Theo tiếng rít gào kia, toàn bộ đệ tử Lãnh Nguyệt Môn trên Ngạo Nguyệt Sơn, đều nghe được, tâm thần run lên. Tu vi thấp một chút trong tiếng gầm rú kinh hồn, thiếu điều bị dọa cho té xỉu.
- Đó là tiếng con gì...
Có một số đệ tử mới đi vào Lãnh Nguyệt Môn, hoặc là các đệ tử không rõ chân tướng, lòng còn sợ hãi hỏi.
Trên thực tế, chỉ có số ít tầng lớp trên Lãnh Nguyệt Môn là biết chi tiết về Ác Long Uyên kia, nhưng cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt. Mỗi năm qua đi, dù sao cũng sẽ có người chết vào Ác Long Uyên, giới cao tầng của Lãnh Nguyệt Môn đối với chuyện này thậm chí thấy đó nhưng không thể làm gì được.
Ác Long Uyên đã bị Lãnh Nguyệt Môn liệt vào cấm địa, nếu còn có đệ tử xâm nhập trong đó, vậy chỉ có thể trách bọn họ tự tìm đường chết.
Trong động phủ của Mộng Tuyết, Bắc Kiếm Hàn cùng Mộng Tuyết đồng thời nghe được một tiếng gầm rú kinh hồn này, hai người không khỏi hai mặt nhìn nhau.
- Xem ra lại có đệ tử không biết suy xét, xâm nhập vào Ác Long Uyên kia rồi.
Trong mắt Bắc Kiếm Hàn lộ ra một tia vui mừng, không vì đệ tử đồng môn đã chết đi kia mà cảm thấy bi thiết một chút nào.
Mộng Tuyết thoáng hơi kinh ngạc nói:
- Nếu ta không có nhớ lầm, Trương đại ca bọn họ, hôm nay dường như tuần tra ở phụ cận Ác Long Uyên, như thế nào còn có người tiến vào Ác Long Uyên, làm mồi cho quái thú kia chứ?
- Có lẽ tiến vào Ác Long Uyên, chính là trong những người tuần tra đó chăng, bởi vì các đời trước đây người chết trong Ác Long Uyên, có một phần rất lớn chính là đệ tử đang chấp pháp của Lãnh Nguyệt Môn. Bọn họ lấy công phạm tư, có chết cũng đâu có gì đáng nói!
Bắc Kiếm Hàn cười lạnh nói, bắt đầu quan sát thần sắc của Mộng Tuyết.
Nhưng Mộng Tuyết vẫn là thần sắc như thường, vẻ mặt trấn định.
- Chẳng lẽ Mộng Tuyết sư muội một chút cũng không lo lắng cho sinh tử của Trương đại ca kia? Nói không chừng, lần này làm mồi ở Ác Long Uyên, chính là hắn...
Trên mặt Bắc Kiếm Hàn lộ ra một vẻ tươi cười quỷ dị.
Mộng Tuyết cười dài nói:
- Bắc sư huynh quấn lấy Mộng Tuyết ta ở trong này, chẳng lẽ là đang mưu đồ chuyện này sao?
- Không ngờ muội lại biết mục đích của ta?
Bắc Kiếm Hàn hơi có vẻ kinh ngạc nói, trong mơ hồ có một ít dự cảm không tốt.
- Ha ha! Đáng tiếc là, kế hoạch của các ngươi hơn phân nửa sẽ không thành công... Chân chính là ai đi làm mồi cho quái vật trong Ác Long Uyên kia, còn khó nói đây?
Mộng Tuyết vẻ mặt vẫn thản nhiên ngồi tại chỗ.
Vừa nghe lời ấy, Bắc Kiếm Hàn biến sắc.
Mộng Tuyết cùng Trương Hằng có thể trước thời hạn biết trước kế hoạch của họ, như vậy kết quả cuối cùng...
Đáp án đã dần dần hiện lên trong đầu hắn.
Chết dưới Ác Long Uyên chỉ sợ sẽ không phải là Trương Hằng, thậm chí rất có thể là Lưu Cát chấp sự.
- Mộng Tuyết sư muội! Sư huynh ta về trước đi một chuyến!
Bắc Kiếm Hàn sắc mặt có chút khó xem, nói lời từ biệt Mộng Tuyết.
Hắn vừa mới chuẩn bị rời động phủ này, một bóng người bay đến bên này.
Người tới, đúng là Trương Hằng!
- Trương Hằng!
Bắc Kiếm Hàn thở nhẹ một tiếng, vội vàng hỏi:
- Ác Long Uyên bên kia đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay lúc này, Mộng Tuyết cũng từ trong động phủ đi ra, thấy Trương Hằng đứng ở trước mặt hoàn hảo không tổn hao gì, không khỏi lộ ra biểu tình quả nhiên là thế.
- Ôi! Lưu Cát chấp sự cùng Lý mập mạp kia. không nghe lời khuyên can của ta. không nên đi vào Ác Long Uyên kia tìm tòi nghiên cứu. còn muốn kéo ta cùng đi, nói cái gì chỉ cần không đi sâu vào trong Ác Long Uyên thì sẽ không có vấn đề. Cuối cùng, hai người bọn họ đi vào một lúc sau không còn thấy tung tích. Khi ta nghe được tiếng gầm rú đáng sợ vừa rồi kia. mới chạy tới thông báo.
Trương Hằng hơi có vẻ vội vàng nói.
- Cái gì?
