Trương Hằng há miệng, phun ra một đường ánh sáng nửa trong suốt, vừa lúc đánh trúng đoàn ánh sáng màu máu này, cũng hủy diệt con mắt đỏ máu kia.
Ầm!
Cảnh tượng trước mắt biến đổi, bên tai truyền đến tiếng gió Vù Vù, bản thân hắn ở giữa cột sáng màu máu nhu hòa.
- A....
Một tiếng hét thảm truyền đến, cách đó không xa có một gã cường giả cấp phủ chủ rơi xuống ở trong cột ánh sáng màu máu.
Ầm!
Rơi xuống mặt đất, tan xương nát thịt!
Tuy rằng chỉ cao mấy trăm trượng, nhưng lực trói buộc không gian nơi đây đã khác hẳn. Độ cao mấy trăm trượng, tuyệt đối có thể té chết một gã cường giả cấp phủ chủ.
A!
Kim Bằng Yêu Thánh Vương cùng té từ trong cột ánh sáng màu máu xuống, nhưng trong nháy mắt sắp rơi xuống mặt đất, một hạt châu màu vàng trên trán hắn tản mát ra một cỗ hào quang quỷ dị, bao bọc hắn lại.
Vù!
Hắn đứng vững trên mặt đất, sau đó lại bay lên trên lần nữa.
Ngắn ngủn một hai nhịp thở, Trương Hằng nhìn thấy mười mấy người rơi xuống, nhưng có thể giữ được mạng, lại chỉ có một mình Kim Bằng Yêu Thánh Vương.
- Không hay, mấy người Vân Dịch...
Ánh mắt Trương Hằng đảo qua, nhanh chóng thấy được ba người Vân Dịch.
Lạc Hà vẫn có vẻ rất bình tĩnh, bộ dáng cổ Thương có chút kinh dị, Vân Dịch lại toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Phù!
Vân Dịch thở ra một hơi, nói:
- Sư tôn, vừa rồi thật nguy hiểm, nếu không phải ta ăn Thiên Hương Quả, có lẽ lúc này đã chết rồi.
- Thiên Hương Quả?
Trương Hằng thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Khó trách trước khi ta đến đây, cảm thấy thứ này có lẽ sẽ có tác dụng cho chúng ta, cho ngươi ăn một trái đúng là cực kỳ chính xác.
- Sư tôn quả nhiên liệu sự như thần, cứu đồ nhi một mạng.
Vân Dịch vẫn còn sợ hãi nói.
Bùm bùm!
Liên tiếp có tu sĩ rơi xuống dưới.
Trương Hằng cùng không ra tay giúp đỡ, hắn chuyển mắt nhìn về phía Huyền Long Đại Vương.
Hộc!
Trên trán Huyền Long Đại Vương toát mồ hôi hột, nhớ tới những chuyện xảy ra trong ảo cảnh, hắn liền cảm thấy đáng sợ.
Ở trong ảo cảnh, hắn gặp một đối thủ, chính là kẻ địch lớn nhất của hắn trong giới này - Trương Hằng.
Trải qua một phen khổ chiến, Trương Hằng dùng thần thông vô thượng bức hắn đều đường cùng, sắp thấy ngã xuống bờ vực tử vong.
Nhưng ở thời điểm cuối cùng, Huyền Long Đại Vương tế ra bài tẩy của mình,
lòng tin tăng vọt, mới giết chết Trương Hằng.
"Nếu ta có thể giết hắn trong ảo cảnh... như vậy trong khi giao chiến sau này, ta nhất định có cơ hội giết kẻ kia."
Trong mắt Huyền Long Đại Vương lộ ra một tia sát khí.
Lại qua mấy nhịp thở, không còn người nào rơi xuống trong hào quang màu máu.
Nhưng mà, số lượng tinh anh Chu Vương Triều đã giảm mạnh.
Cường giả cấm kỵ lại không có tổn thất, có thể tu luyện đến cảnh giới này, người nào không có tâm tình cứng rắn như thùng sắt.
Nhưng mà, cường giả Đại Thừa Kỳ trở xuống đã chết một mảng lớn.
Lúc này, trong hào quang màu máu chỉ còn lại hai ba mươi người.
Bụp!
Đột nhiên, mọi người trong hào quang màu máu chợt thấy trước mắt tối đen.
Cảnh tượng biến đổi, hào quang màu máu biến mất.
Mọi người lại đi đến một cái sân xa lạ.
Đứng ở trên sàn nhà có những hoa văn đỏ sậm, phía trước là đại điện rực rỡ xa xưa, còn có quỳnh lâu ngọc các, lộ ra khí tức tang thương xa xưa.
