Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 371: Chương 371: Ma Tôn chết đi, Tà Đế lại tới.






Lúc này, trên người Triệu Thụy không còn khí tức sinh mệnh, trên mặt còn sót lại một vài tia mỉm cười lưu luyến. nhưng cùng không có nhiều tiếc nuối và hối hận. thậm chí còn có một vẻ Thanh thản và vui mừng.

Trương Hằng ôm thi thể hắn, vẻ mặt bi thương và hối hận:

- Nếu như mình tới sớm hơn một chút, thì Nhị đệ sẽ không phải chết...

Chuyện đời vẫn trớ trêu Như vậy, Khi thực lực và tu vi của Trương Hằng vừa mới nâng cao lên tới một trình độ đủ để hoành hành trong Tam Tinh Vực lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người huynh đệ của mình chết đi.

Nếu như Trương Hằng có thể tới sớm một chút. Triệu Thụy sẽ không chết dễ dàng Như vậy, Nếu như Trương Hằng không tới Cực Diễm Môn. cũng sẽ không mang tới tai họa này. Nếu như Triệu Thụy là một người tuyệt tình tuyệt nghĩa, thì sẽ không để ý tới sinh từ của trên dưới Cực Diễm Môn. hắn sẽ có thể bình yên mà sống. Nếu...

Có rất nhiều chữ nếu... Nhưng Triệu Thụy vẫn đã mất đi tính mạng, trước khi chết còn không kịp nhìn thấy mặt của bản tôn Trương Hằng.

- Tông chủ...

Chúng tu sĩ của Cực Diễm Môn cũng mang vẻ mặt bi ai nhìn cảnh tượng Trước mắt,

- Nếu không phải vì chúng ta, thì tông chủ cũng sẽ không chết...

Thanh niên Kết Đan Hậu Kỳ tên là Lam Hỏa kia thấp giọng đau buồn nói.

Lập tức, toàn bộ tu sĩ của Cực Diễm Môn đều trầm mặc. Có thể nói, Triệu Thụy đã dùng tính mạng của mình để đối lấy sự sống cho toàn bộ môn phái.

Cùng lúc đó. những môn phái khác trên Thanh Hồ Sơn cũng có không ít tu sĩ bậc cao dùng thần thức thăm dò tình hình ở nơi này.

- Đúng là một tin tức rất tốt. Chí Viêm Ma Tôn đã chết...

Ở cách đó trăm dặm, đang có người bắt đầu hoan hô.

- Trong vòng một ngày, hai đại tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của Cực Diễm Môn đều đã chết, hiện giờ đang trong tình cảnh như rắn mất đầu. cơ hội như thế này chúng ta sao có thể bỏ lỡ?

- Nghe nói đại trưởng lão của Bích Tuyết Tương Vân Tông kia đã đích thân tới. cuối cùng đã cùng với Chí Viêm Ma Tôn đồng quy vu tận. Trận chiến này thật sự chấn kinh thiên địa, khiến cho quỷ thần phải khiếp sợ. đánh cho thiên địa u ám. toàn bộ Cực Diễm Môn thiếu chút nữa đã vì vậy mà bị diệt môn.

Lập tức, các thế lực khác trên Thanh Hồ Sơn đều bắt đầu rục rịch, đều có ý định xấu. Nhưng cũng chưa tùy tiện ra tay.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, Cực Diễm Môn đã trở thành đối tượng cho các thế lực lớn trên Thanh Hồ Sơn thôn tính. Thậm chí, toàn bộ Ngọc Phật Tự cũng Bởi vậy mà rung chuyển.

Không có Chí Viêm Ma Tôn, Thanh Hồ Sơn sẽ rất nhanh chóng trở thành mục tiêu tiếp theo của Tán Tu Minh.

- Thời đại Thanh Hồ Sơn bị cái bóng của Chí Viêm Ma Tôn bao phủ tới ngày hôm nay đã không còn nữa...

Cả đám tu sĩ kia đều rất vui mừng, nói một cách tin tưởng.

Tiếp đó vào Lúc này, một Thanh âm lãnh đạm truyền ra khắp phạm vi ngàn dặm.

