Vinh quang giúp con người càng rực rỡ hơn. Bởi vì đã chiến thắng trận tỷ thí vừa rồi, nên các đệ tử học viện Lôi Đình cảm thấy ba người Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và Cao Á Nam bỗng trở nên vô cùng to lớn, tiếng quát vừa rồi của Lâm Tịch cũng vì thế mà trở nên rất có lực.
Nguyên một đám đệ tử học viện Lôi Đình vừa rồi còn rầm rì gây chuyện, nhất thời không biết đáp lời như thế nào. Ngay cả những cánh tay đang nắm lấy cổ áo Vương Kiện Dụ cũng bất giác rụt rè rút trở về.
- Các ngươi làm vậy thật quá độc ác!
Một lát sau, một nữ đệ tử học viện Lôi Đình đã khóc đến mức hốc mắt đỏ ửng mạnh dạn đứng ra, cắn răng nói.
- Hơn ai hết, ta nghĩ chính các ngươi hiểu rõ những đệ tử học viện Lôi Đình đã tham gia tỷ thí là hạng người như thế nào, cho nên, ta không muốn nói thêm gì với các ngươi nữa.
Lâm Tịch nhìn lướt qua những đệ tử học viện Lôi Đình mặc trang phục màu vàng, nói:
- Ta chỉ muốn nói với các ngươi một việc: Vũ Hóa Thiên Cực muốn cứu Lưu Nhu, nhưng Hạ Lan sư huynh của các ngươi lại lôi kéo nàng ấy trên băng tuyết lạnh giá không biết bao lâu. Còn nữa, bây giờ tỷ thí đã kết thúc, chúng ta mệt mỏi lắm rồi, mời rời đi cho.
- Thắng bại đã phân, chúng ta thua.
Một nam đệ tử khôi ngô bên học viện Lôi Đình bước ra, tức giận trầm giọng:
- Nhưng kẻ tù tội này hại Hoàn Nhan sư huynh chúng ta thê thảm như vậy, làm hại Vân Tần chúng ta mất một nhân tài, chúng ta không thể bỏ qua cho hắn.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu:
- Chẳng lẽ ngươi muốn mưu phản? Chắc ngươi còn chưa quên tỷ thí đã kết thúc, vị đại này được thánh thượng đại xá, không còn là kẻ tù tội gì nữa.
Bị gánh lấy tội danh như vậy, sắc mặt nam đệ tử khôi ngô học viện Lôi Đình nhất thời tái hẳn đi, nhưng một tên đệ tử học viện Lôi Đình khác đang đứng cạnh hắn vẫn ngoan cố cãi chày cãi cối, nói:
- Hắn trước làm hại Hoàn Nhan sư huynh, sau đó đã được thánh thượng đại xá. Nhưng bây giờ là việc riêng giữa hắn và học viện Lôi Đình chúng ta.
- Ngươi nói như vậy đúng không?
Cao Á Nam không phải là người kiên nhẫn như Lâm Tịch, vung tay hóa trảo chộp lấy một cây gỗ dài nhọn, nhanh chóng đâm tới ngực tên đệ tử học viện Lôi Đình có khuôn mặt hẹp dài này.
- Ngươi...
Không có người nào ghĩ Cao Á Nam lại lớn mật làm như vậy, can đảm tới mức dám ra tay ngay dưới chân thiên tử. Nhưng động tác của nàng lại nhanh như mộttia chớp, nhất thời mọi người ở đây không thể ngăn cản kịp, ngay cả tên đệ tử học viện Lôi Đình kia cũng không thể né tránh được.
Nhưng thanh mâu gỗ này cuối cùng không đâm trúng lồng ngực hắn, chỉ nhẹ nhàng làm rách phần áo ngay dưới nách, sau đó đâm xuyên qua khe hở ngay nách.
Cao Á Nam buông tay đứng yên tại chỗ, mà tên đệ tử học viện Lôi Đình kia lại đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, cánh tay khẽ khép lại kẹp chặt thanh mâu gỗ, chỉ biết mím môi nhưng không thể nói gì.
- Tất cả các ngươi đều là người tu hành...chẳng lẽ khống chế đường mâu của mình lại khó đến như vậy sao? Chẳng lẽ các ngươi không biết đâm trúng Hoàn Nhan Mộ Diệp hay không đều phụ thuộc hoàn toàn vào tên đang mai phục dưới hầm băng? Chẳng qua hắn không muốn Hoàn Nhan Mộ Diệp làm ảnh hưởng đến đường mâu của mình.
