Tiên Ma Biến

Chương 2: Q.10 - Chương 2: Ánh trăng chiếu rọi




Từng đám mây tụ tập trên hồ Kính Thiên, bình tĩnh như gương dưới mặt nước, thấp thoáng sau đấy là một vầng trăng sáng.

Đội ngũ Lâm Tịch, cũng là tiểu đội được coi là quan trọng nhất đối với cả Vân Tần và học viện Thanh Loan, đã vòng qua kính Thiên Hồ, trong bóng đêm thấp thoáng đi tới bình nguyên sát con đường núi chính.

...

Tần Tích Nguyệt và Trương Bình đã mệt mỏi đến cực hạn, sự mệt mỏi ấy thậm chí còn từ trong xương tủy phát ra bên ngoài.

Người tu hành có hồn lực hỗ trợ, trong khoảng thời gian ngắn sức bật và tốc độ luôn vượt xa tuấn mã. Nhưng khi chạy đường trường, tất nhiên người tu hành không thể nào sánh với sinh linh được sinh ra vốn dành cho việc rong đuổi khắp chốn như vậy.

May mà những con tuấn mã này phải vác theo rất nhiều đồ nặng, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi. Mà đội quân trọng khải này rõ ràng đi thi hành một nhiệm vụ nào đấy, căn bản không có thời gian xóa sạch dấu vết còn sót lại trên đường khi hành quân, nên hai người mới có thể miễn cưỡng bám sát theo đội quân này.

Ngay lúc ánh rạng đông đầu tiên từ đường chân trời chiếu xuống, Tần Tích Nguyệt và Trương Bình mới phát hiện thì ra hai người đã ở ngay trên con đường núi chính.

Đây là địa phương ban đầu họ muốn tìm đén...bởi vì đối với bọn họ, ở lăng Bích Lạc, phía đông này chính là nơi an toàn nhất.

Vậy đại đội trọng khải kia của Văn Nhân Thương Nguyệt dốc hết toàn lực, không màng đến việc hành tung sẽ bị lộ đến đây để làm gì?

Tần Tích Nguyệt kiềm chế sự mệt mỏi từ trong xương phát ra, cố gắng giữ đầu óc thanh tĩnh, tự hỏi mình vấn đề này...Trong lúc suy nghĩ, nàng lại bất giác nghĩ rằng nếu như Lâm Tịch ở chỗ này, có lẽ hắn ta sẽ có biện pháp tìm được chút đầu mối nào đấy. Nhưng nàng lại không thể ngờ rằng hiện giờ nàng và Trương Bình cách nơi đại quân An Khả Y trú đóng không xa, mà khoảng cách giữa nàng và Lâm Tịch cũng rất gần.

...

Lâm Tịch ngửi mùi cỏ xanh, nhìn sao, nhìn ánh trăng, đi lại trong đêm tối lăng Bích Lạc. Đột nhiên hắn đứng dậy cất tiếng cười, cười vô cùng thỏa mãn, phát từ sâu tận đáy lòng, khiến người nhìn thấy nụ cười hiện giờ của hắn cũng không khỏi động lòng.

- Lâm Tịch, ngươi đang cười cái gì vậy?

Trên băng ca, Trưởng Tôn Vô Cương cũng nhìn ánh sao sáng trên trời cao. Trong ánh mắt nửa nhắm nửa mở, hắn thấy được Lâm Tịch đang ở bên cạnh mình cười vô cùng rực rỡ, hắn cũng ôn hòa tươi cười, nhẹ giọng hỏi.

So sánh với hai ngày trước, tuy hiện giờ lúc nói chuyện hắn vẫn rất đau đớn, nhưng đã không còn khó khăn nữa.

- Bây giờ ngươi đang nằm, nên không thể thấy được.

Bởi vì Trưởng Tôn Vô Cương kiên trì muốn Lâm Tịch coi mình là Trần Mộ như trước, mà Lâm Tịch cũng không mang lòng kính sợ đối với hoàng quyền như người Vân Tần, nên hắn rất tự nhiên coi Trưởng Tôn Vô Cương là Trần Mộ mình đã từng gặp trước điện tân sinh khoa Chỉ Qua, cũng không gọi với sự tôn kính đặc biệt, rất tùy ý cười nhẹ, giải thích:

- Nhưng hiện giờ ta có thể nói cho ngươi biết, trên gò đất cách chúng ta không xa đằng trước có không ít ngọn đèn dầu.

- Đó là quân doanh của chúng ta, nhưng dư nghiệt Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn còn, tại sao lại đốt đèn lớn làm lộ tung tích?

Trên băng ca, Trưởng Tôn Vô Cương không hiểu được, nhìn Lâm Tịch nói.

Lâm Tịch cười cười, nói:

- Ngươi uống thuốc, cảm giác mình ngủ quá lâu, chắc là không biết bây giờ chúng ta đã đến giữa đường núi chính. Quân doanh bên kia chính là quân doanh chúng ta trước khi rời đi.

