Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 392: Chương 392: Sự hấp dẫn của Thượng giới.






Hai ngón tay trắng dài kẹp chặt tia chớp màu đen trong suốt tới từ không gian xa xôi vô hạn, đại biểu cho lực lượng thiên đạo, Vũ Vô Cực có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn “Thiên” trên đỉnh đầu, dường như bộ dáng rất tức giận.

Chi chi

Lực lượng tia chớp màu đen đang không ngừng gia tăng, coi như không có điểm cuối. Dù Vũ Vô Cực không ngừng gia tăng lực lượng trong tay nhưng vẫn có bộ dáng cố hết sức như cũ.

Trên mặt mang theo vài tia không cam lòng, Vũ Vô Cực nhìn ra Trương Hằng ở ngoài trăm dặm, hơi cộc cằn nói:

- Ngươi không muốn đi Thượng giới? Nên biết rằng trình độ linh khí nơi Dương Dược sư phải cao hơn nơi này mấy bậc, đủ để ngươi có thể gia tăng thực lực rất nhanh chóng...

Thượng giới đương nhiên là không gian cao đẳng hơn so với thế giới Tam Tinh Vực. Nếu tu sĩ hạ giới có thể may mắn đi vào Thượng giới, tu vi đột nhiên tăng mạnh là điều không thể nghi ngờ, Huống Chi là tu sĩ có tiềm lực vô hạn bực này như Trương Hằng.

Trương Hằng vẫn lắc đầu:

- Chung quy có một ngày ta sẽ bằng vào thực lực của chính mình đi Thượng giới, mà không phải Lúc này, Hơn nữa...

Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh, giọng nói điệu bộ đám người Ninh Tuyết Dung, Triệu Thụy, Quách Phong.

Thê tử, huynh đệ, đồ nhi... Hắn không thể dễ dàng dứt bỏ.

Trọng yếu hơn, với thực lực của Trương Hằng lúc này nếu đi Thượng giới thì căn bản không có năng lực sinh tồn. Chẳng lẽ suốt đời phải sống dưới sự che chở của Vũ Vô Cực sao?!

- Ta sẽ không cưỡng ép ngươi...

Vũ Vô Cực vẫn dùng hai ngón tay kẹp chặt tia chớp màu đen nhưng đã bắt đầu hơi run rẩy, bộ dáng như cố hết sức.

- Nhưng ngươi nhất định phải đi Thượng giới, đến Loạn Tinh Giới, ngàn vạn lần không được chết trong ta hạng mèo chó đâu đó...

Con ngươi Vũ Vô Cực nhìn chằm chằm Trương Hằng, như đang chăm chú nhìn một con mồi.

Trương Hằng cười khổ:

- Lão huynh, ngươi không nền chờ ta làm gì cả... Toàn bộ Đông Vân đại lục này có vô số tiền bối, ta cũng Chỉ là một tiểu bối có thực lực bình thường mà thôi.

Vũ Vô Cực cười lạnh nói:

- Toàn bộ Đông Vân đại lục chỉ có ngươi mới xứng đáng làm đối thủ của ta.. cũng là người duy nhất đáng giá để ta chờ mong trong ba mươi sáu giới.

Nói tới đây, ánh mắt Vũ Vô Cực xẹt khắp không gian trước mắt, nắm bắt hết thảy mọi thứ, trong miệng cũng thốt ra một danh từ mà không ai hiểu được:

- Huyết Sát... Bất Tử... Vạn Linh... Khô Tử... Hừ hừ, quả nhiên không đơn giản, xem ra khối đại lục này có chứa không ít bí mật đâu...

Trong mắt Vũ Vô Cực hiện lên một tia dị sắc.

Mà lúc này, tia chớp màu đen bị kẹp trong tay Vũ Vô Cực bắt đầu không ngừng lay động, trên mặt Vũ Vô Cực cũng hiện lên vẻ cố hết sức, hiển nhiên đã không thể duy trì được lâu.

Thấy vậy, trong lòng Trương Hằng thầm vui vẻ. Giờ phút này Vũ Vô Cực tuy rằng rất cường đại nhưng Chung quy không thể chống lại được lực lượng pháp tắc thiên địa.

