- Ta đến từ...núi Luyện Ngục.
Âm thanh tê dại quái dị như có vô số du xà đang huyền phù trên không trung hội tụ lại cùng với tiếng trường mâu bay trên không trung rít chói tai đan xen lẫn nhau.
Lâm Tịch chấn động.
Không phải vì thanh trường mâu bay nhanh như vẫn thạch này, mà là vì khi người tu hành Huyệt man chăm chú nhìn hắn, sau đấy ném mạnh thanh trường mâu đất nung, Ngải Khí Lan bên cạnh hắn đã chắn trước người hắn.
Hắn không biết Ngải Khí Lan là thủ dạ giả của học viện Thanh Loan, nhưng hắn cảm thấy ngoại trừ những thủ đoạn rất kỳ lạ kia, sợ rằng tu vi hồn lực của Ngải Khí Lan còn không bằng hắn. Nhưng hiện giờ thân ảnh còn gầy yếu hơn hắn đấy lại rất kiên quyết chắn trước người hắn.
"Đang!"
Những ngón tay của nữ nhạc công mặc hồng sam tiếp tục di chuyển trên cây đàn cổ.
Tựa như có mười mấy ngón tay liên tục khảy đàn trên chiếc đàn cổ màu hồng đang huyền phù trên không trung. Tiếng nhạc như thiếu nữ ai oán khóc ỉ ôi vừa truyền ra, lập tức có một khí tức sát phạt khác cũng đồng thời xuất hiện. Từng vầng ánh sáng xuất hiện quanh người nữ nhạc công, sau đấy liên tục bắn đến thanh trường mâu đất nung, giống như có vô số thanh phi đao vô hình đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
Trường mâu đất nung từ từ rơi rụng trên không trung, ngày càng nhỏ hơn, tốc độ phi hành cũng chậm đi.
Khi còn cách Ngải Khí Lan mấy thước, thanh trường mâu đấy đã nhỏ đi chỉ còn như một cây tên.
"Bốp!"
Đôi tay của nữ nhạc công mặc hồng sam vừa vỗ vào nhau, theo từng tiếng động truyền ra bên ngoài, quần áo và mái tóc đen của nàng đột ngột bay lên, cả người gần như huyền phù trên không trung. Mà đoạn trường mâu chỉ còn nhỏ như cây tên kia cuối cùng cũng dừng lại trên không trung, không thể nào tiến thêm được nữa, nổ tung thành những tia lửa nhỏ.
Cùng một lúc, Lâm Tịch quát lên một tiếng chói tai, trường kiếm Thần quang vung lên chém xuống vị trí ngay sau cổ nữ nhạc công mặc hồng sam.
Nơi đó có một thanh phi kiếm mỏng như cánh ve.
Đó là một thanh phi kiếm được ý chí và sức mạnh con người điều khiển, tự do phi hành trong không trung, luôn tạo thành hấp dẫn đối với hắn.
"Keng!"
Trường kiếm màu xanh nhạt trong tay hắn chính xác chém trúng thanh phi kiếm vừa vẽ nên một quỹ tích kỳ lạ trong không trung, xuyên phá qua màn sương nhạt, sau đấy tăng tốc tấn công nữ nhạc công mặc hồng sam, tạo nên một tiếng nổ đùng.
Thân thể hắn rung mạnh, hổ khẩu được vải băng bó bị xé rách, máu tươi dọc theo chuôi kiếm phiêu tán ra ngoài không trung.
Phi kiếm tà tà bay ra ngoài, lộ vẻ yếu ớt vô cùng. Nhưng cánh tay phải của Lâm Tịch bỗng nhiên trầm xuống, nhất thời không thể nào giơ lên đươc, từ bả vai cho đến mỗi một ngón tay, xương cốt từ trong ra ngoài, không có nơi nào không run rẩy.
Thật sự không thể tưởng tượng được một thanh phi kiếm nhẹ như vậy lại ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng đến thế.
- Hử?