Ở trong này, bất cứ một tòa kiến trúc nào cũng cao ít nhất trăm trượng, khí thế hùng hồn như cự thú tiền sử.
Trên đầu là bầu trời đêm tối mịt, chấm thêm những ngôi sao lớn nhỏ sáng sáng tối tối.
Ở trong ngân hà lấp lánh kia, lại có đến hai mặt trăng.
Lại nhìn về phía bên sườn, chúng tu sĩ không khỏi kinh hồn thất thố.
Chỉ thấy, tất cả đại điện, lầu các tráng lệ huy hoàng xa xưa này... hết thảy đều lơ lửng trên một mảnh tinh không.
Đây là cảnh tượng cỡ nào, giống như dọn toàn bộ kiến trúc hoàng cung kinh đô thế tục đưa lên trên tinh không.
Nhưng có chỗ bất đồng, là những kiến trúc hùng vĩ này, mỗi cái đều to lớn gấp trăm lần hoàng cung phàm thế.
- Đây... nơi này là?
Bóng người khô gầy đội nón tre không khỏi run lên.
Chân Ma Hình Cảnh thấy thế, cũng ngẩn ra.
- Nơi này là Đại điện Ma giới!
Bóng người khô gầy kia đột nhiên xốc nón tre lên, lộ ra bộ dạng cổ lão yêu.
Cái gì?
Đại điện Ma giới!
Chúng cường giả hai mặt nhìn nhau, kinh dị không thôi.
Trương Hằng không khỏi nhìn mảnh thiên địa này, lầu các đại điện rực rỡ làm người ta ngường mộ, cùng với dòng suối, lâm viên, dãy núi, toàn bộ lơ lửng ở giữa tinh không hùng hồn.
Làm cho người ta cảm giác nơi này giống như trung tâm ở giữa không gian Vũ trụ bao la.
- Đúng thế.., nói đúng hơn, nơi này hẳn là Đại điện Ma giới không đầy đủ, mạnh mẽ bị na di đến mảnh không gian này.
Cổ lão yêu lộ ra thần sắc nhớ lại, chậm rãi đạp bước, vươn tay chạm vào vật chất màu đá đen bên cạnh.
Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh hãi mất hồn.
Hai bên cạnh bọn họ, đang đứng hai con Hắc Long vô cùng to lớn, sống động như thật.
Hắc Long dài chừng hai ngàn trượng, cao năm trăm trượng, một cái vảy rồng của nó còn to hơn cả phòng ốc thế tục.
Ở trước mặt nó, mọi người phía trước còn không bằng con kiến.
- Các vị thí luyện giả, rốt cuộc các ngươi đi tới Đại điện Ma giới bị bỏ quên...
Chính vào lúc này, một tiếng nói nam tử lạnh băng không lưu loạt truyền đến từ một tòa đại điện đỏ sậm lớn nhất trong khu vực trung tâm.
Đại điện đỏ sậm kia khổng lồ gấp trăm lần so với kiến trúc xung quanh. Cao tới một vạn trượng, đổi thành đơn vị Địa cầu, đó là trên ba vạn thước.
Kiến trúc cao ba mươi vạn thước, lại thêm bề rộng tương đương, đây là công trình hùng vĩ khủng khiếp cỡ nào.
Trương Hằng nhìn lên tòa đại điện phía trên, chỉ thấy lóp lóp bậc thang bằng bạch ngọc, kéo dài từ trung tâm đại điện kia xuống dưới, khí thế hoành tráng, so với Vạn Lý Trưởng thành trên địa cầu còn hùng vĩ hơn vài phần.
Nhưng mà, đây vẻn vẹn chỉ là bậc thang đi thông lên đại điện, thật mang đến cho người ta lòng ngường mộ.
Công trình hùng vĩ này tuyệt đối không phải là hạ giới, hoặc khoa học kỹ thuật trên địa cầu có thể hoàn thành được.
Đại điện Ma giới, Đại điện Ma giới bị bỏ quên!
Có lẽ, cùng chỉ có tiên nhân của thượng giới mới có thể dùng pháp lực vô thượng, hoàn thành công trình huy hoàng hoành tráng như thế, hết thảy đều lơ lửng ở trong tinh không mênh mông.
“Đại điện Ma giới... Xem ra nơi này chính là chỗ thí luyện cuối cùng của Huyết Sát chủ động phủ.” Trong lòng Trương Hằng đột nhiên có một cảm giác như vậy.