- Bắt đầu từ hôm nay. Cực Diễm Môn sẽ do Bất Tử Tà Đế Trương Hằng ta tiếp quản ngôi vị tông chủ. Trong vòng ba năm. các thế lực lớn của Thanh Hồ Sơn sẽ phải quy thuận Bổn tông, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Thanh âm lãnh đạm vang vọng giữa những ngọn núi, uy áp vô hình mơ hồ bao phủ khắp khu vực này.

Lần đầu tiên Trương Hằng dùng phương thức quang minh chính đại xuất hiện trong sự chú ý của rất nhiều ánh mắt của Tu Chân Giới Tam Tinh Vực. Cũng có nghĩa là hắn đã lên giọng quật khởi. vứt bỏ lại phía sau cục điện lén lút bị người ta không ngừng truy sát lúc trước.

Cùng lúc đó, một đôi mắt màu bạc Bỗng nhiên xuất hiện giữa thiên địa. với ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống rất đông những thế lực của Thanh Hồ Sơn. giống như là Ma Thần thời viễn cổ.

- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!

Thanh âm này lại một lần nữa lặp lại kích thích tâm linh của con người.

Tất cả những người có ý niệm xấu ngay khi tiếp xúc với cặp mắt màu bạc có thể nhìn rõ hết thảy thế gian này, thân mình đều không kìm được phải run lên.

Phàm là những tu sĩ có thực lực thấp hơn Nguyên Anh Kỳ. ngay khi tiếp xúc Với đôi mắt này. đều sinh ra một sự xúc động muốn quỳ bái.

Cũng may, lần này phạm vi bao Phủ của Ngưng Mâu Thiên Lý rất lớn. hiệu quả uy hiếp cũng đã giảm bớt, cho nên không có nhiều tu sĩ không thể kìm được mà phải quỳ lạy thật sự.

- Thật đáng sợ...

Đại đa số tu sĩ đều mang vẻ mặt hoảng sợ bất an.

- Ma tôn chết đi, tà đế lại tới...

Đám tu sĩ kia không kìm lòng được, đôi mắt cũng lộ ra một vẻ sợ hãi đối với tương lai.

- Huynh đệ. nơi này không phải là chỗ ở lâu dài. không bằng chúng ta hãy cùng nhau rời khỏi Thanh Hồ Sơn này. Không bao lâu nữa, nơi này rất có thể sẽ trở thành nơi khởi nguồn cho sự hỗn loạn trong Ngọc Phật Tự.

- Đúng vậy. đi sớm một chút là hơn...

Dưới ảnh hưởng của thần thông Ngưng Mâu Thiên Lý trong Thụ Thần Linh Nhãn, một vài tu sĩ bậc thấp thậm chí còn sinh ra ý định lẩn trốn.

- Tông chủ tân nhiệm?

Chúng tu sĩ của Cực Diễm Môn đều sửng sốt. nhưng rất nhanh liền nhớ tới lời trăn trối của Triệu Thụy trước khi chết.

- Bái kiến tông chủ!

- Đệ tử Vương Lâm. bái kiến tông chủ...

- Đệ tử Hàn Lập. bái kiến tông chủ...

Lập tức, toàn bộ Cực Diễm Môn vang lên vô số Thanh âm thần phục. Bọn họ đã thần phục Thần Linh Chi Nhãn trên bầu trời, cũng là thần phục nguyện vọng của tông chủ tiền nhiệm, còn thần phục quy luật cường giả vi tôn của Tu Chân Giới Tam Tinh Vực...

Trương Hằng ôm thi thể của Triệu Thụy, lơ lửng ở trên bầu trời, ngân mâu lóe lên sắc bạc và hào quang, trên mặt không có một sự vui sướng và hưởng thụ nào.

- Trong vòng ba năm. thống lĩnh Thanh Hồ Sơn. hoàn thành nguyện vọng vẫn chưa xong của Nhị đệ khi còn sống. Ba năm sau, sẽ tiêu diệt Bích Tuyết Tương Vân Tông, cho dù Băng Phong thượng nhân đã chết, môn phái của hắn cũng phải vì vậy mà trả giá.