- Trước khi đi, ngươi nhất định phải đáp ứng ta. Trong vòng một ngàn năm, phải tới Loạn Tinh Giới...

Vũ Vô Cực dùng một loại giọng điệu không thể kháng cự, lạnh lùng nói với Trương Hằng.

- Loạn Tinh Giới? Chắc chắn! Tới lúc đó, khi có thời gian ta sẽ đến dạo chơi...

Trương Hằng làm sao dám cãi lại ý muốn của đối phương, thầm nghĩ nên sớm đuổi Vũ Vô Cực đi. Nghĩ tới sau khi Vũ Vô Cực đi Thượng giới thì cũng khó có thể dễ dàng trở lại Đông Vân đại lục.

- Hừ!

Vũ Vô Cực đối với câu trở lời của Trương Hằng thì có vẻ rất khinh thường, lệ quang chợt hiện lên trong mắt, nhìn về phương hướng Cực Diễm Môn.

Nhận ra điều này, Trương Hằng đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến.

- Ha ha ha...

Trên mặt Vũ Vô Cực hiện lên vài tia tiếu ý, duỗi tay về phía Cực Diễm Môn.

Ông

Không gian trước mắt rung động, hiện lên một thân ảnh mặc tuyết bào, đang nhắm mắt khoanh chân ngồi, chính là Ninh Tuyết Dung.

Một tầng lực lượng vô hình bao phủ lấy nàng, khiến nàng không thể có cảm giác gì về ngoại giới.

Giờ phút này, Ninh Tuyết Dung đang ở trạng thái tu luyện, tâm vô bằng vụ, khuôn mặt tinh xảo trắng hồng đang điềm tĩnh hài hòa, cặp mi thanh tú thi thoảng run run, như một mỹ nhân đang ngủ trong thần thoại.

- Tuyết Dung!

Trương Hằng vừa sợ vừa giận, thân thể chuẩn bị động thì lại bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm tại chỗ.

- Trong vòng ngàn năm, ngươi nếu không tới Loạn Tinh Giới thì hừ hừ, ta sẽ chấm dứt sinh mệnh của nàng ta...

Vũ Vô Cực ngửa mặt lên trời cười dài, dường như phát tiết sự tịch mịch khó chịu trong lòng.

- Ngươi thả nàng ra, ta nhất định sẽ tuân thủ ước định...

Trương Hằng hướng về phía Vũ Vô Cực hét lớn.

- Ta tin tưởng lời hứa hẹ của ngươi, nhưng nàng cũng sẽ khiến ngươi càng có thêm động lực.

Vũ Vô Cực cười quỷ dị, không gian xung quanh rung động, mang theo Ninh Tuyết Dung đang không hề biết gì, biến mất ở Đông Vân đại lục.

- Vũ Vô Cực... Bại tướng dưới tay ta, lão tử sẽ có ngày đạp ngươi dưới chân!

Sau khi khôi phục tự do, Trương Hằng chửi ầm lên, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự bất đắc dĩ và sầu lo.

- Nhớ cho rõ... Nàng chỉ có thời gian một ngàn năm mà thôi!

Dư âm phiêu đãng bên tai Trương Hằng.

Ngay sau đó, không gian trước mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, cổ khí tức bất an cũng biến mất vô ảnh vô tung.

- Trương đạo hữu...

Đúng lúc này, từ phía xa có một đạo thần thức lướt tới, một đạo ánh sáng màu xanh mờ cấp tốc bay tới.

Trương Hằng nhìn lại, phát hiện người này chính là Từ Huyền.

- Từ đạo hữu, ngươi đến rồi!

Đôi mắt Trương Hằng hơi ảm đạm, hữu khí vô lực nói.

- Trương đạo hữu, ngươi làm sao thế?

Từ Huyền đưa ánh mắt quái dị nhìn Trương Hằng, khó hiểu nói:

- Thần thức của ta vừa rồi xẹt qua nơi này cũng không phát hiện ra Trương đạo hữu, giống như ngươi trống rỗng xuất hiện nơi này vậy.