- Các vị thí luyện giả, nhắc nhở một chút, tòa Đại điện Ma Giới bị bỏ quên này, còn không bao lâu nữa sẽ nổ tung sụp đổ... Hắc hác!
Trong trung tâm đại điện lại truyền ra thanh âm của nam nhân kia, mang theo vài tia trêu đùa.
- Ngươi là ai?
Huyền Long Đại Vương cao giọng hỏi.
- Ha ha! Các ngươi đến đây rồi sẽ biết! Trọng bảo cuối cùng của Huyết Sát Thần Đế chính là lưu lại ở chỗ ta nơi này.
Trong giọng nói của nam nhân kia mang theo vài tia cười khinh thường.
Trương Hằng từ trong ý nghĩa lời nói có thể phán đoán ra, hắn hẳn không phải là bản nhân hoặc phân thân của Huyết Sát Thần Đế.
Nếu là Huyết Sát Thần Đế hay phân thân ở trong này, hơn phân nửa sẽ dùng từ “Bản đế”, “Bổn tọa” để tự xưng, mà sẽ không gọi thẳng tên “Huyết Sát Thần Đế”.
- Chúng ta đã không có đường lui, Đại điện Ma giới rất nhanh sẽ nổ tung, chúng ta phải đi nhanh một chút. Nơi này là lĩnh vực cấm phi hành, không phải chúng ta có thể chống cự...
Cổ Lão yêu dĩ nhiên là người thứ nhất đi tới phía trước.
Trương Hằng và Huyền Long Đại Vương, đều biết thân phận thật của cổ Lão yêu, lập tức đều tự dẫn dắt trận doanh của mình đi tới hướng trung tâm đại điện kia.
- Nơi này quả đúng là lĩnh vực cấm phi hành!
Kim Bằng Yêu Thánh Vương muốn thử bay lên, lại bị lực lượng pháp tắc không gian vô hình kia đè ép tại chỗ.
“Lĩnh vực cấm phi hành ở nơi đây còn cường đại hơn gấp mười lần so với dòng sông máu, về pháp tắc không gian cũng càng huyền ảo hơn. Cho dù là Kiếm tiên Từ Trường Phong lúc trước đích thân tới, cùng không nhất định có thể phi hành được.” Trương Hằng thầm nghĩ trong lòng.
Nếu không thể phi hành, mọi người tại đây cùng chỉ đành lựa chọn chạy thật nhanh.
Một hàng hơn ba mươi người toàn lực chạy tới phía trước.
Chỉ chốc lát, Kim Bằng Yêu Thánh Vương chạy nhanh nhất đã bước chân lên bậc thang bạch ngọc kia.
“Ầm ầm...”
Đúng lúc này, ngoại trừ trung tâm đại điện, tất cả kiến trúc trong khu vực Đại điện Ma giới, đều bắt đầu rung chuyển.
“Rắc rắc...”
Mặt đất nứt toạt ra, xuất hiện một số vết nứt rộng chừng mấy chục trượng.
Chạy ở phía sau có mấy người người vận khí không tốt, vừa lúc gặp phải cái khe nứt kia, rơi vào trong tinh không vô tận.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết truyền đi khắp Đại điện Ma giới.
Ùng ục ùng ục...
Ngay lúc này, tinh không phía dưới Đại điện Ma giới phun lên sóng triều màu máu vô cùng vô tận.
Trong sóng triều màu máu này lộ ra một lực lượng giết chóc khiến linh hồn người ta run rẩy, các cường giả ở sát gần nó tâm thần đều bị chấn động.
“Rắc rác...”
Lại sinh ra một khe nứt.
- Không xong!
Trương Hằng cả kinh kêu lên, cái khe nứt này lại ở ngay sát bên cạnh họ.
-Vân Dịch!
Trương Hằng một tay giữ chặt Vân Dịch, thân hình vội nhảy lên, phóng vọt ra ngoài mười mấy trượng.
Lạc Hà phản ứng cùng rất nhanh, gần như là cùng một lúc rời khỏi khu vực này.
Cổ Thương không am hiểu nhất chính là tốc độ, mới vừa chạy đi bảy tám trượng, cái khe nứt kia liền kéo dài lại đây.
- A... Cứu ta!
Cổ Thương kinh hãi, một chân đạp vào khoảng không, rồi thân mình rơi vào trong sóng triều màu máu kia.
Trương Hằng biến sắc, vội vàng vung tay ra, một bàn tay to màu vàng chộp tới hướng Cổ Thương.
Nhưng mà, bàn tay to màu vàng mới vừa bay ra mười mấy trượng, bị ảnh hưởng của lĩnh vực cấm phi hành, tốc độ giảm đi rõ rệt, không kịp chụp lấy cổ Thương.
