Từ khi tiến vào không gian cổ tháp tầng hai với vô số ngọc giản chứa các loại thần thông và bí pháp, Trương Hằng Chỉ lựa chọn những thứ tương đối phù hợp với mình mà thôi.
Trong số này còn có một loại bí thuật mà hắn chưa bao giờ sử dụng, chính là Đại La Kim Cương Thể, khi tu luyện tới mức tận cùng có thể khiến thân thể bất diệt, trở thành Thiên La Bất Diệt Thể.
Hiện tại, bí thuật này có thể đề cao năng lực phòng ngự của Trương Hằng trên diện rộng, là một loại kỹ năng bảo mệnh.
Từ sau khi thăng cấp cổ tháp tầng hai, Trương Hằng vẫn chưa từng sử dụng bí thuật này, bởi vì những địch nhân hắn gặp phải, hoặc dùng Lưu Tinh Độn để chạy trốn, hoặc hoàn toàn không thể chống cự.
Mà giờ phút này, đối mặt với hai đại vương giả của thế giới Yêu tộc Tam Tinh Vực, Trương Hằng trốn cũng không thoát, thắng cũng quá khó, liền Chỉ có thể dựa vào bí thuật này mà thôi.
Dưới sự kinh ngạc của Thạch Lâm hiển và Mị Ảnh Hoàng, phân thân và bản tôn Trương Hằng hợp lại làm một, sau đó đột nhiên nhắm hai mắt lại. Ngân quang trên người hắn cũng biến mất, thân thể rơi xuống mặt đất.
Chi chi
Nếu cận thận quan sát sẽ phát hiện bên ngoài thân thể Trương Hằng ngưng kết một quang mô màu bạc, trở thành một bộ phận của cơ thể Trương Hằng, cũng đang dần ngưng thật.
- Người này đang thi triển bí thuật...
Lệ quang lóe lên trong mắt Mị Ảnh Hoàng, hóa thành một đạo tàn ảnh, chớp mắt bay tới trước mặt Trương Hằng, một trảo đánh về phía đầu hắn.
Thình thịch!
Thân hình Trương Hằng nhoáng lên, vẫn tiếp tục rơi xuống. Đầu hắn bị chọc thủng một chút nhưng nhanh chóng bị quang mô màu bạc bao phủ lại.
- Cái này...
Vẻ mặt Mị Ảnh Hoàng hoảng sợ, một kích của yêu thú Hóa Thần Kỳ vừa rồi Chỉ tạo thành một chút thương tổn rất nhỏ cho đối phương mà thôi.
Giờ phút này, lực phòng ngự của Trương Hằng đã không hề kém Giao Long Hoàng ở trạng thái bản tôn.
Chi chi—
Bên ngoài thân thể Trương Hằng có lưu chuyển những quang điểm màu bạc, khiến cho quang mô kia càng lúc càng ngưng thật, càng lúc càng dày.
Ầm!
Trương Hằng rốt cục hạ xuống đất, hai chân ngập cả nửa thước vào nền đất, sau đó không nhúc nhích mà đứng tại chỗ, những quang điểm màu bạc vẫn loạn vũ quanh thân, quang mô ngoài thân càng lúc càng dày và thực chất, như một kiện khinh giáp màu bạc.
Xoát!
Mị Ảnh Hoàng sửng sốt một lúc rồi lại lướt tới, một trảo đánh trúng ngực Trương Hằng.
Đinh!
Đốm lửa lóe lên, thân hình Trương Hằng vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ, vẻn vẹn Chỉ lưu lại một vết xước rất nông trước ngực nhưng chớp mắt đã khôi phục lại như cũ.
Lông tóc vô tổn!
Mị Ảnh Hoàng hoảng hốt, hiện ra vẻ mặt không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Trương Hằng đang dần biến thành một pho tượng màu bạc.
- Sao lại như vậy?!
Giao Long Hoàng bay tới bên cạnh, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Trương Hằng như pho tượng bạc trước người.
- Người thử xem...
Mị Ảnh Hoàng lạnh lùng nói.
Giao Long Hoàng hừ lạnh:
- Trong thiên địa không có thần thông nào không bài trừ được. Chỉ cần chịu thương tổn đủ lớn thì đến cả trời cũng có thể xé rách.
Mị Ảnh Hoàng trầm mặc không nói gì, hơi trào phúng liếc nhìn hắn, chờ hắn ra tay.
Giao Long Hoàng hít sâu một hơi, thân thể nửa người nửa giao lưu chuyển một tầng kim huy chói mắt, vươn ra một long trảo, nổi lên kim quang, chậm rãi đâm tới Trương Hằng.
Khi tới gần Trương Hằng, tốc độ của long trảo đột nhiên gia tăng, giống như thiểm điện xẹt qua hư không, chớp mắt đã tới trước mặt Trương Hằng.
Keng!
