Tiên Ma Biến

Chương 22: Q.6 - Chương 22: Ban đêm quyết định




Trước khi Chu Niên Sơn rời lăng Lộc Đông đến trấn Đông Cảng, nhiều người biết công văn cách chức điều tra Lâm Tịch đã được phát ra. Nhưng khi đê Lan Giang trấn Yến Lai bị vỡ, bọn họ lại biết một việc khác: Cho dù bản công văn này được công bố, cho dù Lâm Tịch bị cách chức điều tra, nhưng không quá mấy ngày nữa, sợ rằng Lâm Tịch không chỉ được khôi phục nguyên chức, mà còn được thăng chức cao hơn.

Đê Lan Giang vỡ, chỉ bốn chữ trên đã chứng minh những gì hắn nói là chính xác, ngoài ra, các quan viên Công ti trấn Yến Lai đã thất trách trong công việc.

Điều động nhân viên phòng Đề bộ và Điển ngục, nói Giang Vấn Hạc sử dụng Trấn thủ quân, lấy kinh phí ở các Ti khác để bù vào ngân khố thiếu hụt của Công ti...tất cả chuyện này bây giờ lại trở thành hành động không câu nệ tiểu tiết, bỏ nhỏ lấy lớn.

Ba phòng giam bị hủy, không có phạm nhân bị chết hay bỏ chạy, nếu như so với mấy ngàn mạng người và hàng ngàn mẫu ruộng tốt được giữ, những chuyện trên cũng không đáng nhắc đến.

Trong đại án Ngân câu phường, Lâm Tịch đã cho thấy mình xuất chúng như thế nào. Sau khi vụ án này xảy ra, phần lớn các quan viên đã chú ý tới Lâm Tịch từ trước đều mong mỏi muốn xem thử lần này Lâm Tịch sẽ được khen tặng những gì, liệu có thể đặc biệt thăng chức như lần trước không?

Đê Lan Giang vỡ, ba chiếc thương thuyền của hai hiệu buôn lớn đế quốc Vân Tần bị hư hại, chết rất nhiều người, trong đấy có cả các quan viên trấn Yến Lai...Những chuyện lớn như vậy càng được truyền đi nhanh chóng hơn. Hơn nữa, bản công văn các Ti muốn cách chức Lâm Tịch đã được phát ra, ngay cả công văn nghiêm trị Lý Tây Bình cũng được soạn sẵn, chỉ cần được gửi đi. Nhưng khi chuyện này xảy ra, thượng quan các Ti càng phải nhanh chóng soạn công văn sửa đổi để sữa chữa sai lầm của mình.

Vân Tần dùng võ lập quốc, lấy pháp trị nước, mỗi một bản công văn do các Ti triều đình phát ra không phải là trò đùa.

Đã phát công văn trừng phạt, nhưng không ngờ quan viên đó lại lập công lớn, cho dù có rút bản công văn trước về, sau đó lập tức phát công văn ban thưởng ra, cách làm việc như vậy nhất định sẽ bị dân chúng, quan viên các Hành tỉnh khác cười nhạo rất lâu, thậm chí rất có thể sẽ bị công kích và buộc tội.

Giờ phút này, chính vì chuyện trên mà trong lúc đêm khuya, những ngọn đèn dầu trong phủ Quận trưởng quận Tri Lộc vẫn còn được thắp sáng.

Ngay từ lúc đọc quyển sách nhỏ giới thiệu về đế quốc Vân Tần của học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã biết triều đình do tiên hoàng Vân Tần và Trương viện trưởng cùng nhau xây dựng, đã có những điểm rất khác với bất kỳ triều đại lịch sử nào mà hắn từng biết.

Cả đế quốc Vân Tần khổng lồ này, trừ Trung châu hoàng thành ra, được chia thành tổng cộng ba mươi bốn hành tỉnh.