Khắp bốn phương tám hướng trong không khí, một tiếng kêu nhẹ đầy kinh ngạc bỗng phát ra. Người tu hành cường đại đến từ núi Luyện Ngục rất ngạc nhiên khi thấy Lâm Tịch với tu vi như vậy lại có thể chém trúng phi kiếm của mình.
Phi kiếm nhẹ như lông hồng không hề dừng lại, một lần nữa phá vỡ trường không, đâm thẳng vào sau gáy nữ nhạc công mặc hồng sam với một khí thế bén nhọn, dường như muốn xem thử Lâm Tịch còn đủ khả năng để chém trúng hay không.
Lâm Tịch chăm chú nhìn thanh phi kiếm này, thấy rõ được quỹ tích phi kiếm đang bay, nhưng khóe miệng lại nhếch lên tạo thành nụ cười vô cùng khó coi. Hắn cảm giác được mặc dù đoản kiếm trong tay trái mình có thể chém trúng thanh phi kiếm này, nhưng lại không thể ngăn cản được sức mạnh như bão táp ẩn ở bên trong.
Mái tóc đen của nữ nhạc công mặc hồng sam nhẹ nhàng bay lên.
Bởi vì từng đợt giao chiến tuy có ngắt quãng nhưng lại rất ngắn ngửi, nên tiếng đàn du dương nãy giờ vẫn không ngừng vang lên. Từ mười ngón tay nhỏ nhắn đấy, hồn lực bàng bạc không ngừng tuôn ra, kết hợp với hồn binh đàn cổ tạo nên một sức mạnh kinh khủng.
Phi kiếm đang bay nhẹ trong không trung đột nhiên phát ra tiếng nổ như sấm vang, từng vầng sáng màu hồng cứ lóe lên rồi lại nổ tung, thanh phi kiếm vô cùng linh động giống như bị lưới trói lấy, phi hành trên không trung một cách khó khăn.
"Rống!"
Người tu hành Huyệt man phóng tới phía trước như một cơn cuồng phong. Khi còn cách nữ nhạc công mặc hồng sam khoảng mười thước, bỗng nhiên có một cơn gió mang theo nhiệt độ cực cao thổi đến, khiến làn da Lâm Tịch bị hơ nóng đến nỗi hơi khô vàng, sợi tóc cũng bắt đầu bốc cháy lên.
Có một đôi mắt lạnh như băng luôn chăm chú quan sát chiến cuộc.
Không có ai phát hiện Đông Vi ở đây, cho dù nữ nhạc công mặc hồng sam biết ông ta chắc chắn ở đây, nhưng cũng không biết ông ta ở nơi nào.
Bởi vì ông ta là Phong hành giả, Phong hành giả chân chính của học viện Thanh Loan, là thích khách mạnh mẽ nhất thế gian này.
Phong hành giả có rất nhiều thủ đoạn đặc biệt, bởi vì cả một đời họ đã hiểu rõ gió, thân với gió, khống chế gió, cho nên Phong hành giả luôn có một trực giác đặc biệt với gió. Gió chính là thính giác của họ, là khứu giác của họ, là thị lực của họ.
Từ lúc mới bắt đầu, ông ta là người đầu tiên phát hiện được phi kiếm của người tu hành núi Luyện Ngục. Ông ta đang tìm kiếm tung tích người tu hành núi Luyện Ngục.
Người tu hành núi Luyện Ngục này cũng là cường giả cùng giai như ông ta, là cường giả đứng đầu cả thế gian. Mặc dù chiến lực nữ nhạc công mặc hồng sam vượt xa dự liệu ông ta, nhưng hiển nhiên nàng còn chưa chắc là đối thủ của người tu hành Huyệt man, nên càng không có khả năng là đối thủ của một tổ hợp gồm người tu hành Huyệt man và Thánh sư núi Luyện Ngục.
Thực lực Lâm Tịch tăng lên vượt xa dự liệu ông ta, nhưng Lâm Tịch cũng giống như Ngải Khí Lan, còn quá non nớt, chưa trưởng thành.