Trương Hằng trầm mặc một lúc rồi mới khôi phục lại vài phần trấn định, nới với Từ Huyền:

- Vừa rồi đã xảy ra một ít biến cố không thể đoán trước được! Giao Long Hoàng đã bị một ít kích động, dọa cho chạy mất.., mà bản thân ta cũng vì vậy mà tránh thoát được một kiếp!

Từ Huyền lại cười nói:

- Trương đạo hữu không phải khiêm tốn, một con mắt của Giao Long Hoàng kia Chỉ sợ là do pháp bảo trong tay người gây thương tích đi? Khi ta bay tới đây, thần thức vô tình thấy được Giao Long Hoàng đang hốt hoảng bỏ chạy.

Nói tới đâu, ánh mắt Từ Huyền còn như vô tình lướt qua Phá Không Kiếm trong tay hắn một cái.

Trên Phá Không Kiếm trong suốt còn lưu lại một ít vết máu, dường như đã chứng thực chuyện này.

Trương Hằng chua xót cười, không ngờ Từ Huyền đoán bậy đoán bạ cũng trúng được kết quả cuối cùng. Tuy nhiên, một con mắt của Giao Long Hoàng tuy đúng bị Trương Hằng chọc mù nhưng hung khí chân chính lại không phải là Phá Không Kiếm trong tay mình.

Cây phi kiếm màu bạc sáng ngời, làm sạch máu tươi dính trên đó rồi hóa thành một đạo ngân mang, tiến nhập vào cơ thể Trương Hằng.

- Một mắt của Giao Long Hoàng quả thực bị ta chọc mù nhưng chân chính đánh bại hắn cũng không phải là ta!

Trương Hằng sửa sang chút áo quần, lại nói với Từ Huyền:

- Mời đạo hữu tới Cực Diễm Môn ta trò chuyện một lúc...

Từ Huyền gật gật đầu, theo Trương Hằng bay về phía Thanh Hồ Sơn.

Vội vàng liếc mắt nhìn Tán Tu Minh bên dưới, Từ Huyền kinh ngạc nói:

- Nghe nói Tán Tu Minh có một vị minh chủ thực lực không tầm thường, được xưng là Nghịch Thiên Đại Ma. Thần thức của ta khi xẹt qua nơi này, cũng chưa phát hiện ra người này!?

- Việc này nói ra cũng phức tạp! Chính Vũ Vô Cực mới là người dọa cho Giao Long Hoàng chạy mất. Sau khi tới Cực Diễm Môn ta sẽ tường tận nói rõ cho đạo hữu.

Vẻ mặt Trương Hằng lạnh nhạt, bay về phía trước, dọc đường cũng không nói lời nào. Từ Huyền có thể nhận ra hắn có chút tâm sự cho nên cũng không hôi nhiều.

Đợi Trương Hằng trở lại Cực Diễm Môn, cao thấp trong môn phái lại lần nữa chấn động, vì lần thành công đánh lui Yêu tộc công kích mà thấy rất tự hào và hưng phấn.

- Thật tốt quá... Cực Diễm Môn chúng ta rốt cục có thể hãnh diện đứng ở Triệu Quốc rồi, đánh cho yêu thú Biến Hóa Kỳ Yêu tộc hoa rơi nước chảy!

- Điều này hết thảy đều dựa vào Tông chủ đại nhân. Nếu không có người thì hiện tại Cực Diễm Môn Chỉ sợ đã rơi vào tình cảm thảm thiết không lường được rồi!

- Đi, chúng ta đi chúc mừng Tông chủ...

Có mấy tu sĩ Kết Đan Kỳ can đảm hướng tới chỗ Trương Hằng để nịnh hót.

- Các ngươi trở về tu luyện hết đi. Chung có một ngày ta sẽ rời khỏi Cực Diễm Môn, đến lúc đó các ngươi còn biết dựa vào ai?!

Trương Hằng lạnh lùng bỏ lại một câu, mang theo Từ Huyền đi tới động phủ của mình, khiến mấy gã tu sĩ Kết Đan Kỳ bốn mắt nhìn nhau.