Trưởng Tôn Vô Cương liền giật mình. Thật ra từ lúc không nhìn thấy trăng trên trời cao, hắn đã đoán được hiện giờ đã qua nửa đêm, cũng biết mình ngủ rất lâu rồi, có thể đoán được vị trí quân doanh kia là quân doanh của Kính Thiên hậu quân và nhiều đội quân khác. Nhưng hắn vẫn không hiểu được việc này và đốt đèn dầu có liên quan gì.

Nhận thấy Trưởng Tôn Vô Cương có thể chưa hiểu được, Lâm Tịch tươi cười, nói:

- Chỉ có An lão sư biết chúng ta trở lại...

Trưởng Tôn Vô Cương nhất thời nhận ra, tự nhiên nói:

- Chỉ có An lão sư biết khi nào chúng ta quay về, nàng đốt đèn dầu là để chúng ta dễ dàng phát hiện ra chỗ nàng đóng quân...đèn đầu kia đại biểu An lão sư bình yên vô sự.

Lâm Tịch mỉm cười, gật đầu.

Trưởng Tôn Vô Cương nhất thời tươi cười, nói:

- An lão sư rất khả ái, xinh đẹp.

Lâm Tịch nhất thời lấm tấm mồ hôi, nói:

- Ngươi hiểu nhầm rồi.

- Không phải sao?

Trưởng Tôn Vô Cương nhất thời áy náy, cười nói:

- Vậy thật phải xin lỗi.

- Không cần xin lỗi, chỉ cần sau này ngươi không cần tranh giành với ta là được rồi.

Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam cách đó không xa một cái, cúi người xuống, thấp giọng đến mức chỉ hắn và Trưởng Tôn Vô Cương nghe được.

Trưởng Tôn Vô Cương ngẩn người, không hiểu ý Lâm Tịch. Hắn muốn nói quân tử không đoạt mỹ nhân người khác, sao ta có thể tranh đoạt với ngươi, nhưng hắn bất giác nghĩ rằng lời Lâm Tịch nói còn có ẩn ý khác, nên hắn không lên tiếng, ngạc nhiên nhìn Lâm Tịch.

- Cao Á Nam là con gái Chu thủ phụ.

Lâm Tịch nhẹ giọng nói bên tai hắn:

- Hiện giờ ở lăng Bích Lạc việc này không còn là bí mật nữa, chẳng qua ngươi bị thương quá nặng, chưa tận mắt nhìn thấy nàng ra tay nên còn chưa biết.

Trưởng Tôn Vô Cương lại ngẩn người, bất giác xoay người nhìn bóng lưng Cao Á Nam.

Sau đấy hắn đột nhiên cười lớn, cười rất thoải mái, cười lớn đến nỗi phải ho nhẹ, làm cho Đỗ Chiêm Diệp bên cạnh sợ đến nỗi phải đặt hai tay lên người hắn, lo lắng hắn cười như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến vết thương trong cơ thể.

Hành động này của Trưởng Tôn Vô Cương khiến Lâm Tịch phải ngẩn người.

Thấy Đỗ Chiêm Diệp lo lắng đến nỗi tái cả mặt, biết đây không phải là lúc để mình cười to như vậy, nên Trưởng Tôn Vô Cương cố gắng kiềm chế lại, nói:

- Lâm sư đệ...thì ra ngọn lửa ngươi đốt ở khoa Ngự Dược hôm đó là muốn tranh đoạt mỹ nhân với ta đấy.

Lâm Tịch nhận ra đối phương không thật sự để ý đến việc này, nên bĩu môi nói:

- Trước kia các ngươi chưa gặp nhau, tại sao có thể nói là đoạt mỹ nhân với ngươi...rõ ràng là của ta.

Trưởng Tôn Vô Cương lại muốn cười, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được.

Hắn nhìn Lâm Tịch, nhận ra được Lâm Tịch đang dùng tình bằng hữu đối đãi với mình, nên tâm tình hắn càng thoải mái hơn.

- Ngươi yên tâm đi...đây chỉ là ý của phụ hoàng ta. Nếu như trước kia ta gặp Cao Á Nam, lại có tình cảm với nàng, chắc chắn sẽ không nhường cho ngươi, nhất định phải cạnh tranh công bằng, có thể ngươi sẽ tức giận, nhưng ta cũng sẽ tìm cách khác...nhưng mà, khi trước thật sự ta chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ, các ngươi lại thương nhau như vậy, sao ta có thể nhúng tay vào. Nếu như sau này phụ hoàng có đề cập với ta, ta sẽ tự nghĩ cách cự tuyệt.

- Như vậy còn được đấy.

Lâm Tịch rất hài lòng, muốn vỗ vỗ bả vai Trưởng Tôn Vô Cương. Nhưng khi vươn tay ra rồi, hắn lại nghĩ có thể đối phương sẽ bị mình làm bị thương nặng hơn, nên tay hắn trở nên cứng ngắc, sau đấy ngượng ngùng rút về.

Đây là một động tác không hề có sự suy tính, chỉ có giữa những người bạn rất thân mới có thể làm được, nên Trưởng Tôn Vô Cương lại rất tươi cười.

...