Trương Hằng nhìn đám đệ tử của Cực Diễm Môn đã thân phục mình ở bên dưới, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

Thật lâu Sau đó, Trương Hằng từ trên trời hạ xuống, phất tay lên. một đạo ngân quang bắn ra, giải trừ cấm chế xung quanh phân thân.

Phân thân của Trương Hằng hóa thành một đạo ngân quang, dung nhập vào trong thân thể của Trương Hằng.

- Thân Ngoại Hóa Thân...

Ánh mắt tất cả tu sĩ của Cực Diễm Môn đều sáng ngời, sinh ra một hy vọng vô hạn đối Với tương tai của tông môn.

Mấy đạo thần thức âm thầm thăm dò cũng phải thán phục. ý đồ thôn tính Cực Diễm Môn cũng đều tiêu tan.

Chẳng lẽ đúng như lời của những tu sĩ kia nói: Ma Tôn chết đi. Tà Đế lại tới?

- Ngươi tên là gì?

Trương Hằng nhìn chằm chằm một tu sĩ Kết Đan Kỳ mặc áo lam ở bên cạnh, thản nhiên nói. Thanh niên mặc áo lam này hắn nhận ra. hai lần tới Cực Diễm Môn đều gặp hắn. tuy thái độ và tính cách người này có chút quật cường, nhưng sự trung thành đối với môn phái cũng không có gì phải nghi ngờ.

- Đệ tử là Lam Hỏa!

Thanh niên áo lam hướng về Trương Hằng khom người chào, tuy mang theo vẻ thần phục, nhưng cũng không có sự khâm phục và khát khao thật sự.

- Biểu hiện của ngươi vừa rồi rất xuất sắc. từ nay trở đi. ngươi sẽ là một trong những trưởng lão của Cực Diễm Môn. cùng Với Tư Không đạo hữu quán lý mọi việc trong môn phái, Hy vọng đừng để tông chủ đã chết phải thất vọng.

Trương Hằng mang theo vẻ ngưng trọng nhìn hắn.

- Trương lão?

Thanh niên áo lam ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ đột nhiên mình lại được đề bạt trở thành trưởng lão của môn phái. Đây là một chức vụ nắm giữ thực quyền, vinh quang chói lợi!

- Chẳng lẽ ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của bản tông?

Ánh mắt Trương Hằng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thanh niên áo lam đang run lên, nói.

Tinh thần Lam Hỏa run lên:

- Đệ tử nghe lệnh!

- Tốt lắm, các ngươi rời đi...

Đôi mắt màu bạc trong thiên địa đột nhiên biến mất. vẻ mặt Trương Hằng tiều tụy và đau khổ ra lệnh cho những người này rời đi.

Những người này đại khái cũng có thể cảm nhận được tình cảm huynh đệ của hai tông chủ, đều ngoan ngoãn rời khỏi.

- Tông chủ... có thể cho ta nhìn Triệu Thụy một lần hay không?

Một thân ảnh Nhu mì xinh đẹp đột nhiên đi tới bên cạnh Trương Hằng, sợ hãi nói.

Trương Hằng nhìn cô gái xinh đẹp đang rơi nước mắt. đôi mắt đỏ bừng ở Trước mắt, nhẹ giọng nói:

- Tú Hương, đừng quá thương tâm, Nhị đệ hắn cũng không phải là không có Hy vọng sống lại...

- Sống lại?

Tú Hương hai mắt nhòa lệ, ngạc nhiên vui mừng hỏi.

- Nhị đệ hắn tuy đã mất đi tất cả những dấu hiệu của sinh mệnh, thậm chí còn không cảm thấy được một tia dao động của tinh thần, nhưng ta lại cảm thấy luồng khí tức kia còn chưa tiêu tan.

Trương Hằng nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, nhìn bầu trời đằng xa thầm nghĩ:

- Mình phải làm sao để khiến cho hắn sống lại đây? Nếu Lạc Hà ở đây lúc này thì tốt biết mấy...

- Thật vậy sao? Thật là tốt quá! Tông chủ. ta cầu xin ngươi, nhất định phải làm cho hẳn sống lại!