Cao Á Nam nhìn các đệ tử học viện Lôi Đình, hơi cau mày nói:
- Quyết định của mình đừng trách người khác, giận lây sang người khác càng buồn cười hơn. Bây giờ, nếu như có ai trong các ngươi không phục, có thể đứng ra đây đấu với ta. Nếu như không muốn, các ngươi đừng nhiều lời nữa.
"Lạch cách"
Cây mâu gỗ rơi xuống mặt đất.
Một lần nữa tất cả đệ tử học viện Lôi Đình chỉ biết im lặng.
Nếu như có thể đánh một trận, sợ rằng mỗi một đệ tử học viện Lôi Đình đã tiến lên, nhưng khi nãy tất cả các đệ tử đang đứng ở đây đều tận mắt nhìn thấy chiến lực của Cao Á Nam, ngay cả Lưu Thừa Ân Hồn Sư sơ giai cũng bị nàng dùng một mâu đâm trúng, hộc máu ngã xuống đất. Sau khi nàng nói như vậy, tất nhiên không có ai muốn tự rước nhục vào mình, cho nên, tất cả đều đứng yên tại chỗ, không dám đi lên một bước.
Lâm Tịch khẽ thở dài rồi lắc đầu, thầm nghĩ ở bất kỳ đâu cũng như ở bất kỳ thời đại nào, người mạnh luôn là người có tiếng nói. Hắn không nói thêm điều gì, xoay người gật đầu với Vương Kiện Dụ, nói ông ta hãy đi theo bọn họ.
Trong những người đang đứng ở đây, ngoại trừ các đệ tử học viện Lôi Đình ra còn có hai giảng viên học viện Lôi Đình mặc trang phục màu vàng ố.
Có lẽ vì có giảng viên học viện đang đứng ở đây, biết rõ sẽ không có ẩu đả đến mức xảy ra thương vong, nên khi xảy ra tranh chấp, các tinh anh Trung Châu vệ theo hoàng đế Vân Tần đến đây, cũng là "cao thủ đại nội" trong mắt Lâm Tịch không hề đứng ra hòa giải. Nhưng bởi vì xấu hổ khi các đệ tử mình thất bại trong trận tỷ thí, không có cơ hội áp đảo học viện Thanh Loan, nên hai giảng viên học viện Lôi Đình này đến bây giờ vẫn không lên tiếng.
Cho đến khi Cao Á Nam đột nhiên xuất thủ, hai giảng viên học viện Lôi Đình vốn sắc mặt đã rất khó coi này mới tiến tới.
Ngay lúc Vương Kiện Dụ dời bước, trong hai giảng viên học viện Lôi Đình đấy, người trung niên rất giống một văn sĩ, dưới cằm có một chòm râu trắng dài, lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Nếu như ta không để hắn đi thì sao?
Ba người Lâm Tịch, Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm nhất thời cau mày.
Thấy Vương Kiện Dụ dừng bước, Lâm Tịch lập tức nhìn giảng viên học viện Lôi Đình vừa mới hừ lạnh, nhưng hắn không nói lại bất kỳ lời nào mà đáp trả bằng cách đi tới gần Vương Kiện Dụ, kéo kéo người ông ta rồi xoay người rời đi.
- Xem ra đệ tử học viện Thanh Loan các ngươi không biết người trên kẻ dưới là gì.
Tên giảng viên học viện Lôi Đình này không vì thế mà tức giận, hơi nhướng mày rồi chậm rãi đi tới phía trước:
- Trong mắt không hề có người khác, không biết tôn sư trọng đạo.
Lâm Tịch hơi ngừng bước, nhưng ngay sau đó lại rất an tâm kéo Vương Kiện Dụ, đi thẳng tới phía trước.
Bởi vì ngay lúc đấy hắn nhìn thấy Mộc Thanh đang đi tới đây.
- Tướng bên thua không cần phải ăn to nói lớn. Các ngươi căn bản không đủ tư cách để nói đệ tử học viện ta có hiểu tôn sư trọng đạo hay không. Sư của bọn họ không phải là sư các ngươi, đạo của họ cũng không phải là đạo ngươi vừa nói.
Lúc bình thường, có thể nói Mộc Thanh là người hiền lành nhất trong các giảng viên học viện Thanh Loan, nhưng cái cách nói chuyện của nàng hiện giờ lại làm cho Lâm Tịch phải há miệng to ra, bởi vì nàng ta rất khí phách nói tiếp:
- Nếu không đánh một trận, xem ra các ngươi không chịu để yên.
Tên giảng viên học viện Lôi Đình rất giống văn sĩ này không tức giận, khẽ mỉm cười rồi nói:
- Đệ tử đánh cược với đệ tử, vậy chắc giảng viên cũng không ngại đấu với giảng viên chứ.