Dưới ba mươi bốn hành tỉnh này, đơn vị được phân chia tiếp theo chính là "quận", "lăng" và "trấn". Quan viên các Ti được phân bổ xuống các cấp nha môn, có nhiệm vụ và phạm vi quản hạt riêng, có thể nói là mỗi Ti mỗi chức trách. Từ cấp Hành tỉnh trở xuống, những người đứng đầu sẽ được gọi là Tổng trấn, Lăng đốc, Quận trưởng, quyền hạn mỗi một người sẽ được tăng lên theo thứ tự trên, phân biệt rất rõ.

Việc bố trí đơn vị hành chính theo "quận" lại hơi đặc biệt. Nếu như trong khu vực có trọng địa quân sự, như vậy cứ ba lăng sẽ gộp lại thành một quận, nếu như là nơi dân cư bình thường, vậy sẽ là năm lăng thành một quận. Lúc nhìn thấy cách phân chia như vậy, Lâm Tịch nghĩ hẳn Trương viện trưởng muốn bảo đảm chế độ quan lại hiệu quả, vừa giúp ảnh hưởng của triều đình Vân Tần đến các địa phương rộng hơn, vừa cố gắng không muốn bộ máy cơ quan hành chính quá phức tạp, dẫn đến lãng phí không cần thiết.

Bởi vì đây không phải là trọng địa quân sự, nên quận Tri Lộc gồm năm lăng gộp thành, Quận trưởng tên Bạch Ngọc Lâu, là xuất thân Chính vũ ti, quan vị Tòng tứ phẩm.

Vào lúc này, trong phòng khách phủ Quận trưởng có mấy người mặc quan phục đang yên lặng ngồi, quận trưởng Bạch Ngọc Lâu vẫn chưa tới. Trong những người ngồi đây, có một quan viên Lại ti Chính ngũ phẩm sắc mặt nghiêm túc, khoảng ba mươi mấy tuổi, nổi tiếng sở học uyên bác, từ nhỏ đã tinh thông sách vở - Danh thần Vân Tần Lưu Học Thanh.

- Chuyện này hoàn toàn do Công ti trấn Yến Lai lơ là thất trách, Tổng trấn Hạ Tử Kính lại tự mình gây tội. Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu không, tất sẽ bị thiên hạ nhạo báng, nói quan viên Vân Tần chúng ta ngu ngốc.

Lưu Học Thanh mở lời, giọng nói thanh thúy vang vọng khắp phòng:

- Lâm Tịch bất kể vinh nhục, hành xử quyết đoán, có công đầu trong chuyện này, xứng đáng được ngợi khen.

- Nếu không phải có Lâm Tịch kiên trì cố gắng, lỡ như đê Lan Giang vỡ thật, dù là trấn Yến Lai hay Đông Cảng ít nhất cũng có hơn ngàn người chết. Công lao này quả thật không nhỏ.

- Lập công không phân biệt tuổi tác, công lớn như vậy, đúng là phải đặc biệt khen ngợi.

Hai gã quan viên bên cạnh hắn cũng rối rít gật đầu đồng ý.

- Bổn quan lại cho rằng phải xem xét thật kỹ.

Lúc này, một Thống lĩnh Quận hộ quân Hồng Thần Vũ lại nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Đê vỡ thật quá trùng hợp, tại sao không vỡ lúc khác mà lại vỡ đúng lúc Lâm Tịch tranh chấp với mấy người Hạ Tử Kính?

Mặc dù Hồng Thần Vũ cũng là quan viên Chính ngũ phẩm, nhưng hắn lại là trưởng quan đứng đầu Chính vũ ti cả quận, tay nắm trọng binh. Hiện giờ nghe hắn nói như vậy, cả phòng nhất thời im lặng, ngay cả âm thanh ho khan cũng không nghe được.

Lưu Học Thanh nhíu mày, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thẳng tên võ quan tướng mạo uy nghiêm, khuôn mặt hình chữ quốc này, trầm giọng nói;

- Hồng đại nhân, lời này của ngài có ý gì?