- Đây là động phủ do Tuyết Dung bố trí sao? Ha ha ha... trong này quả có rất nhiều phương án mà ta đã trao đối với nàng ta...

Từ Huyền đi vào động phủ được bố trí tinh xảo, U tĩnh này, không khỏi đưa mắt nhìn trái nhìn phải, hơi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trương Hằng không lên tiếng, trầm mặc hồi lâu rồi mới hỏi:

- Không biết Từ đạo hữu có biết một nơi gọi là Loạn Tinh Giới không?

- Loạn Tinh Giới?

Từ Huyền nhướn mày, lắc đầu nói:

- Ta chưa từng nghe thấy tên địa phương này! Chẳng lẽ nơi ngươi nói chính là Thượng giới?

Trương Hằng gật đầu nói:

- Uhm, chính là Thượng giới!

- Theo lão phu biết, Thượng giới bình thường là Chỉ những không gian cao đẳng như Ma giới, Tiên giới... nhưng chưa từng nghe nói qua địa phương kỳ quái như Loạn Tinh Giới!

Từ Huyền suy tư một lúc mới lắc đầu nói.

- Ngay cả ngươi cũng không biết...

Trương Hằng khẽ thở dài một hơi, có chút hối hận đã không hướng Vũ Vô Cực hỏi cho rõ ràng Loạn Tinh Giới là nơi nào.

- Thượng giới đối với những tu sĩ như ta mà nói quả là quá mức xa xôi. Trước khi vũ hóa phi thăng thành tiên, ai cũng không biết Thượng giới là nơi như thế nào! Trương đạo hữu sao lại đột nhiên hôi điều này? Cái tên Loạn Tinh Giới cũng chưa từng thấy ghi lại trong cổ tịch.

Từ Huyền kỳ quái hỏi, phát hiện tâm tình Trương Hằng rất kém, ánh mắt xẹt qua toàn bộ động phủ, đột nhiên phát hiện một vấn đề.

- Trương đạo hữu, Tuyết Đung đạo hữu sao không thấy ở trong này!?

Từ Huyền rốt cục nắm được vấn đề mấu chốt, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Trương Hằng hít sâu một hơi, thần sắc hơi suy sụp:

- Nàng đã bị Vũ Vô Cực mang đi, trong vòng một ngàn năm, nàng hẳn là sẽ an toàn...

Trong đáy lòng Trương Hằng, Vũ Vô Cực là một người khiến người ta kính nể nhưng cũng khiến người ta rất phẫn hận. về mặt trí tuệ và khí phách, Vũ Vô Cực vượt xa bất cứ kẻ nào mà Trương Hằng biết. Nhưng về cuồng vọng và điên cuồng, hắn cũng là người mà không ai bằng được!

- Vũ Vô Cực? Hắn chính là kẻ được xưng Nghịch Thiên Đại Ma sao? Người này rốt cục có thân thể như thế nào?! Ngay cả Đồng đạo hữu của Thanh Nguyên Tử Hà Tông cũng rất cố kỵ người này!

Từ Huyền ngạc nhiên hỏi.

- Hắn mang theo Tuyết Dung đi Thượng giới, người này hẳn là một đại nhân vật ở Thượng giới, hôm nay mới giác tỉnh...

Hô hấp của Trương Hằng có chút dồn dập, nhắm hai mắt lại, trầm mặc không nói, giết chặt nắm tay!

- Đại nhân vật Thượng giới?

Từ Huyền lộ ra vẻ hoảng sợ.

Tuy rằng thân là đại tu sĩ Hóa Thần Kỳ ở Tam Tinh Vực nhưng một vị tiên nhân bình thường ở Thượng giới cũng khiến hắn phải sợ hãi nhìn lên, Huống Chi lại là một đại nhân vật ở Thượng giới?!

Trầm mặc!

Từ Huyền trầm mặc một lúc mới ngưng mắt nhìn nam nhân không ngừng sáng tạo kỳ tích trước mặt:

- Ngươi có tính toán gì không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.