Đối mặt với thế giới tràn ngập ngọn lửa phừng phừng phía trước, tất cả tu sĩ đều sinh ra một loại cảm giác vô cùng nhỏ bé.
Con đường duy nhất có thể đi. chỉ còn lại có cây cầu lửa phía trước. Bốn phía thi thoảng phụt ra một mảng lửa. có khi là từ phía dưới cây cầu phụt ra, có khi là từ chung quanh ập đến.
về phần tảng đá lơ lửng bốn phía cây cầu lửa. xác thực mà nói là bảo vật trên tảng đá. tu sĩ ở đây chỉ có khả năng trợn mắt nhìn, lại không làm gì được.
Luyện Ngục Lộ cửa thứ nhất là lĩnh vực cấm bay. tất cả tu sĩ nơi này cũng không thể phi hành. Số bảo vật kia là có thể nhìn mà không thể ăn.
- Đi thôi.
Mộ Tuyền cảnh cáo một câu với Nam Minh đang dùng mắt nhìn chằm chằm bảo vật bốn phía.
- Được, mọi người đi thôi!
Nam Minh thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời. Lý trí nói cho hắn không thể chờ mong gì Đối với số bảo vật này. Hít một hơi thật sâu. hắn chủ động dẫn đường đi trước.
Những tảng đá kia cách cây cầu lửa một khoảng cách nhất định, hơn nữa trên đường còn có một vùng lửa lớn. muốn lên tảng đá Lấy bảo vật gần như không có khả năng.
Trừ khi những tảng đá kia có thể gần lại một chút.
Phía trên cây cầu lửa vẫn là đầy chất dính như trước, bước đi của chúng tu sĩ không có khả năng quá nhanh, chỉ có thể gian nan đi về phía trước.
Mới vừa bước lên cây cầu lửa. nhiệt độ chung quanh chợt tăng cao, giống như đi vào lò lửa.
Bàn chân giẫm trên mặt đất, truyền đến một cỗ nóng bỏng có thể khiến người phát ra tiếng kêu thảm, giống như thò chân vào trong nồi vậy.
- Thật nóng a!
Vương Viên lớn tiếng kêu oai oái vài tiếng, vội vàng vận pháp lực bảo hộ bàn chân. Chúng tu sĩ vừa mới đi vài bước đều không thể chịu nổi. toàn bộ vận pháp lực bảo vệ lòng bàn chân.
Trong thế giới lửa này, nếu muốn thi triển pháp thuật thuộc tính thủy, vậy tuyệt đối là chuyện kiệt lực mà chẳng kết quả gì. Trương Hằng cũng cảm nhận được độ nóng này. nhưng là chút độ ấm ấy không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Tuy nhiên, Trương Hằng cũng không thể không dùng Luyện Hư Linh Khí để bảo vệ giầy của mình. Dưới nhiệt độ cao như vậy, giầy chạm trên đất rất dễ bị cháy.
Người thoải mái nhất không ai ngoài Triệu Thụy. Trong thế giới lửa này. ngược lại hắn có một loại cảm giác như cá gặp nước, trên mặt thậm chí không có một giọt mồ hôi.
- Triệu sư đệ. ngươi không cảm giác sao?
Vương Viên thấy hắn không có đấu hiệu dùng pháp thuật. Triệu Thụy ha ha cười:
- Nơi này thật thoải mái mà...
Vương Viên vừa nghe lời ấy, thiếu chút nữa té xỉu, lập tức dùng ánh mắt ghen tị nhìn Triệu Thụy chằm chằm.
- Ngươi làm sao vậy?
Triệu Thụy khó hiểu hỏi.
- Ngươi có thể làm cho ta cùng thoải mái một chút Hay không?
Mập mạp không cam lòng nói.
- Vậy không được... Nhiều nhất chỉ có thể khiến ngọn lửa không tới gần nơi này.
Triệu Thụy cũng không phải ngốc, sinh ra một chút cảnh giác đối với mập mạp. Trên tay hào quang màu đỏ nhạt khẽ điểm, quanh thân Lạc Ngưng Tuyết lập tức được một tầng kết giới đặc thù bảo vệ.
Lạc Ngưng Tuyết lập tức cảm giác nhiệt độ chung quanh hạ thấp rất nhiều.
- Đây là ngươi học từ đâu?
Lạc Ngưng Tuyết đứng rất gần hắn miễn cưỡng có thể thần thức truyền âm.
- Đây là trí nhớ truyền thừa...
