Ads Một ngụm máu tươi từ trrong miệng Trì Vũ Âm phun ra ngoài.
Ngay nháy mắt Lâm Tịch ném Đại Hắc ra trước, nhận được sự nhắc nhở của
Lâm Tịch, nàng đã không để ý đến tính mạng của mình mà quán chú toàn bộ
hồn lực vào bên trong bảy viên bảo thạch.
Nàng là người tu hành đã gần đạt đến Thánh sư. Một người tu hành như
nàng, nếu như không để ý đến tính mạng mà bộc phát toàn bộ hồn lực, mặc
dù chỉ là quán chú vào trong hồn binh bình thường, như vậy sức mạnh bộc
phát sẽ vô cùng kinh người, càng không cần phải nói đến bảy viên bảo
thạch có ẩn chứa sức mạnh của người tu hành cổ.
Ngụm máu tươi vừa rồi là do nội tạng của nàng bị tổn thương khi sử dụng hồn lực quá mức.
Nhưng sau đó một khắc, nàng căn bản không thể nghĩ được rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì. Ánh sáng do bảy viên bảo thạch phát ra tạo thành một màn
sáng màu xanh, trực tiếp bể thành vô số điểm sáng, không gian xung quanh nàng và Lâm Tịch tựa như bị một cây búa thần đập trúng, cả người nàng
và Lâm Tịch bị đánh bay ra ngoài! Bảy viên bảo thạch cũng theo nàng và
Lâm Tịch bay ngược về sau.
...
Khi trên thân thể Nghê Hạc Niên xuất hiện mấy chục vết rách, tựa như bị
kiếm sắc chém vào người, Lâm Tịch và Trì Vũ Âm mang theo vô số điểm sáng màu xanh bay ngược về sau, nửa thân trên của chưởng giáo núi Luyện Ngục lại lơ lửng ngay trên không trung như một khúc gỗ mục, mãi mà không rơi xuống.
Đại Hắc tiếp tục nứt vỡ, còn có nhiều luồng ánh sáng màu đen từ trong phóng ra ngoài.
Có rất nhiều luồng ánh sáng đen xông thẳng trên bầu trời, tất nhiên còn
có nhiều luồng sáng khác quét vào đám người núi Luyện Ngục.
Những đám mây trên trời cao bị những luồng ánh sáng màu đen quét trúng,
chấn thành không khí biến mất, sau đấy lại có những luồng sáng chói mắt
từ trên không trung rơi xuống.
Trên mặt đất, toàn bộ thần quan núi Luyện Ngục bị luồng ánh sáng đen
quét trúng lại không bị chém thành hai khúc như chưởng giáo núi Luyện
Ngục, mà trực tiếp biến thành bụi phấn.
...
Đại Hắc hoàn toàn nứt vỡ, bản thân hóa thành từng mảnh vỡ như bướm bay
trên cao, ánh sáng đen kinh người phóng ra ngoài cũng dần biến mất.
"Phốc!''
Mấy chục vết nứt trên người Nghê Hạc Niên xâm nhập vào bên trong, phun
ra những luồng khí lưu xen lẫn vô số mảnh vỡ, cả người lão ta chấn động
mạnh, nhất thời không thể hành động.
"A!''
Nửa đoạn thân thể còn lại của chưởng giáo núi Luyện Ngục rơi xuống đất.
Phần lớn sức mạnh của lão ta đã tụ tập nửa thân người dưới, nay đã biến thành khói bụi bay đi.
Mà khi nửa thân trên rơi xuống đất, chút sức mạnh còn sót lại cũng bắt đầu thấm chảy ra ngoài, biến mất giữa trời đất.
Ngoại trừ chưởng giáo núi Luyện Ngục và Nghê Hạc Niên, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, tất cả những người còn lại căn bản không thể
biết được hay suy nghĩ được. Đến khi nửa đoạn thân thể của chưởng giáo
núi Luyện Ngục rơi xuống đất, tất cả thần quan núi Luyện Ngục mới cảm
thấy vô cùng sợ hãi, mới bắt đầu thét lớn, mới phát hiện có rất nhiều
người đứng bên cạnh mình đã biến mất hoàn toàn.
Sau đó bọn họ mới nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó bọn họ mới sợ hãi hơn, rất nhiều người không thể đứng vững được nữa, run rẩy ngồi trên mặt đất.