Một tiếng ma sát đinh tai nhức óc vang lên bên tai, không khí bộc phát ra một cỗ khí lãng vô hình, bụi đất bay đầy trời.
Khi mọi chuyện khôi phục lại sự yên lặng, Giao Long Hoàng ngây cả người, vẻ mặt đầy hoài nghi.
Thân thể Trương Hằng liên tiếp chấn động nhưng cũng không dịch chuyển chút nào, như một pho tượng kim chúc, mưa gió ngàn năm cũng không thể bào mòn.
- Điều này quả không có khả năng...
Giao Long Hoàng rống lên một tiếng cuồng bạo, lại vươn một đôi long trảo đánh về pho tượng màu bạc trước mặt, phát động công kích như bão táp, liên miên không dứt.
Đinh đinh đỉnh
Từng đạo âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khắp dãy núi.
Nhưng bất kể công kích như thế nào, pho tượng do Trương Hằng biến thành đều lông tóc vô tổn, đứng yên tại cho, như người chết vậy.
- Dừng lại đi! Chúng ta phải nghĩ cách khác, năng lực phòng ngự vật chất của pho tượng này rất mạnh, Chỉ sợ ở trong Tam Tinh Vực này cũng không có ai công phá trực diện được nó.
Thật lâu sau, Mị Ảnh Hoàng mới lên tiếng ngăn cản Giao Long Hoàng.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ.
Giao Long Hoàng có chút không cam lòng nhìn Trương Hằng như pho tượng trước mặt. Đối phương chẳng những là kẻ thù chọc mù mắt mình mà còn mang trọng bảo trong người.
- Chúng ta thử dùng phương pháp khác thử xem...
Mị Ảnh Hoàng hơi trầm ngâm rồi nhẹ nhàng nói.
Ngay khi Mị Ảnh Hoàng và Giao Long Hoàng đang thương nghị xem sử dụng biện pháp bảo đều đối phó Trương Hằng thì Phệ Thiên Mãng khi đang đuổi giết Huyền U Thiên Ma cũng gặp phải một ít lực cản.
Huyền U Thiên Ma vừa thấy Hắc Ma Hoàng hóa thành Phệ Thiên Mãng trong truyền thuyết lập tức hóa thành một đoàn sương khói màu đen, nhanh chóng chạy trốn về phương xa.
Dù mất đi quỷ thân, độn thuật của hắn vẫn thuộc hàng đỉnh cảo ở Tam Tinh Vực, khoảnh khắc đã chạy đi vài trăm dặm.
Nhưng mà tốc độ của quái vật Phệ Thiên Mãng còn nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Huyền U Thiên Ma.
Hô một chút, bóng ma khổng lồ nhẹ nhàng lướt đi, vượt qua khoảng cách hơn trăm dặm, tốc độ rõ ràng rất lợi thế, càng lúc càng gần Huyền U Thiên Ma.
Ầm ầm ầm
Trên đường phi hành của Phệ Thiên Mãng, thiên địa lâm vào biến sắc, mây đen quay cuồng, cả đại địa bị bóng ma bao phủ, những sinh vật trên mặt đất hoảng sợ không yên, đều không ngừng run rẩy. Tinh thần uy áp vô hình khiến những tu sĩ trong phạm vi vài trăm dặm đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Trong mắt Huyền U Thiên Ma hiện ra vẻ kinh hoảng, sắc mặt hắn cũng dần sa sầm xuống, thần thức không ngừng quan sát tình huống phía sau, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận là thông qua độn thuật bình thường, muốn thoát khỏi Phệ Thiên Mãng gần như là không thể.
Dứt khoát dừng chân lại, Huyền U Thiên Ma biến thành một đoàn hắc vụ, một trận rung độ quỷ dị, chính giữa có một hạt châu màu xám phong cách cổ xưa, rất khác với Thông linh pháp bảo Quỷ Linh Châu lúc trước, lộ ra một cỗ ma khí cực kỳ thuần khiết.
Ông
Viên châu này lóe lên, đoàn hắc vụ do Huyền U Thiên Ma biến thành lóe lên hào quang, sinh ra một cỗ linh áp cực lớn, không khí bốn phía cũng nhanh chóng bị tách ra.
Rất hiển nhiên, Huyền U Thiên Ma lại muốn thi triển độn pháp nghịch thiên từng khiến Lạc Hà lâm vào biến sắc.
- Hừ, ngươi lại muốn thi triển Quỷ Anh Ma Tung Độn sao?!
Phệ Thiên Mãng ở ngoài hai trăm dặm chợt cười lạnh một tiếng, hắc mang trên thân đại thịnh, thân thể cực lớn đột nhiên hóa thành cự xà màu đen, bổ nhào về phía Huyền U Thiên Ma.
Bóng ma thật lớn liền bao trùm cả khu vực quanh Huyền U Thiên Ma, uy áp khủng bố đè nén thẳng vào linh hồn hắn.