Triệu Thụy cũng thần thức truyền âm. giải thích đơn giản cho nàng.
Mập mạp thấy môi hai người này hơi mấp máy. đương nhiên biết bọn họ đang dùng thần thức truyền âm. Tuy trong lòng hắn khó chịu, nhưng không muốn rời gốc “cây to” chấn gió che mưa Triệu Thụy này.
Hô~
Đúng lúc này, từ phía dưới cây cầu lửa phụt ra một vùng ngọn lửa màu đỏ đậm.
- Mau tránh ra!
Mộ Tuyền kính hô, thân hình chợt lóe. Toàn thân nàng dâng lên một luồng sáng màu xanh biếc, khẽ tiến về trước hơn trượng.
Tu sĩ của Bích Tuyết Tương Vân Tông liên tục lóe lên. không kịp trốn tránh vội vàng khởi động Linh khí phòng ngự. Tu sĩ của Độc Thiên Bảo cũng bị những ngọn lửa này lan đến một bộ phận. Lập tức khu vực này bị ngọn lửa màu đỏ sậm nuốt sống.
Trong ngọn lửa lóe ra hào quang các màu. có vài luồng hào quang mới duy trì được một hô hấp liền biến mất.
Cũng may ngọn lửa này tới cũng nhanh mà đi cũng rất nhanh, không đến hai hô hấp liền hoàn toàn biến mất.
Sau khi ngọn lửa biến mất. tại chỗ chỉ còn lại ba bốn tu sĩ đã mở Linh khí phòng ngự. Độc Thiên Bảo đã chết hai tu sĩ.
- Mọi người cận thận. Uy lực của ngọn lửa này gần bằng chân Hỏa tu sĩ Kết Đan Kỳ phát ra.
Nam Minh nói một câu, tiếp tục đi về phía trước.
- Ngọn lửa này thật đáng sợ!
Không ít tu sĩ đều kinh hãi không thôi.
Không nghĩ tới, ngọn lửa có thể tùy ý thấy được nơi này lại có uy lực như vậy. Điều này vượt qua ngoài dự đoán của mọi người.
Muốn giữ mạng trước ngọn lửa này, hoặc là có tu vi Trúc Cơ KỲ hoặc là có một kiện Linh khí phòng ngự. Nếu không, không tránh được phạm vi này. ngươi sẽ phải chết.
Phụt phụt!
Từ hai bên cây cầu lửa có hai ngọn lửa thể tích lớn không tính được bay tới. chúng tu sĩ liên tục né tránh, sợ bị chúng tới gần.
Trong sự lo lắng không yên, hai ngọn lửa này rất nhanh trôi bay đi chỗ khác.
Không ít tu sĩ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng kế tiếp, phía trên cây cầu lửa lại hạ xuống vài chục ngọn lửa màu đỏ sậm thể tích lớn bằng cái quạt hương bồ.
Chúng tu sĩ trên cầu lại luống cuống tay chân một hồi.
Trong đám người đột nhiên phát ra hai tiếng kêu thảm thiết, trong đó một tu sĩ Phương Vân Sơn vừa lúc bị ngọn lửa đập trúng, thân thể tan chảy trong vài hô hấp.
Một tu sĩ khác một tay bốc lửa. hắn cắn răng một cái lấy ra một Linh khí hình kiếm chặt đứt cánh tay.
Máu tươi phun tung tóe. thiếu chút nữa hắn hôn mê. Nhưng một cỗ Ý niệm cố chấp khiến hắn nén xuống, thoáng xử lý miệng vết thương một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Trong đám người lại có thêm một nhân sĩ thương tàn.
Lại đi một đoạn, không ngờ có một tảng đá lớn bay tới cách cây cầu lửa không xa. Trên tảng đá này có một cái rương màu vàng, mặt ngoài phát ra hào quang chói mắt, rất là bắt mắt.
- Trong rương vâng kia sẽ có cái gì nhi?
Không ít tu sĩ đều động lòng nhìn về phía rương vâng trên hòn đá cách không xa lắm.
- Nếu có thể gần thêm một chút nữa là tốt rồi.
Vương Viên dùng ánh mắt tham lam nhìn về phía rương vâng cách đó không xa. không nhịn được thốt lên.
Chuyện kỳ quái xuất hiện. Tảng đá kia thật đúng là bắt đầu trôi tới gần cây cầu lửa.
Tất cả tu SĨ đều dừng chân.
Gần thêm một chút, gần thêm một chút nữa...