Hồng Thần Vũ lạnh nhạt nhìn Lưu Học Thanh, nói:

- Theo bổn quan biết, trước khi đám người Hạ Tử Kính ra đê kiểm tra, Lâm Tịch đã ở đó trước...

- Cái gì?

Lưu Học Thanh nghe vậy nhất thời giận đến nỗi gân xanh nỗi trân trán, khuôn mặt hồng cả lên. Hắn vỗ mạnh lên ghế dựa một cái, đứng thẳng dậy.

"Rầm!"

Cái ghế hắn đang dựa bị đánh ngã xuống đất.

Ban đầu, các quan viên còn lại nghe được ý phản đối trong lời nói Hồng Thần Vũ đã cảm thấy chuyện không ổn, không ngờ bây giờ Lưu Học Thanh lại tức giận vỗ ghế, cả bọn nhất thời giật mình không thôi.

Không có ai ở đây ngờ rằng Lưu Học Thanh lại nổi giận đến như vậy.

- Hồng Thần Vũ! Thường ngày ta thấy ngươi vì Vân Tần lập không ít công trận, nhưng không ngờ hôm nay lại vô sỉ đến như vậy!

Lưu Học Thanh quát lên chói tai, vang khắp đại sảnh:

- Lâm Tịch lập công lớn như vậy, nhưng ngươi lại nói những lời trên, chẳng lẽ ngươi muốn nói đê vỡ là do hắn cố ý làm? Bây giờ, chính ta lại nghi không biết ngươi đã nhận bao nhiêu hối lộ bên dưới!

- Hử?

Hồng Thần Vũ híp mắt lại, cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn Lưu Học Thanh đang hét lớn với mình:

- Lưu đại nhân, xin chú ý cử chỉ hành vi của ngài, bổn quan chỉ nói lên ý kiến của mình, nhưng ngài lại thất thố như vậy, chẳng lẽ ngài không cho phép người khác phản đối? Chẳng lẽ ngài muốn uy hiếp bổn quan?

Thật ra mỗi một quan viên ở đế quốc Vân Tần đều biết một việc: bất kỳ quan viên nào trong quân đội quan vị từ thất phẩm trở lên đều là người tu hành, họ đã từng vào sinh ra tử lập không ít công trận, Hồng Thần Vũ cũng là người như vậy. Mặc dù bình thường hắn im lặng, không tỏ ra càn quấy hung hăng, nhưng ngay khoảnh khắc hắn híp mắt lại, bỗng nhiên có một luồng sát khí lạnh lẽo từ trên người tỏa ra. Các quan viên còn lại cảm nhận được nhất thời rùng mình, cảm thấy như mình đang ở trong núi thây biển máu.

Vậy mà Lưu Học Thanh càng nổi giận hơn, vung tay lên, trực tiếp quăng một chén trà tới trước mặt Hồng Thần Vũ:

- Hồng Thần Vũ! Cũng vì những người như ngươi mà đê Lan Giang mới võ, mới làm mất hàng ngàn mẫu ruộng, mới làm chết nhiều người như vậy!

"Rầm!"

Một tiếng vỡ vang lên.

Hồng Thần Vũ không ngờ Lưu Học Thanh lại lớn mật như vậy, bởi vì không kịp phòng bị nên chỉ đánh nát chén trà, còn nước trà lại vẩy lên cả mặt hắn. Hắn ta nhất thời giận tím mặt, nói:

- Lưu Học Thanh, ngươi làm như vậy, ta nhất định sẽ tố cáo ngươi.

- Được! Tố cáo đi!

Lưu Học Thanh tức giận nói:

- Lần này, nếu như không khen ngợi Lâm Tịch, ta sẽ tự mình từ quan. Làm chung quận với một quan viên như ngươi, đúng là không bằng cả con chó!

- Ngươi!