Cho nên, kết quả cuối cùng của cuộc chiến này còn phụ thuộc rất lớn vào ông ta và Thánh sư núi Luyện Ngục.
Tuy nhiên, cho đến lúc này, ông ta vẫn không phát hiện được Thánh sư núi Luyện Ngục rốt cuộc đang ở nơi nào.
Mỗi một âm thanh do Thánh sư núi Luyện Ngục phát ra đều chân thật truyền qua không trung, giống như có vô số cái miệng trong suốt đang cùng lúc nói khắp bốn phương tám hướng. Thánh sư núi Luyện Ngục này giống như đang ẩn mình trong không trung, hòa vào những làn gió.
Không có mục tiêu, ông ta không thể nào tấn công.
Nhưng chiến cuộc hiện giờ đã khiến ông ta không còn lựa chọn khác, chỉ có thể đánh cuộc.
...
Phi kiếm mỏng như cánh ve chợt cảm ứng được điều gì đấy, đột nhiên bay lên trên làn sương mỏng.
So với bất kỳ lần quay lại nào lúc trước, thanh phi kiếm này trông nhẹ hơn rất nhiều, giống như có một cự nhân trong suốt nặng hơn nghìn cân đang nhặt một cọng rơm.
Bởi vì rất mềm nhẹ, nên thanh phi kiếm mỏng như cánh ve này không mạnh mẽ thoát khỏi làn sương nhạt, mà là từ từ xuyên vào, tựa như muốn cố gắng lẩn tránh một vật nào đấy.
Nhưng bỗng nhiên có một khí tức vô cùng cuồng bạo mà Lâm Tịch cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như một cây côn sắt bình thường, ầm ầm đập trúng thanh phi kiếm mỏng mà trong suốt này.
Không thể dùng ngôn từ nào để hình dung chiêu thức lạnh thấu xương này.
Thanh phi kiếm mỏng mà trong suốt phát nên tiếng vang chói tai, giống như một con chuồn chuồn bị quả đấm cự nhân đánh bay ra ngoài. "Xoẹt" một tiếng, không biết bay đến nơi nào.
"Khục khục...khục khục...khục khục..."
Tiếng ho khan như có như không vang lên khắp không trung.
- Lão sư?
Mặc dù sợi tóc đang bị thiêu đốt, nhưng Lâm Tịch rất vui mừng lên tiếng.
Cây thiết côn bình thường đã đánh bay thanh phi kiếm kia là một cây tên, từ trong cây tên này hắn cảm nhận được một khí tức thô bạo không ai bì nổi rất quen thuộc.
Tiếng đàn dày đặc như mưa.
Bởi vì thúc dục hồn lực quá mãnh liệt, nên đầu mười ngón tay nhỏ nhắn của nữ nhạc công mặc hồng sam xuất hiện máu tươi đỏ thắm. Trước người nàng xuất hiện ngàn vạn khe rãnh, một sức mạnh mang theo nước bùn và bụi đất hội tụ lại thành từng thanh tiểu kiếm nước bùn, đâm thẳng tới người tu hành Huyệt man.
Người tu hành Huyệt man đưa hai tay lên chắn trước ngực mình, thân thể đứng sừng sững như núi, nhưng vẫn bị sức mạnh kinh khủng ẩn chứa bên trong đánh bật ngược về phía sau, ngọn lửa màu đỏ quanh người gã cũng bị kéo về phía sau, giống như ánh nến lung linh theo gió.
Trong tiếng kêu vui mừng của Lâm Tịch, một loạt tiếng chân trầm thấp vang lên.
Một thân ảnh cao lớn màu đen từ trong làn sương nhạt bước nhanh ra ngoài, nhưng không phải là Đông Vi như Lâm Tịch vẫn tưởng tượng, mà là một tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen che mặt, lưng đeo chiến phủ.
- Khục ...khục...không ngờ ngươi không những không chạy đi mà còn âm thầm tới đây...