Bắc Kiếm Hàn sắc mặt xanh mét. dáng vẻ hung tợn như muốn giết người. Hắn đương nhiên hiểu rằng, Lưu Cát không có khả năng làm ra chuyện ngu ngốc đó, thông báo này hơn phân nửa là có điều xảo trá.
- Ta đi tới đó xem!
Bắc Kiếm Hàn hóa thành một luồng hào quang màu bạc, trong chớp mắt biến mất trong tầm mắt hai người.
Mắt nhìn theo hướng Bắc Kiếm Hàn rời đi, Mộng Tuyết tựa cười như không cười nói:
- Lưu Cát chấp sự không biết hơn thiệt, dám mấy lần trêu chọc huynh, hiện giờ chết trong Ác Long Uyên, là trừng phạt đúng tội.
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, không nói gì, hắn chăm chú nhìn chỗ địa phương Ác Long Uyên, sắc mặt có chút khó xem.
- Huynh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Mộng Tuyết cảm nhận được thần sắc quái dị của Trương Hằng.
Rõ ràng đã thành công loại bỏ địch nhân, trên mặt hắn vì sao không có một chút xíu biểu tình vui vẻ.
Trương Hằng trầm mặc một lát, mới nhẹ thở một hơi, hỏi:
- Con quái vật ở sâu trong Ác Long Uyên kia. rốt cuộc có lai lịch gì?
Mộng Tuyết quá sợ hãi:
- Chẳng lè... chẳng lẽ huynh tận mắt nhìn thấy?
Trương Hằng gật gật đầu trầm trọng.
- Thật khó mà tưởng tượng, huynh tận mắt thấy quái vật này còn có thể toàn thân trở ra. chẳng lẽ huynh đã có thực lực có thể chống lại Tiên Quân thượng vị?
Mộng Tuyết kinh ngạc hỏi.
- Toàn thân trở ra?
Trương Hằng không khỏi cười khổ, lại hỏi:
- Ngươi nói một chút xem. cụ thể lai lịch của con quái vật kia. nếu có thể nói ra lĩnh vực sở trường cùng khuyết điểm của nó thì càng tốt.
Mộng Tuyết lắc đầu:
- Ta chỉ nghe nói quái vật này là đến cùng một lúc với tổ sư khai sơn của Lãnh Nguyệt Môn. có được thực lực của Tiên Quân thượng vị, tới một mức độ nào đó mà nói, nó xem như là Thần thú thủ hộ của Ngạo Nguyệt Sơn. Tin tức cụ thể ta cũng có hỏi qua sư tôn, nhưng lão nhân gia đối với vấn đề này không đề cập tới một chữ nào.
- Thần thú thủ hộ, quả nhiên đúng như thế!
Trương Hằng gật gật đầu, liền bay đi trở về động phủ mình.
- Ta cảm thấy dường như có điều gì đó không thích hợp...
Nhìn theo hướng Trương Hằng rời đi, Mộng Tuyết thì thào nói nhỏ.
Nhưng mà, bất kể là Bắc Kiếm Hàn hay là Mộng Tuyết, bọn họ đều bỏ qua hai chi tiết.
Trương Hằng giờ phút này hẳn là trong lúc đang chấp pháp, theo lý thuyết, trên người hắn hẳn phải mặc chế phục tuần tra. Nhưng, vừa rồi “Trương Hằng” này tới đây, trên người không có mặc chế phục tuần tra, thậm chí còn sau khi sự việc xảy ra, đã nhanh như vậy liền chạy tới “Ngân Kiếm Phong”.
Với tốc độ của Chân Tiên thượng vị, nhưng thật ra mới có thể chỉ trong thời gian ngắn từ Ác Long Uyên chạy tới Ngân Kiếm Phong. Nhưng đối với Chân Tiên hạ vị thì tuyệt đối không có khả năng.
Hai cái chi tiết này nói lên điều gì?
Đáp án đã thực rõ ràng.
Trong động phủ.
Bản tôn Trương Hằng sắc mặt thật không dễ xem, hắn nhìn về hướng Ác Long Uyên, hơi tỏ vẻ không cam lòng lẩm bẩm nói:
- Phân thân của ta suýt nữa chết trong tay quái vật kia, bây giờ còn nguy hiểm trong sớm tối, ta nhất định phải nghĩ biện pháp cứu hắn ra.
Thì ra, phân thân của Trương Hằng, bị trận hắc phong trong Ác Long Uyên kia cuốn qua, sau đó căn bản là không có trở về.
Giờ phút này, phân thân Trương Hằng có được kim thân bất diệt, vậy mà lại còn rơi vào tình cảnh sống chết trước mắt.
Thử hỏi, Trương Hằng làm bản tôn, như thế nào có thể vui vẻ được.
Vì một tên tiểu nhân, mà tổn thất một khối phân thân, đối với Trương Hằng mà nói tuyệt đối là không đáng.
Tuy rằng phân thân sau khi chết, còn có thể một lần nữa khôi phục, nhưng ảnh hưởng đối với bản tôn Trương Hằng vẫn rất lớn.
Ở buổi tối ngày hôm sau, Trương Hằng chuẩn bị thỏa đáng, liền một mình lén lút đi tới Ác Long Uyên.
Khi hắn đi vào phụ cận Ác Long Uyên, phát hiện tiểu đội chấp pháp đã tạm thời hủy bỏ.
Trương Hằng bay đến trên không trung cái khe cực lớn Ác Long Uyên, không một chút do dự, vẻ mặt lãnh liệt liền bay xuống phía dưới vực sâu tối đen.
Khi hắn xâm nhập phía dưới mấy trăm dặm, đột nhiên sinh ra cảm ứng.