Hồng Thần Vũ giận dữ chỉ tay vào mặt Lưu Học Thanh. Mặc dù trong câu nói cuối cùng Lưu Học Thanh không chỉ đích danh Hồng Thần Vũ, nhưng nói vậy có khác gì nói Hồng Thần Vũ là chó quan?

- Chỉ biết gây sự, động cái là từ quan, ngươi có chứng cứ gì chứng minh Lâm Tịch không cố tình làm vỡ đê?

Nhìn thấy Hồng Thần Vũ và Lưu Học Thanh đã tranh đấu đến nỗi lưỡng hổ tranh nhau, tất có một bị thương, tất cả quan viên còn lại đều câm như hến, nhất thời không dám khuyên can.

Ngay lúc này, ngay cửa chính phòng khách đột nhiên có tiếng bước chân vang lên. Quận trưởng quận Tri Lộc Bạch Ngọc Lâu với y phục như văn sĩ, bề ngoài khoảng bốn mươi mấy tuổi, làn da như bạch ngọc, đã đi đến.

- Bạch đại nhân!

Trừ hai người Lưu Học Thanh và Hồng Thần Vũ đang trợn mắt nhìn nhau, mấy người còn lại nhất thời như được đại xá, nhất tề đứng dậy hành lễ.

- Hai người các ngươi gầm thét ngay phòng khách như vậy còn thể thống gì nữa hả? Ta còn chưa đến nơi đã nghe được tiếng cãi nhau.

Bạch Ngọc Lâu thản nhiên nhìn các quan viên kia, sau bỗng nhiên lạnh lùng nhìn Lưu Học Thanh và Hồng Thần Vũ, khẽ khiển trách. Sau đó, ông ta nhìn thẳng Hồng Thần Vũ, nói:

- Hồng Thần Vũ, ngươi hoài nghi Lâm Tịch cố ý phá đê?

Hồng Thần Vũ khẽ khom người, gật đầu nói:

- Lâm Tịch vừa đi đê liền vỡ, tiếp đó mấy người Hạ Tử Kính gặp chuyện không may, chuyện xảy ra rất trùng hợp.

Lưu Học Thanh nóng mặt cả lên, nhưng Bạch Ngọc Lâu lại lạnh lùng lên tiếng trước, nói:

- Chỉ vì cảm thấy quá trùng hợp, ngươi đã dám hoài nghi?

Nghe thấy Bạch Ngọc Lâu nói như vậy, bọn người Lưu Học Thanh chấn động, cảm thấy có chuyện lạ.

Hồng Thần Vũ trước trầm mặt xuống, đôi mày nhất thời cau lại, tựa như đang suy nghĩ gì đấy.

- Ta muốn hỏi Hồng Thần Vũ ngươi một câu: cho ngươi một cái đê Lan Giang, ngươi có thể muốn đê vỡ lúc nào đê liền vỡ lúc đó, không vỡ lúc mình ở đấy, vỡ ngay lúc cừu nhân của mình đến hay không?

Bạch Ngọc Lâu lạnh lùng nhìn hắn, tiếp đó lạnh giọng nói.

Hồng Thần Vũ biến sắc, nhất thời không thể cãi lại.

- Đêm mưa nhận được tin báo liền đi tới đê Lan Giang, một mình gánh chịu tội trạng tham ô kinh phí Ti khác, ngày đêm hối hả.

- Không nhậm chức ở trấn Yến Lai, nhưng suốt đêm lại tới đấy can gián. Sau khi bị từ chối, vẫn kiên quyết tới đê, đêm khuya sơ tán ba ngàn thôn dân.

- Hai thương thuyền lớn va chạm với nhau lúc đê vỡ, đất đá trên núi rớt xuống, loạn thạch như mưa, nhưng vẫn không để ý đến an nguy mà cứu binh sĩ. Trong hai trăm người rơi xuống nước, có ít nhất một trăm người được hắn vớt lên.

Bạch Ngọc Lâu vẫn tỏ vẻ không quan tâm đến những người xung quanh, nhưng vừa nói xong câu trên, giọng nói ông bỗng trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng hơn.