- Rất tốt...ngươi không phải là lão sư mà tên đệ tử học viện Thanh Loan Lâm Tịch kia vừa gọi...một lão Phong hành giả...một Phong hành giả còn chưa trưởng thành...Còn có một tinh anh học viện Thanh Loan có chiến phủ cô tinh...chuyến đi này rất đáng giá...
Vô số âm thanh rất nhỏ, giống như có vô số cái miệng trong suốt ở khắp nơi đây, không ngừng vang lên. Mặc dù có tiếng ho nhẹ, tựa như người nói đang hộc máu, nhưng giọng nói không những không kinh hoảng mà còn tràn đầy vui mừng.
Âm thanh này khiến cho tên Thánh sư núi Luyện Ngục này càng cường đại hơn, càng thần bí hơn.
...
Đông Vi không để ý đến âm thanh này.
Sau khi bắn ra cây tên này, ông ta đã vô thanh vô tức thối lui về khu rừng đằng sau.
Nhưng ngay lúc này, ông ta chợt ngẩng đầu lên, cau mày thật chặt.
Thanh phi kiếm rất mỏng kia đã phá vỡ màn sương nhạt, đánh tới ông ta.
"Keng!"
Ông ta đưa trường cung lên, dễ dàng chặn phi kiếm này, nhưng thâm tâm ông ta không khỏi trĩu lại.
Sau khi bắn ra cây tên vừa rồi, ông ta vẫn không phát hiện được vị trí của Thánh sư núi Luyện Ngục. Mà từ vị trí của ông ta đến chỗ Lâm Tịch và nữ nhạc công mặc hồng sam còn cách xa đến bốn trăm bước, nhưng thanh phi kiếm này đã trực tiếp tấn công tới chỗ ông ta.
Ông ta là một Phong hành giả chân chính, tu vi đã đạt đến Thánh sư. Tuy không thể phát hiện được Thánh sư núi Luyện Ngục đang ở đâu, nhưng ông ta có thể khẳng định với tu vi Thánh sư hiện giờ, tên cường giả núi Luyện Ngục kia tuyệt đối không thể khống chế phi kiếm vượt quá hai trăm bước. Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai bên hiện giờ lại vượt quá hai trăm bước, cho thấy núi Luyện Ngục đã có bí mật mà học viện Thanh Loan không hay biết...Thứ bí mật hoàn toàn xa lạ với học viện Thanh Loan này, thậm chí còn không phù hợp với những lý lẽ thông thường về sức mạnh hồn lực, càng khiến ông ta phải kinh hãi hơn.
"Keng!"..."Keng!"..."Keng!"...
Đông Vi tung chiêu đón đỡ giống như một loạt tiếng đàn khẩn cấp bắt đầu vang lên, quanh người ông ta không ngừng vang lên những tiếng nổ vang thê lương và thanh thúy.
Chủ nhân thanh phi kiếm này rõ ràng biết sự đáng sợ của trường cung trong tay ông ta, căn bản không để ông ta có thời gian và không gian để kéo và mở cung. Thanh phi kiếm mỏng và trog suốt kia giống như một ngọn gió liên tục thổi quanh người ông ta, gần như là dán chặt vào người ông ta, di chuyển theo một quỹ tích rất kỳ lạ với tốc độ vô cùng khủng khiếp, không ngừng đâm vào các vị trí trên thân thể ông ta.
Bên ngoài làn da của Đông Vi bỗng nhiên xuất hiện một bộ chiến giáp màu đen.
Được hồn lực quán chú vào, một tầng giáp màu đen với những phù văn hiện rõ lên trên từ trong bộ áo bào ông ta đang mặc kéo dài đưa ra ngoài.
Đây là một loại giáp đáng lẽ không thể xuất hiện trên thế gian, nhưng lại đang dần hiện rõ, tạo thành hình dáng một con chim thanh loan quanh người hắn.
Phi kiếm cắt rách áo bào đen ngoài thân Đông Vi, nhanh chóng ma sát với bộ giáp màu đen ở bên trong, tạo thành ánh lửa chói mắt.