Nỗi sợ hãi này đến từ việc chưởng giáo núi Luyện Ngục bị đánh bại, đến
từ việc đồng bạn đứng bên cạnh mình không thể phản ứng kịp, chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra thì đã biến thành tro bụi bay đi mất. Mà bọn họ còn có thể sống ở đây là vì những luồng ánh sáng đen kia không đánh
trúng họ, nếu không, người biến mất chính là họ.
Trì Vũ Âm nặng nề rơi xuống đất.
Sau khi thân thể và mặt đất cứng rắn va chạm với nhau, lại có một luồng
máu tươi từ trong miệng nàng phun ra ngoài, đến bây giờ nàng mới có thể
thở đều lại được. Trong lúc cố gắng bình tĩnh lại, nàng mới có thời gian để suy nghĩ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Tịch tự hủy thần binh Đại Hắc của học viện Thanh Loan!
Đại Hắc vỡ vụn phát ra những luồng ánh sáng đen có sức mạnh kinh người.
Có một luồng ánh sáng đen xẹt qua xung quanh nàng và Lâm Tịch, lập tức
đánh vỡ bảy viên bảo thạch đã được nàng quán chú hồn lực vào.
Lâm Tịch đâu?
Lâm Tịch như thế nào rồi?
Sự việc xảy ra đột ngột như vậy, nàng cũng không dám chắc mình đã bảo vệ được Lâm Tịch.
Trì Vũ Âm đã hiểu được chuyện gì vừa xảy ra lập tức xoay người sang chỗ
khác, sau đó nàng nhìn thấy Lâm Tịch nằm yên một chỗ cách đấy không xa.
Cả người nàng gần như cứng lại.
Nhưng ngay lúc này, có một tiếng động nhỏ vang lên, cả người Lâm Tịch
khẽ nhúc nhích, sau đó kịch liệt ho khan, tựa hồ muốn ho ra cả phổi.
Bộ dáng Lâm Tịch hiện giờ vô cùng đau đớn, nhưng Trì Vũ Âm lại cười như một người điên, cười đến mức cả nàng cũng ho khan.
Lâm Tịch còn sống, hơn nữa ho rất mạnh, đối với nàng mà nói, đây chính là tin tức tốt nhất thế gian này.
...
Tất cả mọi người bên ngoài lẫn bên trong Thiên Diệp quan bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Có rất nhiều người không thể khống chế được tinh thần của mình, muốn hô to lên.
Chưởng giáo núi Luyện Ngục vô địch thế gian nay chỉ còn có nửa đoạn thân thể, hơn nữa, tính mạng và sức mạnh của nửa đoạn thân thể này đang dần
biến thành hư vô.
Nghê Hạc Niên đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, tựa hồ chỉ cần lão ta vừa cử động, cả người lão sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục, có ít nhất hai phần ba đã chết, hiện
giờ chỉ còn khoảng hai mươi mấy người còn sống, run rẩy đứng trên quan
đạo đầy vết nứt.
Bầu trời bao la che phủ Thiên Diệp quan tựa hồ cũng bị đánh nát, có
những cột sáng sáng ngời rơi xuống tựa như mộng ảo, chiếu rọi cả quan
đạo.
Phần lớn mọi người đều kinh hãi đến mức chết lặng.
Bọn họ run rẩy nhìn hình ảnh mà cả đời họ sẽ không thể quên được, sau đó bắt đầu phát hiện được một sự thật.
Trong nháy mắt Lâm Tịch tự hủy Đại Hắc, Đại Hắc đã phóng ra hơn một trăm luồng ánh sáng đen. Những luồng ánh sáng đen này tựa như một bông hoa
nở rộ, khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, biến thành những thanh
trường kiếm màu đen dài hơn trăm thước, càn quét mọi thứ.
Hai phần ba người của núi Luyện Ngục đã chết trong những luồng ánh sáng đen đó.
Ngay cả chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng không thể tránh khỏi cái chết.
Nhưng Lâm Tịch không chết.
Trì Vũ Âm không chết.
Ngay cả những người tu hành học viện Thanh Loan kia, cũng không có ai chết.
Giống như là có những luồng ánh sáng đen kia đã xẹt qua người họ, nhưng không có luồng nào đánh trúng họ.