- Công lao như vậy nhưng vẫn còn có người hoài nghi nhân phẩm hắn sao? Hồng Thần Vũ, ngươi nói hắn làm bộ làm trò, hay ngươi cũng bất kể quan vị của mình, không để ý đến tính mạng bản thân, làm trò làm bộ trước mặt nhiều người cho ta xem thử?

Hồng Thần Vũ không ngờ Bạch Ngọc Lâu lại nặng lời đến như vậy. Trong lúc nhất thời, máu nóng dồn lên mặt, hắn giận dữ hét lên:

- Bạch đại nhân, chẳng lẽ ý của ngài là mặc dù ta là quân nhân Vân Tần, nhưng những lần xông pha trên chiến trường chỉ vì mưu lấy quan chức, luôn để ý đến tính mạng mình hay sao?

- Ngươi không biết nói lại như thế nào, nên lúc này mới cưỡng từ đoạt lý.

Bạch Ngọc Lâu lạnh lùng nhìn Hồng Thần Vũ, trào phúng nói:

- Chẳng lẽ cứ là quân nhân Vân Tần, nhất định sẽ không để ý đến tính mạng mình? Theo ta biết lúc đê vỡ có cả Quân giáo trấn Yến Lai, nhưng khi hai thương thuyền kia va chạm vào nhau, trong lúc nguy nan chỉ có Lâm Tịch đi lên, phụ giúp hắn có cả một Giam tạo Công ti trẻ tuổi ở trấn khác tình cơ đi qua, nhưng tên Quân giáo kia lại bị cơn hồng thủy dọa vỡ mật, bây giờ còn không biết đang trốn ở đâu.

Sau khi dừng lại một chút, Bạch Ngọc Lâu tiếp tục nhìn Hồng Thần Vũ, giọng nói càng lạnh lẽo hơn;

- Tiền tuyến Long Xà đang có chuyện, nếu như ngươi muốn chứng minh ngươi không có ý đồ riêng với Lâm Tịch trong chuyện này, muốn chứng minh phẩm tính và trung trinh của mình, vậy ngươi hãy về tiền tuyến Long Xà đi. Nếu như ta nhớ không lầm, toàn bộ công trận ngươi tích lũy được hình như chưa bao giờ được lập trên những tiền tuyến nguy hiểm như vậy.

- Bạch Ngọc Lâu, ngươi có ý gì?

Hồng Thần Vũ giận quá cười lên, nói:

- Ngươi muốn mượn cớ điều ta tới tiền tuyến Long Xà?

Bạch Ngọc Lâu không né tránh ánh mắt sắc như đao lạnh của Hồng Thần Vũ, lạnh lùng gật đầu:

- Ta đang nghĩ như vậy.

- Được! Rất được! Đừng tưởng rằng chức quan ngươi cao hơn ta một cấp là có thể tùy ý xử trí ta, chúng ta cùng chờ xem.

Hồng Thần Vũ dùng giọng nói rét lạnh thấu xương trả lời lại, sau đó trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi.

- Bạch đại nhân, chuyện này đại nhân xử trí như vậy thật khiến người ta phải thống khoái cười to.

Lưu Học Thanh vui sướng nói lên, khom người thi lễ với Bạch Ngọc Lâu.

- Lưu đại nhân, ngài là lương tài trị quốc, nhưng khi nói chuyện cần phải chú ý nhiều hơn. Những năm gần đầy, các quan viên khác thường gọi ngài là "cuồng sinh". Mặc dù ngài không để ý, nhưng ngài phải hiểu rằng với địa vị bây giờ, ngài có thể làm rất nhiều chuyện giúp dân giúp nước. Nhưng nếu như ngài có chuyện gì, đó không chỉ là bất hạnh của ngài, mà còn là tổn thất cho Vân Tần chúng ta.