Phốc!
Thân thể cổ Thương rơi vào sóng triều màu máu trong cái khe nứt, phát ra một tiếng thét thảm thiết khiến người ta sởn tóc gáy.
Thân thể bất diệt của Thần thi thượng cổ, toát ra hỏa diễm màu trắng ngà phừng phừng, bao phủ toàn thân hắn.
“Xoạt xoạt... ùng ục ùng ục!”
Sóng triều màu máu cuộn lên vài cái, liền bao phủ cổ Thương trong đó, cả khu vực lập tức rơi vào cảnh tĩnh mịch.
Thần thức của mấy người Trương Hằng, hoàn toàn không thể rót vào bên trong sóng triều màu máu kia.
Đã chết!
Một cường giả cấm kỵ tu luyện “thân thể bất diệt” mà cứ như vậy chết đi không hề có chút sức phản kháng.
Chúng cường giả cả một đám vô cùng kinh hãi, sởn tóc gáy, cố sức chạy bán mạng tới phía trước.
Dưới tình huống như vậy, chỉ còn dựa vào tốc độ di chuyển, tốc độ phản ứng và vận khí.
Nếu vận khí không tốt, cường giả cấm kỵ cùng khó thoát khỏi chết.
“Cổ Thương...” Trương Hằng quay đầu lại chăm chú nhìn cái khe nứt màu máu vừa nuốt Cổ Thương kia, hai nắm tay xiết chặt, sắc mặt lạnh lùng.
Giờ phút này, hắn cùng xác định cổ Thương có được thân thể bất diệt, cùng đã chết trong Đại điện Ma giới.
- Chạy mau!
Lạc Hà nhắc nhở.
“Rắc rác...”
Lại là một đường khe kéo dài tới.
Ánh mắt Trương Hằng chợt nghiêm trọng, vung một chưởng đánh vào Vân Dịch, đẩy hắn bay đi mười mấy trượng, trên người hào quang màu vàng nhạt tăng vọt, lực lượng cấp chí tôn của nhất giới đạp mạnh trên mặt đất, thân mình đột nhiên phóng vọt tới phía trước, tốc độ tăng nhanh.
“Phù!”
Chỉ trong nháy mắt, Trương Hằng tránh thoát được cái khe nứt lan tới.
“Răng rác! rằng rác!”
Ở bên kia, hai cái khe gặp nhau cùng một chỗ, cuốn bảy tám cường giả của chính ma hai đạo, đều cắn nuốt vào trong nó.
- A...aaaa
Trong tiếng kêu gào thê thảm đó, còn bao gồm hai đại cường giả cấm kỵ: Cửu U Ma tôn và Thất Tinh Thánh Quân.
Hai đại nhân vật thần thoại tung hoành Đông Ván trăm vạn năm, cứ như vậy ngã xuống.
Sau Cổ Thương lại chết đi hai cường giả cấm kỵ.
- Huyền Long Đại Vương! Nhanh lên!
Kim Bằng Yêu Thánh Vương là có tốc độ nhanh nhất, hắn đứng trên bậc thang bạch ngọc, kêu lên.
Trước mắt xem ra trên bậc thang bạch ngọc kia chính là chỗ an toàn, không có sinh ra hiện tượng nứt vỡ.
“Ầm!”
Huyền Long Đại Vương, cổ Lão yêu, hai người gần như là cùng một lúc bước lên trên bậc thang bạch ngọc. Trương Hằng bởi vì vừa rồi có việc trì hoãn, nên chậm một chút, cùng ba người Chân Tiên, Chân Ma, Nghê Thường tán tiên cùng nhau nhảy lên.
Tiếp theo sau, các cường giả cấm kỵ còn lại, cùng đều bước lên trên bậc thang bạch ngọc.
“Ầm ầm ấm...”
Đại điện Ma giới càng rung chuyển dữ dội, các khe nứt sinh ra cùng càng lúc càng lớn.
- Đi theo bậc thang đi! Phải mau mau đến trung tâm đại điện!
Kim Bằng Yêu Thánh Vương vẫn như trước là tốc độ nhanh nhất.
“Răng rác!"
Bậc thang bạch ngọc ở phía sau cùng bắt đầu nứt toạt, các khe nứt màu máu giống như vòi bạch tuột của tử thần cuốn tới, khiến cho chúng tu sĩ phía trước không tiếc tiêu hao pháp lực thi triển ra đủ loại bí thuật, liều mạng chạy trốn.
“Vù vù!”
Cùng liều mạng với thời gian, cùng tranh đấu với thần chết.