Trong ánh mắt chờ mong của chúng tu sĩ. tảng đá chậm rãi tới gần. chỉ chốc lát liền bay tới vị trí cách cây câu lửa chỉ có hơn trượng.
Khoảng cách một trượng, nếu bất kỳ tu sĩ nào ở đây dùng hết toàn lực đều có thể nhảy qua.
Nhưng là một khi rời cây cầu lửa. ngọn lửa bốn phía liền trở nên vô cùng đày đặc. gần như Mỗi một khắc đều có ngọn lửa từ nơi nào đó phụt ra.
- Không thể gần thêm một chút nữa sao?
Mập mạp có chút không hài lòng kêu một tiếng.
Tảng đá kia còn không tới gần thêm, dường như còn có xu thế trôi đi phương xa.
Một nữ tu của Độc Thiên Bảo không kìm nổi khống chế một kiện Linh khí dải lụa bay quấn quanh rương vâng trên tảng đá kia.
Hô~
Một ngọn lửa trải qua bên cạnh Linh khí kia lập tức tan chảy một nửa. mất liên hệ thần thức với nữ tu kia, rơi xuống dưới cây câu lửa.
Chỉ trong khoảnh khắc, một kiện Linh khí cứ như vậy không còn.
Trương Hằng cùng âm thầm kính hãi. Uy lực ngọn lửa này quả thật đáng sợ. về mặt Thiêu đốt cùng cực nóng mạnh hơn không ít so với ngân diễm (ngọn lửa màu bạc) của hắn.
Đương nhiên thuộc tính cường đại nhất của ngọn lửa màu bạc của hắn là “Luyện hóa”, hoặc nói là thôn phệ. Thiêu đốt cùng cực nóng chỉ là hiệu quá Kèm theo của nó.
Không hổ là thứ gần bằng chân Hỏa của tu sĩ Kết Đan Kỳ. Chân Hỏa trong cơ thể tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng là trân Quý vô cùng, dưới bình thường sẽ không dễ dàng vận dụng.
Tuy rằng uy lực của những ngọn lửa này chỉ gần bằng chân Hỏa của tu sĩ Kết Đan Kỳ nhưng lại mạnh ở số lượng rất nhiều. Thế giới chung quanh toàn bộ là ngọn lửa như thế. Cho dù là tu sĩ Kết Đan Kỳ cùng không thể trụ được một lát bên ngoài cây cầu lửa.
- Để ta tới thử xem!
Thân hình Triệu Thụy nhảy lên. sát qua bên cạnh Lạc Ngưng Tuyết không kịp ngăn cản. thoải mái nhảy lên phía trên tảng đá.
Kỳ quái chính là lúc ngọn lửa chung quanh tới gần hắn lại trở nên ôn Hòa vô cùng, chậm rãi trôi qua bên cạnh hắn.
- Trong này sẽ có cái gì nhỉ?
Triệu Thụy tò mò mở chiếc rương vâng chói mắt này ra.
Chiếc rương này tuy màu vàng nhưng không nhất định là dùng vâng tạo ra. Chỉ thấy trong rương chỉ có ba bình ngọc, màu sắc cũng khác nhau.
- Tạo Hóa Đan? cố Linh Đan? Hóa Anh Đan?
Triệu Thụy thầy chữ viết trên nhãn của ba bình ngọc này, không tự giác đọc lên. Hắn đọc lên rõ ràng là tên của ba loại linh đan.
- Cái gi? Cố Linh Đan?
Vài tu sĩ Trúc Cơ Kỳ kinh hô.
- Trời ạ! Tạo Hóa Đan?
Vương Viên lập tức hưng phấn không thôi trong mắt lại càng lộ ra vẻ chờ mong.
Hà Y Tú cũng không kìm nổi nói:
- Không nghĩ tới Ngay cả Hóa Anh Đan đều có...
Ba loại linh đan đều không phải tầm thường.
- Vận khí của ta thật tốt.
Triệu Thụy thu rương vâng vào túi trữ vật, dường như không việc gì nhảy trở về cây cầu lửa. Mới vừa hạ xuống cây cầu lửa. hắn lập tức cảm nhận được ánh mắt tham lam chung quanh. Đồng Thời, vài luồng sát khí kinh người cũng truyền tới.
Trương Hằng đứng cách đó không xa, trên mặt gợn sóng không sợ hãi. Theo hắn nghĩ, cho dù người lương thiện đến đâu. sạu khi trải qua cạnh tranh tàn khốc trong Huyết Sát thần điện, tính cách hẳn là đều sẽ có chuyển biến.