Làm sao Lâm Tịch làm được? Làm sao có thể làm được?
Tất cả đều không thể tin được, không thể ngờ được, cuối cùng chỉ còn hai chữ hiện rõ trong đầu những người này:
- Tướng Thần.
...
Lâm Tịch thật sự hận vì sao mình không thể ho ra lá phổi của mình, bởi vì hắn cảm thấy như vậy sẽ dễ chịu hơn.
Bởi vì chỉ có hắn mới biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã trải qua bao nhiêu lần chết đi sống lại.
Cảm giác vô cùng suy yếu còn chưa biến mất khỏi cơ thể của hắn, sự mỏi
mệt cực độ đang xâm chiếm lấy cơ thể hắn như những con kiến bò ngổn
ngang.
Chỉ là hắn lại cảm thấy khoái ý vô hạn.
Cho dù học viện đã vĩnh viễn mất đi một hồn binh vô cùng mạnh mẽ và có ý nghĩa lớn lao, nhưng hồn binh này vốn đại biểu cho Tướng Thần...Hơn
nữa, sau khi phá hủy hồn binh này, lại trừ đi được hai kẻ thù đáng sợ
nhất của học viện, nên hắn cảm thấy rất đáng giá.
Một luồng ánh sáng tinh khiết từ sau lưng hắn phóng ra, thấm vào người hắn.
Chủ nhân của luồng ánh sáng tinh khiết này chính là Vũ Hóa Thiên Cực đang lảo đảo muốn ngã.
Bản thân Vũ Hóa Thiên Cực đã đạt đến cực hạn, nếu như phát ra quang minh nữa e rằng phải chết, nhưng bởi vì lo lắng cho thương thế Lâm Tịch, nên hắn vẫn cố gắng phát ra quang minh.
Lâm Tịch bò dậy khỏi mặt đất.
Hắn quay đầu nhìn thấy đám người Ngải Khí Lan và Tần Tích Nguyệt đang
chạy tới chỗ mình như điên, nhìn thấy Vũ Hóa Thiên Cực lảo đảo muốn ngã. Hắn bỗng lắc đầu, giơ tay lên rồi phóng ra một luồng ánh sáng rực rỡ,
chiếu vào người Vũ Hóa Thiên Cực.
Hắn cảm thấy so với Vũ Hóa Thiên Cực, thân thể của mình còn khá hơn một
chút. Bởi vì lo sợ Vũ Hóa Thiên Cực chết đi, nên mới phát ra quang minh
như thế, nhưng vì làm như vậy sẽ tạo thành hình ảnh hai người dùng
quang minh chiếu cho nhau, nên hắn cảm thấy hơi buồn cười.
Nghĩ đến việc hoàng đế Vân Tần sẽ tức điên lên nếu như biết kết quả của
thịnh hội tại Thiên Diệp quan, hắn thật sự rất muốn cười to lên.
Lâm Tịch cười hết sức vui vẻ, cười hết sức rạng ngời, cười đến nỗi khiến người ta động tâm.
...
Tất cả thần quan núi Luyện Ngục còn sống đều cảm thấy run rẩy, bắt đầu vô ý thức lui về sau.
Có một số thần quan núi Luyên Ngục ngồi trên mặt đất thậm chí không bò
dậy nổi, hai chân không ngừng đạp trên mặt đất, cố gắng lui về sau.
Trong khi lui về sau, có một tên thần quan núi Luyện Ngục đạp trúng thứ gì đó.
Hắn nhìn xuống dưới chân mình, sau đó cả người hắn tựa như bị lôi điện
đánh trúng, đầu óc ngơ ngẩn, tựa hồ không thể suy nghĩ được nữa.
Thứ hắn vừa giẫm lên không phải là quần áo hay áo giáp bể tan tành, mà chính là thân thể núi Luyện Ngục.
Tên thần quan núi Luyện Ngục này trong lúc thất hồn lạc phách, không cẩn thận đến mức đã giẫm lên người chưởng giáo núi Luyện Ngục mà ngày
thường hắn không dám đối mặt.
Đây là một hình ảnh khiến người ta muốn bật cười, nhưng không thể nào cười nổi.
Nhưng ngay lúc này, chưởng giáo núi Luyện Ngục lại không tức giận. Vào
thời điểm cuối cùng của sinh mạng, lão ta chỉ mờ mịt nhớ lại những hình
ảnh trong đời mình.