- Có việc gì lại khiến các ngươi vui vẻ như vậy?

Quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tịch đang len lén mà nhanh chóng đi đến cạnh mình, Cao Á Nam lập tức nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.

Lâm Tịch tươi cười:

- Ta biết chắc chắn ngươi sẽ tức giận.

Cao Á Nam nổi giận, thấp giọng nói:

- Sao ngươi biết ta sẽ tức giận?

- Ngươi gần đánh ta rồi đấy, còn nói là không giận?

Lâm Tịch khẽ cười, nói:

- Được rồi, đừng tức giận...ta biết ngươi muốn nhắc đến việc hoàng đế định gả ngươi cho hắn, mà ta lại vui vẻ nói chuyện với hắn như vậy, ngươi sẽ tức giận. Nhưng thật ra vừa rồi ta đã uy hiếp hắn.

Cao Á Nam nhất thời ngẩn ngơ, hỏi:

- Uy hiếp hắn?

- Đúng vậy.

Lâm Tịch tỏ ra điều mình đang nói là hiển nhiên:

- Ta uy hiếp hắn, hắn có muốn cũng phải bỏ ngay...Nếu không, ta lập tức cho hắn một chưởng. Sau khi bị ta uy hiếp, hắn thật tâm chúc mừng hai chúng ta trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, nên cả hai chúng ta đều rất vui vẻ...ha ha...

- Lâm Tịch, ngươi tưởng ta ngốc sao? Hắn có thể nói với ngươi mấy lời như chúc trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử sao?

Cao Á Nam suýt nữa đã cắn răng tung chưởng đánh Lâm Tịch, nhưng trong mắt Khương Ngọc Nhi đang nhìn sang, hành động của nàng bây giờ lại giống như đôi tình nhân trêu chọc nhau, chút thần sắc tức giận vừa hiện lên đã biến mất, thay vào đó là đôi gò má ửng đỏ.

Hơi hâm hộ xoay đầu lại, rồi nắm chặt sợi dây cương trong tay mình, Khương Ngọc Nhi phát hiện ánh lửa trên đồi núi càng lúc càng gần.

Có người thoát ly khỏi đội ngũ, lặng yên mà nhanh chóng biến mất trong đêm tối phía trước.

Nàng không nhận ra người này, nhưng trước đấy Lâm Tịch đã có nói ông ta chính là giảng viên Lý Ngũ, phụ trách các trận pháp trong sơn cốc thí luyện.

Nàng không nhanh nhẹn như Lâm Tịch, không biết vị giảng viên mặc áo bào đen kia đi trước là để thông báo cho các quân sĩ, không cần phải kinh hoảng. Nàng chỉ cảm thấy sau khi Lý Ngũ biến mất, không gian xung quanh vẫn rất an tĩnh, một thời gian sau mà ông ta vẫn không về. Tiếp theo, nàng và mọi người vẫn tiếp tục đi tới trước, không biết đi thêm được bao lâu, nàng phát hiện một khu vực gồm nhiều doanh trướng và chiến hào liên miên nhau, đồng thời còn có các quân giới mạnh mẽ.

Có một nhóm quân sĩ biết bọn nàng đến nên ra đón, nhưng mọi việc diễn ra rất lặng lẽ, không làm kinh động đến các quân sĩ khác đang nghỉ ngơi.

Sau khi đi qua mấy trăm doanh trướng, rốt cuộc mọi người cũng đã tới đại doanh. Bởi vì đây là lần đầu tiên đi vào nơi đại quân trú đóng, nên Khương Ngọc Nhi cảm thấy rất kinh hãi, tò mò quan sát khắp nơi. Bất ngờ nàng thấy vị giảng viên tên Lý Ngũ đang từ hướng đối diện đi tới, bên cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp cầm quyển sách trong tay, bộ dáng hơi ngờ nghệch.

- An giáo sư...

Thân là đệ tử khoa Ngự Dược, nàng tự nhiên nhận ra cô gái xinh đẹp này là ai. Bởi vì bản tính nhát gan, rất sợ các lão sư nên nàng muốn lên tiếng hành lễ, nhưng lại không biết đây có phải là lúc thích hợp hay không, nên nàng chỉ khom người hành lễ, sau đấy im lặng.

Càng làm cho nàng khẩn trương hơn chính là An Khả Y tựa hồ đang nhìn nàng chằm chằm lúc nàng hành lễ, sau đấy An Khả Y cũng khom người, trả lễ.

Ánh trăng sáng chiếu xuống, rọi trên khuôn mặt An Khả Y. Lâm Tịch chỉ cảm thấy dường như nàng tiều tụy hơn không ít, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ tươi cười.

Hai bên nhất thời không nói tiếng nào.

- Hắc hắc, An sư muội lớn lên thật hấp dẫn đấy.

Chỉ có một âm thanh lầm bầm của một người tựa như rất quan trọng vang lên, vừa nghe thấy người này nói như vậy, Mạc Minh Kỳ và Lam Tê Phượng bỗng nhiên rất muốn chạy lại đánh cho hắn một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.