Tú Hương túm lấy quần áo của Trương Hằng, cầu xin nói.

- Hắn là Nhị đệ của ta, đương nhiên ta sẽ cố hết sức để làm cho hắn sống lại.

Trương Hằng lạnh, nhạt đẩy Tú Hương ra lại nói:

- Từ nay trở đi. ngươi hãy rời khỏi Cực Diễm Môn. trở về Hoa Ngữ Môn với sư tôn của ngươi đi...

- Không! Ta thà chết cũng không đi. ta phải ở lại nơi này chăm sóc Triệu Thụy!

Tú Hương mang theo vẻ mặt quật cường nói thậm chí còn không tiếc chống lại vị tông chủ có đại thần thông này.

- Hiện giờ ta sẽ băng phong thân thể của Nhị đệ lại.

Trương Hằng cùng không tức giận, trên tay tràn ra một đạo khí lạnh buốt màu lam nhẹ nhàng, trong nháy mắt đóng băng thân thể của Triệu Thụy ở bên trong.

Nhìn Triệu Thụy đã hóa thành băng, Tú Hương lại khóc nức nở.

- Ngươi hãy tự thu xếp cho tốt.

Trương Hằng để lại một câu, rồi chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời đẳng xa lóe lên ánh sáng. Một đạo hào quang xanh biếc trong chớp mắt bay tới Cực Diễm Môn. Tốc độ này khiến cho Trương Hằng cũng phải kinh hãi. thậm chí khó có thể đánh giá được.

Khi đạo hào quang xanh biếc này hạ xuống, một luồng khí tức cực kỳ tự nhiên tươi mát truyền khắp khu vực này. hương hoa nhẹ nhàng tràn ngập quanh thân thể Trương Hằng. khiến cho tâm thần hắn chấn động, trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Ngay cả nguyên khí đã tiêu hao khi liên tục đi lại và thi triển Ngưng Mâu Thiên Lý cũng rất nhanh được hồi phục.

- Đệ... sao ngươi lại ra nông nỗi này?

Tiếng thở dài của một nữ tử giống như là một Thanh âm tử chín tầng mây truyền xuống, trong sự kỳ ảo còn mang theo một vẻ đượm buồn.

Không biết từ khi nào, ở bên cạnh Trương Hằng lại xuất hiện một nữ tử toàn thân được ánh sáng màu lục nhẹ nhàng bao phủ. Trong mông lung có thể nhìn thấy một dung nhan tuyệt thế không thuộc về nhân gian thế tục. không màng danh lợi mà tĩnh mịch, tự nhiên mà xuất trân, một đôi mắt tĩnh như mặt nước lộ ra một vẻ cảm thán.

Sau khi nàng tới, không gian xung quanh xuất hiện những biến hóa khó lường, tất cả những sự đau buồn và phiên muộn đều trong khoảnh khắc này mà biến mất. từ đó chìm vào trong một loại thể ngộ đối Với sinh mệnh.

Hương hoa nhẹ nhàng kia là từ trên thân thể nàng bay tới. còn mang theo một khí tức tự nhiên Thanh thản, không giống với trầm hương của những nữ tử phàm tục.

Khi lục quang đại biểu cho sinh mệnh tiêu tan. thân ảnh tuyệt mỹ của nữ tử này mới hoàn toàn hiện ra trước mắt Trương Hằng. Một chiếc váy dài màu xanh biếc không dính một hạt bụi. xõa xuống mặt đất mà không dính một chút bụi bần nào. mái tóc đen như những sợi tơ tung bay tự nhiên trong gió. Nàng đứng ở đó nhưng tạo nên một sự hòa hợp tinh tế với môi trường xung quanh.

- Ngươi là ai?

Trương Hằng nói theo bản năng, hắn cảm thấy nữ tử thần bí trước mắt có mối quan hệ đặc biệt nào đó với Triệu Thụy.

- Tiểu nữ là Triệu Tịch Nguyệt.

Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời của nữ tử thần bí này nhẹ nhàng lướt qua hai người Trương Hằng, Thanh âm êm ái tự nhiên như nước suối róc rách bên tai...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.