Bạch Ngọc Lâu nhìn Lưu Học Thanh một cái, nói:

- Tất cả vì Vân Tần, vì vinh quang bất diệt.

Một lần nữa Lưu Học Thanh cúi người nhận sai, nhưng các quan viên đang đứng cạnh đấy lại không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì bọn họ biết Bạch Ngọc Lâu từ lúc làm quan đến giờ luôn thanh liêm chính trực, nhưng khác hẳn với Lưu Học Thanh có gì nói đấy, Bạch Ngọc Lâu lại thuộc phái quan viên "giấu tài". Khác với những Ngôn quan thà gãy chứ không chịu cong, các quan viên thuộc phái này luôn chú ý thời thế, nếu như gặp chuyện không thể cưỡng cầu được, họ sẽ chọn lựa ẩn nhẫn, trước bảo toàn tính mạng mình, sau đó mới tiếp tục tính kế lâu dài.

Bọn họ cũng biết mặc dù quan vị Bạch Ngọc Lâu cao hơn Hồng Thần Vũ một cấp, nhưng vì Hồng Thần Vũ có quan hệ phức tạp với Chính vũ ti, mà Bạch Ngọc Lâu lại thuộc phái "giấu tài", từ từ mưu kế, nên thường ngày hành xử cũng có rất nhiều điều cố kỵ.

Nhưng hôm nay dường như mọi thứ đã bị đảo lộn, Bạch Ngọc Lâu trước chậm rãi bước vào phòng, cố tình trở mặt với Hồng Thần Vũ đến mức hai bên không thể cứu vãn được nữa, nhưng sau đó ông ta lại quay ngược hoàn toàn, nói Lưu Học Thanh phải coi chừng hành vi của mình, để ý đến ngôn từ, thật không biết ông ta đang muốn làm gì.

- Đại nhân, vậy chuyện của Lâm Tịch phải làm sao đây?

Tuy đã cúi người nhận lỗi, nhưng dù sao Lưu Học Thanh cũng thuộc phái Ngôn quan, nên hắn lập tức đứng thẳng người, nhìn Bạch Ngọc Lâu hỏi.

- Chuyện lúc trước xử trí bất công, văn thư ở lăng Lộc Đông còn chưa ban bố, tất nhiên phải cho Lại ti thu lại.

Bạch Ngọc Lâu nhìn thoáng qua mọi người ở đây, nói:

- Lâm Tịch lần này lập đại công. Nếu như luận công ban thưởng, ít nhất phải được thăng hai cấp, quan vị Tòng bát phẩm. Trấn Yến Lai hiện giờ như quần long vô thủ, cần có người xử lý các dân chúng vừa gặp tai nạn xong, ta định để Lâm Tịch làm Tạm quyền Tổng trấn. Lưu Học Thanh, ngài nghĩ thế nào?

Lưu Học Thanh hơi cau mày, nói:

- Luận công tất nhiên đã đủ. Nhưng hắn tuổi còn trẻ, mấy ngày trước vừa đặc biệt thăng chức, bây giờ lại thăng liền hai cấp sợ rằng không hay lắm. Hay là hãy chậm lại, như vậy rất có lợi cho hắn. Trước cứ thăng một cấp, quan vị Chính cửu phẩm, sau ban một quả huân chương để nhớ công lao, nếu như sau này lại lập công, chúng ta hãy thăng chức cho hắn tiếp.

- Được, vậy Lâm Tịch thăng lên Chính cửu phẩm, ban thưởng huân chương Ánh sáng, làm Tạm quyền Tổng trấn trấn Yến Lai. Tạm quyền Tổng trấn trấn Đông Cảng Giang Vấn Hạc cũng có công lớn, chính thức thăng lên làm Tổng trấn. Giam tạo Công ti trấn Cổ Huệ Khương Tiếu Y cũng tăng lên một cấp.

Bạch Ngọc Lâu phất phất tay, dặn dò mọi người:

- Mau ban phát công văn ngợi khen, ngày đêm truyền đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.