Khi Mộc Thanh và tên giảng viên học viện Lôi Đình này nói chuyện với nhau, âm thanh hai bên không quá lớn. Nhưng đối với các đệ tử đang đứng ở đây cùng với các tinh anh Trung Châu vệ đứng cách đấy không xa, những lời họ vừa nói lại như sấm sét vang to bên tai.
Giảng viên học viện Thanh Loan và giảng viên học viện Lôi Đình dứt khoát như vậy? Nói đánh liền đánh?
Thế gian này ai cũng biết phần lớn các giảng viên của ba học viện lớn đều là những cường giả tu hành mạnh mẽ, nhưng tính tình cũng rất kỳ lạ. Sau một hồi ngây ngốc, khi đã biết hai người sẽ chắc chắn đấu với nhau, các đệ tử học viện Lôi Đình lập tức tản ra hai bên, mà mấy tên tinh anh Trung Châu vệ cũng đứng nghiêm lại, chỉ hưng phấn trong lòng chứ không dám biểu hiện ra ngoài.
Người tu hành ở thế gian này có không ít, nhưng không phải người tu hành nào cũng có cơ hội nhìn thấy giảng viên hai học viện chiến đấu với nhau.
...
Mộc Thanh phất phất tay áo về phía mấy người Lâm Tịch và Cao Á Nam, ý nói bọn họ hãy lui ra xa hơn một chút.
Tên giảng viên còn lại bên học viện Lôi Đình cũng lui ra sau. Tên giảng viên học viện Lôi Đình có tướng mạo như một văn sĩ lại mỉm cười, làm dấu tay mời đấu với Mộc Thanh, nói:
- Tại hạ Cao...
Mộc Thanh trực tiếp cắt đứt lời hắn, nói lại:
- Cao Ly Nhân, ta biết.
Nụ cười luôn hiện trên khóe môi Cao Ly Nhân bỗng biến mất, hắn hơi nhíu mày. Thân làm giảng viên học viện Lôi Đình, đáng lẽ có rất ít người bên ngoài biết được lai lịch của mình, nhưng đối phương có thể gọi thẳng tên mình như thế, cho thấy thực lực học viện Thanh Loan rất đáng sợ. Nhưng hắn vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Đã như vậy, xin thỉnh giáo?
- Mộc Thanh.
- Mời!
Cao Ly Nhân gật đầu, một lần nữa dùng tay mời.
Ngay giây khắc đấy, cả trời đất dường như đột nhiên yên lặng.
Khoảng cách giữa hai người là khoảng ba mươi bước, nhưng tất cả đều hiểu rõ đối với cường giả tu hành, khoảng cách ba mươi bước này không thể tính là khoảng cách được.
Mộc Thanh vươn tay lên cao. Nàng không dùng bất kỳ binh khí nào, bốn ngón tay khác trên bàn tay trắng nõn ấy khẽ chụm lại, chỉ để lại một ngón chỉ về phía Cao Ly Nhân.
Không có bất kỳ động tác mạnh mẽ nào, chỉ là một ngón tay nhẹ nhàng vươn ra ngoài, nhưng ngay lúc ấy đột nhiên có hai cỗ khí thế bàng bạc dị thường đồng thời từ trên người nàng và Cao Ly Nhân phát ra.
Một dòng khí lưu vô hình ngưng kết ngay trước đầu ngón tay của nàng, cả người nàng nhất thời nhẹ nhàng phóng tới trước. Cùng lúc đó, không khí ngay trước người Cao Ly Nhân tựa hồ trở nên sềnh sệch, nhờ điều này nên người xem có cảm giác hai người như đang kéo co với nhau, động tác vô cùng chậm chạp.
Mấy tinh anh Trung Châu vệ nhất thời biến sắc.
Các tinh anh Trung Châu vệ này không phải là kẻ yếu, cũng vì thế nên họ mới có thể liếc mắt nhận ra tu vi của Cao Ly Nhân và nữ giảng viên có khuôn mặt rất bình thường bên học viện Thanh Loan đều là Quốc Sĩ.
Bọn họ cũng biết cường độ hồn lực của người tu hành cấp Quốc Sĩ là vô cùng kinh người, nhưng nếu muốn đạt tới trình độ đè ép hoặc nén không khí lại để phát ra sức mạnh khủng khiếp là một điều vô cùng khó khăn. Việc trong nháy mắt bộc phát hồn lực như vậy sẽ làm một lượng lớn hồn lực đồng thời được sử dụng, làm cho cả người đau đớn không thôi, giống như trong nháy mắt thân thể mình bị nước bao phủ vậy. Nhưng hai người kia lại tỏ ra không bị đau đớn, vẫn bình tĩnh đối địch, chỉ riêng ý chí kiên cường của họ đã khiến các tinh anh Trung Châu vệ tự nhận mình không thể bằng được.