- Ta tốn cả cuộc đời mình, nhưng cuối cùng lại thua học viện Thanh Loan? Chết trong tay Tướng Thần?
- Tại sao?
Lão ta đau đớn hỏi.
Nhưng sẽ không có người nào trả lời lão ta.
Trong nháy mắt lão ta bật thốt những câu hỏi như vậy, chút sức mạnh còn
sót lại trong người lão ta đã biến mất sạch sẽ, sau đó cả người lão ta
vỡ vụn như cát bụi, biến thành một đống tro màu lam đen.
Tên thần quan núi Luyện Ngục đầu óc mơ hồ kia đã lấy chân của mình đạp lên đống tro màu xám đen này.
Nghê Hạc Niên bỗng ngẩng đầu lên.
Có băng tuyết màu trắng xuất hiện trên những vết thương sâu như bị kiếm
cắt trên người lão ta. Đến lúc này, lão ta rốt cuộc đã trấn áp được
nguyên khí rối loạn trong thân thể mình, ngăn cản thân thể mình vỡ vụn,
nên lão ta còn có thể chiến đấu.
Nhưng ngay lúc này, có một bóng người trông vô cùng quật cường và một người xinh đẹp, xuất hiện trước mặt lão ta.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, tựa như bên trong ngõ sâu thành Trung
Châu có tiếng chim dạ oan kêu vang, có bó hoa tươi nở rộ, có hào khách
buông bầu rượu, có đao khách vung đao chém xuống.
Những vết nứt đã bị đóng băng trên cơ thể Nghê Hạc Niên vang lên tiếng kêu răng rắc.
Sắc mặt lão ta hoàn toàn thay đổi.
Ngay lúc lão ta muốn đi lên phía trước, mặt lão ta lại biến sắc, phải đột ngột dừng lại.
Có một luồng sương đen nồng đậm bao phủ lão ta.
Vô số âm thanh rất nhỏ vang lên, tựa như có rắn bò dưới đất.
Nghê Hạc Niên rất quen thuộc âm thanh này, bởi vì đây chính là chiêu
thức của Ám tế ti. Hồn lực của lão ta hiện giờ còn rất dồi dào, Tần Tích Nguyệt và Ngải Khí Lan không thể nào so sánh được, nhưng ngay lúc này,
phương pháp chấn âm và Dạ Oanh truyền cho Tần Tích Nguyệt lại là khắc
tinh của lão ta.
Lão ta phải cố gắng khống chế hồn lực trong cơ thể mình đang bể tan tành và lan tràn, nên không thể cử động được.
Lão cảm thấy bi ai vô tận.
Con đường cuối cùng lão ta chờ đợi không phải như vậy, đó phải là hình
ảnh lão ta đứng trên đỉnh vinh quang, đánh bại Tướng Thần, đánh bại
chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Nhưng lão ta lại biến thành một Đại thánh sư gần như không có cơ hội ra tay, đã phải chết đi.
Trong nỗi bi ai vô tận đấy, lão ta nhớ tới lời Lâm Tịch đã nói...Lão ta
nhớ lại thành tựu của mình, hiểu rằng mình có được như ngày hôm nay
chính là nhờ người tu hành Vân Tần đầu tiên dạy dỗ, cùng với vô số trận
chiến với các cường giả Vân Tần. Nhưng cuối cùng, lão ta lại chết trong
tay các đệ tử của một số người tu hành đấy.
Thành tại Vân Tần, bại tại Vân Tần.
Nghê Hạc Niên không cam lòng rống to lên một tiếng, bước tới trước một bước.
Vô số trường tiên kim loại từ dưới đất xông ra, xuyên thấu thân thể lão ta.
Thân thể lão ta nhất thời vỡ vụn, biến thành vô số mảnh băng.
Vô số mảnh băng đấy bị nắng nóng chiếu rọi biến thành hơi nước, va chạm
với những luồng nguyên khí còn chưa tiêu tan trong trời đất, cộng với
việc được ánh mặt trời chiếu xuống, nên chúng bỗng biến thành một áng
cầu vồng xinh đẹp ngay trước Thiên Diệp quan.
Ngải Khí Lan và Tần Tích Nguyệt đang đứng ngay trong áng cầu vồng xinh đẹp này.