Sau thời gian chừng mười mấy hô hấp, mọi người đi tới bậc thang bạch ngọc cuối cùng, bước vào tòa đại điện huy hoàng màu đỏ sậm cao tới vạn trượng.
- Hừ! Thì ra là Đại điện Huyết Thần.
Mới vừa đặt bước vào đại điện trung tâm này, cổ Lão yêu không khỏi hừ lạnh một tiếng.
- Ha ha ha... Hoan nghênh các vị thí luyện giả đi vào Đại điện Huyết Thần!
Ở chỗ sâu trong đại điện, truyền đến tiếng cười ha hả của nam nhân kia.
“Ầm ầm ấm...”
Đại điện Ma giới càng thêm rung chuyển kịch liệt.
Cuối cùng, trừ Đại điện Huyết Thần theo như lời cổ Lão yêu nói, ngoài ra bên ngoài là một đống hỗn độn, vết nứt màu máu đâm xen vào nhau, không ngừng run rẩy, đồng thời bong ra từng màng từng mảng một, khiến cho người ta trông thấy mà kinh sợ.
“Ầm!”
Một tòa cung điện nào đó sụp đổ “ầm” một tiếng, chìm vào bên trong sóng triều màu máu.
Ngay sau đó, từng tòa từng tòa kiến trúc nứt vỡ sập xuống, biến mất trong tinh không mênh mông này.
“Ùng ục ùng ục...”
Sóng triều màu máu cuồn cuộn nuốt gọn hết thảy, bắt đầu hình thành một vùng biển rộng mênh mông vô tận.
Giờ khác này, biển máu chiếm cứ một nửa tinh không, ngay cả tinh tú phía dưới đều bị cắn nuốt.
Ở chỗ trung tâm biển máu khôn cùng vô tận này, chỉ còn lại có một tòa đại điện huy hoàng mà đơn độc, cùng chính là vị trí “Đại điện Huyết Thần” chỗ mọi người đang đứng.
“Vũ...”
Chúng cường giả nhìn cảnh tượng ở bốn phía, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Giờ phút này, còn sống chạy tới “Đại điện Huyết Thần” chỉ còn có hơn mười người như vậy.
Cấp bậc Đại Thừa Kỳ trở lên chỉ còn lại có: Trương Hằng, Lạc Hà, Huyền Long Đại Vương, Uyên Hồng, Kim Bằng Yêu Thánh Vương, Chân Tiên, Chân Ma và Hải Ngoại Tam Tiên.
Ngoài ra, còn có cổ Lão yêu thực lực không rõ.
- Trọng bảo của Huyết Sát Thần Đế chính là lưu lại trong tòa đại điện này, chúng ta mau vào đi!
Cổ Lão yêu lại là người thứ nhất nhích người, nhưng tốc độ của hắn cùng không có thực sự phóng ra hết.
“Vù vù!!!”
Kim Bằng Yêu Thánh Vương tốc độ nhanh nhất, bỏ xa mọi người ở phía sau mười mấy trượng.
Không hổ là nhân vật có tốc độ đệ nhất trong nhất giới, người bên ngoài nhìn theo bóng hắn còn không kịp!
- Mau đuổi theo!
Các cường giả cấm kỵ còn lại cùng sẽ không buông bỏ, toàn lực đuổi theo.
Trương Hằng vẫn đứng lại tại chỗ, sắc mặt binh tình, nói với Lạc Hà:
- Lạc đại ca! Huynh bảo vệ tốt cho Vân Dịch là được rồi! Đợi lát nữa không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, không cần tham chiến!
Có thể dễ dàng đoán được, khi trọng bảo của Huyết Sát Thần Đế xuất hiện, trong Đại điện Ma giới này sẽ xuất hiện một hồi tranh đoạt tàn khốc gió tanh mưa máu.
- Ta nhất định cố hết sức! Ngươi cùng tự bảo trọng!
Lạc Hà hít sâu một hơi, ánh mắt đầy chân thành, nói với vẻ mặt phức tạp.
- Sư tôn bảo trọng!
Vân Dịch rơi lệ đầy mặt.
“Phịch! Cộp! Cộp! Cộp!”
Hắn quỳ sụp xuống trên sàn nhà đại điện đen sẫm, dập đầu lạy mấy cái.
“Vèo!”
Trương Hằng cùng không quay đầu lại, theo một ít cường giả còn sót lại, chạy đi vào sâu trong Đại điện Huyết Thần.
Thời khác mấu chốt, trận tranh đoạt và quyết chiến cuối cùng, từng chút một tới gần...