Nhưng ngay trong nháy mắt, Cao Ly Nhân bỗng nhíu mày lại, sau đó hắn chậm rãi vươn tay ra, dùng lòng bàn tay trái để đón chặn ngón tay của Mộc Thanh.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, khí lưu giữa hai người tứ tán khắp nơi.
Trong lúc cả hai người đồng thời lui về sau, tay phải của Cao Ly Nhân khẽ vươn ra sau lưng. Một thanh trường đao màu vàng óng thoát khỏi vỏ đao trên lưng, nhanh chóng phát ra những ánh sáng giống như sấm sét chớp hiện.
Những luồng sấm sét uốn lượn quanh thân trường đao màu vàng óng này khiến Lâm Tich phải trợn mắt hốc mồm để quan sát. So với hình ảnh cây búa Lôi thần hắn đã từng nhìn thấy trong phim ảnh ở thế giới kia, những gì hắn đang thấy thật chân thật, thật dễ nhìn hơn biết bao nhiêu.
- Lôi Minh đao!
Một tinh anh Trung Châu vệ bất giác hô to lên. Có thể làm cho tinh anh Trung Châu vệ theo chân hoàng đế Vân Tần bắc tuần phải kinh hô như vậy, đây tuyệt đối không phải là một thanh hồn binh bình thường.
Nhưng khi chuôi đao này chém tới Mộc Thanh, nàng vẫn bình tĩnh dùng tay không đối phó.
Vẫn là một ngón tay vươn ra nhắm ngay trán Cao Ly Nhân.
Các âm thanh kinh hô vang lên.
Trong mắt những người đang xem ở đây, Mộc Thanh lập tức sẽ bị trường đao sắc bén kia chém ra làm hai. Nhưng đột nhiên có một ánh lửa đỏ rực xuất hiện ngay trong ống tay áo màu đen của nàng, nhanh chóng thoát ra ngoài.
- A.....
Mùi lửa cháy xông vào mũi mọi người. Ngọn lửa vừa xuất hiện ngay lập tức ngăn chặn thế đao của Cao Ly Nhân, đồng thời có một bóng ảnh màu đỏ từ trong tay áo Mộc Thanh nhảy ra ngoài, xông qua màn lửa trước mắt, chỉ trong tíc tắc dã đến ngay trước ngực Cao Ly Nhân.
- Ngươi...
Cao Ly Nhân ngạc nhiên hét lớn lên, cổ tay hắn ta hơi xoay rồi cố gắng thu đao về lại, đồng thời xoay đao thành một hình vòng tròn để chặn bóng ảnh màu đỏ đang nhào tới tấn công mình. Nhưng lần này hắn lại không thể nào ngăn cản được một ngón tay nhìn như rất chậm chạp của Mộc Thanh.
- A!
Một luồng ánh sáng màu vàng chớp hiện ngay trán hắn, ngón tay của Mộc Thanh cuối cùng đã điểm trúng.
Cao Ly Nhân liên tục lui về sau.
Sau khi lui được hơn mười bước, nhờ trường đao Lôi Minh trong tay chống xuống đất nên hắn mới hóa giải được xung thế. Nhưng...
"Phốc"
Sau âm thanh này, miệng và mũi của hắn đều phun ra máu, đồng thời cả người hắn té ngã xuống đất.
Bóng ảnh màu đỏ rực kia chợt lóe lên, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ đó là thứ gì. Ngay trong ống tay áo rộng rãi của Mộc Thanh có một con mãnh thú dữ tợn hình thù kỳ lạ, dọc theo thân hình đầu dài đuôi dài là những miếng vẩy đỏ chói, trông nó giống như một con thằn lằn thu nhỏ vậy.
Lâm Tịch nhìn trường đao màu vàng óng quanh thân có những tia sét chớp hiện, nhìn con thú nhỏ có bề ngoài dữ tợn, lúc nào cũng có chút khói lửa phun từ trong miệng ra, nhưng con ngươi lại linh động đến mức khiến người thấy phải ngạc nhiên, thâm tâm bỗng nhiên có điều mơ ước.
Đối với một người lữ hành như hắn, thanh trường đao màu vàng óng đầy ký hiệu này đúng là rất đẹp, ngay cả con thú nhỏ kia cũng rất đẹp. Nhưng người đẹp nhất ở đây hiển nhiên phải là người đã dùng một ngón tay để đánh bại được Cao Ly Nhân còn cao hơn mình một cái đầu đến nỗi hắn ta hôn mê bất tỉnh - Mộc Thanh.