Hô—
Độn pháp của Huyền U Thiên Ma còn chưa thành công thi triển đã bị một chiếc mồm rộng tới mười mấy trượng từ trên bầu trời giáng xuống, một cỗ lực hút cực lớn từ trong đó truyền ra, bốn phía lâm vào một mảnh phong bạo màu đen, mắt thường có thể thấy được hết thảy mọi thứ đều trở nên khô cằn.
- Không!
Huyền U Thiên Ma hoảng sợ bất an, nhìn cái miệng máu to dùng với những chiếc răng nhọn hoắt của Phệ Thiên Mãng ập tới, pháp thuật bị buộc cắt đứt nhưng thân thể vẫn chưa không chịu khống chế, hút vào bên trong.
Ngay khi Phệ Thiên Mãng sắp hút lấy Huyền U Thiên Ma, một đạo kinh hồng màu xanh đột nhiên từ trong bụng Phệ Thiên Mãng bắn ra, linh quang cường đại cũng hung hãn lưu động trong cơ thể nó.
Tê tê~~~
Phệ Thiên Mãng vô cùng đau đớn. thân thể cự mãng không lổ không ngừng quay cuồng trên bầu trời, từng ngụm máu tươi từ trong mồm hắn phun ra, khiến cho Huyền U Thiên Ma sắp bị nuốt cũng bị bắn xa mấy chục trượng.
- Tên tu sĩ nhân loại đáng chết...
Phệ Thiên Mãng phát ra một trận rống giận kinh thiên, ý đồ bức Lạc Hà đang phá hoại trong cơ thể mình phải ra ngoài.
- Nếu đã được ngươi mời vào, Lạc mỗ ta cũng không nghĩ sẽ đi ra nhanh như vậy!
Trong cơ thể Phệ Thiên Mãng truyền ra thanh âm lạnh lùng của Lạc Hà.
Sau đó, thân thể cự mãng khổng lồ không ngừng vặn vẹo, bên trong cũng liên tiếp phát ra những tiếng thình thịch...
May mắn tránh khỏi một kiếp, Huyền U Thiên Ma nao nao, kinh ngạc nhưng vẫn có thể đoán ra được chân tướng.
Hưu
Phệ Thiên Mãng lúc này cũng không quản được hắn, hóa thành một quang mang màu đen dài tới trăm trượng, mang theo những tiếng tê hống biến mất trong thiên địa, bay về phía Tử Vực.
Huyền U Thiên Ma dừng lại một chút, đưa mắt nhìn theo phương hướng Phệ Thiên Mãng vừa biến mất.
Hô!
Hắn từ một đoàn hắc vụ ngưng kết thành hình, thần thức đảo qua bên phía ba người Trương Hằng, không khỏi di một tiếng.
Ở ngoài mấy trăm dặm, Trương Hằng hóa thành một pho tượng màu bạc, đang chịu đựng công kích liên tiếp của Yêu Long Hoàng và Mị Ảnh Hoàng.
Phốc!
Một đoàn Hỏa Diễm màu vàng từ trong miệng Giao Long Hoàng phun ra, đánh về phía pho tượng màu bạc.
Ầm!
Hỏa Diễm màu vàng nổ tung trên người Trương Hằng, thân mình hắn liền bị một tầng quang huy màu vàng bao phủ.
Nhưng kim quang qua đi, pho tượng màu bạc vẫn hoàn hảo như cũ, không có chút hao tổn nào, giống như chiến thần bất diệt tuyên cổ.
Sắc mặt Giao Long Hoàng âm trầm, không cam lòng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta thật không làm gì được hắn sao?
- Một khi đã như vậy, hai người chúng ta thử công kích linh hồn xem sao...
Công kích linh hồn?
Ánh mắt Giao Long Hoàng sáng lên, nhìn về phía Trương Hằng trước mặt.
Công kích linh hồn hoàn toàn khác với công kích vật lý và pháp thuật bình thường. Dưới tỉnh huống bình thường, công kích linh hồn cũng không quản tới vòng bảo hộ hoặc pháp bảo phòng ngự, trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn.
Tuy nhiên công kích linh hồn cũng nguy hiểm nhất, Chỉ hơi sai lầm sẽ gặp tình trạng hồn phi phách tán.
Hai người Giao Long Hoàng không biết khi bọn họ đang thương nghị việc dùng linh hồn công kích Trương Hằng thì Huyền U Thiên Ma ở ngoài trăm dặm đã dùng thần thức vượt trội của mình quan sát tình huống bên này.
Khi biết rõ sự tình, trên mặt Huyền U Thiên Ma liền hiện lên vài tia tươi cười khổng có thiện ý.
Đây gọi là đường lang bộ thiền, hoàng tước ở sau.
Nhưng Huyền U Thiên Ma có thể trở thành con hoàng tước sau cùng hay sao?!